Câu Chuyện Bốn Mùa Chi Nước Chảy Giữa Hè
-
Chương 16: Dây tơ hồng của ai với ai ?
Tuần lễ cuối cùng ở nhà, những chuyện tình một mực lo lắng kia đều không có phát sinh, Thẩm Bạch cùng Thẩm Nguyệt tuyệt đối thật không ngờ, qua thêm vài ngày, thái độ Thẩm mẫu đối Thẩm Bạch dần dần hòa hoãn lên, nhưng thái độ còn không có bao nhiêu thay đổi. Cuối cùng xem như cái gì, Thẩm Bạch cùng Thẩm Nguyệt không có xem minh bạch.
Trước khi đi, Thẩm Bạch bị mẹ gọi vào một bên, Khang Ngôn đã bị Thẩm Nguyệt lôi kéo nói chuyện. Thẩm Nguyệt nói rất nhiều với Khang Ngôn về Thẩm Bạch khi còn bé, nói nếu sau này Thẩm Bạch khi dễ Khang Ngôn thì nói những chuyện này làm cho hắn nan kham, sẽ tuyệt đối không dám khi dễ y, Khang Ngôn bị Thẩm Nguyệt chọc cười nghiêng ngả.
“Đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”
“Không có gì, ta chỉ đang cùng anh ba nói một chút chuyện cười thôi.”
Về việc xưng hô anh ba thế này, là Thẩm Nguyệt tự mình kêu. Mặc kệ cha mẹ đối quan hệ giữa Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn thừa nhận hay không, cùng anh hai đứng ở trên một chiến tuyến , Thẩm Nguyệt đã sớm đem Khang Ngôn coi như người nhà mình. Mà cái gọi là xưng hô, xác thực là làm cho Thẩm Nguyệt thương thấu cân não nha, nghĩ muốn gọi Khang Ngôn là “Chị dâu” thì cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, cũng hiểu được không tốt, về sau Chu Thiến nói gọi “anh ba ” là ổn, Thẩm Nguyệt liền thật sự kêu lên như vậy.
Lần đầu tiên ở trước mặt cha mẹ gọi anh ba, trên mặt mẹ xuất hiện thần sắc trở tay không kịp, liền Khang Ngôn cũng bối rối trên mặt, bất quá ai cũng không nói gì thêm. Thẩm Nguyệt vốn lá gan lớn, kết quả là đã kêu thuận miệng. Thậm chí tính toán để con trai gọi Khang Ngôn là bác ba, bất quá cái này bị Khang Ngôn bác bỏ nên không kêu nữa.
“Được rồi, chúng ta phải đi rồi.”
Tiễn Thẩm Bạch đi sau, Thẩm Nguyệt ôm bả vai mẹ, hỏi:“Mẹ, anh đến tột cùng nói với anh ba cái gì vậy, con rất ngạc nhiên.”
“Muốn biết lắm sao?”
“Mẹ, nói liền nói nha, trong lòng con bị nghẹn khó chịu a.”
Thẩm Nguyệt đã làm cha nhưng kĩ thuật làm nũng với mẹ phỏng chừng còn thắng cả con mình. Kỳ thật tối trọng yếu nhất vẫn là muốn biết nguyên nhân mẹ mình thay đổi thái độ.
Nhìn cậu con trai, Thẩm mẫu vỗ vỗ vị trí trái tim, ý vị thâm trường nói:“Đáp án, trong này.”
“Mẹ, tim mẹ không có gì bất hảo đó chớ.”
“Đầu năm mới, ít nói điềm xấu đi, đã là người có con rồi đó.”
Trong phòng mọi người đều nở nụ cười, tuy nhiên Thẩm Tiểu Hàng không biết ba ba gia gia đến tột cùng đang cười cái gì, cũng cười hì hì theo.
Còn thừa lại hai ngày nghỉ nữa là phải trở lại cuộc sống bận rộn, ai cũng không muốn. Thẩm Bạch hỏi Khang Ngôn xem hai ngày cuối cùng muốn làm những thứ gì, Khang Ngôn nói muốn trở lại đại học.
Không hiểu cái này có tính là trời không phù hộ hay không, Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn mới xuất môn không đến mười phút liền có bông tuyết bạch sắc bay lả tả xuống, không thể không chạy chậm lại.
“Trước kia không biết, nguyên lai em học ở ngay trường bên cạnh của anh, thật trùng hợp.”
“Ân, em có lẽ hầu như sống tại thành phố này.”.
“Em chỉ cần an phận đứng ở bên anh, còn tính chạy đi đâu nữa?”
“Thế thì em cần suy nghĩ thêm nha.”
“……”
Mới vài phút, tuyết đọng đã làm cho tất cả cảnh vật biến thành một loại màu sắc khác, mà trên đường tuyết đọng đã bị nghiền áp trở thành vụn băng, cảnh sát giao thông bắt đầu chỉ huy quản chế, tốc độ xe nhanh chóng, đương nhiên là một đoàn dài thật dài các xe nối đuôi nhau xuất hiện.
Vốn từ nhà đến trường chỉ khoảng nửa giờ, bởi vì tuyết rơi ngoài ý muốn ảnh hướng đển giao thông nên đi cũng chậm lại nhiều.
Trước khi xuống xe, Khang Ngôn lấy trong túi giấy sau chỗ ngồi, cầm qua khăn quàng cổ lông thỏ quấn quanh cổ, Thẩm Bạch sửng sốt vài giây đồng hồ.
Đứng ở cửa ra vào, Khang Ngôn cùng Thẩm Bạch sóng vai đứng, tựa hồ tràng cảnh thoáng cái trở về ban đêm nhiều năm trước kia.
“Nguyên lai, chúng ta sớm như vậy đã gặp mặt.” Ôm vai Khang Ngôn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng mỉm cười nhưng không cách nào che dấu kinh ngạc “Sao anh có thể quên nhỉ, em chính là gia hỏa run rẩy trong đêm đó.”
“Vốn đang cho rằng khăn quàng cổ này” Vuốt khăn quàng cổ ấm áp , hơi hơi ngửa đầu chằm chằm nhìn vào Thẩm Bạch “Mỗi mùa đông đều lấy ra phơi nắng, nhưng từ ngày đó về sau, không còn dùng qua.”
“Em ngốc a, cần chi phải làm vậy.”
“Vốn muốn trả lại cho anh, bất quá về sau không biết anh đã đi nơi nào.”
“Hình như là ” Thở dài “Người đã tìm anh khắp nơi, chắc là em.”
Khang Ngôn không nói gì nữa, lôi kéo Thẩm Bạch lên lầu, phòng học xung quanh không hề khóa cửa, bên trong còn ngồi vài sinh viên. Khang Ngôn để cho Thẩm Bạch ngồi vào vị trí năm đó của hắn, sau đó chính mình đi lên vị trí năm đó của mình.
Nguyên lai hết thảy phát sinh sớm như vậy.
Quay đầu nhìn Khang Ngôn, Thẩm Bạch mới giật mình ý thức được cảnh tượng như vậy tựa hồ từng có qua, đương chung quanh biến thành trống rỗng, hết thảy mới rõ ràng như thế.
Đi đến bên cạnh Khang Ngôn, Thẩm Bạch nắm tay y :“Anh còn tưởng rằng lần đó anh cảm nhận sai, tiết cuối cùng học trong này, có người nhìn anh rất nhiều lần.”
Lẳng lặng tựa ở bả vai Thẩm Bạch , Khang Ngôn nhắm mắt lại, bên tai như thể vang lên thường thanh âm giáo sư, hình ảnh trong đầu cũng từng chút nhảy ra.
“Chung quy là em thích anh trước.”
“Ai trước ai sau, thì có quan hệ gì đâu nha.”
“Đúng a, là em không thể bỏ qua anh, cũng là do anh trốn không nổi số mệnh, cuối cùng chúng ta tách ra lại hợp lại.”
Nếu như nói, nguyệt lão bận quá, quên mất buộc dây tơ hồng , như vậy cũng chỉ là lúc nhất thời mà thôi, một ngày nào đó khi nguyệt lão nhớ rõ, có hai nơi cần phải cột dây tơ hồng vào , cho dù đã muộn vài năm……
Trước khi đi, Thẩm Bạch bị mẹ gọi vào một bên, Khang Ngôn đã bị Thẩm Nguyệt lôi kéo nói chuyện. Thẩm Nguyệt nói rất nhiều với Khang Ngôn về Thẩm Bạch khi còn bé, nói nếu sau này Thẩm Bạch khi dễ Khang Ngôn thì nói những chuyện này làm cho hắn nan kham, sẽ tuyệt đối không dám khi dễ y, Khang Ngôn bị Thẩm Nguyệt chọc cười nghiêng ngả.
“Đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”
“Không có gì, ta chỉ đang cùng anh ba nói một chút chuyện cười thôi.”
Về việc xưng hô anh ba thế này, là Thẩm Nguyệt tự mình kêu. Mặc kệ cha mẹ đối quan hệ giữa Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn thừa nhận hay không, cùng anh hai đứng ở trên một chiến tuyến , Thẩm Nguyệt đã sớm đem Khang Ngôn coi như người nhà mình. Mà cái gọi là xưng hô, xác thực là làm cho Thẩm Nguyệt thương thấu cân não nha, nghĩ muốn gọi Khang Ngôn là “Chị dâu” thì cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, cũng hiểu được không tốt, về sau Chu Thiến nói gọi “anh ba ” là ổn, Thẩm Nguyệt liền thật sự kêu lên như vậy.
Lần đầu tiên ở trước mặt cha mẹ gọi anh ba, trên mặt mẹ xuất hiện thần sắc trở tay không kịp, liền Khang Ngôn cũng bối rối trên mặt, bất quá ai cũng không nói gì thêm. Thẩm Nguyệt vốn lá gan lớn, kết quả là đã kêu thuận miệng. Thậm chí tính toán để con trai gọi Khang Ngôn là bác ba, bất quá cái này bị Khang Ngôn bác bỏ nên không kêu nữa.
“Được rồi, chúng ta phải đi rồi.”
Tiễn Thẩm Bạch đi sau, Thẩm Nguyệt ôm bả vai mẹ, hỏi:“Mẹ, anh đến tột cùng nói với anh ba cái gì vậy, con rất ngạc nhiên.”
“Muốn biết lắm sao?”
“Mẹ, nói liền nói nha, trong lòng con bị nghẹn khó chịu a.”
Thẩm Nguyệt đã làm cha nhưng kĩ thuật làm nũng với mẹ phỏng chừng còn thắng cả con mình. Kỳ thật tối trọng yếu nhất vẫn là muốn biết nguyên nhân mẹ mình thay đổi thái độ.
Nhìn cậu con trai, Thẩm mẫu vỗ vỗ vị trí trái tim, ý vị thâm trường nói:“Đáp án, trong này.”
“Mẹ, tim mẹ không có gì bất hảo đó chớ.”
“Đầu năm mới, ít nói điềm xấu đi, đã là người có con rồi đó.”
Trong phòng mọi người đều nở nụ cười, tuy nhiên Thẩm Tiểu Hàng không biết ba ba gia gia đến tột cùng đang cười cái gì, cũng cười hì hì theo.
Còn thừa lại hai ngày nghỉ nữa là phải trở lại cuộc sống bận rộn, ai cũng không muốn. Thẩm Bạch hỏi Khang Ngôn xem hai ngày cuối cùng muốn làm những thứ gì, Khang Ngôn nói muốn trở lại đại học.
Không hiểu cái này có tính là trời không phù hộ hay không, Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn mới xuất môn không đến mười phút liền có bông tuyết bạch sắc bay lả tả xuống, không thể không chạy chậm lại.
“Trước kia không biết, nguyên lai em học ở ngay trường bên cạnh của anh, thật trùng hợp.”
“Ân, em có lẽ hầu như sống tại thành phố này.”.
“Em chỉ cần an phận đứng ở bên anh, còn tính chạy đi đâu nữa?”
“Thế thì em cần suy nghĩ thêm nha.”
“……”
Mới vài phút, tuyết đọng đã làm cho tất cả cảnh vật biến thành một loại màu sắc khác, mà trên đường tuyết đọng đã bị nghiền áp trở thành vụn băng, cảnh sát giao thông bắt đầu chỉ huy quản chế, tốc độ xe nhanh chóng, đương nhiên là một đoàn dài thật dài các xe nối đuôi nhau xuất hiện.
Vốn từ nhà đến trường chỉ khoảng nửa giờ, bởi vì tuyết rơi ngoài ý muốn ảnh hướng đển giao thông nên đi cũng chậm lại nhiều.
Trước khi xuống xe, Khang Ngôn lấy trong túi giấy sau chỗ ngồi, cầm qua khăn quàng cổ lông thỏ quấn quanh cổ, Thẩm Bạch sửng sốt vài giây đồng hồ.
Đứng ở cửa ra vào, Khang Ngôn cùng Thẩm Bạch sóng vai đứng, tựa hồ tràng cảnh thoáng cái trở về ban đêm nhiều năm trước kia.
“Nguyên lai, chúng ta sớm như vậy đã gặp mặt.” Ôm vai Khang Ngôn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng mỉm cười nhưng không cách nào che dấu kinh ngạc “Sao anh có thể quên nhỉ, em chính là gia hỏa run rẩy trong đêm đó.”
“Vốn đang cho rằng khăn quàng cổ này” Vuốt khăn quàng cổ ấm áp , hơi hơi ngửa đầu chằm chằm nhìn vào Thẩm Bạch “Mỗi mùa đông đều lấy ra phơi nắng, nhưng từ ngày đó về sau, không còn dùng qua.”
“Em ngốc a, cần chi phải làm vậy.”
“Vốn muốn trả lại cho anh, bất quá về sau không biết anh đã đi nơi nào.”
“Hình như là ” Thở dài “Người đã tìm anh khắp nơi, chắc là em.”
Khang Ngôn không nói gì nữa, lôi kéo Thẩm Bạch lên lầu, phòng học xung quanh không hề khóa cửa, bên trong còn ngồi vài sinh viên. Khang Ngôn để cho Thẩm Bạch ngồi vào vị trí năm đó của hắn, sau đó chính mình đi lên vị trí năm đó của mình.
Nguyên lai hết thảy phát sinh sớm như vậy.
Quay đầu nhìn Khang Ngôn, Thẩm Bạch mới giật mình ý thức được cảnh tượng như vậy tựa hồ từng có qua, đương chung quanh biến thành trống rỗng, hết thảy mới rõ ràng như thế.
Đi đến bên cạnh Khang Ngôn, Thẩm Bạch nắm tay y :“Anh còn tưởng rằng lần đó anh cảm nhận sai, tiết cuối cùng học trong này, có người nhìn anh rất nhiều lần.”
Lẳng lặng tựa ở bả vai Thẩm Bạch , Khang Ngôn nhắm mắt lại, bên tai như thể vang lên thường thanh âm giáo sư, hình ảnh trong đầu cũng từng chút nhảy ra.
“Chung quy là em thích anh trước.”
“Ai trước ai sau, thì có quan hệ gì đâu nha.”
“Đúng a, là em không thể bỏ qua anh, cũng là do anh trốn không nổi số mệnh, cuối cùng chúng ta tách ra lại hợp lại.”
Nếu như nói, nguyệt lão bận quá, quên mất buộc dây tơ hồng , như vậy cũng chỉ là lúc nhất thời mà thôi, một ngày nào đó khi nguyệt lão nhớ rõ, có hai nơi cần phải cột dây tơ hồng vào , cho dù đã muộn vài năm……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook