Câu Chuyện Phù Sinh 2
-
C10: Xảo Biệt 2
Phù sinh vật ngữ 2
Tác giả: Sa La Song Thọ
Chương 8: Xảo Biệt 2
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không thèm để ý tới những cô gái nhàm chán này đâu."
Sau lưng vang lên một giọng nói lười biếng, Chương Tam Phong đang ngồi trên sân thượng ký túc xá đang đọc thư, cảnh giác quay đầu lại.
Trên một góc không dễ dàng phát hiện có một người đàn ông ngồi trên lan can đá cẩm thạch màu xám trắng, dựa lưng vào vách tường đầy dây leo, mái tóc nâu trong ánh mặt trời hơi đỏ lên, ăn mặc đơn giản khiêm tốn, chỉ là một chiếc áo len màu trắng sữa cộng với áo vest màu xám, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm tùy ý khoác lên cổ, còn trong ngực, là một cây đàn guitar cũ kỹ được anh ta vững vàng ôm lấy, ánh mắt anh ta chuyên chú nhìn chằm chằm vào dây đàn, thử bấm vài nốt nhạc.
"Nếu như tôi là anh, sẽ không lén lút trốn sau lưng người khác như thế." Chương Tam Phong hừ một tiếng. Người đàn ông này cô đã từng gặp trước đây rồi.
Ước chừng là một tuần trước, sáng sớm cô bị một cơn ác mộng đánh thức, trong mộng, em trai đứng ở trong hoa viên phía sau nhà thờ vẫy tay với cô, thần sắc vừa lo lắng vừa thống khổ, muốn gọi cô nhưng lại không thể lên tiếng, sau đó, một con quái thú khổng lồ từ dưới đất hoa viên vọt lên, kéo em trai ra khỏi bóng tối vô tận.
Cô giống như bóng ma nhảy khỏi giường, thậm chí không nhớ rõ mình đã chạy ra sau giáo đường như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc đó bản thân tràn đầy nỗi bi thương gọi tên em trai, liều mạng mà đào đất.
Có người đi ngang qua, hỏi cô đang làm gì, cô ngẩn người, thuận miệng nói mình đang trồng đậu. Người hỏi cô mang theo vẻ mặt quái dị bước nhanh chạy trốn.
"Đất ở đây không thể mọc thứ đậu mà cô muốn đâu." Lại không biết qua bao lâu, một đôi tay ấm áp, kéo hai tay đã rướm máu của cô từ trong đất ra, rút một tấm khăn tay sạch sẽ, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cẩn thận chùi đi bùn đất và vệt máu giữa ngón tay cô: "Nấu đậu bằng cành đậu, đậu khóc than trong nồi, vốn sinh cùng một cội, nấu saoa nhanh quá đỗi. Bàn tay cô cũng là một phần của cơ thể, tại sao lại không trân trọng như thế."
Ngữ điệu người này lúc nói chuyện, chậm rãi êm tai, giống như sợi dây cứu mạng đưa đến đúng lúc, đem cô từ trong cơn ác mộng triệt để kéo ra ngoài.
Cô thở hổn hển, chậm rãi xoay khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh lại, trong đôi mắt sưng lên khô khốc của mình, phản chiếu nụ cười sáng lạn mà lịch sự của anh.
Ngày hôm đó, cô vẫn mặc một bộ quần áo, mỏng, nhưng lại không cảm thấy lạnh. Người đàn ông này, có một loại ấm áp rất tự nhiên, không liên quan đến nhiệt độ cơ thể.
"Anh có thể nói tiếng Trung sao?" Chương Tam Phong nhìn ngũ quan của hắn, là dáng vẻ của phương đông tiêu chuẩn, hai mí mắt to, sống mũi vừa thẳng vừa cao, hai cánh môi mỏng giống như bôi kem, săn chắc trơn bóng, thân hình cao gầy tiêu chuẩn, xương và cơ bắp phân bố đều vừa vặn, làn da màu lúa mì, bị quần áo đơn giản trên người che đj, lộ ra một loại hương vị thô kệch lại nhẵn nhụi.
Một người đàn ông như vậy rất khó để tạo ra sự phản cảm cho bất cứ ai.
"Tôi cũng là người Trung Quốc." Người đàn ông mỉm cười.
Chương Tam Phong nhìn anh ta không có mặc đồng phục học sinh, mà tuổi lại rất trẻ, suy đoán anh là một trong những kẻ không thích về nhà ban đêm, cởi đồng phục đi lăn lộn ở bên ngoài.
"Nếu anh còn không về ký túc xá, Nick tiên sinh sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Cô nhắc nhở.
Người đàn ông cười nói: "Phải quay lại mười năm trước, anh ta mới có thể quản lý tôi."
"Mười năm trước?"
Người đàn ông gật đầu: "Tôi là một sinh viên ở đây mười năm trước, bây giờ không phải rồi."
Chương Tam Phong kinh hãi thốt lên: "Anh bao nhiêu tuổi thì đến Thập Tự Hoa Hồng? Nhìn tuổi của anh, anh sẽ không quá mười tám tuổi chứ."
"Cùng tuổi với cô á." Anh ta nghiêm túc hồi tưởng lại, nghiêng đầu, giống như chú khỉ gãi gãi ót, tư thái thế nhưng lại vô cùng đáng yêu, "Chỉ có thể nói, tôi nhìn rất trẻ tuổi." Dứt lời, ánh mắt của anh ta dừng lại trên tấm bảng tên của cô thêu trên cổ áo đồng phục, chậm rãi lầm bẩm: "Sanfeng... zhang?! Cô không phải tên là Trương Tam Phong đó chứ? "
(*) Trương Tam Phong và Chương Tam Phong đều pinyin là Zhang sanfeng.
Anh ta không phải là người đầu tiên tỏ r ngạc nhiên về tên của cô.
"Chữ Chương trên bộ lập dưới bộ thảo, sinh lúc ba giờ sáng, mẹ ta thích cây phong nhất, cho nên Chương Tam Phong, không liên quan gì đến Thái Cực quyền tổ sư cả." Chương Tam Phong giải thích, cô rất ít khi nói nhiều với một người lạ, nhưng người này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, nói chuyện cũng trở nên vô cùng tự nhiên.
(*)bộ lập: 立 bộ thảo: 早, ghép lại là chữ Chương 章
"Thì ra là như thế." Người đàn ông bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng nắm tay cô: "Tôi tên là White, từng là học sinh ở đây, còn từng là hotboy nổi tiếng một thời! Bây giờ là giáo viên ở đây. "
"Thầy White..." Cô một lần nữa đánh giá anh, người này từ đầu đến chân nào có một chút bộ dáng làm giáo viên ca: Anh thật sự là vừa tốt nghiệp đã ở nơi này làm giáo viên? "
Anh gật đầu: "Tất nhiên, gần bảy năm rồi. "
Vừa nghe thấy lời này, cô đột nhiên nắm lấy tay anh, hỏi: "Vậy anh có biết một sinh viên Trung Quốc tên là Hoắc Kế Nghiêu không? Nam, nhập học ba năm trước!"
"Hoắc Kế Nghiêu?!" Hắn ngẩn người, "Cô và người này rất thân sao?"
"Em trai ruột của tôi!" Chương Tam Phong từ trong biểu cảm của anh ta nhìn thấy niềm hy vọng, nói năng cũng trở nên lộn xộn: "Tôi biết em ấy ở chỗ này! Nhưng tôi không thể tìm thấy em ấy, tôi đã hỏi các sinh viên ở đây và cả bà Bell nữa, nhưng tất cả họ đều nói rằng không có người đàn ông này, cảnh sát nói rằng em ấy không hề nhập cảnh. Tôi đến đây để tìm em ấy! Anh biết em ấy, phải không? "
Biểu cảm của hắn nhanh chóng khôi phục bình thường, lắc đầu: "Không, tôi chỉ là bị phản ứng của cô làm cho giật mình. Tôi thực sự chưa bao giờ nghe nói về người này. Nếu như cảnh sát đã là câu ta không hề nhập cảnh, thì cậu ta chắc cũng không có đến Anh. Hắn dừng một chút, lại nói: "Chỉ là cũng rất kỳ lạ, hai người nếu là chị em ruột, nhưng mà lại không cùng họ."
Một bọt bong bóng xà phòng hy vọng khác bị phá vỡ, cô cúi xuống nắm lấy tay anh ta, nói: "Tôi theo họ mẹ, em ấy theo họ bố."
Hắn đăm chiêu đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy, cô nên đi nơi khác tìm xem."
"Không!" Chương Tam Phong kiên quyết lắc đầu, ngẩng mặt lên, gằn từng chữ nói với hắn: "Em ấy ở đây!"
"Dựa vào cái gì mà cô lại khẳng định như vậy?" Anh nhướng mày.
"Trực giác." Cô nhìn vào mắt anh, không hề chột dạ: "Chúng tôi là chị em song sinh." "
Nhìn nhau một lúc lâu, anh ta lại nhún vai và nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô kiểm tra trong phòng lưu trữ nội bộ, để xem có vấn đề gì không. Nhưng đừng hy vọng quá nhiều. Bản thân tôi cảm thấy rằng nó cũng chỉ là một điều dư thừa."
Cô mừng rỡ, sự kích động như tìm được lối thoát ở cuối con đường kín, làm cho nước mắt của cô không nhịn nổi mà rơi ra. Nhìn cô mất kiểm soát, người đàn ông đột nhiên hỏi: "Nếu cô không bao giờ tìm thấy em trai của cô thì sao?" Một câu hỏi cực kỳ sát phong cảnh.
"Kết quả tồi tệ nhất..." Chương Tam Phong thì thào, sau đó nhìn thẳng cậu: "Cho dù em trai tôi bị nhốt ở địa ngục, tôi cũng sẽ dùng chính mình đổi cho em ấy trở về."
"Thật sự là khí phách!" Anh vỗ tay mấy cái, nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Tại sao lại liều lĩnh như vậy?"
"Vì em ấy là người thân duy nhất của tôi, tình cảm của chúng tôi, đã ngấm sâu vào cuộc sống của nhau". Cô trả lời mà không cần suy nghĩ.
Anh gật đầu, lôi ra một cuốn sách cũ, viết ra những triệu chứng tình cảm thứ 51— không màng tất cả. Viết xong, anh ta quay người bỏ đi.
Bản thân cô đã là người lập dị, nhưng vị thầy giáo White này còn kỳ lạ hơn cả cô.
Từ hôm đó đến nay, họ không gặp nhau và chưa bao giờ gặp anh ta ở trường, chưa nói đến việc anh ta là giáo viên, anh ta không cần
đi làm sao? Và anh ta cũng đã hứa là sẽ giúp đỡ mình, không phải chỉ nói cho qua thôi đó chứ, cô không nhịn được liền đi hỏi về thầy White, bà Bell bày ra vẻ mặt khó chịu, nói là một kẻ chỉ dựa vào gương mặt và chơi được vài bản nhạc guitar, liền lười biếng ăn bám nơi trường học sống qua ngày. Chỉ có những cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời mới bám lấy cậu ta làm báu vật, suốt ngày mê trai đuổi theo sau lưng cậu ta.
Có vẻ như bà Bell không thích anh ta lắm.
Trên sân thượng lúc này, nhìn cái người bỗng dưng biến mất rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt, Chương Tam Phong cho dù không thích anh ta đến mấy, thì vẫn nuôi một tia hy vọng cuối cùng, đi đến trước mặt anh hỏi: "Có được tin tức gì không?"
Anh ta vẫn thoải mái dựa vào tường, mấy ngón tay thon dài chỉnh dây đàn, trả lời: "Không có kết quả".
"Vậy, tạm biệt." Cô không muốn xin anh ta ấy giúp đỡ nữa, bà Bell nói rất đúng, gã này chẳng đáng tin chút nào.
"Chờ đã, nội dung bên trong là gì?" Tiếng đàn của anh ta đột ngột dừng lại, anh ta nhìn vào chiếc phong bì đen mà cô đang cầm trong tay: "Thử thách năm nay, họ có nghĩ ra đề tài nào có tính kỹ thuật hơn không?"
"Là giáo viên, chẳng lẽ anh không nên cấm hành vi khiếm nhã, nhàm chán này sao? Lại còn hứng thú với nội dung bên trong nữa cơ?" Chương Tam Phong hung hăng trừng anh ta một cái sau đó nhấc chân đoạn bỏ đi.
Ai biết anh ta lại nhanh hơn cô một bước, nhảy xuống, chặn trước mặt cô, không nói gì đi đến cướp mất chiếc phong bì đen của cô, rút lá thư đọc: "Vào đêm cuối tuần này, vào nhà hoyboy tiền nhiệm nổi tiếng nhất Bạch Ngọc Đường của Thập Tự Hoa Hồng, lấy cái gối thêu một đôi vịt trong phòng ngủ của anh ta. Nếu thất bại, cuộc sống sau này của Chương Tam Phong sẽ là ngày càng càng khốn khổ hơn. Chúng tôi đảm bảo. — Hội Nữ Sinh Thập Tự Hoa Hồng."
Chương Tam Phong cố gắng cướp lại bức th, nhưng tướng ta anh ta quá cao, động tác lại linh hoạt, làm cô tức đến nghiến răng: "Anh như thế là bất lịch sự quá!".
"Làm ơn, tôi đang giúp cô đấy!" Anh ta khịt mũi hỏi: "Cô thực sự muốn chấp nhận
thử thách này à?"
"Tôi cảm thấy, nên đề cho hội nữ sinh đó câm miệng suốt đời luôn là tốt nhất". Chương Tam Phong lạnh lùng nói: "Tôi muốn họ hiểu rằng họ sẽ không bao giờ có thể làm tôi kiệt sức".
"Ôi, có vẻ như cô gái Trung Quốc sắp nổi loạn rồi!" White cười: "Nhưng cô có biết Bạch Ngọc Đường đó đó là ai và sống ở đâu không?"
"Tôi sẽ tự tìm!" Cô nhìn anh ta và nói: "Tôi đi đây, đưa lại cho tôi!"
"Họ Bạch, dịch ra tiếng Anh là white, White. Ha ha ha". Anh ta không đưa, còn chống eo cuối to.
Chương Tam Phong khụ khụ họ dữ dội, chỉ vào mặt anh ta: "Anh..."
"Hoan nghênh cô Chương Tam Phong vào phòng ngủ của tôi tối nay!" Anh ta bày ra vẻ mặt thật thà đến gần nói với cô: "Tôi sửa lại một chút, không phải là một cặp vịt, mà là một đôi uyên ương, người nước ngoài thì làm sao biết được. Ừm, địa chỉ nhà tôi, tôi để lại cho cô, ở mặt sau bức thư.. ".
"Anh..." Chương Tam Phong ho ra nước mắt và cuối cùng chứng kiến anh ta vươn người lên.
Đêm hôm đó, sau nhiều lần do dự, cô đã định bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến nếu không cho đám nữ sinh đó biết mặt, thì sau này họ sẽ vẫn tiếp tục quấy rối cô. Đặc biệt, bản thân anh chàng Bạch Ngọc Đường như cục nam châm kia, cuốn hút cô trèo lên xe đạp, vội vàng đạp trên con đường bao quanh Ross Cross, con đường kẹp giữa bức tường bên ngoài học viện và những cánh đồng trải dài. Theo địa chỉ do Bạch Ngọc Đường để lại, nhà của anh, chính là nằm ở cuối con đường này.
04.12.2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook