Quả bóng đèn màu cam đang nhắm đúng mục tiêu để tập kích, đang tiến đến gần, Lâm Nại các cô còn đi chầm chậm, Năm Lạng cũng chầm chậm đạp hoa đi theo, vừa đạp lên bậc thang, cả thân mèo như hỏa tiễn mà bắn về phía trước, thế nhưng Lâm Nại đã có phòng bị từ sớm, trực tiếp ôm Hà Thanh Nhu rẽ một cái, chạy nhanh vào phòng.
          Thương cảm cho bóng đèn màu cam qua không được cửa ải cuối cùng, lại chịu số phận bị khóa lại bên ngoài.
          Mèo dùng móng vuốt đá đá cửa, giả nhu nhược 'Méo – méo' hai tiếng, nhưng lần này Hà Thanh Nhu không như trước kia sẽ mở cửa ra dỗ dành nó, mắt nhìn thấy một lúc lâu cũng không ai mở cửa, bóng đèn lớn bèn quanh quẩn thêm hai vòng, rồi mới ngoan ngoãn quay về ổ mèo nghỉ. [poor Tuesday]
          Trong phòng, tại phòng tắm, nước ấm chảy ào ào, hơn phân nửa phần đất đã ướt thẫm, hơi nóng tạo thành từng đợt sương mù phủ đầy phòng tắm, Hà Thanh Nhu muốn mở máy hút khí, thế nhưng bị cản trở, nhiệt khí nóng hừng hực cứ quanh quẩn, làm mờ cả tầm nhìn.
          Hơi nóng dày đặc cứ phả lên người nàng, dòng nước nóng chảy dài lên đầu vai trắng nõn, từng giọt nước bắn tung tóe lên tóc nàng, thấm ướt một mảnh.
          Nàng dùng sức siết chặt một góc bồn tắm, nước trong bồn cứ sóng sánh như mặt biển, từng đợt, từng đợt tràn ra bên ngoài, chảy ướt mặt đất, lại góp thành một vũng, nàng cố kiềm nén mà nhắm mắt lại, tinh tế đi cảm thụ dòng nước nóng đang lưu chuyển, dòng tình ý ấm nóng từ trong người chạy dọc toàn thân, thư thái đến từng đầu khớp xương, vô lực, chỉ biết cong người nằm lặng trong bồn.
          ...
          Đây chính là một điều rất diệu kỳ, toàn thân như được lấp đầy, khắp nơi đều cảm nhận được hơi nóng của tình yêu, ăn sâu vào từng tế bào, lại bồng bềnh như đang nằm trên mây xanh,nàng có chút sợ độ cao này, chỉ còn biết víu chặt lấy đối phương.
          "A Nại..." Nàng gọi.
          Lâm Nại hôn một cái lên khóe môi của nàng, 'Hưm' một tiếng.
          Lâm Nại đoán được suy nghĩ của nàng, cúi người thuận theo, áp sát bên tai nàng thân mật cọ cọ, thanh âm nho nhỏ khẽ nói: "Sao vậy?"
          Hà Thanh Nhu lại không chịu nói, nghỉ ngơi xong, thể lực khôi phục, nàng từ trong nước nửa quỳ đứng lên, xoay người đè ngược Lâm Nại, Lâm Nại thuận theo động tác của nàng, cặp mắt khẽ híp lại, môi mỏng mím mím, lười biếng lên tiếng: "Lâm thái thái, xin nói hết câu, làm việc không thể một dạ hai lòng."
          Lời là nói như vậy, nhưng người này rất không nghiêm túc, cặp chân dài không chút an phận. Bị cô phá như vậy, Hà Thanh Nhu ngượng ngùng xoay mặt sang hướng khác, mấy lời muốn nói liền nói không ra. Bình thường cả hai đều rất hàm súc khi biểu đạt mấy câu tình thoại, thỉnh thoảng Lâm Nại cũng sẽ nói xa nói gần mà thể hiện tình cảm, thế nhưng nàng một câu cũng chưa từng nói, ở trong lòng chuẩn bị trăm trăm, nghìn nghìn chữ, nhưng mỗi khi nói ra đều biến thành mấy câu nhàn thoại.
          "Chị muốn nói gì?" Lâm Nại lấy tay vuốt ve gò má của nàng, lòng bàn tay cứ quấn quanh dưới cằm của nàng.
          "Không có" Hà Thanh Nhu cứng ngắc đáp một câu, một tay bắt lấy tay cô rồi đẩy ra, sau đó lại ôm lấy gáy của cô, cúi người dán lên đôi môi đỏ mọng, "Không có gì muốn nói."
          Nàng nửa khép hờ, hai mí mắt run rẩy, lúc chạm vào môi của đối phương, hai mắt nhắm chặt, Lâm Nại cũng thấy không nhất thiết phải tiếp tục câu chuyện này nữa, phải làm chuyện đứng đắn mới là quan trọng nhất.
          ...
          Hà Thanh Nhu rất xấu hổ với chuyện chủ động nói mấy lời tâm tình, lần nào sắp nói ra cũng nuốt trở lại vào vì ngại ngùng, mặc dù không lên tiếng thì Lâm Nại cũng hiểu ra được, thế nhưng cô vẫn rất muốn nghe chính miệng nàng nói một lần.
          Vì vậy giữa trưa ngày hôm sau, lúc Hà Thanh Nhu còn đang hầm canh ngó sen xương sườn, cô như vô ý hỏi: "Chị có biết canh ngó sen hầm xương sườn nói như thế nào bằng tiếng Quảng Đông hay không?"
          Hà Thanh Nhu còn đang tập trung vào nồi canh hầm, chỉ thuận theo câu chuyện: "Không biết, chị còn chưa có dịp đi qua nơi đó, là nói như thế vào vậy?"
          Lâm Nại đi tới bên cạnh, nghiêm túc dùng tiếng Quảng Đông nói ra: "Ngo zong yi nei (Ta thích ngươi)."
          Hà Thanh Nhu nghi ngờ, sao nghe cứ là lạ.
          Lâm Nại dùng tiếng Quảng Đông nói thêm lần nữa. Nàng không hiểu, chỉ lặp lại theo cô: "Ngo zong yi nei?"
          Lâm Nại nhất thời cười cười, cúi đầu thân mật áp lên trán nàng, dùng tiếng Phổ thông nhẹ nhàng nói: "Em cũng thích chị..."
          Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, lập tức hiểu ra là người này đang gài bẫy mình, còn cái gì mà canh ngó sen hầm xương sườn, rõ ràng chính là câu tỏ tình, nhất thời nàng thẹn đỏ mặt, xoay người không để ý đến ai kia nữa, da mặt của Lâm Nại có thể còn dày hơn cả tường thành, lúc nào cũng lợi dụng nàng lộ sơ hở, thường dùng vài câu tiếng Quảng Đông nói mấy câu tâm tình, trước đó Hà Thanh Nhu không để ý, đơn giản cũng bị lừa mấy lần, nhưng nghe đối phương nói nhiều cũng sẽ quen, ít nhiều cũng có thể phân biệt được một ít từ, cái gì mà thích ah, yêu ah, buồn nôn chết được.
          Người này thực sự là không đứng đắn.
          Lời nói thẳng thừng như vậy, mặc dù có sự thay đổi trong ngôn ngữ, mặc dù chỉ là miễn cưỡng nghe hiểu được một vài chữ, nàng cũng nhịn không được thấy xấu hổ.
          Lâm Nại còn giờ tay đụng đụng lên vài tai đỏ bừng của nàng, cố ý trêu nàng. Cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh từ người này, Hà Thanh Nhu không khỏi né một cái, nhẹ nhàng ngăn đối phương lại, nói: "Chị đi nấu cơm, đừng đứng ở đây cản đường, em nhanh cho mèo ăn đi."
          "Vừa đút xong, nó còn đang ở sân sau phơi nắng." Lâm Nại nói.
          "Có đặt vé máy bay chưa, chưa đặt thì đi đặt ngay, nhớ là đặt chuyến bay sáng, dì nói buổi trưa sẽ đến đón chúng ta." Hà Thanh Nhu cố ý muốn đẩy cô ra ngoài.
          Dì, chính là Đường Khâm Dục, Hà Thanh Nhu cùng bà vẫn chưa có chính thức gặp mặt, thế nhưng đã có video call qua vài lần, đồng thời còn kết bạn trên Wechat, Đường Khâm Dục còn rất thường gửi tin nhắn cho nàng, có đôi lúc còn nhờ nàng chuyển lời cho Lâm Nại. Đương nhiên, đó cũng chỉ là một cái cớ để có cơ hội cùng trò chuyện với nhau, nếu thật sự có chuyện tìm Lâm Nại, trực tiếp gọi cho cô còn tiện hơn nhiều. Có điều là Đường Khâm Dục rất ít nói, công việc lại bận, thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn qua, Hà Thanh Nhu thì rất lễ phép, nghiêm túc trả lời một đống tin nhắn, bà cũng chỉ trả lời một hai cái.
          Biết tin hai người Hà Thanh Nhu cuối tuần sẽ đến Bắc Kinh, Đường Khâm Dục đặc biệt nhắc nhở là nhớ cùng ăn bữa cơm trưa, đến lúc đó vài trưởng bối cũng sẽ đến, ví dụ như Tống Trung Thiên, Diệp lão ba.
          Trận thế lớn như vậy, không hiểu sao Hà Thanh Nhu cảm thấy có chút khẩn trương.
          Dù sao thì cánh cửa của Lâm Minh Thanh các nàng còn chưa qua được.
          Từ lần gặp mặt gần năm mới kia, nàng rất ít khi nghe được tin tức từ Lâm Minh Thanh, đáng lưu ý chính là, Thanh Điểu phát triển càng ngày càng tốt, chỉ vừa hơn nửa năm mà quảng cáo cứ ùn ùn kéo đến, còn phía đối thủ của Thanh Điểu thì khác, mỗi ngày mỗi đi xuống, hiện nay dân trên mạng đều hận không thể cho nó ít hơn một sao trên trang review.
          Cùng lúc đó Giang Hải đã có liên lạc qua Lâm Nại rất nhiều lần, nửa năm trước anh trở lại Tổng công ty Tập đoàn ô tô Đông Ninh công tác, tháng trước lại tới công ty chi nhánh Nam Thành một chuyến.
          "Giờ em đi mua." Lâm Nại lấy di động ra, chỉ nhất quyết không chịu ra ngoài, nhanh chóng bấm bấm lên màn hình, chưa đến một phút liền hoàn thành nhiệm vụ.
          Hà Thanh Nhu buồn cười, sai ai kia đi lau bàn, chạy bàn.
          .
          Sáng thứ bảy, ánh mặt trời sáng rực, khí trời trong lành, hai người ngồi máy bay, bay đến Bắc Kinh. Lần cuối cùng nàng đến Bắc Kinh, đã là hai năm về trước, lúc bước ra khỏi sân bay, Hà Thanh Nhu còn có chút lạ lẫm.
          Ngoài sân bay, Đường Khâm Dục cũng vừa đến không quá lâu.
          Bà mặc áo khoác màu trắng gạo, sạch sẽ gọn gàng, biểu cảm không cười không nói của bà trông nghiêm túc vô cùng. Hà Thanh Nhu lại càng khẩn trương, vừa nhìn thấy người, lễ phép lên tiếng: "Dì, chào dì ạ."
          Lâm Nại ngay sau đó nói: "Mẹ."
          Đường Khâm Dục gật đầu.
          Đột nhiên Hà Thanh Nhu phát hiện, còn có một người ngồi trong xe của Đường Khâm Dục, đang lúc thắc mắc, người kia xuống xe, đúng là Lâm Minh Thanh, nàng giật mình, nghiêng đầu nhìn Lâm Nại, Lâm Minh Thanh vẫn không cùng các nàng liên hệ qua, nàng còn cho là đấy chính là cách tỏ thái độ cứng rắn thể hiện việc ông không đồng ý, kết quả là bây giờ ông cũng có mặt ở đây, chuyện này...
          Thời tiết Bắc Kinh lạnh như vậy, cách ăn mặc của Lâm Minh Thanh trông ít ỏi vô cùng, chỉ mặc một lớp lót, một cái áo khoác dày cùng một khăn quàng cổ, nhưng nếu nhìn kỹ lại, có thể nhìn ra đây chính là cố ý chuẩn bị, cách ăn mặc này so với phong cách của Đường Khâm Dục cũng có chút tương đồng, giống như là đang cố ý phối hợp cùng nhau vậy.
          "Thúc thúc." Hà Thanh Nhu chủ động lên tiếng chào hỏi.
          "Cha." Lâm Nại gọi.
          Lâm Minh Thanh kiêu ngạo không lên tiếng, Đường Khâm Dục nhìn ông một cái, ông chỉ ậm ừ cho qua.
          Bầu trời hoa tuyết bay tứ tung, Đường Khâm Dục kéo chặt áo khoác, lên tiếng nói: "Lên xe trước, trở về rồi hãy nói."
          Các nàng mau lên xe. Lúc cúi người, đỉnh đầu có vài hoa tuyết bay vào cổ, Hà Thanh Nhu nhịn không được giật một cái, Lâm Nại giúp nàng phủi phủi tuyết trên người xuống, Đường Khâm Dục từ kính chiếu hậu bắt gặp, lại nghiêng mắt nhìn nhìn qua Lâm Minh Thanh.
          Vẻ mặt Lâm Minh Thanh cứng ngắc, từ từ lái xe đi.
          Thời gian này các con đường vẫn còn rất ùn tắc, chờ nửa ngày cũng còn chưa lái ra con đường này, đến khi tới Lâm gia, cũng gần một giờ.
          Vừa xuống xe, Hà Thanh Nhu liền ngạc nhiên, thật ra thì lúc xe chạy vào con hẻm, vòng hai vòng lúc đó nàng liền thắc mắc. Nàng còn đang tưởng tượng Lâm gia chắc sẽ là một tòa biệt thự phong cách phương Tây cỡ lớn, ai ngờ đâu tòa nhà trước mặt cũng là một tòa tứ hợp viện đáng ngưỡng mộ vô cùng. Mặc dù biệt thự cỡ lớn cùng tứ hợp viện cũng mấy trăm nghìn mét vuông như nhau cả, nhưng theo ý kiến riêng của nàng mà nói, một khi có dính đến văn hóa, vậy vấn đề liền không phải là so sánh giữa tiền bạc với nhau nữa, mà ngược lại, là phải so khí thế cùng nhau.
          Lâm Nại dắt tay nàng, mang nàng vào cửa.
          "Chỗ này là nhà cũ của nhà em, bình thường rất ít khi đến, chỉ khi có chuyện quan trọng mới tới." Cô giải thích, ba thế hệ trước của Lâm gia đều sinh sống ở ngôi nhà này, nơi này là nơi kế thừa lịch sử của Lâm gia, là cổ thụ của Lâm gia, ngày hôm nay quay về đây, cũng chứng minh chuyện này có hàm nghĩa rất đặc thù.
          Nghe cô giải thích xong, bỗng nhiên Hà Thanh Nhu siết chặt tay Lâm Nại.
          "Không có gì, đừng sợ, A Tầm bọn họ cũng có đến, thả lỏng một chút, xem như là đến ăn bữa cơm gia đình thôi." Lâm Nại trấn an nàng, xoa xoa mu bàn tay của nàng.
          Mới vừa nói xong, Diệp Tầm mang theo Hà Dư đi ra.
          Đêm cầu hôn kia các nàng có trò chuyện cùng nha, hơn nữa cả hai đều họ Hà, bây giờ gặp lại, liền đặc biệt thấy thân thiết hơn, Hà Thanh Nhu nhìn Hà Dư cười cười, Hà Dư thì vẫy vẫy tay với nàng.
          "A Tầm," Lâm Nại lên tiếng, "Các em tới Bắc Kinh khi nào vậy?"
          "Tối hôm qua," Diệp Tầm nói, bởi vì còn phải đi học, các cô chỉ có thể ở lại Bắc Kinh một đêm, thừa dịp tụ họp này, liền tiện thể kéo Hà Dư về gặp gia trưởng, cô chỉ chỉ trong nhà, nhỏ giọng nói, "Tống thúc thúc ở bên trong."
          Hà Thanh Nhu vô thức nhìn vào bên trong nhà, vừa nhìn liền bắt gặp Tống Trung Thiên.
          Tống Trung Thiên cũng nhìn thấy hai người, đặt tách trà xuống, đứng dậy vui cười hớn hở nói: "Đều tới cửa rồi còn không vào nhà, bên ngoài có tuyết rơi, mau vào nhà ngồi đi."
          Ông vỗ vỗ vai của Lâm Minh Thanh, đối diện bàn vuông bên kia, Diệp lão ba cũng đứng dậy.
          Tình hình này, tự dưng Hà Thanh Nhu vô cớ cảm thấy không biết nên ứng phó như thế nào, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu cho đúng nữa.



          Hết chương 93.



          ---------------



          _(:3」∠)_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương