Nghỉ mùng 1 tháng Năm, 3:45 PM, thời tiết quang đãng, có gió nhẹ, nắng ấm vừa phải.

Ngạo kiều nữ vương thụ ngồi trên giường đọc sách, phúc hắc trung khuyển công thì ở bên cạnh làm phiền cậu.

“Vợ ơi, anh chán quá.”

“Vợ ơi, chơi với anh đi mà.”

“Vợ ơi, em lại vì một quyển sách mà phớt lờ anh T T, em không yêu anh.”

“Vợ ơi… Vợ ơi…”

Ngạo kiều nữ vương thụ thật sự không thể chịu được nữa, hét lên: “Lăn đi, ông đây đang đọc sách.”

Phúc hắc trung khuyển công nghe thấy vậy, lập tức đứng lên, mặt không chút thay đổi nhìn ngạo kiều nữ vương thụ.

Ngạo kiều nữ vương thụ cứ tưởng rằng phúc hắc trung khuyển công giận rồi.

Nhưng mà, ngay lúc cậu đang định nói một vài câu dỗ dành phúc hắc trung khuyển công, lại thấy phúc hắc trung khuyển công căm phẫn “Hừ” một tiếng, đồng thời nói: “Lăn thì lăn”, sau đó nhào lên giường, bắt đầu lăn.

Nhìn phúc hắc trung khuyển công lăn qua lăn lại trên giường, nội tâm của ngạo kiều nữ vương thụ: “… Đừng có giả moe trước mặt ông đây! Đồ đểu, giả vờ đáng yêu thật là đáng xấu hổ mà!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương