Câu Chuyện Trong Hộp Bút
-
Chương 1: Bút Tôi Là Người Đàn Ông Đầu Tiên Của Cô? (18+)
Bút Chì tỉnh lại lúc trăng sáng treo lơ lửng ở phía chân trời, trông như một chiếc bánh lớn.
Chị gái Bút Chì Bấm đang yên lặng bò ra khỏi hộp bút, hộp bút bằng nhựa không hề phát ra tiếng động, rõ ràng là chị không muốn để cho cô phát hiện. Nhưng Bút Chì nhìn thấy gò má chị mình ửng đỏ, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp, cô không kiềm lòng được mà lăn qua lăn lại trong hộp bút nhỏ, vô cùng bất an.
Chờ Bút Chì Bấm đi xa, Bút Chì mới từ trong hộp bước ra ngoài, cô đi theo Bút Chì Bấm leo lên bệ cửa sổ, còn chưa kịp vén rèm đã nghe thấy giọng nói mãnh liệt ngang ngược của nam thần Bút Bi vang lên.
“Tôi tưởng lá gan của cô hôm nay lớn rồi! Tôi hẹn mà cô dám không tới”
Bút Chì Bấm thở hổn hển, nhỏ giọng nói như cô vợ nhỏ chịu ấm ức: “Tôi vốn đã nghĩ sẽ không đến…Nhưng… Tôi mà không đến anh sẽ đùa giỡn tình cảm của em gái tôi, tôi chỉ có nó là em gái duy nhất… Sao có thể để anh làm tổn thương nó được?”
Bút Bi nở nụ cười xấu xa: “Đúng là người chị tốt, vậy bây giờ nên làm gì, cô em cũng biết đúng không?”
Gương mặt Bút Chì Bấm vốn dĩ đã đỏ giờ lại càng đỏ, chị im lặng rất lâu mới run rẩy vặn đầu bút mình ra, dưới lớp quần áo để lộ gần hết ngòi bút bên trong. Ngòi bút trắng như tuyết chưa từng để trần trụi dưới ánh mắt của bút nam khác, lúc này thoạt nhìn vừa thanh khiết lại ngây thơ. Bút Chì Bấm chỉ nhẹ nhàng cử động nơi đó đã rung động nhẹ hai cái. Bút Bi nhìn thẳng vào Bút Chì Bấm, ánh mắt sâu xa.
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô?”
Bút Chì Bấm xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, từ chối trả lời câu hỏi này của hắn: “Đừng nói lời dư thừa nữa, đến đi. Đừng quên lời hứa của anh. Chỉ cần tôi có thể thỏa mãn anh, anh sẽ tha cho em gái tôi… Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng…”
Nụ cười trên mặt Bút Bi cứng lại, hắn nguy hiểm cầm ngòi Bút Chì Bấm, kéo về phía mình: “Sao, chỉ như vậy mà nghĩ đây là lần cuối cùng? Chỉ như vậy mà muốn thoát khỏi tôi sao?”
Bút Chì Bấm không dám nhìn thẳng vào đầu bút lạnh lẽo của hắn, hơi nghiêng mũi bút, nói: “...Vốn dĩ, là anh bắt ép tôi. Đương nhiên tôi một giây một phút cũng không muốn ở lại bên anh”
“Tốt, rất tốt. Bút Chì Bấm, cô đúng là biết cách chọc giận tôi”. Bút Bi cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ vặn ra nắp bút của mình, ngòi Bút Bi đi thẳng vào bên trong nhỏ hẹp của Bút Chì Bấm, sau đó thân bút bỗng nhiên co rúm lại.
Bút Chì Bấm kêu lên một tiếng sợ hãi, để lại dòng nước mắt kinh hoàng: “Không! Đau quá! Nhẹ một chút, thật sự đau quá!”
“A… Bên trong bút của em chặt thật”. Bút Bi run run ngòi bút, thân bút lạnh lẽo trở nên nóng rực. Hắn bấu chặt eo Bút Chì Bấm di chuyển ra vào mấy trăm lần mới thở hổn hển kéo chị vào lòng mình “Gọi tên anh đi, mau gọi tên anh… Gọi đi!”
“Bút Bi, anh… Bút Bi!”
“Ngoan, đúng là cô gái biết nghe lời…”. Bút Bi kêu lên một tiếng, bắn mực bút bi vào bên trong của Bút Chì Bấm, nhếch khóe miệng để lộ nụ cười lười biếng mà giàu thâm ý “Bút nhỏ xinh đẹp… nghe lời như vậy, làm sao anh bỏ em được.”
Ánh trăng dần trở nên lạnh lẽo. Bút Chì trốn ở rèm cửa sổ phía sau, nhìn Bút Bi và Bút Chì Bấm ôm nhau dưới trăng, cảm thấy ruột bút chì trong lồng ngực mình vỡ ra thành từng đoạn. Hóa ra, đứt từng khúc ruột chính là cảm giác này.
Hóa ra Bút Bi đẹp trai cao quý mà mình vẫn thầm mến lại là loại bút như vậy, hóa ra chị gái đã hi sinh cho mình nhiều đến thế. Nhưng vẻ mặt của bọn họ rõ ràng là có tình ý với đối phương, cho dù ngoài miệng nói là vì mình, nhưng ánh mắt ái mộ nhau lại không lừa nổi người khác…
Bút Chì che miệng khóc hu hu mấy tiếng, bỗng phía sau có người đưa một tờ khăn giấy tới.
Cô quay đầu lại, thấy Cục Tẩy thường ngày vẫn hung ác đang đứng trước mặt mình, rất không kiên nhẫn mà nhăn đôi mày rậm lại với cô: “Bình thường thích khóc cũng không nói làm gì, nửa đêm nửa hôm khóc lóc ầm ĩ sẽ làm phiền đến người khác, cô có biết không hả?”
Nước mắt Bút Chì rơi tí tách: “Anh…sao anh lại ở đây?”
Cục tẩy “Hừ” một tiếng: “Tôi đến đây ngắm mặt trăng không được sao? Tôi là văn phòng phẩm nam, buổi tối có đi lại thế nào cũng không sợ, nhưng cô là văn phòng phẩm nữ, nhỡ bị bút nam khác xâm phạm, tôi sao có thể bỏ mặc cô!”
Bút Chì còn đang ngẩn người, Cục Tẩy đã cáu kỉnh nhét khăn giấy vào tay cô, rồi xoay người nhảy xuống bệ cửa sổ, thân hình cao lớn rơi xuống đất, một tiếng động nhỏ cũng không có.
Bút Chì vội lau nước mắt, đứng lên đuổi theo: “Này… Đợi, đợi, đợi tôi với!”
Chị gái Bút Chì Bấm đang yên lặng bò ra khỏi hộp bút, hộp bút bằng nhựa không hề phát ra tiếng động, rõ ràng là chị không muốn để cho cô phát hiện. Nhưng Bút Chì nhìn thấy gò má chị mình ửng đỏ, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp, cô không kiềm lòng được mà lăn qua lăn lại trong hộp bút nhỏ, vô cùng bất an.
Chờ Bút Chì Bấm đi xa, Bút Chì mới từ trong hộp bước ra ngoài, cô đi theo Bút Chì Bấm leo lên bệ cửa sổ, còn chưa kịp vén rèm đã nghe thấy giọng nói mãnh liệt ngang ngược của nam thần Bút Bi vang lên.
“Tôi tưởng lá gan của cô hôm nay lớn rồi! Tôi hẹn mà cô dám không tới”
Bút Chì Bấm thở hổn hển, nhỏ giọng nói như cô vợ nhỏ chịu ấm ức: “Tôi vốn đã nghĩ sẽ không đến…Nhưng… Tôi mà không đến anh sẽ đùa giỡn tình cảm của em gái tôi, tôi chỉ có nó là em gái duy nhất… Sao có thể để anh làm tổn thương nó được?”
Bút Bi nở nụ cười xấu xa: “Đúng là người chị tốt, vậy bây giờ nên làm gì, cô em cũng biết đúng không?”
Gương mặt Bút Chì Bấm vốn dĩ đã đỏ giờ lại càng đỏ, chị im lặng rất lâu mới run rẩy vặn đầu bút mình ra, dưới lớp quần áo để lộ gần hết ngòi bút bên trong. Ngòi bút trắng như tuyết chưa từng để trần trụi dưới ánh mắt của bút nam khác, lúc này thoạt nhìn vừa thanh khiết lại ngây thơ. Bút Chì Bấm chỉ nhẹ nhàng cử động nơi đó đã rung động nhẹ hai cái. Bút Bi nhìn thẳng vào Bút Chì Bấm, ánh mắt sâu xa.
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô?”
Bút Chì Bấm xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, từ chối trả lời câu hỏi này của hắn: “Đừng nói lời dư thừa nữa, đến đi. Đừng quên lời hứa của anh. Chỉ cần tôi có thể thỏa mãn anh, anh sẽ tha cho em gái tôi… Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng…”
Nụ cười trên mặt Bút Bi cứng lại, hắn nguy hiểm cầm ngòi Bút Chì Bấm, kéo về phía mình: “Sao, chỉ như vậy mà nghĩ đây là lần cuối cùng? Chỉ như vậy mà muốn thoát khỏi tôi sao?”
Bút Chì Bấm không dám nhìn thẳng vào đầu bút lạnh lẽo của hắn, hơi nghiêng mũi bút, nói: “...Vốn dĩ, là anh bắt ép tôi. Đương nhiên tôi một giây một phút cũng không muốn ở lại bên anh”
“Tốt, rất tốt. Bút Chì Bấm, cô đúng là biết cách chọc giận tôi”. Bút Bi cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ vặn ra nắp bút của mình, ngòi Bút Bi đi thẳng vào bên trong nhỏ hẹp của Bút Chì Bấm, sau đó thân bút bỗng nhiên co rúm lại.
Bút Chì Bấm kêu lên một tiếng sợ hãi, để lại dòng nước mắt kinh hoàng: “Không! Đau quá! Nhẹ một chút, thật sự đau quá!”
“A… Bên trong bút của em chặt thật”. Bút Bi run run ngòi bút, thân bút lạnh lẽo trở nên nóng rực. Hắn bấu chặt eo Bút Chì Bấm di chuyển ra vào mấy trăm lần mới thở hổn hển kéo chị vào lòng mình “Gọi tên anh đi, mau gọi tên anh… Gọi đi!”
“Bút Bi, anh… Bút Bi!”
“Ngoan, đúng là cô gái biết nghe lời…”. Bút Bi kêu lên một tiếng, bắn mực bút bi vào bên trong của Bút Chì Bấm, nhếch khóe miệng để lộ nụ cười lười biếng mà giàu thâm ý “Bút nhỏ xinh đẹp… nghe lời như vậy, làm sao anh bỏ em được.”
Ánh trăng dần trở nên lạnh lẽo. Bút Chì trốn ở rèm cửa sổ phía sau, nhìn Bút Bi và Bút Chì Bấm ôm nhau dưới trăng, cảm thấy ruột bút chì trong lồng ngực mình vỡ ra thành từng đoạn. Hóa ra, đứt từng khúc ruột chính là cảm giác này.
Hóa ra Bút Bi đẹp trai cao quý mà mình vẫn thầm mến lại là loại bút như vậy, hóa ra chị gái đã hi sinh cho mình nhiều đến thế. Nhưng vẻ mặt của bọn họ rõ ràng là có tình ý với đối phương, cho dù ngoài miệng nói là vì mình, nhưng ánh mắt ái mộ nhau lại không lừa nổi người khác…
Bút Chì che miệng khóc hu hu mấy tiếng, bỗng phía sau có người đưa một tờ khăn giấy tới.
Cô quay đầu lại, thấy Cục Tẩy thường ngày vẫn hung ác đang đứng trước mặt mình, rất không kiên nhẫn mà nhăn đôi mày rậm lại với cô: “Bình thường thích khóc cũng không nói làm gì, nửa đêm nửa hôm khóc lóc ầm ĩ sẽ làm phiền đến người khác, cô có biết không hả?”
Nước mắt Bút Chì rơi tí tách: “Anh…sao anh lại ở đây?”
Cục tẩy “Hừ” một tiếng: “Tôi đến đây ngắm mặt trăng không được sao? Tôi là văn phòng phẩm nam, buổi tối có đi lại thế nào cũng không sợ, nhưng cô là văn phòng phẩm nữ, nhỡ bị bút nam khác xâm phạm, tôi sao có thể bỏ mặc cô!”
Bút Chì còn đang ngẩn người, Cục Tẩy đã cáu kỉnh nhét khăn giấy vào tay cô, rồi xoay người nhảy xuống bệ cửa sổ, thân hình cao lớn rơi xuống đất, một tiếng động nhỏ cũng không có.
Bút Chì vội lau nước mắt, đứng lên đuổi theo: “Này… Đợi, đợi, đợi tôi với!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook