Trên đường trở về, Ôn Vãn gọi điện cho Tiêu Tiêu trước. Nha đầu kia tâm tình vẫn còn rất tệ, bộ dạng không muốn nói chuyện: "Cậu lái xe về nhà đi, tớ muốn đợi một người."

Ôn Vãn không miễn cưỡng nữa, chỉ là nhỏ giọng nói về tình hình của Hạ Uyên cho Tiêu Tiêu biết.

Ai biết cô còn chưa dứt lời, Tiêu Tiêu đã châm chọc mà cười lên tiếng: "Anh ta chẳng chết được, căn bản tớ không có lấy bình hoa ném anh ta, chính anh ta lấy bình hoa đập vào mình ấy chứ. Làm dáng một chút ấy mà, sao anh ta có thể bị mình bắt nạt được."

Ôn Vãn trừ nghẹn họng nhìn trân trối ở ngoài, cũng không biết nên nói gì.

Tiêu Tiêu thở dài, ngược lại còn an ủi cô: "Yên tâm đi, tớ còn không đến nỗi muốn đi tìm cái chết, còn có ta ba mẹ phải chăm sóc đấy."

Tiêu Tiêu cúp điện thoại, Ôn Vãn xem màn hình điện thoại đến ngơ ngẩn, nha đầu này bình thường ngoài miệng thì lợi hại, thật ra thì nội tâm rất yếu ớt, trước kia nói giỡn là thích Hạ Uyên , vậy mà bây giờ xảy ra chuyện, cô lại lộ bản chất thật sự ra.

Lái xe về nhà, phát hiện dưới lầu vẫn còn ký giả ngồi chổm hổm chờ, Ôn Vãn cũng hoài nghi có phải gần đây mình “đắt giá quá hay không”. Cũng may cô chạy xe của Tiêu Tiêu không có bị ký giả phát hiện, cô thuận lợi vào bãi đậu xe.

Ôn Vãn chuẩn bị vào thang máy, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng giày cao gót"Cộc cộc" mà thanh thúy vang lên trong bãi đậu xe, cô không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn.

Là một phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa khá quen.

Ôn Vãn không nhớ là ai, có lẽ là cô không có bạn bè từ Tiêu Tiêu, hơn nữa tính tình nhạt nhẽo, cho nên cô cũng không quan tâm đến ai ngoại trừ những người đáng nhớ. Sau khi cô vào thang máy, người phụ nữ kia cũng lập tức đi theo.

Ôn Vãn nhấn số tầng, người phụ nữ kia lại ôm cánh tay không nói lời nào, đeo mắt kính đen không biết nhìn về nơi nào, khí thế lạnh lẽo.

Cô cũng không để ý lắm, một lúc sau, người phụ nữ này mới tháo mắt kính xuống: “Tôi có lời muốn nói với cô."

Ôn Vãn đột nhiên bị người hỏi, dò xét cô ta cẩn thận, một chút ấn tượng cũng không có: "Xin hỏi cô là?"

Người phụ nữ kia nhíu thật sâu: "Cô không phải biết tôi?

Ôn Vãn đàng hoàng lắc đầu, người phụ nữ kia gương mặt thay đổi liên tục, cuối cùng từ trong kẽ răng nặn ramột câu nói: "Tôi là Ngô Địch, bạn của Minh Sâm."

Nói đến Cố Minh Sâm, Ôn Vãn lập tức phản ứng.

Không oán được là cô không nhớ, thật sự là Cố Minh Sâm có tin đồn vớinữ minh tinh quá nhiều, mà mặt của các cô ấy đều hao hao giống Kỷ Nhan mấy phần.

Khó trách cảm thấy nhìn quen mắt, giống như Kỷ Nhan, cô làm sao lại nhất thời không nhớ ra chứ.

-

Ngô Địch như cũ lạnh nhạtôm cánh tay, cô ta cũng khá giống với Kỷ Nhan, so với các cô gái khác thì cô ta có khí chất hơn. Ôn Vãn còn nhớ mình với anh ta không còn quan hệ gì nữa, vẻ mặt phai nhạt đi, sống lưng thẳng tắp nhìn cô: "Tôi với anh ta ly hôn rồi, không biết cô tìm tôi làm gì?"

Phản ứng của tiểu tam có chút chậm, cô cảm thấy mình bây giờ không phải là tình địchđối với Ngô Địch, ly hôn trước không có, sau khi ly hôn thì càng không thể nào.

Ngô Địch khẽ mím đôi môi, giống như đang tức giận.

Ôn Vãn không quan tâm, chỉ nghe đối phương tức giận nói: "Cô không nói dối tôi?”

Tuyệt đối Ôn Vãn sẽ không nhàm chán đến mức cùng cô ta thảo luận đề tài này, chỉ nhìn con số trên thang máy: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Ngô Địch im lặng,thời điểm Ôn Vãn sắp hết kiên nhẫn cô ta mới há mồm: "Tôi thích Minh Sâm thật lòng.”

Đầu ngón tay Ôn Vãn căng thẳng, mặt không thay đổi quay đầu: "Lời này cô nên nói với Cố Minh Sâm chứ không phải tôi."

Khuôn mặt Ngô Địch trắng bệch, Ôn Vãn lúc này mới phát hiện, dù trên mặt đã cô ta trang điểm tinh tế,nhưng khó nén vẻ mệt mỏi, đáy mắt cũng căng đỏ ngầu tia máu.

"Bây giờ Minh Sâm căn bản không để ý tới tôi nữa …tôi ——"

"Cô cảm thấy tìm tôi, thích hợp sao?"

Ôn Vãn không biết ta đơn thuần thật hay là giả bộ, những lời này tìm ai nói cũng có thể, tìm cô có phải có chút quá mức hay không? Cô đương nhiên sẽ không thánh mẫu đến mức trưng vẻ mặt thông cảm với cô ta, thang máy đến tầng lầu, cô lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

Ngô Địch đuổi theo, giọng nói trở nên vội vàng lo âu: "Ôn tiểu thư, tôi biết rõ là tìm cô rất đường đột, thế nhưng chuyện này tôi cảm thấy nhất định phải nói cho cô biết. Tôi tới tìm cô không phải để thị uy cũng không phải là cái khác, chỉ bởi vì muốn giúp Minh Sâm."

Ôn Vãn dừng bước chân lại trước cửa nhà, hít sâu một cái mới quay đầu lại: "Ngô Tiểu Thư, chẳng lẽ cô phải nói cho tôi biết, Minh Sâm với cô có bao nhiêu là trong sạch? Hoặc là Minh Sâm chưa bao giờ ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, cũng hoặc là, tất cả đều là ảo tưởng của tôi? Nếu như không phải vì những thứ này, vậy thì cái gì cũng đừng nói, bởi vì căn bản đều không có ý nghĩa."
Sắc mặt Ngô Địch trong ánh đèn chói mắt ở hành lang càng phát ra tái nhợt, đôi môi cũng khẽ ngọa nguậy.

Ôn Vãn thấy một đôi mắt trong trẻo của cô ta, bộ dạng này vừa thấy đã thương rất giống với Kỷ Nhan, không nhịn được còn nói: "Nếu như cô thật thích anh ta, phí thêm chút tâm tư nghiên đến Kỷ Nhan, chắc chắn chiêu này sẽ là anh ta thích cô. Cô nên cảm thấy mình may mắn khi có khuôn mặt giống Kỷ Nhan, ít nhất là như vậy, Cố Minh Sâm mới để ý đến cô."

Cô nói chuyện không chút lưu tình, kích thích người phụ nữ đối diện không còn lời nào để nói.
Ôn Vãn chuẩn bị mở cửa, Ngô Địch tiến lên một bước nói: "Ôn tiểu thư, chuyện của tôi với Minh Sâm không có gì để nói , đáng nói là anh ấy sắp xếp tôi đi điều tra một người."

Ôn Vãn đang mở khóa cửa đành dừng lại giữa không trung, cô mơ hồ đoán được người Ngô Địch nói đến là ai.

Ngô Địch khẩn trương nuốt nước bọt, lúc này mới nói: "Trong lòng Minh Sâm chỉ có Kỷ Nhan, cái này tôi đã sớm biết. Tôi và cô áy giống nhau ở chỗ đều là người mẫu, Minh Sâm bồi dưỡng tôi, chỉ là muốn cho tôi vào công ty đã từng bồi dưỡng Kỷ Nhan. . . . . . Kỷ Nhan bị buộc phải thực hiện giao dịch, Ông Trùm giấu mặt là ai, Minh Sâm chưa từng buông tha truy xét."

Ngón tay Ôn Vãn nắmchặt hơn, chỉ nghe Ngô Địch cực kỳ nhỏ giọng nói: "Ôn tiểu thư, tôi chỉ hi vọng cô đừng bị người xấu lừa. Hạ Trầm, phức tạp hơn cô nghĩ nhiều."

-

Buổi tối tới đón Ôn Vãncũng không phải Hạ Trầm, A Tước thẳng tắp đứng ở cửa, lịch sự gật đầu một cái: "Tạm thời Hạ tiên sinh có chuyện, để cho tôi tới đón cô."

Ôn Vãn lúng túng đứng ở cửa, tâm trạng còn rối loạn chưa tan: "Tôi ——"

Cô muốn cự tuyệt, A Tước rất biết nhìn sắc mặt người, lập tức nói: "Xin Ôn tiểu thư dọn đến chỗ Hạ tiên sinh ở, dễ dàng chăm sóc tiểu thiếu gia, hơn nữa còn có thể hiểu nhiều hơn về Hạ tiên sinh . Hạ tiên sinh còn dặn cô về ở cùng tránh để người khác nói ra vào gây hiểu lầm. "

Ôn Vãn sững sờ, A Tước là giúp Hạ Trầm chuyển lời , làm sao giống như chọc thẳng vào điều sâu kín nhất của cô.

Ôn Vãn hướng về phía A Tước không nói, Hạ Trầm dễ dàng nắm đúng tâm tư của cô, ngay cả A Tước-thuộc hạ của anh cũng biết điểm yếu của cô, hiện tại cô không biết làm sao.

"Ôn tiểu thư sẽ có một phòng riêng, tiên sinh sẽ không miễn cưỡng ôn tiểu thư, hơn nữa ôn tiểu thư sẽ có thời gian cá nhân riêng tư, xin yên tâm." A Tước thừa dịp cô mất hồn lại bổ sung một câu.

Cuối cùng Ôn Vãn thu thập đồ đạc cùng A Tước lên xe, A Tước không nhiều lời, lên xe vững vàng lái đi, thỉnh thoảng kínhnhìn cô đang có tâm sự nặng nề.

Đến biệt thự Hạ Trầm, trong nhà chỉ có Hạ Đình Diễn ở đây, mấy ngày không thấy,hình như cậu nhóc này cao lên không ít, cậu mặc áo len màu đen cao cổ, vẫn khuôn mặt lạnh lùng nhưng khí sắc tốt hơn nhiều.

Cậu ngồi ở trên sô pha xem 《 thế giới động vật 》, lúc Ôn Vãn đi vào, mắt cũng không nhìn cô.

A Tước an bài quản gia mang hành lý, rồi hướng Ôn Vãn nói: "Tiên sinh sẽ trở về cùng cô dùng bữa ăn tối, Ôn tiểu thư nghỉ ngơi trước."

A Tước nói xong cũng rời đi, Ôn Vãn suy nghĩ một chút vẫn là hướng Đình Diễn đi tới. Cậu nhóc giống như là đang giận lẩy, căn bản không để ý đến cô, khi Ôn Vãn ngồi đối diện, một hồi lâu mới nói: "Tôi cảm thấy người nên tức giận là tôi mới phải."

Hạ Đình Diễn liếc cô.

"Tôi xem cậu là bạn, nhưng cậu gạt tôi."

Đối với lời chỉ trích của cô, Hạ Đình Diễn chỉ ghé con mắt thâm trầm trừng nhìn cô, ngược lại Ôn Vãn không sợ, nói tiếp: "Mặc kệ cô và Hạ Trầm quan hệ như thế nào, lấy tôi làm chiến lợi phẩm, có tôn trọng tôi không? Hiện tại người xin lỗi là cô mới phải"

Ánh mắt Hạ Đình Diễn khẽ động, mím môi tiếp tục xem TV.

Thật là một đứa trẻ không đáng yêu, Ôn Vãn dứt khoát đứng dậy muốn lên lầu, Hạ Đình Diễn lại kỳ cụclên tiếng: "Tôi nghe nói, cô và Hạ Trầm ở cùng nhau."

"Nghe ai nói?"

Hạ Đình Diễn lại không trả lời cô vấn đề này.

Ôn Vãn thở dài, nói: "Về sau tôi là bác sĩ của cậu, hi vọng chúng ta có thể giống như trước đây. Chuyện Hạ Trầm, tôi là người trưởng thành, biết rõ mình đang làm cái gì."

Hạ Đình Diễn lạnh lẽo cười gằn một tiếng.

Ôn Vãn kiên nhẫn nhìn cậu: "Cậu ở đây cười tôi."

Hạ Đình Diễn rất thản nhiên thừa nhận: "Cô biết anh ta bao nhiêu? Hạ Trầm, muốn anh ta thích một người, khó hơn việc đòi mạng anh ta."

"Sao cậu hiểu tôi quá vậy?" Từ cửa truyền đến giọng nam trầm thấp, Ôn Vãn không quay đầu lại cũng biết là ai.

-

Hạ Trầm cởi áo khoác, đi tới, không nhận ra dáng vẻ gì, đi tới đưa tay sờ sờ gò má Ôn Vãn, cúi đầu ở trên trán cô hôn một cái.

Hạ Đình Diễn trực tiếp há mồm, không muốn nói chuyện với Hạ Trầm.

Hạ Trầm cũng không để bụng, chỉ ôm Ôn Vãn vào trong ngực, cúi đầu cẩn thận nhìn: "Đói không?"

Ôn Vãn lắc đầu một cái, Hạ Trầm lấy lòng bàn tay lạnh như băng bỏ vào trong áo long cô, Ôn Vãn cóng đến muốn mắng người, lại sợ bị người khác nhìn thấy chuyện cười, trên mặt đỏ bừng nhỏ giọng mắng: "Lưu manh, buông tay."

Hạ Trầm mới từ bên ngoài trở lại, tay có lạnh thật, Ôn Vãn cảm thấy anh đã dọc theoeo cô một đường bò lên trên sống lưng cô, lại từ từ đi phía trước, cư nhiên chui vào ngực cô.

Nơi đó nhiệt độ cao nhất, Ôn Vãn bị đông cứngrun cầm cập.

Hạ Trầm dán lỗ tai cônhỏ giọng nói: " Có chuyện gì nghi ngờ sao không hỏi anh, dám tùy tiện tin tưởng người khác, lát nữa sẽ cho em biết chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương