Ôn Vãn cố gắng tiêu hóa ý tứ trong những lời nói của Chu Hiển, đối phương đã nói thành như vậy, không thể giả bộ là không hiểu, thế nhưng lời nói. . . . . . Vì sao nghe kỳ quái như thế?

"Thời gian chúng ta quen biết cũng không hẳn là lâu. Ôn Vãn không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng nghi vấn ở trong lòng ra.

Đối mặt chất vấn, Chu Hiển Thanh chỉ hơi hơi rủ lông mi, rất nhanh trấn định mà nhìn cô. Trên mặt anh không có một chút xíu quẫn bách, chỉ là đôi tay giấu ở trong túi quần lặng lẽ tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, dù sao cũng là lần đầu tiên tỏ tình, có trời mới biết anh có bao nhiêu khẩn trương.

"Em muốn biết anh đã biết em trong bao lâu sao?" Chu Hiển Thanh tránh nặng tìm nhẹ trả lời, thang máy vừa kêu một tiếng “đinh” báo hiệu tầng đã đến, anh một tay vịn ở trên lưng cô, đẩy cô ra hướng cạnh xe, "Ôn Vãn, em là người đáng giá nhận được hạnh phúc từ người mình yêu. Mặc kệ là khi còn son trẻ em yêu Cố Minh Sâm, hay là nhất thời bị mê hoặc bởi Hạ Trầm, những cảm giác này mỗi người đàn bà sẽ đều trải qua trong cuộc đời họ, nhưng về sau, em sẽ phát hiện anh mới là người phù hợp với em nhất."

Ôn Vãn bị lời nói liên tiếp của anh làm cho im lặng, nhưng cô có khúc mắc, Chu Hiển Thanh nhỏ tuổi hơn cô, hơn nữa lại là em trai cô trên danh nghĩa pháp lí, những thứ này làm cô không tiếp nhận nổi.

"Tôi cảm thấy. . . . . ."

"Tôi sẽ dẫn em đi đến một nơi."

Chu Hiển Thanh cho cô nhiều lời, trực tiếp mở cửa xe đẩy người đi vào, còn cúi người hướng về phía cô thần thần bí bí mở trừng hai mắt: "Đã sống 28 năm trên đời mà ánh mắt chọn lựa đàn ông của em vẫn chẳng tốt lên chút nào, lần này chẳng lẽ còn làm theo ý mình?"

Ôn Vãn liếc mắt: "Bây giờ tôi không quan tâm đến vấn đề này nữa."

Cô còn có tâm tình để quan tâm sao? Lần này chia tay với Hạ Trầm hẳn sẽ khắc cốt ghi tâm lắm đây.

Chu Hiển Thanh đưa tay ra vò đầu cô, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tôi sẽ không ép buộc em tiếp nhận tôi ngay, tôi chỉ muốn cho em biết tâm ý của tôi thôi."

Ôn Vãn không còn lời gì để nói, đối phương đã vòng qua bên cánh cửa xe, ngồi vào ghế khởi động xe: "Dì Lâm đã về, tối nay chúng ta có thể trở về."

-

Chu Hiển Thanh lái xe đã được một chặng đường khá xa, xe rẽ bảy tám ngã rẽ con đường này rất vắng vẻ rất ít người qua lại, sau khi xuống xe lại dẫn cô tới một con hẻm nhỏ. Ôn Vãn nhìn con hẻm vắng vẻ, không nhịn được hỏi tới: "Rốt cục là muốn đem tôi đi đâu?"

Chu Hiển Thanh cũng không quay đầu lại khoát khoát tay: "Yên tâm, tôi sẽ không đem em đi bán đâu."

Ôn Vãn bất giác nhíu mày, chỉnh sửa lại trang phục đi theo. Hai người cũng không có đi rất xa, rất nhanh nghe được âm thanh trầm thấp của Chu Hiển Thanh truyền tới: "Đến nơi rồi."

Ôn Vãn lướt qua thân hình anh thấy được một quán cơm, từ cửa nhìn vào cũng không có gì đặc biệt, chỉ là người ra vào cũng không ít, chính là giờ cơm, xem ra món ăn chay. Chu Hiển Thanh quay đầu lại nhìn cô, hất hất cằm với cô: "Vào xem một chút."

Anh nói là nói như vậy, chứ thật ra chẳng thèm hỏi ý kiến cô, trực tiếp nắm lấy tay cô kéo vào trong. Ôn Vãn nhíu mày một cái, cũng chỉ có thể theo sát bước chân của anh, người này rốt cuộc đang làm gì đây?

Hai người đợi một hồi lâu mới có bàn trống, bên trong quán lắp đặt thiết bị cũng rất đơn giản, nhưng rất sạch sẽ, khách mới vừa đi bà chủ đã tới hỏi bọn họ, Ôn Vãn nhìn bà chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là gặp ở đâu.

Chu Hiển Thanh rất tự nhiên không hỏi cô ăn gì, trực tiếp cầm thực đơn liền nói .

Chỉ là Ôn Vãn mới vừa nghe tên vài món thức ăn sắc mặt hơi biến đổi, thế nào toàn là món mình thích? Nếu là một hai món coi như trùng hợp, nhưng tất cả đều là cô thích nhất.

Bà chủ ghi chép xong, hướng về phía bọn họ cười ha hả nói: "Chờ một chút, lập tức tới ngay."

Chu Hiển Thanh đợi bà đi, lúc này sờ sờ cằm, miệng cười không dứt nhìn Ôn Vãn: "Thì sao, làm gì nhìn tôi như vậy?"

Ánh mắt Ôn Vãn phức tạp nhìn anh, Chu Hiển Thanh lại nghiêng người về phía trước , âm thanh thấp thấp trầm trầm : "Hạ Trầm với Cố Minh Sâm, bọn họ không biết em thích cái gì sao?"

Ôn Vãn vốn là muốn hỏi nhưng đều bị chặn ở cổ họng, cầm ly thủy tinh lên sờ sờ, rồi rủ mắt xuống: "Cậu nói hiểu rõ, chính là về mặt này?"

Chu Hiển Thanh nhìn phản ứng cô, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng không biểu hiện ra: "Dĩ nhiên không phải."

"Ôn Vãn. . . . . ." Anh trầm ngâm, đại khái đang do dự có muốn nói kế tiếp không, chần chừ một hồi sau, "Tôi đã nghe dì Lâm kể rất nhiều chuyện về em, từ khi bà ấy chăm sóc tôi đến bây giờ, bà ấy kể rất nhiều."

Ôn Vãn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, chuyện này thực sự có chút ngoài ngoài dự liệu của cô.

Chu Hiển Thanh cũng nhìn cô, bên môi dâng lên một nụ cười ôn hòa: "Lúc tôi còn nhỏ không có nhiều bạn bè, ba tôi bận làm việc, tôi luôn chơi một mình, có lúc nghe dì Lâm kể nhiều chuyện về em rất lý thú, có đôi khi tôi ảo tưởng rốt cục em có bộ dạng gì ."

Chu Hiển vừa nói hết dừng lại, cũng không nói quá nhiều, cuối cùng nhìn khuôn mặt biến đổi của Ôn Vãn, cúi đầu cười nhạo một cái: "Có phải cảm thấy tôi rất kỳ quặc không?"

Ôn Vãn lúng túng rồi buông lỏng bàn tay ở đầu gối, , hồi lâu mới cười ra tiếng: "Cậu chỉ biết rõ tôi khi còn bé thôi."

Chu Hiển Thanh lắc đầu một cái: "Thật ra thì quá trình em lớn lên, tôi cũng biết rõ một chút. . . . . ."

Vừa đúng lúc bà chủ dọn thức ăn lên, anh liền đúng lúc dừng lại, giờ phút này Ôn Vãn có chút không được tự nhiên, đứng ngồi không yên. Có lẽ là trước kia chỉ đơn thuần xem anh như một người em trai, hiện tại liền có chút ——

-

Ôn Vãn không chút để ý nếm thức ăn, lập tức trợn to mắt, kinh ngạc bật thốt lên: "Mùi vị này!"

Chu Hiển Thanh cầm lấy chiếc đũa, nhìn cô ý vị sâu xa mà cười: "Có phải rất quen thuộc không?"

Đương nhiên rất quen , giống như mở ra chiếc hộp Pandora, trong nháy mắt Ôn Vãn nhớ lại tuổi ấu thơ: khi còn bé Lâm Hữu Trân từng đi làm ở một quán ăn, quán ăn đó rất ngon. Thỉnh thoảng Lâm Hữu Trân có mang đồ ăn về nhà, Tiểu Ôn Vãn rất nhớ mùi vị này, cả nhà ngồi quanh trước bàn nhỏ cười nói nói. Mẹ cùng bố vẫn là như vậy ân ái, mà cô, lúc đó còn là một cô gái nhỏ hạnh phúc, được bố mẹ cưng chiều.

Những mùi vị của món ăn này, đối với cô mà nói tượng trưng cho tuổi thơ hạnh phúc nhất của cô.

Chu Hiển Thanh thấy cô trầm mặc không nói , đưa tay cầm lấy mu bàn tay mềm mại của cô, cố ý hạ thấp giọng: "Tiểu Vãn, về sau em sẽ không bao giờ cô đơn nữa."

Ôn Vãn hít mũi một cái, từ trong tay anh rút ra từ từ , thuận thế dụi dụi vành mắt: "Cậu làm tôi mất thể diện rồi."

Chu Hiển Thanh thấy đôi mắt hồng của cô, rõ ràng rất là cảm động, nhưng cô có thói quen tự lập kiên cường, không dễ dàng ở trước mặt người khác lộ ra vẻ yếu đuối. Cô cố gắng cười, lại cúi đầu nhấp một hớp nước ấm che giấu bối rối.

Chu Hiển Thanh động một chút đũa, anh im lặng thở dài: "Muốn cho em vui mừng, nên đã rát vất vả tìm được chỗ này."

Ôn Vãn khuấy khuấy đũa trong chén cơm, hốc mắt mơ hồ có chút nóng, chỉ là gật đầu không ngừng: "Cám ơn."

Mái tóc Ôn Vãn đen nhánh, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng xem ra đặc biệt óng ả, từ góc độ của Chu Hiển Thanh thấy được vòng xoáy nho nhỏ trên đầu cô , anh liền do dự, hồi lâu mới nói: "Tiểu Vãn, chúng ta ròi khỏi Thanh Châu được chứ?"

Ôn Vãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, Chu Hiển Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Tôi biết rõ em còn có dì Lâm, nhưng ở lại nơi này, chỉ sợ em sẽ không bao giờ vui vẻ. Tôi có một dự án đầu tư, nhưng lại muốn rời khỏi Thanh châu."

Ôn Vãn nắm ngón tay, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

-

Tất cả mọi người nhìn ra Hạ Trầm gần đây hay mất hồn, nhân viên đã báo cáo xong mấy phút, thế nhưng anh lại vẫn không lên tiếng. A Tước nắm quyền, hắng giọng mọt cái, hạ thấp giọng nhắc nhở: "Báo cáo xong rồi."

Hạ Trầm như không có việc gì thu hồi tầm mắt, nghiêm nghị quét một vòng quanh phòng họp, tùy ý giao phó mấy câu liền giải tán.

Bọn người rời đi, lúc này A Tước mới nhíu mày nhìn anh: "Cậu đã nói không để việc riêng ảnh hưởng đến công ty, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt, cậu có biết quyết định vừa rồi của cậu có chút không thỏa đáng không?"

Cũng may là hội nghị nội bộ, không nghiêm trọng lắm.

Hạ Trầm nắn vuốt mi tâm, bộ dạng không kiên nhẫn: "Nói xong? Nói xong đi ra ngoài."

A Tước nhìn khí sắc anh không được tốt, không có cùng anh so đo, ngược lại đề nghị: "Chờ xong hạng mục này, không bằng chúng ta ra ngoài giải sầu, Bái Bái nói muốn đi Nhật Bản, chúng ta cùng nhau đi?"

Hạ Trầm không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Đi theo để bị kích thích? Không phải cậu hận chính là không thể ngày ngày đem cô ấy bên mình, liếc mắt nhìn cũng ngại cản trở."

A Tước"Chậc" một tiếng: "Ghen tỵ."

Hạ Trầm cười lạnh một tiếng, thật ra thì trong lòng rât rõ, không sai, anh chính là ghen tỵ.

Mùa xuân đến, tất cả mọi người bên cạnh anh đều đang yêu. Trước kia anh không biết tịch mịch là như thế nào , cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ, theo điều kiện của anh, ai cũng sẽ sẵn sàng ở bên tai anh nói " thích" , nói"Yêu" .

Nhưng bây giờ, đột nhiên cảm thấy rất vắng vẻ , anh và Ôn Vãn ở chung mọt thời gian với nhau không thể nói là dài, nhưng xác định là dài nhất trong đời anh, trước đây quen biết những người kia, ngay cả tên anh còn khôn nhớ.

Ôn Vãn là đặc biệt, anh càng ngày càng xác định, không phải tiếc nuối, càng không phải là thói quen, là cảm giác khắc xưởng tủy đó, rất nhớ nhung.

"Có phải cô ấy không muốn gặp cậu?" A Tước nhìn sắc mặt của anh liền đoán ra tám chín phần, hiện tại người duy nhất có thể để cho Hạ Trầm phiền muộn thành như vậy cũng chỉ có Ôn Vãn.

Hạ Trầm vuốt đầu thuốc lá, âm thanh trầm xuống: "Xuất viện đến bây giờ cũng nửa tháng, điện thoại cũng không gọi cho anh một lần, cốt ình cắt đứt quan hệ với anh thật. "

Lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, muốn điên rồi, nếu như không phải là sợ chọc giận cô lần nữa, thật muốn vọt thẳng vào Chu gia cướp người. Trước kia anh quen thói bá đạo rồi, bây giờ cũng biến thành đàn bà do dự, thật không giống như anh!

Nhưng như vậy thì có thể như thế nào chứ ? Anh cũng chẳng có biện pháp bắt cô trở về bên mình.

A Tước nhìn bộ dạng chán nản của anh, sáng tỏ nhướng nhướng lông mày: "Cũng không thể trách cô ấy, đầu tiên là phát hiện cậu tiếp cận cô ấy là có mục đích, sau đó lại bị cậu ngăn cản trả thù cha, tiếp đứa bé cũng mất. . . . . ."

Hạ Trầm tức giận nhìn anh một cái.

A Tước buông tay ra: "Xin lỗi, tớ chỉ nhắc nhở những chuyện sai trái của cậu trước kia thôi, bệnh nào thuốc nấy."

Hạ Trầm nhức đầu nhắm lại mắt, vừa muốn nói gì, trên bàn điện thoại di động liền bắt đầu rung, anh tùy ý liếc một cái, một giây kế tiếp, chợt tốc độ cực nhanh lấy di động : "A lô."

Đầu kia quản gia còn chưa kịp phản ứng, chưa từng thấy qua anh lại nhận điện thoại nhanh như vậy, giọng điệu chậm rãi mới nhỏ giọng nói: "Ôn tiểu thư tới, mới vừa lên lâu ——"

"Ta lập tức trở về." Hạ Trầm trực tiếp bấm điện thoại, lấy áo khoác trên ghế đi nhanh ra ngoài.

A tước trừng mắt, kinh ngạc vì anh giống như bộ dạng chết đi sống lại.

Hạ Trầm đi tới trước thang máy, vẫn như cũ tích tụ khó dằn. Một đoạn thời gian trước anh đem công việc chuyển hết về nhà làm, ở nhà ôm cây đợi thỏ hết nửa tháng, kết quả cô vẫn không xuất hiện.

Anh vừa mớ tới công ty, quả nhiên cô lập tức tới ngay.

Cứ như vậy không muốn gặp anh? Cô tuyệt tình đến như vậy sao.

Thang máy giống như chậm hơn bình thường, anh bấm nút liên tục, cửa thang máy vừa mới mở ra xác định cũng không nhìn đi vào trong. Lướt qua nhau thì có người gọi anh lại, âm điệu quen thuộc: "Hạ Trầm."

Anh quay đầu nhìn lại, không khỏi ngơ ngẩn, lại là Tưởng Thắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương