Câu Chuyện Tình Cũ Rích
-
Chương 2: Bạn tốt
Dường như Hoắc Thời An nhìn tôi một chút, lại dường như là không phải.
Ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, tôi không dám chắc nữa.
Nhưng tôi có thể xác định một điều, hắn không muốn trả lời tôi bằng bốn từ “Đã lâu không gặp”.
Hắn không muốn để ý tới tôi.
Dường như những thứ thời gian có thể làm phai mờ nhiều hơn tôi tưởng tượng thì phải?
Mọi người đều biết tôi và Hoắc Thời An là bạn thân, hai đứa lớn lên cùng nhau, chỉ thiếu điều xỏ chung một quần, cho rằng chúng tôi gặp lại sau năm năm xa cách, tuy không nước mắt lưng tròng, nhưng cũng nên ôm ấp nhau một chút.
Dù có không khóc, cũng không ôm, thì cũng không đến nỗi không chào hỏi lấy một lời, mặc kệ nhau như vậy chứ.
Đại minh tinh vẫn luôn hòa nhã với bạn học cũ, thế mà lại vênh váo trước mặt bạn thân à?
Giờ xảy ra tình huống này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Bầu không khí vốn náo nhiệt rõ ràng lắng xuống hẳn.
Lớp trưởng nói với mọi người, “Thôi mình uống rượu đi, để hai bạn Phương Hoài và Hoắc Thời An ôn lại chuyện xưa.”
Hoắc Thời An lạnh nhạt lên tiếng, “Không cần.”
Điếu thuốc tôi vừa đưa lên miệng run lên, một nhúm tàn thuốc rơi xuống.
Ánh mắt của các bạn học cũ lia vèo vèo về phía tôi, nụ cười trên gương mặt tôi dần trở nên gượng gạo, vẻ mặt dường như sắp suy sụp.
Mọi người lúc thì nhìn tôi, lúc lại nhìn sang Hoắc Thời An, con ngươi đảo tới đảo lui.
Tôi lúng túng rời đường nhìn khỏi đôi mắt hắn, đặt cốc rượu xuống nói, “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Cái cớ vụng về mà lại cũ rích.
Bởi vậy nên tôi gần như rời đi trong ánh mắt thương hại của các bạn học cũ.
Tôi ra khỏi phòng bao, từ từ bước xuyên qua hành lang, đứng trước cửa kính nhìn màn đêm của thành phố này.
Chẳng bao lâu, phía sau vang lên những tiếng bước chân, từ xa tới gần, rồi dừng lại sau lưng tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, là Hoắc Thời An.
Không biết khẩu trang đã được tháo xuống từ lúc nào, lộ ra đường nét còn rõ ràng sắc nét hơn cả hình trong biển quảng cáo.
Tôi nhìn mối tình đầu của mình qua làn khói lượn, năm mười chín tuổi hắn đẹp trai kiểu thiếu niên, ngây ngô gọn gàng, đến năm hai mươi tuổi lại toát lên vẻ đẹp thành thục lạnh lùng của đàn ông.
Tóm lại đều rất đẹp trai.
Điện thoại trong túi quần đổ chuông, tôi lấy ra nhìn thông báo, là Miêu Miêu gọi tới.
Cô bé là bạn thời đại học, về nước sớm hơn tôi một năm, là một cô bé rất thú vị, sống chết không chịu vào công ty gia đình, nằng nặc đòi tự mình bươn chải, muốn theo đuổi âm nhạc.
Cô bé thành lập một ban nhạc với mấy đứa bạn cùng chung chí hướng, đi diễn khắp thế giới, khoảng thời gian trước tới đây, biểu diễn trong một quán bar dưới lòng đất.
Điện thoại nối máy, giọng nói tủi thân của Miêu Miêu vang lên, “Hoài Hoài à, tôi gửi tin nhắn qua wechat cho ông, sao ông không trả lời tôi?”
Tôi nói mình không thấy.
Miêu Miêu không hỏi tôi ở đâu, chỉ bảo, “Mười một giờ bắt đầu, ông tới đi.”
Tôi biết hôm nay là kỷ niệm một năm thành lập ban nhạc của cô, rất quan trọng, liền cất cao giọng hỏi, “Ở đâu vậy?”
“BLUE.”
Không biết người bạn nào của Miêu Miêu gào lên ở đầu dây bên kia, “Tiên sư ông, không thấy bà đây đang gọi điện thoại à? Ầm ĩ cái quái gì? Phắn đi!”
Dứt lời không dừng lại đã bảo, “Hoài Hoài thân mến à, tôi gửi địa chỉ cụ thể qua wechat rồi đấy, nhất định phải tới đấy nhé, nếu không tôi “mần” ông.”
“………….”
“Biết rồi, Miêu tiên nữ ạ, cúp máy nhé.”
Tôi cúp máy, hút một hơi, sau đó tìm thùng rác để gảy tàn thuốc, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng vang lên, “Bạn gái à?”
Câu hỏi không đầu không đuôi làm tôi phân tâm, hơn nửa điếu thuốc rơi vào thùng rác.
Tôi không nói gì mấy giây, bình tĩnh thể như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hoắc Thời An trưng bản mặt như người chết ra lặp lại câu hỏi với tôi.
Nói thật là, nghe hắn hỏi hết lần này tới lần khác như vậy, trong lòng thấy hơi bực dọc.
Người khác không biết tôi không có hứng thú gì với con gái, chẳng lẽ hắn cũng không biết?
Cố ý gây sự à?
Tôi tức rồi thì thể hiện rõ ra mặt, giọng điệu cũng không được ôn hòa, “Là bạn khá tốt thời đại học.”
Cuối cùng Hoắc Thời An cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, lại có vẻ phiêu dạt, không biết phiêu tận đâu, “Sao lại trở về?”
Tôi lấy bao thuốc ra, rút điếu thuốc thứ hai trong tối nay.
Vì sao từ khi tôi về nước đến giờ, chỉ cần là người trước đây quen biết, ai cũng hỏi tôi câu này vậy?
Chẳng lẽ xuất ngoại rồi thì không thể về nước nữa à?
Hay là với họ mà nói, tôi trở về là chuyện ngạc nhiên ngoài ý muốn?
Tôi thực sự không hiểu ẩn tình trong đó, bị hỏi quá nhiều, thành thử mất kiên nhẫn, “Muốn về thì về thôi.”
Hoắc Thời An đột nhiên nghiêng đầu cúi xuống, nhìn tôi đăm đăm.
Ánh mắt kia thật khiến người ta e dè, giống như trước khi xuất ngoại tôi đã gây chuyện tày đình gì với hắn không bằng, tôi đang định nói, lại chợt nghe thấy hắn nhoẻn cười, “À.”
Hoắc Thời An cởi mũ lưỡi trai xuống, hờ hững vuốt tóc ra đằng sau hai lần, “Cậu luôn như vậy.”
Mấy chữ kia như lưỡi dao sắc lẻm, cắt đứt dây thần kinh nào đó trong tôi, đau nhói, lại không rõ đau ở đâu.
Tôi cầm điếu thuốc hỏi hắn, “Tôi luôn như vậy là sao?”
Hoắc Thời An không nói lời nào.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn nóng giận, bình tĩnh ôn hòa hỏi, “Nói rõ chút đi, cậu nói tôi luôn như vậy, là thế nào hả?”
Hoắc Thời An vẫn không nói lời nào, mắt to trừng mắt nhỏ với tôi, thể hiện, phân cao thấp.
Thời gian như ngược về quá khứ, chúng tôi vẫn là chúng tôi thời thơ ngây.
Tôi đưa điếu thuốc lên đến miệng, vừa mới ngậm vào, bên trái vang lên tiếng hét chói tai, “A –”
Điếu thuốc thứ hai trong đêm nay lại rơi xuống.
“………..”
“Hoắc Thời An! Là Hoắc Thời An thật đó! Aaaaaaaaaa!”
Không biết vì sao lại xuất hiện một nhóm các bạn trẻ, nhìn bộ dạng dường như là vừa mới ra khỏi thang máy, tới liên hoan.
May mắn gặp được đại minh tinh sống sờ sờ, vừa la hét vừa kêu ầm ĩ, cứ như cắn phải thuốc kích thích, mất khống chế hoàn toàn.
Người chỉ xuất hiện trên tivi nay đứng ngay trước mặt, giấc mơ trở thành sự thật, khó tránh khỏi kích động, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng vấn đề là, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng này, còn đáng sợ hơn lúc ở trong phòng riêng nhiều.
Tôi không nhặt được điếu thuốc, đứng đần ra tại chỗ.
Hoắc Thời An có vẻ đã quen với cảnh tượng hỗn loạn như vậy, hắn thong thả đội mũ lưỡi trai lên, sửa lại vành mũ, vẫy tay với nhóm người kia.
Tiếng hét lại càng thêm chói tai, tiếng thét khiến hành lang như muốn sụp xuống, trần nhà như bị thốc tung lên.
Mi mắt tôi rướn lên nhìn quanh, muốn bỏ chạy.
Tuần sau tôi bắt đầu giảng dạy ở đại học A.
Nhất định trong trường có rất nhiều fan của Hoắc Thời An, tôi không thể cùng xuất hiện với hắn trên mạng được.
Đến khi hoàn hồn lại, tôi phát hiện thế mà mình không bỏ chạy, chỉ núp đằng sau lưng Hoắc Thời An.
Làm cái quái gì vậy? Tôi phỉ nhổ mình trong lòng.
Hoắc Thời An quay lưng về phía tôi, không biết vẻ mặt hắn thế nào, tôi nghe thấy hắn gọi điện thoại, không nói gì nhiều, chỉ báo số tầng.
Rất nhanh, tôi thấy quản lý dẫn theo bảo vệ hoảng loạn chạy lên, cố gắng tách ra một con đường cho chúng tôi.
Vừa vào thang máy, tôi hoảng hồn, đôi chân như nhũn ra, thở hổn ha hổn hển.
Không biết Hoắc Thời An lên cơn gì, hắn đè thấp giọng, gầm lên với tôi, “Cậu có thể yên tĩnh được không hả?”
Tôi đần mặt chẳng hiểu mô tê gì, hình như nãy giờ tôi có ho he tiếng nào đâu?
Ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, tôi không dám chắc nữa.
Nhưng tôi có thể xác định một điều, hắn không muốn trả lời tôi bằng bốn từ “Đã lâu không gặp”.
Hắn không muốn để ý tới tôi.
Dường như những thứ thời gian có thể làm phai mờ nhiều hơn tôi tưởng tượng thì phải?
Mọi người đều biết tôi và Hoắc Thời An là bạn thân, hai đứa lớn lên cùng nhau, chỉ thiếu điều xỏ chung một quần, cho rằng chúng tôi gặp lại sau năm năm xa cách, tuy không nước mắt lưng tròng, nhưng cũng nên ôm ấp nhau một chút.
Dù có không khóc, cũng không ôm, thì cũng không đến nỗi không chào hỏi lấy một lời, mặc kệ nhau như vậy chứ.
Đại minh tinh vẫn luôn hòa nhã với bạn học cũ, thế mà lại vênh váo trước mặt bạn thân à?
Giờ xảy ra tình huống này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Bầu không khí vốn náo nhiệt rõ ràng lắng xuống hẳn.
Lớp trưởng nói với mọi người, “Thôi mình uống rượu đi, để hai bạn Phương Hoài và Hoắc Thời An ôn lại chuyện xưa.”
Hoắc Thời An lạnh nhạt lên tiếng, “Không cần.”
Điếu thuốc tôi vừa đưa lên miệng run lên, một nhúm tàn thuốc rơi xuống.
Ánh mắt của các bạn học cũ lia vèo vèo về phía tôi, nụ cười trên gương mặt tôi dần trở nên gượng gạo, vẻ mặt dường như sắp suy sụp.
Mọi người lúc thì nhìn tôi, lúc lại nhìn sang Hoắc Thời An, con ngươi đảo tới đảo lui.
Tôi lúng túng rời đường nhìn khỏi đôi mắt hắn, đặt cốc rượu xuống nói, “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Cái cớ vụng về mà lại cũ rích.
Bởi vậy nên tôi gần như rời đi trong ánh mắt thương hại của các bạn học cũ.
Tôi ra khỏi phòng bao, từ từ bước xuyên qua hành lang, đứng trước cửa kính nhìn màn đêm của thành phố này.
Chẳng bao lâu, phía sau vang lên những tiếng bước chân, từ xa tới gần, rồi dừng lại sau lưng tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, là Hoắc Thời An.
Không biết khẩu trang đã được tháo xuống từ lúc nào, lộ ra đường nét còn rõ ràng sắc nét hơn cả hình trong biển quảng cáo.
Tôi nhìn mối tình đầu của mình qua làn khói lượn, năm mười chín tuổi hắn đẹp trai kiểu thiếu niên, ngây ngô gọn gàng, đến năm hai mươi tuổi lại toát lên vẻ đẹp thành thục lạnh lùng của đàn ông.
Tóm lại đều rất đẹp trai.
Điện thoại trong túi quần đổ chuông, tôi lấy ra nhìn thông báo, là Miêu Miêu gọi tới.
Cô bé là bạn thời đại học, về nước sớm hơn tôi một năm, là một cô bé rất thú vị, sống chết không chịu vào công ty gia đình, nằng nặc đòi tự mình bươn chải, muốn theo đuổi âm nhạc.
Cô bé thành lập một ban nhạc với mấy đứa bạn cùng chung chí hướng, đi diễn khắp thế giới, khoảng thời gian trước tới đây, biểu diễn trong một quán bar dưới lòng đất.
Điện thoại nối máy, giọng nói tủi thân của Miêu Miêu vang lên, “Hoài Hoài à, tôi gửi tin nhắn qua wechat cho ông, sao ông không trả lời tôi?”
Tôi nói mình không thấy.
Miêu Miêu không hỏi tôi ở đâu, chỉ bảo, “Mười một giờ bắt đầu, ông tới đi.”
Tôi biết hôm nay là kỷ niệm một năm thành lập ban nhạc của cô, rất quan trọng, liền cất cao giọng hỏi, “Ở đâu vậy?”
“BLUE.”
Không biết người bạn nào của Miêu Miêu gào lên ở đầu dây bên kia, “Tiên sư ông, không thấy bà đây đang gọi điện thoại à? Ầm ĩ cái quái gì? Phắn đi!”
Dứt lời không dừng lại đã bảo, “Hoài Hoài thân mến à, tôi gửi địa chỉ cụ thể qua wechat rồi đấy, nhất định phải tới đấy nhé, nếu không tôi “mần” ông.”
“………….”
“Biết rồi, Miêu tiên nữ ạ, cúp máy nhé.”
Tôi cúp máy, hút một hơi, sau đó tìm thùng rác để gảy tàn thuốc, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng vang lên, “Bạn gái à?”
Câu hỏi không đầu không đuôi làm tôi phân tâm, hơn nửa điếu thuốc rơi vào thùng rác.
Tôi không nói gì mấy giây, bình tĩnh thể như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hoắc Thời An trưng bản mặt như người chết ra lặp lại câu hỏi với tôi.
Nói thật là, nghe hắn hỏi hết lần này tới lần khác như vậy, trong lòng thấy hơi bực dọc.
Người khác không biết tôi không có hứng thú gì với con gái, chẳng lẽ hắn cũng không biết?
Cố ý gây sự à?
Tôi tức rồi thì thể hiện rõ ra mặt, giọng điệu cũng không được ôn hòa, “Là bạn khá tốt thời đại học.”
Cuối cùng Hoắc Thời An cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, lại có vẻ phiêu dạt, không biết phiêu tận đâu, “Sao lại trở về?”
Tôi lấy bao thuốc ra, rút điếu thuốc thứ hai trong tối nay.
Vì sao từ khi tôi về nước đến giờ, chỉ cần là người trước đây quen biết, ai cũng hỏi tôi câu này vậy?
Chẳng lẽ xuất ngoại rồi thì không thể về nước nữa à?
Hay là với họ mà nói, tôi trở về là chuyện ngạc nhiên ngoài ý muốn?
Tôi thực sự không hiểu ẩn tình trong đó, bị hỏi quá nhiều, thành thử mất kiên nhẫn, “Muốn về thì về thôi.”
Hoắc Thời An đột nhiên nghiêng đầu cúi xuống, nhìn tôi đăm đăm.
Ánh mắt kia thật khiến người ta e dè, giống như trước khi xuất ngoại tôi đã gây chuyện tày đình gì với hắn không bằng, tôi đang định nói, lại chợt nghe thấy hắn nhoẻn cười, “À.”
Hoắc Thời An cởi mũ lưỡi trai xuống, hờ hững vuốt tóc ra đằng sau hai lần, “Cậu luôn như vậy.”
Mấy chữ kia như lưỡi dao sắc lẻm, cắt đứt dây thần kinh nào đó trong tôi, đau nhói, lại không rõ đau ở đâu.
Tôi cầm điếu thuốc hỏi hắn, “Tôi luôn như vậy là sao?”
Hoắc Thời An không nói lời nào.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn nóng giận, bình tĩnh ôn hòa hỏi, “Nói rõ chút đi, cậu nói tôi luôn như vậy, là thế nào hả?”
Hoắc Thời An vẫn không nói lời nào, mắt to trừng mắt nhỏ với tôi, thể hiện, phân cao thấp.
Thời gian như ngược về quá khứ, chúng tôi vẫn là chúng tôi thời thơ ngây.
Tôi đưa điếu thuốc lên đến miệng, vừa mới ngậm vào, bên trái vang lên tiếng hét chói tai, “A –”
Điếu thuốc thứ hai trong đêm nay lại rơi xuống.
“………..”
“Hoắc Thời An! Là Hoắc Thời An thật đó! Aaaaaaaaaa!”
Không biết vì sao lại xuất hiện một nhóm các bạn trẻ, nhìn bộ dạng dường như là vừa mới ra khỏi thang máy, tới liên hoan.
May mắn gặp được đại minh tinh sống sờ sờ, vừa la hét vừa kêu ầm ĩ, cứ như cắn phải thuốc kích thích, mất khống chế hoàn toàn.
Người chỉ xuất hiện trên tivi nay đứng ngay trước mặt, giấc mơ trở thành sự thật, khó tránh khỏi kích động, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng vấn đề là, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng này, còn đáng sợ hơn lúc ở trong phòng riêng nhiều.
Tôi không nhặt được điếu thuốc, đứng đần ra tại chỗ.
Hoắc Thời An có vẻ đã quen với cảnh tượng hỗn loạn như vậy, hắn thong thả đội mũ lưỡi trai lên, sửa lại vành mũ, vẫy tay với nhóm người kia.
Tiếng hét lại càng thêm chói tai, tiếng thét khiến hành lang như muốn sụp xuống, trần nhà như bị thốc tung lên.
Mi mắt tôi rướn lên nhìn quanh, muốn bỏ chạy.
Tuần sau tôi bắt đầu giảng dạy ở đại học A.
Nhất định trong trường có rất nhiều fan của Hoắc Thời An, tôi không thể cùng xuất hiện với hắn trên mạng được.
Đến khi hoàn hồn lại, tôi phát hiện thế mà mình không bỏ chạy, chỉ núp đằng sau lưng Hoắc Thời An.
Làm cái quái gì vậy? Tôi phỉ nhổ mình trong lòng.
Hoắc Thời An quay lưng về phía tôi, không biết vẻ mặt hắn thế nào, tôi nghe thấy hắn gọi điện thoại, không nói gì nhiều, chỉ báo số tầng.
Rất nhanh, tôi thấy quản lý dẫn theo bảo vệ hoảng loạn chạy lên, cố gắng tách ra một con đường cho chúng tôi.
Vừa vào thang máy, tôi hoảng hồn, đôi chân như nhũn ra, thở hổn ha hổn hển.
Không biết Hoắc Thời An lên cơn gì, hắn đè thấp giọng, gầm lên với tôi, “Cậu có thể yên tĩnh được không hả?”
Tôi đần mặt chẳng hiểu mô tê gì, hình như nãy giờ tôi có ho he tiếng nào đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook