"Có muốn thử qua lại với tôi hay không?" Cuối cùng cô cũng buông Hà Thanh Nhu ra, thấp giọng hỏi.
          Thanh âm có chút hơi khàn, rung động lòng người.
          Hà Thanh Nhu mạnh mẽ bừng tỉnh lại, thế nhưng dán chặt như vậy, một số nơi khó tránh sẽ đụng phải, mặc dù đã cách hai lớp vải, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, nhu mềm mà nóng rực, khiến nàng xấu hổ vô cùng, một tay vội vàng đẩy người đó ra.
          Mặt nàng đỏ tới mang tai, một hơi nín thở thu dọn tư liệu, tắt vi tính, vốn dĩ còn muốn vẽ thêm một chút, bây giờ nào còn tâm tư đó.
          "Khi nãy hỏi chị đó, chị vẫn chưa trả lời." Lâm Nại ngăn nàng lại.
          "Gì chứ?" Nàng thuận miệng phản vấn, vùi đầu vào thu dọn đống tư liệu tán loạn.
          "Thử ở cùng tôi nhé."
          Hà Thanh Nhu giật mình, bỗng nhiên giật mình một cái, suýt nữa làm rơi mất tập tài liệu dọn dẹp sẵn, nàng bình tĩnh lại, đặt tư liệu vào chỗ cũ: "Tôi không có hứng thú với tình cảm chốn công sở."
          "Cũng đâu phải ở chung một phòng làm việc, tôi cảm thấy rất thích hợp." Lâm Nại nói, sau đó còn cố ý chêm thêm một câu, "Chị và tôi."
          "Không muốn." Hà Thanh Nhu một lời từ chối, "Khuya lắm rồi, tôi đi trước."
          Dứt lời, vội vã né tránh Lâm Nại, đi như bỏ trốn vậy.
          Đi tới bãi đậu xe lộ thiên, ngồi vào xe, chiếc xe sống chết lại khỏi động không lên, xe này là lúc vừa tốt nghiệp mua, hơn bảy vạn, giá hời nhưng bình thường hay hỏng vặt, số lần hỏng còn nhiều hơn, thật xui xẻo mà.
          Chung quanh rất ít khi có Taxi chạy ngang qua, nàng phân vân xem có cần gọi điện bắt chiếc xe công nghệ hay không.
          Cốc cốc ――
          Bên ngoài, Lâm Nại gõ gõ cửa sổ xe, ý bảo nàng hạ cửa kính xe xuống.
          Nàng liền quay cửa kính xe xuống.
          "Vừa lúc tiện đường, tôi chở chị một đoạn."
          Nàng muốn cự tuyệt, đối phương còn nói: "Buổi tối gọi xe công nghệ không an toàn."
          Gần đây đúng là có không ít vụ án liên quan đến chuyện đón xe công nghệ, đêm đen gió lớn, nơi này lại hẻo lánh, Hà Thanh Nhu do dự, đấu tranh tư tưởng một lát cuối cùng vẫn quyết định lên xe của cô: "Cảm ơn."
          "Đằng trước có một tiệm sửa xe, ngày mai có thể liên hệ bên đó qua sửa." Lâm Nại nói, nàng mở cửa bên phụ lái ra, để Hà Thanh Nhu ngồi vào trước, sau đó mới đi vòng qua bên kia.
          "Ừm." Hà Thanh Nhu trả lời, nàng nhìn ra ngoài cửa kính xe, bốn phía một mảnh đen nhánh, các nàng là người cuối cùng rời công ty.
          "Địa chỉ nhà chị." Lâm Nại mở bảng dẫn đường ra, hỏi.
          Vừa nãy còn nói là tiện đường, kết quả là căn bản đâu biết nhà người ta ở đâu, Hà Thanh Nhu hé hé môi, nói nhỏ: "Số 78, Đường An Hòa, đại lộ Thiên Tinh."
          "Ở một mình?"
          Hà Thanh Nhu không muốn trò chuyện về chuyện riêng tư cho lắm, lẳng lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa kính, không lên tiếng, Lâm Nại thấy nàng như vậy cũng không hỏi lại.
          Lái xe rất nhanh, hai mươi phút đã đến cửa tiểu khu.
          Hà Thanh Nhu tháo dây an toàn ra, định xuống xe, còn chưa kịp có động tác gì, bỗng nhiên trước mặt liền tối sầm lại ----- Lâm Nại nghiêng người ở ngay khóe môi nàng đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng: "Ngủ ngon."
          .
          Đêm nay, Hà Thanh Nhu mất ngủ, lật qua lật lại, trong đầu chứa toàn hình ảnh của nụ hôn kia, rõ ràng là nhẹ đến mức như không có xúc cảm gì, thế nhưng lại đảo loạn nhịp suy nghĩ của nàng. Nàng không hiểu ý của Lâm Nại, hoặc nên nói là Lâm Nại muốn làm gì.
          Nàng lấy điện thoại di động nhìn một chút, ba giờ sáng.
          Ánh sáng trong điện thoại di động rất chói mắt, nàng khép khép mắt nhìn vào, theo thói quen mở Wechat lên, trong forum đều vô cùng im lặng.
          Buồn chán tùy tiện lướt lướt, nhấp vào giao diện kết bạn, không biết người nọ từ khi nào đã gửi yêu cầu kết bạn qua cho nàng nữa, nàng nhìn chú mèo cam từ ngơ ngác đến xuất thần, trở mình che kín tấm chăn bông, giống như đã hạ quyết tâm vậy, nhẹ nhàng hít sâu, nhấp đồng ý.
          .
          Ngày hôm sau, hậu quả của nửa đêm không ngủ chính là dậy trễ nửa giờ, kèm theo đó chính là lần đầu tiên trong đời đi làm trễ.
          Hà Thanh Nhu đã chuẩn bị sẵn tâm thế bị Dương Thuận Thành véo tai kéo vào trong phòng làm việc mắng chửi, nhưng không gặp Dương Thuận Thành, không khí trong phòng làm việc so với ngày hôm qua còn áp lực hơn cả.
          Mới vừa ngồi xuống, Vạn Khoa Doãn liền nhắc nhở nàng ngày hôm nay chớ trêu chọc Dương Thuận Thành.
          "Làm sao vậy?" Nàng nghi ngờ, hỏi.
          "Vừa bước vào của liền bị Tổng giám gọi qua, tới bây giờ còn chưa về," Vạn Khoa Doãn nói nhỏ, "Có đồng nghiệp đi qua phòng Tổng giám giao tư liệu, nói là tình cờ bắt gặp ông bị mắng đến như con cháu vậy."
          Bình thường mắng người không cần thở như Dương Thuận Thành, sợ là không ngờ có ngày mình cũng sẽ bị như vậy.
          Mọi người trong Bộ phận thiết kế mặc dù là kinh sợ đến không dám lên tiếng, thế nhưng trong lòng đều như đang mở đại nhạc hội vậy, vui vẻ xem náo nhiệt.
          Hà Thanh Nhu gật đầu, mở máy vi tính ra bắt đầu làm việc, nàng cũng không muốn đụng vào họng súng như thế này đâu.
          Khoảng mấy phút sau, Dương Thuận Thành đen mặt quay rở lại Bộ phận thiết kế, mọi người cúi đầu giả chết, còn ông thì ôm một bụng tức đến muốn nổ tung, dò xét một vòng, đi tới trước mặt nhân viên bắt gặp ông bị mắng chửi kia, từ trong hàm răng văng ra một câu nói: "Tới phòng làm việc của tôi."
          Nhân viên kia sắc mặt tái nhợt, khúm núm đáp ứng, những người còn lại gửi cho anh ta một ánh mắt tự cầu phúc.
          Hà Thanh Nhu thu hồi tầm nhìn lại, vội vàng lo chuyện của mình, bản kế hoạch làm đến phân nửa thì phát hiện số liệu có chỗ không đúng, nàng định cần hồ sơ nhìn, lúc này mới phát hiện có tin nhắn pop-up trên Wechat trong di động.
          Lâm Nại: Liên hệ với bên sửa xe chưa?
          Nàng suy nghĩ một chút, đáp: Đã liên lạc.
          Đang định tiếp tục công việc, đối phương lập tức gửi thêm một tin: Tới lấy văn kiện.
          Không phải nói là duyệt không kịp à? Hà Thanh Nhu suy nghĩ trong chốc lát, nhét lại di động vào rồi đứng dậy đi qua phòng làm việc Tổng giám.
          Gõ gõ ――
          "Mời vào."
          Lâm Nại đang chờ nàng. Trên bàn, bản văn kiện về bộ phận hãm tốc của X6 được mở toang ra, mỗi một trang đều có nét bút đỏ.
          "Chị ngồi đi." Lâm Nại nói, cũng lấy hai phần văn kiện ra đặt trước mặt nàng.
          Hà Thanh Nhu nghi hoặc ngồi xuống, không biết cô ấy đang muốn làm trò gì.
          "Công việc liên quan đến bộ phận hãm tốc trên X6 từ nay sẽ do chị phụ trách, còn những công việc trong tay, Giám đốc Dương sẽ bố trí người khác đến tiếp nhận, đây là tài liệu có liên quan đến triển lãm xe bên Tây Nam Sơn cuối tháng này, chị lấy về đọc, ngày mai giao một bản tổng kết cho tôi."
          Hà Thanh Nhu bối rối, chân mày chau lại: "Đây không phải là Giám đốc Dương đang phụ trách sao?"
           Tại sao đột nhiên lại chuyển đến tay nàng cơ chứ, Dương Thuận Thành còn không hận nàng chết sao!
          "Giám đốc Dương còn việc khác, sẽ tạm thời rời khỏi Bộ phận thiết kế một khoảng thời gian."
          "Tại sao?" Hà Thanh Nhu không khỏi trực tiếp hỏi cô, nàng nghĩ đến bản thiết kế Thiên Hòa tối hôm qua, Lâm Nại hỏi nàng có phải Dương Thuận Thành phân phó hay không, lẽ nào...
          Lâm Nại nhìn ra suy nghĩ của nàng, nói rằng: "Ông ta không hoàn thành nhiệm vụ được giao, quyết định giáng chức là hướng xử lý của cấp lãnh đạo phía trên, trước lúc tôi đến đã có quyết định này, còn việc để chị tiếp nhận, là từ các lá phiếu trưng cầu ở phía đại biểu các bộ phận, tôi chỉ phụ trách thông báo mà thôi."
         Điều cô nói là thật, mấy năm nay Hà Thanh Nhu hoàn thành tốt nhiệm vụ công việc, giữ đúng bổn phận, có công có lao, được xem như là một trụ cột vững vàng của tuổi trẻ trong Bộ phận thiết kế, cấp trên trong công ty chọn nàng, thứ nhất là khảo hạch trước thời hạn, thứ hai là bởi vì nàng có quan hệ tốt trong Bộ phận thiết kế, xử sự công đạo, cấp trên muốn thông qua nàng để lựa chọn, sáng lọc nhân tài trẻ, dù sao thì trong Bộ phận thiết kế hơn trăm người, cũng không thể an bài mỗi người một công việc được.
          "Nếu như chị thật sự không muốn, chúng tôi cũng có thể lựa chọn một người khác."
          Bản kế hoạch bộ phận hãm tốc này, cùng triển lãm xe Tây Nam Sơn, bất kể cái nào cũng đều là một cơ hội không thể cầu được, nếu làm tốt, chẳng những thêm điểm cộng cho kỳ khảo hạch, hơn thế nữa, nó sẽ còn làm nổi bật hơn trong lý lịch của nàng. Sáu năm trong ngành của Hà Thanh Nhu, mặc dù là đã làm qua không ít dự án lớn nhỏ, nhưng cơ bản đều là ở tình trạng chạy theo, làm việc thì có phần nàng, còn công lao thì lãnh đạo hưởng, cần cù làm việc đến bây giờ cũng chỉ là một chức vụ tổ trưởng nhỏ, nàng nhất định là động tâm thôi.
          "Có điều là tôi kiến nghị chị nên nhận," Lâm Nại nói nghiêm túc, phân tích, giải thích căn kẽ cho nàng, "Bởi vì lần này chủ yếu là tạo cơ hội cho nhóm người trẻ thể hiện, nếu như chị không nhận, công ty sẽ chọn người thay thế cũng không chênh lệch với chị bao nhiêu. Phần tài liệu số hai này, triển lãm xe ở Tây Nam Sơn rất có tên tuổi, tổng công ty tương đối coi trọng, mặt khác, có người nói lần này sẽ hợp tác cùng Quốc tế Hòa Tín."
          Quốc tế Hòa Tín, một trong những tập đoàn thực lực ngang ngửa với Tập đoàn ô tô Đồng Ninh trong nước, những năm gần đây đang phát triển rất mạnh, thế lực sâu.
          Động tâm thì có động tâm thật, thế nhưng Hà Thanh Nhu không dám đồng ý qua loa, nàng tự biết mình chưa đủ kinh nghiệm, không xác định bản thân có thể theo tới cùng được.
          Nàng rất chần chờ, thế nhưng khi nghĩ đến lợi ích lớn mà nó mang lại, nàng cắn chặt quai hàm, trịnh trọng trả lời: "Được!"
          Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cứng ngắc kia của nàng, Lâm Nại không khỏi buồn cười: "Chị đâu cần khẩn trương đến như vậy, thật ra thì công tác chuẩn bị đã được làm hơn phân nửa rồi, rất dễ bắt tay vào. Phần thiết kế hãm tốc cùng triển lãm xe có thể đồng thời làm, đề án hãm tốc chị ở Bộ phận thiết kế tự họp thành nhóm, còn bên triển lãm xe, tôi với Trương tổng sẽ trợ giúp chị."
          Hà Thanh Nhu gật đầu, thần sắc khó nén mừng rỡ, nàng vén vén tóc ra sau tai, chân tâm thật ý nói: "Lần này cảm ơn cô."
          "Nếu muốn nói cảm ơn thì hãy mời tôi một bữa đi," Lâm Nại cười nhạo nàng.
          Lời này hiển nhiên là đùa giỡn, nhưng Hà Thanh Nhu hiện tại tâm tình tốt, vui vẻ đáp ứng: "Ừm, được."
          Lâm Nại không nghĩ tới nàng sẽ đồng ý, hỏi lại: "Chủ nhật thì sao?"
          "Có thể. " Hà Thanh Nhu trả lời.
          "Chị thích ăn món gì?"
          "Tôi không kén ăn, gì cũng được."
          "Khu nội thành có một quán rất chính tông, lại khá có danh tiếng, nếu không thì đi chỗ đó?"
           "Được."
          Chậc, bây giờ thì dễ nói chuyện thật. Lâm Nại không khỏi nghĩ đến con mèo mập hay xù lông nhà mình, tuy là luôn kiêu ngạo đến hất cằm ưỡn ngực, chỉ khi nào đem nó hầu hạ thư thái, nó mới hướng mình lộ cái bụng cầu xoa xoa, đúng là ở chung nhà với người này được mà.
          "Nhà chị có nuôi mèo không?" Cô hỏi Hà Thanh Nhu.
          Hà Thanh Nhu thành thật trả lời: "Không có nuôi, không có thời gian chăm sóc, công việc quá bận rộn."
          "Tôi có nuôi một con," Cô nói, ánh mắt đầy ý ám chỉ nhìn nhìn Hà Thanh Nhu "Rất ngoan."


          Hết chương 5.


          ---------------


          Mấy hôm nay bận rộn, không có thời gian beta, sửa lỗi, nên hôm nay sẽ up thêm 2 chương  tạ lỗi với n.m. 
          Quy định cũ, có lỗi xin cmt để mình sửa nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương