Câu chuyện phù sinh

Dịch: Quá khứ chậm rãi

-----

5.

Bay, đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng dễ dàng hệt như đi trên đất liền.

Ở chốn hoang dã vô danh, hắn an táng Vương đại tiểu thư, trong lòng hướng đến nữ nhân không may mắn này nói một câu xin lỗi.

Sau đó, đưa nàng bây giờ đã mất hồn lạc phách quay về phố Hồng Hoa, vào trong tiệm may của hắn.

Hắn rót cho nàng một chén trà nóng, lại bê nước nóng đến giúp nàng lau mặt, vừa tìm chiếc lược giúp nàng chải lại mái tóc rồi bù, từng chút một chải lại cho thẳng thớm. Nàng vẫn kháng cự việc nhìn vào gương đồng, thân thể vẫn coi hơi run rẩy.

"Tiểu Khang, nàng nghe đây." Ngón tay hắn dừng lại bên tóc mai của nàng: "Sau khi trời sáng, nàng sẽ là đại tiểu thư của Vương gia."

Nàng mở lớn mắt, quay đầu nhìn hắn: "Ngươi nói gì cơ?"

"Trước khi trời sáng, ta sẽ giúp nàng may xong y phục." Hắn cười cười: "Đây là bộ y phục... cuối cùng mà ta may."

"Ngươi...người phải đi rồi sao?" nàng nghe được sự ly biệt từ trong giọng nói của hắn.

"Đúng thế." Hắn tiếp tục di chuyển chiếc lược, nhìn bóng nàng trong chiếc gương đồng đã dần trở nên gọn gàng: "Ta nghĩ, nàng cũng sắp phải đi rồi."

Nàng không biết nên nói gì, sự bàng hoàng và bất an khiến cho đôi mắt cương cứng của nàng trở nên sinh động.

Hắn đặt chiếc lược xuống, nói với nàng ở trong chiếc gương đồng: "Nàng cảm thấy, làm người tốt, hay là làm một con chim Én có thể tự do bay lượn tốt?"

"Làm người tốt." Nàng không cần đắn đo, mở miệng liền nói.

"Vì sao?" Đôi mắt hắn xẹt qua một tia ảm đạm.


"Chim Én rất dễ bị chết dưới cung tiễn." Nàng ngẩn ngơ đáp lời hắn, tựa hồ như có thứ gì đó đang rục rịch trong lòng, nhưng lại không thể nào bắt lấy được.

Hắn cười khổ.

Có lẽ suy nghĩ của nàng là đúng, ngoại công, còn có tất cả người nhà của hắn, nhà của hắn, không phải cũng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, để bị hủy trong tay của một đạo sĩ sao? Cũng chỉ bởi vì, họ đều là những yêu quái mà nhân loại không thể dung nạp. Trong mắt các đạo sĩ, yêu chính là yêu, phải hủy diệt thì mới gọi là chính nghĩa.

"Ngủ một lát đi. Trời sáng là xong rồi." Hắn đứng dậy, lấy Nguyệt Hạ Cẩm Vân trong tay nàng qua, đi vào trong phòng.

Lời Ngoại công nói là sự thực, tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân đã chết rồi. Nhưng mà, hắn biết cách làm cho nó sống lại được, vả lại còn tốt hơn cả trước đây, càng thần kỳ hơn trước đây.

Tiểu Khang mệt mỏi ngủ thiếp đi, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt bất an lại mong chờ của nàng.

Đến khi trời sáng, tuyết cũng ngừng rơi.

Một bộ y phục mới toanh, trắng như ánh trăng đặt trước mặt nàng, ánh sáng lưu chuyển, đẹp không tả nổi.

Nàng ngạc nhiên đến ngớ người.

"Mặc vào đi." Hắn đứng phía sau tấm rèm vải nói.

Nàng không đợi được mà cởi y phục cũ ra, chỉ trong chớp mắt, Nguyệt Hạ Cẩm Vân có một không hai trong truyền thuyết đã dán lên người nàng.

Nhưng, sau lúc đó, bộ y phục xinh đẹp lại ấm lên, trở nên trong suốt, rồi biến mất, hoặc có thể nói là dung hòa vào trong da thịt nàng.

Trong gương đồng, không còn một tiểu Khang xấu xí bất kham nữa, chỉ còn lại một Vương gia đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương, đẹp tựa tiên nữ hạ phàm.

Nàng kinh hỷ nhéo nhéo khuôn mặt mình, kích động như muốn hét lên, thậm chí quên luốn mình vẫn còn đang lõa thể.

Phía sau bức màn, một bộ váy màu đỏ bình thường bay ra.

"Mặc vào đi, trời lạnh." Giọng nói của hắn cách một tấm rèm, có chút buồn bã, lại có chút xa vời.

Nàng hưng phấn đến đỏ mặt, hoảng hốt mặc y phục vào, sau đó phát hiện, chiếc váy đó vẫn có màu đỏ, không giống như trước đây, biến thành màu đen.


Nàng kinh dị đến mức che miệng lại, nhấc chân đi ra sau tấm rèm.

"Dừng lại!" hắn dứt khoát ngăn hành động của nàng lại: "Bây giờ, nàng quay người, đi ra khỏi cửa lớn, sau đó, về nhà đi."

Nàng bị hắn dọa sợ rồi, ngơ ngẩn đứng tại chỗ cũ, nhìn về phía tấm rèm.

"Con đường của nàng ở bên ngoài cửa kia." Hắn chậm rãi nói: "Đi đi."

Nàng ngẩn ngơ hồi lâu, chậm rãi quay người, lại quay đầu nhìn hắn, nói: "Cảm ơn."

Nói rồi, nàng chạy nhanh ra ngoài, không hề có nhiều lưu luyến, thân tư uyển chuyện giống như một con Én.

Cho đến khi thanh âm của nàng hoàn toàn biến mất, hắn mới chậm rãi vén màn lên, một tấm vải đen che đi đôi mắt hắn. Dưới miếng vải, là vết máu ẩn hiện thấm ra bên ngoài.

"Tối hôm đó, ta đi đến quán trà kia, nhưng nàng không có ở đó." Hắn lẩm bẩm.

***

Hắn lại bắt đầu lang thang rồi.

Vẫn đi qua một nơi lại quên đi nơi đã từng đi qua như trước, dùng tên giả họ giả để uống rượu ca hát với người, cười bàn chuyện phong nguyệt, có khi may mắn thì sẽ được mời đến một nơi giường cao đệm ấm để ngủ, nhưng cũng có những lúc, mệt rồi, thì tùy tiện tìm một mái hiên nào đó để nghỉ ngơi.

Có người từng vứt cho hắn màn thầu với một vài đồng bạc lẻ, cũng có người cầm gậy đuổi hắn.

Duy chỉ có một điểm khác biệt so với trước đây đó là trên tay hắn có thêm một chiếc gậy mừ.

Tiếng lạch cạch đi từ tòa thành này đến tòa thành khác.

Hắn không còn may y phục nữa, mà đổi thành nghề coi bói.

Một tên mù, dùng một thẻ bói cũ và những lời nói dối thiện ý mưu cầu cuộc sống, tương đối dễ dàng...


Còn về chuyện của nàng ta, ở bất cứ một nơi nào đi qua, đều có thể nghe thấy được.

Khi hắn ở trong một ngôi trấn nhỏ uống rượu, nghe người khác nói, nàng đã thuận lợi ngồi lên chức vị vương phi của Tấn vương, tên Lý Trị kia rất u mê vẻ đẹp của vị tân nương tử này, yêu quý đến mức không nỡ buông tay, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh nàng ta.

Hắn uống rượu, tiếp túc nói bàn với ngươi bàn bên về việc cậu nhóc con của ông đồ tể nhà bên cạnh lớn như thế nào, rồi cười haha.

Khi hắn nằm ngủ say dưới nhành liễu bên cạnh bờ sông ở một tòa thành phồn hoa, thì Lý Thế Dân chết rồi, Lý Trị lên ngôi hoàng đếm mà nàng, Tấn vương phi đương nhiên cũng trở thành Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Một con ruồi bay qua trước mặt hắn, hắn buồn bực xua tay đuổi nó đi, quay người lại, tiếp tục ngủ.

Khi hắn ngồi sau quầy bói toán ở một con hẻm nhỏ ít người qua lại, kiên nhẫn lắng nghe người góa phụ trước mặt hắn kể tội của trượng phu nàng, thì trong hoàng thành Trường An, có một người lên Võ Mỵ Nương, danh xưng dần dần lớn lên. Nghe nói, đó là tân sủng của Lý Trị.

Hắn mỉm cười nghe góa phụ nói, nghiêm túc bói cho nàng một quẻ, nói cho nàng tông tích của vị trượng phu đã mất tích kia cho nàng.

Khi hắn nhàn tải đi qua một bờ ruộng, trong hoàng cung, Võ Chiêu Nghi và Vương Hoàng Hậu trong đấu ngoài đấu.

Hắn trò chuyện với những người nông dân già về vụ thu hoạch năm nay, đôi mắt vốn không nhìn thấy gì, nhưng thỉnh thoảng lại hướng về thành Trường An xa xôi.

Nhưng khi một mùa đông lại đến, hắn bước vào thành Trường An, trời con chưa sáng, con đường dưới chân thiên tử cũng thưa thớt bóng người.

Lúc này đây, tin tức lớn nhất của thành Trường An đó là hoàng thượng sau khi phế đi Vương hoàng hậu, đổi thành Đế Chiêu Nghi.

Tối hôm nay, con trai của một người thợ rèn trong thành, nói với phụ thần cậu, lúc nãy cậu ra ngoài đi tiểu, nhìn thấy đầu hẻm có một nam tử đang chậm rãi đi đến, sau đó đột nhiên biến thành một cho chim Én, bay về phía hoàng cung. Sau đó, cậu bị phụ thân đánh một trận vào mông.

Ở trong phòng giam sâu nhất trong cấm cung, nàng đánh giá hắn rất lâu, mới nhận ra hắn là ai.

Xiềng xích lạnh lẽo chà rách làn gia của nàng, dưới lớp quần áo mỏng manh là thân thể quyến lũ yêu mị, còn có vô số những vết thương ngắn dài, có mới có cũ.

"Mắt ngươi làm sao thế?" Đến bây giờ, nàng còn không dám đối diện với hắn quá lâu, nói không ra sự hối hậu và cảm giác tội lỗi trong lòng, nhưng mà, nàng rốt cuộc vì sao lại cảm thấy hổ thẹn với hắn? Hoặc là nói, những việc mà nàng làm, đến nàng cũng quên mất rồi?

Hắn cười: "Mắt ta ở trên người nàng."

Nàng cứ tưởng hắn chỉ đang nói đùa, cười khổ nói: "Ta biết, ngươi không phải là người bình thường. Năm đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi qua khe cửa là đã biết, ngươi có thể giúp ta."

"Nàng cảm thấy ta là giúp nàng, hay là hại nàng?" hắn ngồi xổm xuống, nhẹ sờ lên mặt nàng: "Nàng gầy đi nhiều quá."

Nàng trầm mặc rất lâu, nhìn cảnh tượng lạnh lẽo trong phòng giam, tưởng tượng đến cảnh ca hát nhảy múa ở bên ngoài, chợt bật cười.

"Cho dù là một khuôn mặt thế nào, thì cũng chỉ là một khuôn mặt mà thôi." Nàng nói, sau đó quay đầu lại, cười cười nhìn hắn: "Sư phụ thợ may, cho dù năm đó ta xấu xí đến như thế, nhưng người vẫn bằng lòng cái tóc rửa mặt giúp ta, đúng không."


Trái tim hắn, giống như bị từng cái gai đâm vào.

Cho dù là khuôn mặt thế nào thì cũng chỉ là một khuôn mặt mà thôi.

Nguyệt Hạ Cẩm Vân, nàng không cởi xuống được, bởi vì nó đã xuyên qua tim nàng, che đi đôi mắt nàng.

Nhưng, bây giờ thì sao, có phải có thể thử rồi không?

"Còn nhớ câu hỏi ta hỏi nàng đêm đó không." Hắn ngồi xuống cạnh nàng: "Nàng muốn làm một con người hay là chim Én?"

Hắn có hơi căng thẳng trông đợi vào đáp án của nàng.

"Đều như nhau cả." nàng vẫn lập tức nói, sau đó chỉ vào trái tim mình: "Nếu như nơi đây vẫn còn yên ổn, thì làm người hay là chim Én, đều rất tốt."

Hắn rũ mắt cười.

"Ngươi thì sao, ngươi muốn làm người hay là chim Én?" Nàng hỏi ngược lại.

"Tùy thôi, cái gì đều được." hắn tinh nghịch nhún vai: "Lúc muốn đi đường thì biến thành người, lúc muốn bay thì biến thành chim Én, tự do tự tại hơn bất cứ thứ gì.

"Thật ngưỡng mộ ngươi." Nàng cười: "Được rồi, ngươi nên về rồi. Ta không muốn ngươi nhìn thấy dáng vẻ ta lúc rơi đầu. Võ Mỵ Nương sẽ không bỏ qua cho ta đâu, còn về hoàng thượng..." Nàng thở dài: "Ta cứ tưởng sắc đẹp có thể nắm giữ trái tim người, nhưng sắc đẹp trên đời này, không phải chỉ có một mình ta. Cái cũ đi rồi, cái mới đến, mãi không đoạn tuyệt.

Hắn không nói gì, hai người cứ như thế mà sánh vai nhau ngồi trong phòng giam, chăm chú nhìn vào bức tường đen ngòm trước mắt.

"Nên đi rồi." Lúc trời tờ mờ sáng, hắn kéo tay nàng.

Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống hoàng cung Đại Đường, một con chim Én, trong miệng ngậm một thứ đồ chơi lấp lánh, từ nơi nào đó trong cung cất cánh bay lên, trong không gian yên tĩnh, lưu lại một đốm đen càng lúc càng xa.

Ngày hôm đó, trong hoàng cung xảy ra chuyện lớn, hoàng hậu bị nhốt trong phòng giam lâu ngày bị người khác phát hiện là đã chết, nhưng, di dung an tường, tựa như ngủ say. Càng khiến người khác kinh ngạc hơn đó là trên di thể của Vương hoàng hậu, khoác một bộ y phục trắng như ánh trăng, chúng nhân chưa từng nhìn thấy một bộ y phục xinh đẹp đến thế, nhưng, khi chúng nhân lúc chạm vào nó thì nó liền biến thành một đám bụi trắng, rơi xuống đất không còn tung ảnh.

Võ hậu phẫn nộ, đem di thể của Vương hoàng hậu chặt hết tay chân nhét vào trong hũ rượu, để phát tiết nỗi uất hận trong lòng, đồng thời nghiêm cấm tất cả mọi người không được để lộ chân tướng, cho đến khi một sử quan bị bắt phải viết vào trong ghi chép rằng Vương hoàng hậu bị bà đích thân xử chết thì mới cho qua.

Hôm đó, Võ hậu vui vẻ đứng ở nơi cao nhất trong hoàng cung, nhìn ra thiên hạ vốn thuộc về trượng phu của bà, trong lòng âm thầm cười nhạo kẻ thù bại trận kia, một người chỉ dựa vào gương mặt, lấy không được bất cứ thứ gì.

Đồng thời, nàng cũng dùng câu nói này, nghiêm khắc cảnh cáo bản thân mình.

14.50.2021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương