Câu Chuyện Mà Anh Không Biết
-
Chương 18
Giang Thiệu Minh rời khỏi nhà với tâm tình phức tạp. Chuyện quá khứ như một ảo ảnh tồn tại trong đầu anh và bị sương mù dày đặc che khuất. Anh đã phải rất nỗ lực để bước đi trong màn sương ấy. Dần dần, sương tan ra, anh bắt đầu thấy được dáng vẻ của chính mình trong quá khứ, chỉ còn một lớp hơi sương mỏng manh cuối cùng nữa thôi nhưng anh đã hết kiên nhẫn để chờ đợi nó tự tiêu tán. Những hình ảnh hư hư thực thực xuất hiện trong đầu, anh dường như trông thấy bóng dáng người con gái kia chậm rãi quay lại, mỉm cười dịu dàng, rồi nói cho anh nghe những chuyện họ từng trải qua bên nhau...
Giang Thiệu Minh nhanh chóng tìm hiểu thông tin về bất động sản do mình đứng tên. Trước kia anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng giờ thì anh chắc chắn rằng, anh và Tống Ngữ Vi có một căn nhà riêng.
Anh lái xe đến một con ngõ cũ kĩ nhưng rất nên thơ. Mảng tường đất cao ngang tầm mắt được bao phủ bởi những đám dây leo xanh mướt. Anh thong thả đi vào trong, con đường này rất đỗi quen thuộc, dường như anh đã đi qua vô số lần, bên cạnh anh là một cô gái, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
"Anh, tối nay mình ăn gì nhỉ? Hình như nhà vẫn còn khoai tây, làm khoai xào nhé!"
"Anh nhìn này, bìm bìm nở hoa rồi! Đẹp quá! Mình đi mua thêm giống hoa nhài hay dành dành về trồng trên đường này nhé, sau này hoa nở chắc chắn sẽ thơm lắm đấy!"
"Ông lão và bà lão kia thật khiến người ta ghen tị quá đi! Mai sau em già, anh cũng phải dìu em như vậy nhé!"
"Chúng ta ở đây đến tận khi già được không, em thích nơi này lắm... Quan trọng nhất là... em rất thích anh! Thiệu Minh, em yêu anh..."
...
Những câu nói kia lần lượt vang lên bên tai, anh cơ hồ nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô xen kẽ với tiếng gió thổi nhè nhẹ. Viền mắt đã ướt từ khi nào, anh vẫn bước đi thật đều, cảm nhận từng chút sự quen thuộc, có cô, có chính anh. Lần đầu tiên đặt chân tới đây, họ đã thích nơi này, không có nhà tầng, phòng ốc nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ và đầy đủ. Tường cũng không được cách âm nên có thể nghe rõ tiếng nói cười bên nhà hàng xóm, tiếng muỗi vo ve giữa hè,... Những âm thanh ấy trở thành một sự tồn tại ấm áp và thân thuộc. Có một lần hai người đói bụng, bỗng ngửi thấy mùi rau xào nhà hàng xóm, hai người nhìn nhau rồi bật cười...
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, anh biết, đây chính là đường về nhà. Đã nhiều năm trôi qua, anh không còn nhớ con đường này, cũng quên mất căn nhà này, thậm chí, quên cả người từng ở trong đó. Anh đứng trước cánh cửa gỗ cũ kĩ với chiếc khóa kiểu thịnh hành mấy năm trước.
Cô từng nói, mỗi lần về đến nhà đều có cảm giác nhẹ nhõm và thư giãn, không còn thấy hối hả và căng thẳng như trong thành phố nữa.
Anh đứng rất lâu trước cửa rồi mới đi sang trái mấy bước, giỏ lan treo bên cạnh rất lâu không được chăm sóc nhưng vẫn xanh tốt. Anh trầm ngâm nhìn giỏ hoa, sau đó thò tay vào, bới một lớp đất mỏng, quả nhiên thấy một chiếc túi vải nhỏ với hình bông hoa và con bướm được thêu bên ngoài. Cô rất thích cụm từ "điệp luyến hoa" - một thứ tình yêu sâu nặng và âm thầm, đến nỗi không biết bao nhiêu lần cô kéo anh ra ngoài chỉ để chụp ảnh bướm và hoa. Cô tự tay thêu hình lên chiếc túi dùng để đựng chìa khóa dự phòng, giấu dưới giỏ hoa lan. Cô nói, trách nhiệm của chiếc túi này là lớn nhất, vì nó chứa chìa khóa nhà, có được nó, là có thể mở cửa, bọn họ có thể về nhà.
Có được nó, là có thể về nhà...
Giang Thiệu Minh lấy chiếc chìa khóa ra rồi mở cửa. Cửa gỗ cũ kĩ phát ra những âm thanh đặc trưng của năm tháng. Sàn nhà bằng gỗ tối màu, đồ gia dụng đầy đủ tiện nghi đều được thiết kế theo phong cách cổ. Chính giữa phòng khách có treo một chiếc đèn chùm hình bông hoa, trước kia, họ thường hay ngồi ăn cơm dưới bóng đèn này. Anh tiếp tục đi vào phòng bếp, dù bếp không rộng nhưng đầy đủ vật dụng. Anh đứng đó, ngắm nhìn tất thảy, có thể hình dung được cảnh tượng hai người cùng nhau làm cơm, cảnh cô xào nấu thức ăn, thi thoảng cho anh nếm thử một miếng để xem đã vừa miệng hay chưa...
Rất nhiều hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu anh như một thước phim quay chậm. Không có phím tạm dừng, cũng không có phím tắt, anh chỉ có thể để mặc cho chúng tiếp tục phát.
Ra khỏi bếp, Giang Thiệu Minh đi sang gian phòng duy nhất của căn nhà. Chiếc giường được che bởi một tấm màn mỏng màu hồng, anh tiến đến, vén màn lên, chăn gối đã được gập gọn gàng, chạm tay vào dính một chút bụi. Trên tường treo một vài tấm ảnh, bọn họ đều cười rất hạnh phúc. Giang Thiệu Minh ngồi xuống giường, phút chốc, anh cảm thấy bản thân thật bất lực. Mỗi nụ cười trong những tấm ảnh kia tựa hồ ẩn giấu rất nhiều tâm sự mà anh không thể nào thấu hiểu.
Họ gặp nhau trong một chuyến du lịch rồi bắt đầu cuộc hành trình của riêng hai người. Trường đại học của họ chỉ nằm cách nhau một con phố, thi thoảng họ lại rủ nhau đi chơi, đến những quán ăn vặt gần trường. Tiếp xúc lâu ngày, hai người nhận ra quan điểm sống và cách suy nghĩ khá giống nhau. Không hẳn là có chung sở thích, nhưng họ luôn tôn trọng nhau và tìm được hướng giải quyết mà cả hai đều hài lòng. Cô vui vẻ đi xem đá bóng với anh dù bản thân không thích môn thể thao này, anh cũng đưa cô đến lễ hội hoa mẫu đơn, tự tay tết một chiếc vòng nguyệt quế đội lên đầu cô...
Tình yêu của họ đến tự nhiên và rất êm đềm. Mọi người cho rằng yêu nhau mà không cãi nhau thì rất lạ, nhưng sự thật là hai người chưa từng to tiếng, họ thấu hiểu và tin tưởng đối phương.
Suốt mấy năm sinh viên, bạn học của anh đều biết tới sự tồn tại của cô, không ai ngạc nhiên về việc họ kết hôn. Sau khi nói chuyện với bố mẹ, anh đưa cô về nhà ra mắt. Chính cô là người đề nghị tổ chức hôn lễ đơn giản, họ chỉ cần đi đăng kí kết hôn là được. Cô không thích bị gán một cái danh phận lên người, cô muốn một cuộc sống yên bình, không có bất kì xáo trộn nào. Cô cũng không cho người nhà của mình biết chuyện, mẹ và em gái không ưa cô, cô về nhà chỉ khiến họ khó chịu mà thôi. Dù đã kết hôn, cô cũng không kể rõ sự thật về gia thế của Giang Thiệu Minh cho người nhà mình biết, vì cô hiểu rõ con người họ, mẹ cô sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng đối với nhà họ Giang, và cả em gái cô cũng sẽ không thoải mái. Cô không muốn Giang Thiệu Minh gặp phiền toái vì mình.
Sau khi kết hôn, anh bắt đầu từng bước tiếp quản công ty, còn Tống Ngữ Vi cũng có công việc riêng của mình. Anh rất hiếm khi đi dự tiệc, luôn tự giác tránh xa những người phụ nữ lạ. Tan làm về nhà, họ cùng nhau nấu cơm, rửa bát. Những lúc anh gặp khó khăn, cô không cần hỏi cũng biết tâm trạng của anh không vui, cô rủ anh đi tản bộ cho thư giãn, khi anh chủ động mở lời, cô mới nhẹ nhàng khuyên nhủ. Cuối tuần, hai người cùng nhau ra ngoại ô chơi, cô thường tìm những giống hoa để mang về nhà trồng. Hai người thậm chí còn lên kế hoạch làm một mảnh vườn trồng các loại trái cây.
Khi ấy, anh không hiểu tình yêu là gì, anh chỉ biết bên cạnh mình có Tống Ngữ Vi là đủ. Cô hiểu anh, tin tưởng anh như tin tưởng chính mình, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là biết đối phương đang nghĩ gì.
Cô nói, bất kể chuyện gì xảy ra, cô vẫn luôn tin tưởng rằng tình yêu thuần khiết là tuyệt vời nhất. Giữa hai người không có bất kì giấu giếm nào, bởi điều đó không cần thiết. Ngay cả khi cô bị bệnh, cô cũng nói cho anh biết, cô rất tích cực phối hợp điều trị.
Anh giao toàn bộ công việc cho người khác quản lý để dành thời gian bên cô. Cuộc phẫu thuật đầu tiên diễn ra thành công, cô xuất viện, hai người tiếp tục cuộc sống thư thái như trước. Lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra không có gì là mãi mãi, hóa ra cô cũng có thể biến mất khỏi thế giới này. Lúc ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, anh đã rất bình tĩnh, cũng chẳng có gì to tát cả, anh sẽ luôn ở bên cô.
Sau đó, bệnh tình của cô tái phát và càng xấu đi. Anh lại đưa cô đến bệnh viện. Trải qua rất nhiều buổi trị liệu, thân thể cô mỗi ngày một yếu, da dẻ nhợt nhạt, tóc rụng dần. Cô nằm trên giường bệnh, cầm tay anh mà nói: "Làm sao đây? Giờ em đã trở nên xấu xí rồi, anh có còn thích em nữa không?".
"Thế ư? Anh thấy em vẫn như trước mà!" Anh nắm chặt tay cô, lòng đau xót cùng cực.
"Hóa ra trong mắt anh, em lúc nào cũng xấu xí!"
"Xấu thì có sao chứ!"
Cô lắc đầu. Không sao cả, cô xấu thì anh cũng vẫn yêu cô như vậy. Cô rất muốn nói với anh rằng cô không sợ chết, cô chỉ sợ sau khi mình đi rồi, anh sẽ đơn độc một mình.
"Sau này chỉ còn mình anh, phải làm sao đây?"
"Đừng lo cho anh. Em muốn ăn gì để anh làm?"
Thấy anh không còn sốt sắng lo chuyện điều trị của mình, cô mơ hồ có chút bất an. Sau khi anh đến công ty giải quyết vài việc, cô bèn gọi điện cho Ôn Khả Vân. Chẳng mấy chốc bà đã đến.
"Mẹ, trở thành vợ của anh Thiệu Minh là điều hạnh phúc nhất trong đời của con. Con rất biết ơn cuộc đời đã để con gặp được anh ấy. Cũng cảm ơn bố mẹ đã chấp nhận người con dâu như con. Có thể trở thành con dâu nhà họ Giang, con thực sự cảm thấy rất may mắn. Nhưng con đã có lỗi với bố mẹ, con không thể sinh cho bố mẹ một đứa cháu, cũng không ở bên cạnh chăm sóc bố mẹ được, sau này cũng không thể..."
"Tiểu Vi, rồi con sẽ khỏe lên thôi..."
"Mẹ, bệnh con thế nào con rõ nhất. Con không sợ chết, con chỉ sợ sau khi con đi rồi, còn mình anh ấy cô độc."
Cô hiểu quá rõ con người anh. Hai người đã coi nhau là duyên phận duy nhất trong đời, nếu không có đối phương, bản thân sẽ chỉ còn một nửa.
"Mẹ, con sợ... sợ anh Thiệu Minh sẽ làm chuyện thiếu suy nghĩ..."
"Thiệu Minh là đứa chín chắn, nó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không..."
Ôn Khả Vân nhìn gương mặt đẫm nước mắt của con dâu, chợt hiểu ra cô đang ám chỉ điều gì, bà run rẩy mở miệng: "Con... con nói...".
Tống Ngữ Vi gật đầu. Cô biết Ôn Khả Vân sẽ nghĩ cách ngăn cản Giang Thiệu Minh. Quả nhiên mấy ngày sau, anh đến nói với cô, bố mẹ muốn anh sinh một đứa con, anh có nên đồng ý không? Lúc đó, Tống Ngữ Vi đã nói, đây là việc mà cô bàn bạc cùng bố mẹ anh. Điều khiến cô tiếc nuối nhất chính là không thể sinh con cho anh, cô hy vọng trước khi nhắm mắt, có thể trông thấy con của anh, hoặc ít nhất được biết về sự tồn tại của đứa bé. Cô nhìn anh với ánh mắt tràn ngập yêu thương. Cả cô và bố mẹ anh đều đang âm thầm gài bẫy anh, họ tin rằng anh sẽ vì đứa con mà tạm gạt nỗi đau sang một bên, chấp nhận làm một người cha tốt. Anh biết điều đó, thế nên cô lại càng thương anh.
Giang Thiệu Minh đồng ý yêu cầu của bố mẹ, họ cũng đã nhanh chóng tìm được người thực hiện. Tống Ngữ Vi không quá để tâm tới cuộc sống riêng tư của Lộ Chi Phán, bởi cô biết rõ bố mẹ chồng sẽ lo liệu chu đáo. Hơn nữa, cô cũng rõ ràng thời gian còn lại của mình không được bao nhiêu.
Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng tin tức Lộ Chi Phán mang thai cũng tới, chính miệng Giang Thiệu Minh nói với Tống Ngữ Vi. Cô không kìm được xúc động, sờ tay lên bụng Lộ Chi Phán, nơi đó đã có một sinh mệnh hình thành, cô không còn gì phải lo lắng nữa.
Hôm ấy, anh đưa cô ra ngoài phơi nắng. Ánh mặt trời ấm áp như vậy nhưng cô lại cảm thấy rất buồn ngủ. Cô cầm lấy tay anh, sợ mình thực sự ngủ thiếp đi mất.
Anh chậm rãi ngồi xuống nhìn cô.
"Thiệu Minh, gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời này. Cảm ơn anh đã yêu em, đã cho em một gia đình hạnh phúc. Cảm ơn anh đã cho em được gặp gỡ anh!"
Anh ôm cô vào lòng. Cô ngước lên nhìn anh, chạm tay vào mặt anh.
"Thiệu Minh, em đã không thực hiện lời hứa ở bên anh cả đời. Cho nên, em cũng muốn anh rũ bỏ lời hứa của mình. Hãy để em trở thành quá khứ của anh, như vậy em mới không thấy hổ thẹn nữa. Anh không cần làm gì cho em cả, chúng ta như vậy mới công bằng..."
"Anh phải trở thành một người cha tốt, chăm sóc con của anh..."
"Hứa với em đi!"
Giang Thiệu Minh lặng lẽ gật đầu.
Bấy giờ, Tống Ngữ Vi mới yên tâm nhắm mắt.
Giang Thiệu Minh tựa cằm vào đầu cô, "Em lừa anh, em nói ở bên anh đến già nhưng lại nuốt lời. Thế nên, anh cũng sẽ lừa em một lần, như vậy mới công bằng."
Chuyện cũ tái hiện rõ mồn một trong đầu. Giang Thiệu Minh có cảm giác bản thân đang bị lạc trong một bộ phim kì lạ, không cần người khác kể lại, anh vẫn có thể hiểu rõ từng chi tiết. Tất cả đều là những sự việc đã từng xảy đến với anh, thuộc về quá khứ của anh.
Anh ngồi thật lâu trong căn phòng u tối, muốn làm gì đó cho bớt trống trải nhưng lại không biết làm gì. Mọi thứ ở đây quá đỗi quen thuộc, chiếc chìa khóa trên tay anh đã khóa lại cánh cửa của căn nhà, cũng đồng thời khóa chặt cánh cửa trái tim anh.
Đời người biến hóa không ngừng, đâu chỉ có lòng người.
Giang Thiệu Minh ngẩng đầu lên, nhìn tấm ảnh treo trên tường. Anh đi tới, chạm vào gương mặt đang cười rạng rỡ trong đó.
"Em muốn anh vẫn ghi nhớ em, hay quên em đi?"
Không ai lên tiếng.
Cô vẫn cười, nụ cười thuần khiết như tuyết trắng. Nhưng khi nhìn vào mắt cô, anh dường như nghe được câu trả lời của cô.
Anh hạ tay xuống, khóe mắt đã nhòa đi.
Anh rõ hơn ai hết, nếu cô có thể lên tiếng, nhất định cô sẽ không khuyên anh nên quên hay nên nhớ. Cô tin tưởng anh sẽ đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Cuộc đời anh từ xưa đến nay vẫn luôn do anh làm chủ.
Quãng thời gian hai người ở bên nhau, điều đáng quý nhất không phải là họ yêu nhau nhiều thế nào, hiểu nhau rõ đến đâu, mà là họ luôn tin tưởng đối phương chính là nửa kia hoàn chỉnh của mình, là người đáng để bản thân nỗ lực sống. Đó mới là may mắn trong tình yêu.
Anh nhớ đến giấc mộng kia, bóng lưng quay lại như một lời vĩnh biệt. Đó chẳng phải chính là suy nghĩ nằm sâu trong tiềm thức của anh đấy ư?
Quá khứ suy cho cùng chỉ là những thứ đã qua, còn anh, anh còn có cả tương lai phía trước.
Anh mỉm cười nói với người trong ảnh: "Cảm ơn!".
Cảm ơn em đã dành cho anh những kí ức đẹp đẽ nhất.
Cảm ơn em đã không khiến anh thất vọng.
Cảm ơn em đã ở bên anh từng phút, từng giây.
Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
-----..-----
Điện thoại đổ chuông, Giang Thiệu Minh vội bắt máy. Giọng nói hoảng hốt của Ôn Khả Vân ở đầu dây bên kia vang lên khiến anh chợt nhíu mày. Anh mau chóng ra khỏi căn nhà, cảm giác như mình vừa đắm chìm trong một cơn mộng mị bị cú điện thoại này đánh thức.
Anh bỏ chìa khóa vào túi vải, đặt lại chỗ cũ.
Trong đầu anh bây giờ văng vẳng lời nói của mẹ.
Tiểu Phán bỏ đi rồi...
Chưa bao giờ anh thấy bản thân ê chề như lúc này. Những ngày vừa qua, anh đã quên mất cô, thậm chí lạnh nhạt với cô. Anh không ngờ cô lại bỏ đi một cách dứt khoát như vậy. Anh muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện với Tống Ngữ Liên để cô ta không có cơ hội làm tổn thương tới cô. Anh hy vọng rằng cô sẽ nhẫn nại và tin tưởng anh, nhưng anh đã nhầm. Cô không phải Tống Ngữ Vi, cô không thể tin tưởng anh tuyệt đối. Cuộc đời cô là một chuỗi những nỗi đau và tủi hờn. Cô nhạy cảm, yếu đuối, chẳng qua không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Hành động của anh thời gian gần đây đã khiến cô không còn cảm giác an toàn, vì thế, cô chỉ có thể lùi một bước để tự bảo vệ mình. Anh gần như đã quên mất điều này. Nghĩ đến nguyên nhân tất cả mọi người giấu giếm anh về chuyện quá khứ, sắc mặt anh thoáng cái trắng bệch, bởi anh hiểu vì sao cô quyết định ra đi.
Giang Thiệu Minh vừa về đến nhà, Ôn Khả Vân liền đưa cho anh một bức thư.
"Tiểu Phán kêu mệt, mẹ bảo nó lên phòng nghỉ ngơi để mẹ đi hầm một bát canh tẩm bổ. Làm xong, mẹ bưng lên phòng thì không thấy nó đâu nữa, chỉ có bức thư này..." Ôn Khả Vân buồn bã nói.
Giang Thiệu Minh lặng yên đọc bức thư ngắn ngủi. Lộ Chi Phán chỉ để lại vài lời cho bố mẹ anh, cảm ơn hai người đã yêu thương và đùm bọc cô suốt mấy năm qua. Cô không hề nhắc tới anh và con trai. Tâm trạng anh lúc này vô cùng phức tạp. Anh biết cô không nói gì đến Thành Húc là bởi cô hiểu rằng mình không thể đưa thằng bé cùng đi, ở đây thằng bé sẽ được nuôi dạy tốt, được ông bà yêu thương hết mực. Nhưng còn anh thì sao, cô không nhắc đến anh là vì cớ gì? Mấy chữ trong thư bị nhòe mực, cô đã khóc ư? Trái tim anh đau đớn như bị ai đó xé toạc. Anh vẫn luôn nghĩ cô là một người cố chấp, rõ ràng rất luyến tiếc nhưng vẫn làm theo lựa chọn ban đầu. Sự do dự trong tính cách không hề ảnh hưởng tới sự quyết đoán trong hành động.
"Thiệu Minh..."
"Mẹ, đừng nói gì cả, con biết cả rồi, tất cả mọi chuyện. Con cũng biết lí do mọi người giấu con..."
Nước mắt trào ra, Ôn Khả Vân tiến lại ôm lấy con trai, "Thiệu Minh, mẹ sai rồi, mẹ không nên gạt con, không nên làm như vậy... nếu không, Tiểu Phán đã chẳng phải bỏ đi... Giờ phải làm sao đây?".
"Mẹ đừng tự trách mình, con sẽ đưa cô ấy trở về."
Giang Thiệu Minh thở dài. Lúc này, anh không muốn truy cứu ai sai ai đúng nữa, khi sự việc đã xảy ra thì điều nên làm chính là tìm cách ngăn chặn những chuyển biến xấu. Truy cứu quá khứ là điều vô nghĩa, hơn nữa còn làm tổn thương tới Lộ Chi Phán.
Anh khuyên mẹ không nên quá lo lắng, sau đó một mình lái xe đi tìm cô. Cô rời khỏi nhà chưa lâu, chắc hẳn chưa đi được xa. Ở đây cô không có bạn bè thân thiết, anh nhất định phải tìm ra cô trước khi cô quyết định đi đến nơi nào đó thật xa. Thế nhưng, lái xe được một quãng đường dài, anh mới phát hiện ra, trong đầu mình không hề có một manh mối nào. Anh giận dữ đạp lên phanh, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý yêu cầu điều tra thông tin hành khách mua vé máy bay và cả bến xe khách. Tuy nhiên, tình hình phía bến xe không mấy khả quan vì không cần vé vẫn có thể lên xe và xuống xe tùy ý được. Cô sẽ đi đâu đây?
Hành lí của Lộ Chi Phán không nhiều, cô chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay. Khoảnh khắc rời khỏi nhà họ Giang, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì đã có một lần cô được sống cho bản thân mình, không bị ai ràng buộc. Thành phố này đổi thay từng ngày, nhưng cô vẫn có thể nhớ kĩ đường về nhà. Cô lên xe buýt ra bến xe khách, mua vé rồi ngồi đợi đến khi xe kín chỗ và khởi hành. Cô cũng chuẩn bị sẵn túi nilon đề phòng bị say xe, nhưng rất may là không phải dùng tới, đến tận lúc xuống. Còn nhớ một lần say xe rồi bị mẹ mắng, cô thật không hiểu, rõ ràng cô đã rất mệt rồi mà mẹ còn mắng lấy mắng để. Thế nhưng bây giờ cô muốn nghe mắng cũng không được nữa rồi. Bến xe phố huyện khác xưa rất nhiều, rộng rãi và trật tự hơn. Cô lên tuyến xe chạy về xã, ngắm nhìn con đường quen thuộc đến ngẩn ngơ. Hóa ra không phải nơi nào cũng sẽ đổi khác theo thời gian, chí ít thì miền quê cũ này của cô vẫn như xưa. Nơi này không có tiềm lực phát triển, đường đi lối lại không được tu sửa. Đối lập hẳn với xã bên cạnh, họ khai thác triệt để một điểm du lịch nhỏ nên điện đường trường trạm cũng khá hơn rất nhiều.
Lộ Chi Phán đã mua một ít đồ ăn có thể lấp đầy bụng, vì chưa biết sẽ ở đây bao lâu nên cô mua khá nhiều để dự phòng. Đi ngang qua một cửa hàng bán bánh pháo, cô phân vân giây lát rồi quyết định mua một ít pháo và tiền vàng. Cô cầm những thứ này đến nghĩa trang, mộ phần của ông bà ngoại và của mẹ cô nằm cạnh nhau. Cô bày tiền vàng trước bia mộ, thắp hương, cung kính dập đầu. Bắt đầu đốt pháo, cô vẫn có chút sợ hãi, trước kia cô chưa từng thử đốt thứ này vì không dám, hôm nay cô bỗng muốn đốt một lần. Cô nhìn dây pháo hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm coi như thử thách chính mình, cũng không phải chuyện gì to tát. Cô châm lửa rồi chạy ra xa, tiếng nổ lộp độp vang lên, vọng lại từ bên kia núi đồi.
Hóa ra chỉ cần thử một lần là không có việc gì không thể làm.
Lộ Chi Phán trở lại ngôi nhà cũ của bà ngoại, từng mảng vôi trắng bong tróc khiến ngôi nhà trở nên hoang vu. Cô không có chìa khóa, còn nhớ hồi nhỏ thấy cậu hay đá chân vào cánh cửa để mở cửa, thế là cô cũng thử bắt chước. Quả nhiên cửa mở ra. Căn nhà bỏ không đã lâu, khắp nơi đều bị phủ bụi, không khí ngập mùi ẩm mốc. Cô mở rộng cửa, thử bật đèn lên, không ngờ vẫn có thể sáng. Cô quét tước gian phòng tiếp khách và một phòng ngủ, tạm thời sẽ ở lại đây ít ngày. Dọn dẹp xong cũng là lúc màn đêm phủ xuống, vận động suốt mấy tiếng đồng hồ khiến cơ thể cô ấm lên.
Bỗng có tiếng ai đó bên ngoài gọi vào. Cô ra cửa, nhìn đối phương hồi lâu rồi nói tên mình, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ cô. Đó là ông Tôn hàng xóm, ông đã già hơn xưa nhiều nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh. Thôn này rất nhỏ, chỉ có bốn gia đình sinh sống, hiện tại còn lại hai. Vậy mà thôn bên cạnh vốn dĩ đông đúc hơn, nhưng đến nay chẳng còn người nào ở. Ông Tôn nói với cô, ông không muốn bỏ quê mà đi, ở đây có ruộng có đất, đi theo con cái thì chẳng biết làm gì, chỉ khiến người khác vạ lây.
Ngồi hàn huyên hồi lâu, bỗng nhiên ông Tôn hỏi cô: "Cháu có còn giữ liên lạc với chị gái không?".
Lộ Chi Phán sửng sốt, lát sau mới lắc đầu. Đã lâu lắm rồi cô không nghe tin tức về chị mình.
"Năm nào chị cháu cũng về một vài lần, vừa nãy ta còn tưởng là chị cháu cơ đấy. Chẳng ngờ lại là cháu."
"Chị cháu có về ạ? Chị ấy về làm gì ạ?"
"Về thắp hương, Tết nào cũng đưa cả nhà về, tiết Thanh minh cũng về nữa..."
Lộ Chi Phán thật không ngờ chị gái mình vẫn trở lại đây thường xuyên như vậy, nhất là khi biết chị còn về vào ngày giỗ mẹ. Hóa ra ai cũng sẽ thay đổi, trước kia chị hận mẹ thấu tận tim gan, nhưng chị vẫn quay về thắp hương cho mẹ. Mẹ biết được điều này, chắc hẳn sẽ cảm thấy khuây khỏa phần nào.
Còn cô thật đúng là một đứa con bất hiếu!
Ông Tôn về rồi, cô mới đi xách nước, rửa mặt mũi chân tay, sau đó lên giường ngủ. Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, cô tin tưởng như vậy.
Giang Thiệu Minh nhanh chóng tìm hiểu thông tin về bất động sản do mình đứng tên. Trước kia anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng giờ thì anh chắc chắn rằng, anh và Tống Ngữ Vi có một căn nhà riêng.
Anh lái xe đến một con ngõ cũ kĩ nhưng rất nên thơ. Mảng tường đất cao ngang tầm mắt được bao phủ bởi những đám dây leo xanh mướt. Anh thong thả đi vào trong, con đường này rất đỗi quen thuộc, dường như anh đã đi qua vô số lần, bên cạnh anh là một cô gái, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
"Anh, tối nay mình ăn gì nhỉ? Hình như nhà vẫn còn khoai tây, làm khoai xào nhé!"
"Anh nhìn này, bìm bìm nở hoa rồi! Đẹp quá! Mình đi mua thêm giống hoa nhài hay dành dành về trồng trên đường này nhé, sau này hoa nở chắc chắn sẽ thơm lắm đấy!"
"Ông lão và bà lão kia thật khiến người ta ghen tị quá đi! Mai sau em già, anh cũng phải dìu em như vậy nhé!"
"Chúng ta ở đây đến tận khi già được không, em thích nơi này lắm... Quan trọng nhất là... em rất thích anh! Thiệu Minh, em yêu anh..."
...
Những câu nói kia lần lượt vang lên bên tai, anh cơ hồ nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô xen kẽ với tiếng gió thổi nhè nhẹ. Viền mắt đã ướt từ khi nào, anh vẫn bước đi thật đều, cảm nhận từng chút sự quen thuộc, có cô, có chính anh. Lần đầu tiên đặt chân tới đây, họ đã thích nơi này, không có nhà tầng, phòng ốc nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ và đầy đủ. Tường cũng không được cách âm nên có thể nghe rõ tiếng nói cười bên nhà hàng xóm, tiếng muỗi vo ve giữa hè,... Những âm thanh ấy trở thành một sự tồn tại ấm áp và thân thuộc. Có một lần hai người đói bụng, bỗng ngửi thấy mùi rau xào nhà hàng xóm, hai người nhìn nhau rồi bật cười...
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, anh biết, đây chính là đường về nhà. Đã nhiều năm trôi qua, anh không còn nhớ con đường này, cũng quên mất căn nhà này, thậm chí, quên cả người từng ở trong đó. Anh đứng trước cánh cửa gỗ cũ kĩ với chiếc khóa kiểu thịnh hành mấy năm trước.
Cô từng nói, mỗi lần về đến nhà đều có cảm giác nhẹ nhõm và thư giãn, không còn thấy hối hả và căng thẳng như trong thành phố nữa.
Anh đứng rất lâu trước cửa rồi mới đi sang trái mấy bước, giỏ lan treo bên cạnh rất lâu không được chăm sóc nhưng vẫn xanh tốt. Anh trầm ngâm nhìn giỏ hoa, sau đó thò tay vào, bới một lớp đất mỏng, quả nhiên thấy một chiếc túi vải nhỏ với hình bông hoa và con bướm được thêu bên ngoài. Cô rất thích cụm từ "điệp luyến hoa" - một thứ tình yêu sâu nặng và âm thầm, đến nỗi không biết bao nhiêu lần cô kéo anh ra ngoài chỉ để chụp ảnh bướm và hoa. Cô tự tay thêu hình lên chiếc túi dùng để đựng chìa khóa dự phòng, giấu dưới giỏ hoa lan. Cô nói, trách nhiệm của chiếc túi này là lớn nhất, vì nó chứa chìa khóa nhà, có được nó, là có thể mở cửa, bọn họ có thể về nhà.
Có được nó, là có thể về nhà...
Giang Thiệu Minh lấy chiếc chìa khóa ra rồi mở cửa. Cửa gỗ cũ kĩ phát ra những âm thanh đặc trưng của năm tháng. Sàn nhà bằng gỗ tối màu, đồ gia dụng đầy đủ tiện nghi đều được thiết kế theo phong cách cổ. Chính giữa phòng khách có treo một chiếc đèn chùm hình bông hoa, trước kia, họ thường hay ngồi ăn cơm dưới bóng đèn này. Anh tiếp tục đi vào phòng bếp, dù bếp không rộng nhưng đầy đủ vật dụng. Anh đứng đó, ngắm nhìn tất thảy, có thể hình dung được cảnh tượng hai người cùng nhau làm cơm, cảnh cô xào nấu thức ăn, thi thoảng cho anh nếm thử một miếng để xem đã vừa miệng hay chưa...
Rất nhiều hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu anh như một thước phim quay chậm. Không có phím tạm dừng, cũng không có phím tắt, anh chỉ có thể để mặc cho chúng tiếp tục phát.
Ra khỏi bếp, Giang Thiệu Minh đi sang gian phòng duy nhất của căn nhà. Chiếc giường được che bởi một tấm màn mỏng màu hồng, anh tiến đến, vén màn lên, chăn gối đã được gập gọn gàng, chạm tay vào dính một chút bụi. Trên tường treo một vài tấm ảnh, bọn họ đều cười rất hạnh phúc. Giang Thiệu Minh ngồi xuống giường, phút chốc, anh cảm thấy bản thân thật bất lực. Mỗi nụ cười trong những tấm ảnh kia tựa hồ ẩn giấu rất nhiều tâm sự mà anh không thể nào thấu hiểu.
Họ gặp nhau trong một chuyến du lịch rồi bắt đầu cuộc hành trình của riêng hai người. Trường đại học của họ chỉ nằm cách nhau một con phố, thi thoảng họ lại rủ nhau đi chơi, đến những quán ăn vặt gần trường. Tiếp xúc lâu ngày, hai người nhận ra quan điểm sống và cách suy nghĩ khá giống nhau. Không hẳn là có chung sở thích, nhưng họ luôn tôn trọng nhau và tìm được hướng giải quyết mà cả hai đều hài lòng. Cô vui vẻ đi xem đá bóng với anh dù bản thân không thích môn thể thao này, anh cũng đưa cô đến lễ hội hoa mẫu đơn, tự tay tết một chiếc vòng nguyệt quế đội lên đầu cô...
Tình yêu của họ đến tự nhiên và rất êm đềm. Mọi người cho rằng yêu nhau mà không cãi nhau thì rất lạ, nhưng sự thật là hai người chưa từng to tiếng, họ thấu hiểu và tin tưởng đối phương.
Suốt mấy năm sinh viên, bạn học của anh đều biết tới sự tồn tại của cô, không ai ngạc nhiên về việc họ kết hôn. Sau khi nói chuyện với bố mẹ, anh đưa cô về nhà ra mắt. Chính cô là người đề nghị tổ chức hôn lễ đơn giản, họ chỉ cần đi đăng kí kết hôn là được. Cô không thích bị gán một cái danh phận lên người, cô muốn một cuộc sống yên bình, không có bất kì xáo trộn nào. Cô cũng không cho người nhà của mình biết chuyện, mẹ và em gái không ưa cô, cô về nhà chỉ khiến họ khó chịu mà thôi. Dù đã kết hôn, cô cũng không kể rõ sự thật về gia thế của Giang Thiệu Minh cho người nhà mình biết, vì cô hiểu rõ con người họ, mẹ cô sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng đối với nhà họ Giang, và cả em gái cô cũng sẽ không thoải mái. Cô không muốn Giang Thiệu Minh gặp phiền toái vì mình.
Sau khi kết hôn, anh bắt đầu từng bước tiếp quản công ty, còn Tống Ngữ Vi cũng có công việc riêng của mình. Anh rất hiếm khi đi dự tiệc, luôn tự giác tránh xa những người phụ nữ lạ. Tan làm về nhà, họ cùng nhau nấu cơm, rửa bát. Những lúc anh gặp khó khăn, cô không cần hỏi cũng biết tâm trạng của anh không vui, cô rủ anh đi tản bộ cho thư giãn, khi anh chủ động mở lời, cô mới nhẹ nhàng khuyên nhủ. Cuối tuần, hai người cùng nhau ra ngoại ô chơi, cô thường tìm những giống hoa để mang về nhà trồng. Hai người thậm chí còn lên kế hoạch làm một mảnh vườn trồng các loại trái cây.
Khi ấy, anh không hiểu tình yêu là gì, anh chỉ biết bên cạnh mình có Tống Ngữ Vi là đủ. Cô hiểu anh, tin tưởng anh như tin tưởng chính mình, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là biết đối phương đang nghĩ gì.
Cô nói, bất kể chuyện gì xảy ra, cô vẫn luôn tin tưởng rằng tình yêu thuần khiết là tuyệt vời nhất. Giữa hai người không có bất kì giấu giếm nào, bởi điều đó không cần thiết. Ngay cả khi cô bị bệnh, cô cũng nói cho anh biết, cô rất tích cực phối hợp điều trị.
Anh giao toàn bộ công việc cho người khác quản lý để dành thời gian bên cô. Cuộc phẫu thuật đầu tiên diễn ra thành công, cô xuất viện, hai người tiếp tục cuộc sống thư thái như trước. Lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra không có gì là mãi mãi, hóa ra cô cũng có thể biến mất khỏi thế giới này. Lúc ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, anh đã rất bình tĩnh, cũng chẳng có gì to tát cả, anh sẽ luôn ở bên cô.
Sau đó, bệnh tình của cô tái phát và càng xấu đi. Anh lại đưa cô đến bệnh viện. Trải qua rất nhiều buổi trị liệu, thân thể cô mỗi ngày một yếu, da dẻ nhợt nhạt, tóc rụng dần. Cô nằm trên giường bệnh, cầm tay anh mà nói: "Làm sao đây? Giờ em đã trở nên xấu xí rồi, anh có còn thích em nữa không?".
"Thế ư? Anh thấy em vẫn như trước mà!" Anh nắm chặt tay cô, lòng đau xót cùng cực.
"Hóa ra trong mắt anh, em lúc nào cũng xấu xí!"
"Xấu thì có sao chứ!"
Cô lắc đầu. Không sao cả, cô xấu thì anh cũng vẫn yêu cô như vậy. Cô rất muốn nói với anh rằng cô không sợ chết, cô chỉ sợ sau khi mình đi rồi, anh sẽ đơn độc một mình.
"Sau này chỉ còn mình anh, phải làm sao đây?"
"Đừng lo cho anh. Em muốn ăn gì để anh làm?"
Thấy anh không còn sốt sắng lo chuyện điều trị của mình, cô mơ hồ có chút bất an. Sau khi anh đến công ty giải quyết vài việc, cô bèn gọi điện cho Ôn Khả Vân. Chẳng mấy chốc bà đã đến.
"Mẹ, trở thành vợ của anh Thiệu Minh là điều hạnh phúc nhất trong đời của con. Con rất biết ơn cuộc đời đã để con gặp được anh ấy. Cũng cảm ơn bố mẹ đã chấp nhận người con dâu như con. Có thể trở thành con dâu nhà họ Giang, con thực sự cảm thấy rất may mắn. Nhưng con đã có lỗi với bố mẹ, con không thể sinh cho bố mẹ một đứa cháu, cũng không ở bên cạnh chăm sóc bố mẹ được, sau này cũng không thể..."
"Tiểu Vi, rồi con sẽ khỏe lên thôi..."
"Mẹ, bệnh con thế nào con rõ nhất. Con không sợ chết, con chỉ sợ sau khi con đi rồi, còn mình anh ấy cô độc."
Cô hiểu quá rõ con người anh. Hai người đã coi nhau là duyên phận duy nhất trong đời, nếu không có đối phương, bản thân sẽ chỉ còn một nửa.
"Mẹ, con sợ... sợ anh Thiệu Minh sẽ làm chuyện thiếu suy nghĩ..."
"Thiệu Minh là đứa chín chắn, nó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không..."
Ôn Khả Vân nhìn gương mặt đẫm nước mắt của con dâu, chợt hiểu ra cô đang ám chỉ điều gì, bà run rẩy mở miệng: "Con... con nói...".
Tống Ngữ Vi gật đầu. Cô biết Ôn Khả Vân sẽ nghĩ cách ngăn cản Giang Thiệu Minh. Quả nhiên mấy ngày sau, anh đến nói với cô, bố mẹ muốn anh sinh một đứa con, anh có nên đồng ý không? Lúc đó, Tống Ngữ Vi đã nói, đây là việc mà cô bàn bạc cùng bố mẹ anh. Điều khiến cô tiếc nuối nhất chính là không thể sinh con cho anh, cô hy vọng trước khi nhắm mắt, có thể trông thấy con của anh, hoặc ít nhất được biết về sự tồn tại của đứa bé. Cô nhìn anh với ánh mắt tràn ngập yêu thương. Cả cô và bố mẹ anh đều đang âm thầm gài bẫy anh, họ tin rằng anh sẽ vì đứa con mà tạm gạt nỗi đau sang một bên, chấp nhận làm một người cha tốt. Anh biết điều đó, thế nên cô lại càng thương anh.
Giang Thiệu Minh đồng ý yêu cầu của bố mẹ, họ cũng đã nhanh chóng tìm được người thực hiện. Tống Ngữ Vi không quá để tâm tới cuộc sống riêng tư của Lộ Chi Phán, bởi cô biết rõ bố mẹ chồng sẽ lo liệu chu đáo. Hơn nữa, cô cũng rõ ràng thời gian còn lại của mình không được bao nhiêu.
Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng tin tức Lộ Chi Phán mang thai cũng tới, chính miệng Giang Thiệu Minh nói với Tống Ngữ Vi. Cô không kìm được xúc động, sờ tay lên bụng Lộ Chi Phán, nơi đó đã có một sinh mệnh hình thành, cô không còn gì phải lo lắng nữa.
Hôm ấy, anh đưa cô ra ngoài phơi nắng. Ánh mặt trời ấm áp như vậy nhưng cô lại cảm thấy rất buồn ngủ. Cô cầm lấy tay anh, sợ mình thực sự ngủ thiếp đi mất.
Anh chậm rãi ngồi xuống nhìn cô.
"Thiệu Minh, gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời này. Cảm ơn anh đã yêu em, đã cho em một gia đình hạnh phúc. Cảm ơn anh đã cho em được gặp gỡ anh!"
Anh ôm cô vào lòng. Cô ngước lên nhìn anh, chạm tay vào mặt anh.
"Thiệu Minh, em đã không thực hiện lời hứa ở bên anh cả đời. Cho nên, em cũng muốn anh rũ bỏ lời hứa của mình. Hãy để em trở thành quá khứ của anh, như vậy em mới không thấy hổ thẹn nữa. Anh không cần làm gì cho em cả, chúng ta như vậy mới công bằng..."
"Anh phải trở thành một người cha tốt, chăm sóc con của anh..."
"Hứa với em đi!"
Giang Thiệu Minh lặng lẽ gật đầu.
Bấy giờ, Tống Ngữ Vi mới yên tâm nhắm mắt.
Giang Thiệu Minh tựa cằm vào đầu cô, "Em lừa anh, em nói ở bên anh đến già nhưng lại nuốt lời. Thế nên, anh cũng sẽ lừa em một lần, như vậy mới công bằng."
Chuyện cũ tái hiện rõ mồn một trong đầu. Giang Thiệu Minh có cảm giác bản thân đang bị lạc trong một bộ phim kì lạ, không cần người khác kể lại, anh vẫn có thể hiểu rõ từng chi tiết. Tất cả đều là những sự việc đã từng xảy đến với anh, thuộc về quá khứ của anh.
Anh ngồi thật lâu trong căn phòng u tối, muốn làm gì đó cho bớt trống trải nhưng lại không biết làm gì. Mọi thứ ở đây quá đỗi quen thuộc, chiếc chìa khóa trên tay anh đã khóa lại cánh cửa của căn nhà, cũng đồng thời khóa chặt cánh cửa trái tim anh.
Đời người biến hóa không ngừng, đâu chỉ có lòng người.
Giang Thiệu Minh ngẩng đầu lên, nhìn tấm ảnh treo trên tường. Anh đi tới, chạm vào gương mặt đang cười rạng rỡ trong đó.
"Em muốn anh vẫn ghi nhớ em, hay quên em đi?"
Không ai lên tiếng.
Cô vẫn cười, nụ cười thuần khiết như tuyết trắng. Nhưng khi nhìn vào mắt cô, anh dường như nghe được câu trả lời của cô.
Anh hạ tay xuống, khóe mắt đã nhòa đi.
Anh rõ hơn ai hết, nếu cô có thể lên tiếng, nhất định cô sẽ không khuyên anh nên quên hay nên nhớ. Cô tin tưởng anh sẽ đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Cuộc đời anh từ xưa đến nay vẫn luôn do anh làm chủ.
Quãng thời gian hai người ở bên nhau, điều đáng quý nhất không phải là họ yêu nhau nhiều thế nào, hiểu nhau rõ đến đâu, mà là họ luôn tin tưởng đối phương chính là nửa kia hoàn chỉnh của mình, là người đáng để bản thân nỗ lực sống. Đó mới là may mắn trong tình yêu.
Anh nhớ đến giấc mộng kia, bóng lưng quay lại như một lời vĩnh biệt. Đó chẳng phải chính là suy nghĩ nằm sâu trong tiềm thức của anh đấy ư?
Quá khứ suy cho cùng chỉ là những thứ đã qua, còn anh, anh còn có cả tương lai phía trước.
Anh mỉm cười nói với người trong ảnh: "Cảm ơn!".
Cảm ơn em đã dành cho anh những kí ức đẹp đẽ nhất.
Cảm ơn em đã không khiến anh thất vọng.
Cảm ơn em đã ở bên anh từng phút, từng giây.
Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
-----..-----
Điện thoại đổ chuông, Giang Thiệu Minh vội bắt máy. Giọng nói hoảng hốt của Ôn Khả Vân ở đầu dây bên kia vang lên khiến anh chợt nhíu mày. Anh mau chóng ra khỏi căn nhà, cảm giác như mình vừa đắm chìm trong một cơn mộng mị bị cú điện thoại này đánh thức.
Anh bỏ chìa khóa vào túi vải, đặt lại chỗ cũ.
Trong đầu anh bây giờ văng vẳng lời nói của mẹ.
Tiểu Phán bỏ đi rồi...
Chưa bao giờ anh thấy bản thân ê chề như lúc này. Những ngày vừa qua, anh đã quên mất cô, thậm chí lạnh nhạt với cô. Anh không ngờ cô lại bỏ đi một cách dứt khoát như vậy. Anh muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện với Tống Ngữ Liên để cô ta không có cơ hội làm tổn thương tới cô. Anh hy vọng rằng cô sẽ nhẫn nại và tin tưởng anh, nhưng anh đã nhầm. Cô không phải Tống Ngữ Vi, cô không thể tin tưởng anh tuyệt đối. Cuộc đời cô là một chuỗi những nỗi đau và tủi hờn. Cô nhạy cảm, yếu đuối, chẳng qua không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Hành động của anh thời gian gần đây đã khiến cô không còn cảm giác an toàn, vì thế, cô chỉ có thể lùi một bước để tự bảo vệ mình. Anh gần như đã quên mất điều này. Nghĩ đến nguyên nhân tất cả mọi người giấu giếm anh về chuyện quá khứ, sắc mặt anh thoáng cái trắng bệch, bởi anh hiểu vì sao cô quyết định ra đi.
Giang Thiệu Minh vừa về đến nhà, Ôn Khả Vân liền đưa cho anh một bức thư.
"Tiểu Phán kêu mệt, mẹ bảo nó lên phòng nghỉ ngơi để mẹ đi hầm một bát canh tẩm bổ. Làm xong, mẹ bưng lên phòng thì không thấy nó đâu nữa, chỉ có bức thư này..." Ôn Khả Vân buồn bã nói.
Giang Thiệu Minh lặng yên đọc bức thư ngắn ngủi. Lộ Chi Phán chỉ để lại vài lời cho bố mẹ anh, cảm ơn hai người đã yêu thương và đùm bọc cô suốt mấy năm qua. Cô không hề nhắc tới anh và con trai. Tâm trạng anh lúc này vô cùng phức tạp. Anh biết cô không nói gì đến Thành Húc là bởi cô hiểu rằng mình không thể đưa thằng bé cùng đi, ở đây thằng bé sẽ được nuôi dạy tốt, được ông bà yêu thương hết mực. Nhưng còn anh thì sao, cô không nhắc đến anh là vì cớ gì? Mấy chữ trong thư bị nhòe mực, cô đã khóc ư? Trái tim anh đau đớn như bị ai đó xé toạc. Anh vẫn luôn nghĩ cô là một người cố chấp, rõ ràng rất luyến tiếc nhưng vẫn làm theo lựa chọn ban đầu. Sự do dự trong tính cách không hề ảnh hưởng tới sự quyết đoán trong hành động.
"Thiệu Minh..."
"Mẹ, đừng nói gì cả, con biết cả rồi, tất cả mọi chuyện. Con cũng biết lí do mọi người giấu con..."
Nước mắt trào ra, Ôn Khả Vân tiến lại ôm lấy con trai, "Thiệu Minh, mẹ sai rồi, mẹ không nên gạt con, không nên làm như vậy... nếu không, Tiểu Phán đã chẳng phải bỏ đi... Giờ phải làm sao đây?".
"Mẹ đừng tự trách mình, con sẽ đưa cô ấy trở về."
Giang Thiệu Minh thở dài. Lúc này, anh không muốn truy cứu ai sai ai đúng nữa, khi sự việc đã xảy ra thì điều nên làm chính là tìm cách ngăn chặn những chuyển biến xấu. Truy cứu quá khứ là điều vô nghĩa, hơn nữa còn làm tổn thương tới Lộ Chi Phán.
Anh khuyên mẹ không nên quá lo lắng, sau đó một mình lái xe đi tìm cô. Cô rời khỏi nhà chưa lâu, chắc hẳn chưa đi được xa. Ở đây cô không có bạn bè thân thiết, anh nhất định phải tìm ra cô trước khi cô quyết định đi đến nơi nào đó thật xa. Thế nhưng, lái xe được một quãng đường dài, anh mới phát hiện ra, trong đầu mình không hề có một manh mối nào. Anh giận dữ đạp lên phanh, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý yêu cầu điều tra thông tin hành khách mua vé máy bay và cả bến xe khách. Tuy nhiên, tình hình phía bến xe không mấy khả quan vì không cần vé vẫn có thể lên xe và xuống xe tùy ý được. Cô sẽ đi đâu đây?
Hành lí của Lộ Chi Phán không nhiều, cô chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay. Khoảnh khắc rời khỏi nhà họ Giang, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì đã có một lần cô được sống cho bản thân mình, không bị ai ràng buộc. Thành phố này đổi thay từng ngày, nhưng cô vẫn có thể nhớ kĩ đường về nhà. Cô lên xe buýt ra bến xe khách, mua vé rồi ngồi đợi đến khi xe kín chỗ và khởi hành. Cô cũng chuẩn bị sẵn túi nilon đề phòng bị say xe, nhưng rất may là không phải dùng tới, đến tận lúc xuống. Còn nhớ một lần say xe rồi bị mẹ mắng, cô thật không hiểu, rõ ràng cô đã rất mệt rồi mà mẹ còn mắng lấy mắng để. Thế nhưng bây giờ cô muốn nghe mắng cũng không được nữa rồi. Bến xe phố huyện khác xưa rất nhiều, rộng rãi và trật tự hơn. Cô lên tuyến xe chạy về xã, ngắm nhìn con đường quen thuộc đến ngẩn ngơ. Hóa ra không phải nơi nào cũng sẽ đổi khác theo thời gian, chí ít thì miền quê cũ này của cô vẫn như xưa. Nơi này không có tiềm lực phát triển, đường đi lối lại không được tu sửa. Đối lập hẳn với xã bên cạnh, họ khai thác triệt để một điểm du lịch nhỏ nên điện đường trường trạm cũng khá hơn rất nhiều.
Lộ Chi Phán đã mua một ít đồ ăn có thể lấp đầy bụng, vì chưa biết sẽ ở đây bao lâu nên cô mua khá nhiều để dự phòng. Đi ngang qua một cửa hàng bán bánh pháo, cô phân vân giây lát rồi quyết định mua một ít pháo và tiền vàng. Cô cầm những thứ này đến nghĩa trang, mộ phần của ông bà ngoại và của mẹ cô nằm cạnh nhau. Cô bày tiền vàng trước bia mộ, thắp hương, cung kính dập đầu. Bắt đầu đốt pháo, cô vẫn có chút sợ hãi, trước kia cô chưa từng thử đốt thứ này vì không dám, hôm nay cô bỗng muốn đốt một lần. Cô nhìn dây pháo hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm coi như thử thách chính mình, cũng không phải chuyện gì to tát. Cô châm lửa rồi chạy ra xa, tiếng nổ lộp độp vang lên, vọng lại từ bên kia núi đồi.
Hóa ra chỉ cần thử một lần là không có việc gì không thể làm.
Lộ Chi Phán trở lại ngôi nhà cũ của bà ngoại, từng mảng vôi trắng bong tróc khiến ngôi nhà trở nên hoang vu. Cô không có chìa khóa, còn nhớ hồi nhỏ thấy cậu hay đá chân vào cánh cửa để mở cửa, thế là cô cũng thử bắt chước. Quả nhiên cửa mở ra. Căn nhà bỏ không đã lâu, khắp nơi đều bị phủ bụi, không khí ngập mùi ẩm mốc. Cô mở rộng cửa, thử bật đèn lên, không ngờ vẫn có thể sáng. Cô quét tước gian phòng tiếp khách và một phòng ngủ, tạm thời sẽ ở lại đây ít ngày. Dọn dẹp xong cũng là lúc màn đêm phủ xuống, vận động suốt mấy tiếng đồng hồ khiến cơ thể cô ấm lên.
Bỗng có tiếng ai đó bên ngoài gọi vào. Cô ra cửa, nhìn đối phương hồi lâu rồi nói tên mình, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ cô. Đó là ông Tôn hàng xóm, ông đã già hơn xưa nhiều nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh. Thôn này rất nhỏ, chỉ có bốn gia đình sinh sống, hiện tại còn lại hai. Vậy mà thôn bên cạnh vốn dĩ đông đúc hơn, nhưng đến nay chẳng còn người nào ở. Ông Tôn nói với cô, ông không muốn bỏ quê mà đi, ở đây có ruộng có đất, đi theo con cái thì chẳng biết làm gì, chỉ khiến người khác vạ lây.
Ngồi hàn huyên hồi lâu, bỗng nhiên ông Tôn hỏi cô: "Cháu có còn giữ liên lạc với chị gái không?".
Lộ Chi Phán sửng sốt, lát sau mới lắc đầu. Đã lâu lắm rồi cô không nghe tin tức về chị mình.
"Năm nào chị cháu cũng về một vài lần, vừa nãy ta còn tưởng là chị cháu cơ đấy. Chẳng ngờ lại là cháu."
"Chị cháu có về ạ? Chị ấy về làm gì ạ?"
"Về thắp hương, Tết nào cũng đưa cả nhà về, tiết Thanh minh cũng về nữa..."
Lộ Chi Phán thật không ngờ chị gái mình vẫn trở lại đây thường xuyên như vậy, nhất là khi biết chị còn về vào ngày giỗ mẹ. Hóa ra ai cũng sẽ thay đổi, trước kia chị hận mẹ thấu tận tim gan, nhưng chị vẫn quay về thắp hương cho mẹ. Mẹ biết được điều này, chắc hẳn sẽ cảm thấy khuây khỏa phần nào.
Còn cô thật đúng là một đứa con bất hiếu!
Ông Tôn về rồi, cô mới đi xách nước, rửa mặt mũi chân tay, sau đó lên giường ngủ. Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, cô tin tưởng như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook