Điện Dưỡng Tâm đang xông hương bạc hà, những làn khói mỏng manh tỏa ra từ lò mạ vàng, sau khi bay lên giữa không trung thì đột ngột biến mất không còn vết tích, nhưng lưu lại một sự thoải mái vừa đủ.

Trần Loan ngồi sau bức bình phong mười hai phiến lá, rèm châu hạ xuống nhẹ nhàng, chỉ cần nàng không lên tiếng, Tư Mã Nam sẽ không bao giờ đoán được trong tẩm cung của Đế Vương còn giấu một người như vậy.

Dù sao quy định hậu cung không can thiệp vào triều chính đặt ra ở đấy, tân đế lại còn là một người lý trí tỉnh táo như vậy nữa.

Có điều khoảng cách hơn mười bước chân, nàng nghe đoạn đối cuộc thoại của hai người bên ngoài, một chữ cũng không bỏ sót.

Kiếp trước kiếp này, nhưng nàng vẫn không hiểu rõ lắm mối quan hệ phức tạp giữa các phái đảng trong triều.

Chỉ nhớ mang máng, trong hậu cung của thiên tử kiếp trước, có một cô nương Tư Mã gia, phân vị không cao, khó khăn lắm mới leo lên được Tần vị, lại không được sủng ái.

Không phải là vị thiên chi kiêu nữ Tư Mã Nguyệt của phủ Tả Tướng, mà là một nữ tử khác tên là Tư Mã Thanh, là do thiếp thân sinh ra.

Trần Loan khẽ cụp mi, giọng nói trầm thấp hờn giận của người đàn ông cách đó không xa vững vàng vang lên bên tai nàng.

Không biết sao, trong hoàn cảnh như vậy, tâm trạng của nàng không quá nặng nề.

Sau nhiều năm theo đuổi và chờ đợi vô tận, đổi lấy cũng không hoàn toàn là sự thất vọng của hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Đối với sự bảo vệ tận tâm của người đàn ông này mấy ngày nay, ngay cả Kỷ Thiền sinh ra trong hoàng thất cũng cảm thấy có phần khó tin.

Không biết qua bao lâu, âm thanh ở bên ngoài cuối cùng cũng tản đi, tiếng rèm châu được vén lên lại hạ xuống vang vọng một trong cung điện to lớn này.

Bên dưới màn che lụa mỏng lờ mờ, điểm xuyết những bông hoa mai thêu trên bức bình phong, tiểu cô nương ngồi trên giường La Hán với một tấm chăn mềm mại, dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Bước chân của Kỷ Hoán hơi dừng lại, đôi mắt đen khẽ híp lại, lửa giận trong lồng ngực giống như bị gió lạnh cuối năm thổi qua, biến thành một loại vị chua xót khác.

Hắn sâu xa khó lường nói: "Còn cười được?"
Nàng không nghe thấy lão thất phu Tư Mã Nam nói gì sao? Mỗi một người đều đang giục hắn tuyển tú, lấp đầy hậu cung, nàng còn ở đây cười như không có chuyện gì xảy ra.

Thật sự là không tim không phổi.

Trần Loan đứng dậy, gương mặt tinh xảo, nụ cười nhàn nhạt.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, yêu kiều đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt hạnh lấp lánh ánh sao, nói: "Hoàng Thượng sẽ bảo vệ thần thiếp."
Giọng của tiểu cô nương nhẹ yếu ớt, nhưng lại chắc chắn.

Cũng bởi vì lời nói này, đường nét góc cạnh lạnh lẽo trên gương mặt Kỷ Hoán dịu dàng hơn.


Hắn ôm tiểu cô nương vào lòng, cọ cằm lên mái tóc đen nhánh của nàng, phát ra một tiếng ừ trầm thấp từ trong cổ họng, chợt cười nhẹ, giọng nói vui vẻ: "Cứ tin ta như vậy?"
Trần Loan hơi cụp mi, con ngươi đen nhánh chợt lóe lên tia sáng, khó có khi lời lẽ chính nghĩa đáp lại: "Tả Tướng nói không sai, thiếp và Hoàng Thượng quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, quan hệ tất nhiên không bình thường.

Bây giờ những người kia mới bắt đầu ngưỡng mộ, đã muộn rồi."
"Bệ hạ bao che, giữa người ngoài và thiếp, chắc chắn sẽ thiên vị thiếp."
Nàng quá hiểu rõ Kỷ Hoán, đừng thấy tính cách bây giờ của hắn có chút ấm áp trở lại, chứ thật ra mấy năm trước lạnh như băng, kiêu ngạo, thanh cao, tính tình xấu xa, còn không biết cách nói chuyện.

Ngoại trừ nàng, các quý nữ khác ở kinh đều không muốn đến gần hắn nói chuyện.

Kỷ Hoán nghe nàng luôn miệng phân biệt rõ ràng, phân định hắn về phe nàng, tất nhiên cũng khiến hắn nhớ lại những tháng ngày chua cay gian khổ.

Tất cả mọi người đều lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn hắn chật vật vật lộn leo lên từng bước.

Không có ai nghĩ đến chuyện chìa tay giúp đỡ, hơi kéo hắn một cái.

Phủ Tả Tướng như vậy, phủ Trấn Quốc Công cũng như vậy.

Mặc dù là hoàng tử, nhưng còn không nổi tiếng bằng một tên thư đồng.

Chỉ có bánh bao sữa trắng mịn kia ngày ngày đi sau lưng hắn, giọng nói ngọt ngào, một tiếng điện hạ có thể gọi đến nỗi khắc vào lòng người, khi nhìn thấy hắn thì trong mắt lấp lánh ánh sao.

Từ bánh bao sữa không rành thế sự thành thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp nổi tiếng kinh thành, tình yêu của nàng chưa bao giờ được che giấu.

Tình yêu thuần khiết này đã từng chứng kiến hắn từ một tiểu hoàng tử nhỏ bé yếu đuối không có năng lực, cũng từng chứng kiến ​​hắn từng bước vùng dậy phản kích, cho đến ngày hôm nay, khoác long bào trên người, đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Hơn mười năm làm bạn, đến lúc này, chẳng lẽ còn để cho nàng chịu uất ức sao?
Kỳ Hoán véo những ngón tay mảnh mai của tiểu cô nương, từ chối cho ý kiến lời nói của nàng.

Thiên vị nàng, ưu ái nàng, là chuyện đương nhiên.

Thẳng đến lúc mặt trời hoàn toàn xuyên qua tầng mây, ánh nắng mặt trời cao vạn trượng chiếu xuống, ngói xanh tường đỏ trong hoàng cung, cánh cửa đồng cũ kỹ đều được mạ một lớp ánh sáng mỏng ấm áp.

Trần Loan đứng trước khung cửa sổ hé mở của điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy mấy bông cúc đại đóa bị mặt trời chiếu vào đến nỗi rũ rượi, không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng lúc nàng đến ánh mặt trời còn chưa lớn như vậy.

Giờ ngọ là thời gian nóng nhất, nếu lúc này trở về cung Minh Lan, nàng nhất định sẽ bị lột một lớp da.


Thời gian chủ cũ thay chủ mới là thời gian bận rộn nhất.

Mấy ngày nay Kỷ Hoán thường xử lý chính sự đến tận khuya.

Lúc này hắn đang ngồi trên ghế gỗ tử đàn khảm ngọc phê duyệt tấu chương, mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt chăm chú.

Trần Loan đứng bên cạnh mài mực cho hắn, thật sự hơi buồn ngủ.

Nàng che miệng ngáp một cái, mắt lập tức ứa nước.

Kỷ Hoán ngước mắt lên nhìn nàng, đặt ngự bút trong tay xuống, thở dài một tiếng, nói: "Nàng là người khiến ta không yên tâm nhất."
Cuối cùng vẫn theo nguyện vọng của nàng, hắn ôm nàng đến giường nhỏ chợp mắt.

Tiểu cô nương gần như đầu vừa chạm vào gối là ngủ, gò má ửng hồng, hơi thở như lan.

Không giống như dáng vẻ say rượu nói loạn tối hôm qua, hiện tại nàng yên tĩnh, xinh đẹp khiến lòng người run rẩy.

==
Đối với vị trí hoàng hậu, hay nói chuyện tuyển tú, dù sao cũng phải có lý do, chuyện này kéo dài mãi cũng không phải là cách.

Các quan biết rõ trong lòng, vì vậy hơi yên lặng mấy ngày, mặt ngoài thì trời yên biển lặng, giả tạo cảnh thái bình, bọn họ đều đang chờ tân đế mở miệng.

Chỉ là chờ tới chờ lui, tuyệt đối không nghĩ đến theo sau ý chỉ tuyển tú ở kinh thành, còn có thêm thánh chỉ.

Tính đi tính lại, hao phí bao nhiêu công sức, phe cánh của Tả Tướng vẫn không lung lay được tân đế, lại một lần lại một lần nữa vuột mất ngôi vị Hoàng Hậu.

Giọng nói bén nhọn của thái giám tổng quản vang lên trên điện Kim Loan, trái tim treo lơ lửng ước chừng nửa tháng của Trần Thân rốt cuộc cũng hạ xuống, sắc mặt của Tư Mã Nam đen như đít nồi.

Đám quan văn đứng bên cạnh im lặng.

Rất nhiều vấn đề trung lập không liên quan gì đến họ, lúc này cũng sẽ không động vào Tả Tướng xui xẻo.

Nhưng Nam Dương Vương thì khác, vở kịch hay này diễn ra đến tận hôm nay có không ít sự góp mặt của ông.

“Bổn vương đã sớm nói với Tả Tướng, có một vài thứ, nhất định không nên có trong số mệnh này, không thể cưỡng cầu được.” Nam Dương Vương cười sang sảng vài tiếng, bước tới vỗ vai Tư Mã Nam đầy thiện ý.

Nhưng không biết ông dùng bao nhiêu lực, đau đớn khiến sắc mặt Tư Mã Nam đột nhiên vặn vẹo mấy phần, chỉ cảm thấy xương vai của mình bị vỗ gãy nát vụn.


Nam Dương Vương này thật sự là càng lớn tuổi càng bệnh hoạn.

Tư Mã Nam hít sâu một hơi, nhớ tới thánh chỉ một trước một sau vừa mới truyền ra, trong mắt hiện lên bão táp.

Trước tiên tiến lên hành đại lễ ngôi vị Hoàng Hậu rồi lại tuyển tú, e rằng ngôi vị Hoàng Hậu là thật, tuyển tú chỉ để ngụy trang trấn an quần thần.

Cái gọi là trước phạt sau thưởng, tân đế rất am hiểu điều này.

Ông ta hơi cúi đầu, trong lòng cười lạnh, liếc xéo Nam Dương Vương, nói: "Vương gia vẫn nên quản tốt chuyện ở phủ mình đi."
Hoàng Hậu có thể lập, cũng có thể phế.

Tư Mã Nguyệt chưa từng làm người trong phủ thất vọng, lần này cũng sẽ như vậy.

Triều vừa tan, thánh chỉ vừa truyền đi.

Một số vị quan cấp thấp tụm năm tụm ba cùng đi ra ngoài.

Hai vị tôn thần bên trong đang đánh nhau, đừng lây qua mấy người phàm trần bọn họ là được.

Phủ Tả Tướng, trong chính viện.

Tư Mã Nam đứng chắp tay, vừa bước đi vừa vuốt râu, trút khỏi vẻ hùng hùng hổ hổ trên triều đình, mặc trường bào xanh nhạt, ngược lại có chút tiên phong đạo cốt.

Tư Mã Nguyệt và phu nhân Tả Tướng mím môi nhấp trà, không phát ra tiếng động, đều mang dáng vẻ khoan khoái tự tại, đã sớm quen với dáng vẻ này của Tư Mã Nam.

“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ba tháng sau sẽ chọn các tú nữ trong độ tuổi thích hợp ở các phủ trong kinh thành để tiến cung.

Nguyệt Nhi, việc cô cô con dặn đi dặn lại, đều nhớ trong lòng rồi chứ?".

Nhắc đến vị cô cô thăng chức lên phân vị Quý Phi lúc hai mươi tuổi, ánh mắt Tư Mã Nguyệt hơi lóe lên, nhẹ nhàng thả chuỗi ngọc lưu ly trong tay xuống, giọng nói trong trẻo: "Phụ thân yên tâm, Nguyệt Nhi đã nhớ."
Tư Mã Nam nhìn đích nữ cực kỳ xuất sắc của mình, trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi.

Gương mặt già nua dịu xuống, nói: "Với sự xinh đẹp và thông minh của nữ nhi ta, tất nhiên có thể hậu sinh khả úy."
Tư Mã Vân đã là Quý Phi, câu nói "Hậu sinh khả úy" trong miệng Tư Mã Nam, không cần nói rõ cũng hiểu.

Tư Mã Nguyệt im lặng, không tiếp lời, hàng mi dài cong cong khẽ run, ngược lại hỏi: "Phụ thân, tiên hoàng băng hà, sứ thần của nước Tấn và Bắc Thương được phái đến, hẳn là đang trên đường rồi nhỉ?"
Tư Mã Nam gật đầu, do dự một chút, nói: "Tầm bốn năm ngày nữa sứ thần hai nước sẽ đến kinh thành.

Lần này Bắc Thương phái một tiểu hầu gia chưa từng nhìn thấy mặt đến, nhưng nghe đồn rất được hoàng đế Bắc Thương xem trọng.

Trong đám tiểu bối cũng được tính là ngôi sao mới nổi trong số những người thừa kế tương lai."
"Về phần nước Tấn, đích thân Hoàng Thái Tử sẽ đến, mang theo vô số châu báu và vật phẩm quý hiếm, chuẩn bị cầu thân Tam công chúa làm chính phi."
Hôn sự này cũng được Hoàng Hậu và Xương Đế đồng ý lúc còn sống.

Cho dù sứ thần đến hay là gả công chúa đi, đều là chuyện quan trọng.


Gần đây Tư Mã Nam bận bể đầu sứt trán.

Nhắc tới chuyện này, lại nhớ đến còn chưa quyết định chuyện thiết đãi, vội vàng đi vào thư phòng.

Ánh mắt Tư Mã Nguyệt lạnh lẽo, khóe miệng không ngừng hơi nhếch lên.

Phu nhân Tả Tướng thấy vậy, không khỏi ấn vào cái trán nhẵn nhụi của nàng ta, cuối cùng có chút bất đắc dĩ, nói: "Chỉ biết dùng mánh khóe nhỏ lừa bịp phụ thân con.

Nếu nửa đường phát hiện ra ý đồ của con, không biết bị con chọc tức thành dáng vẻ gì nữa."
“Hiện tại con lại muốn nhìn xem, tiểu hầu gia kia rốt cuộc có dáng vẻ thần tiên gì, mà khiến nữ nhi mắt cao hơn đầu của ta lại một lòng hướng về đến vậy.” Phu nhân Tả Tướng vừa nói vừa nhấp một ngụm trà, sau đó ngước mắt, sắc mặt vẫn như cũ: "Sao con có thể chắc chắn tiểu hầu gia kia có thể lọt vào mắt xanh của phụ thân con?"
Dù sao Tư Mã Nam làm tướng nhiều năm, ánh mắt sắc bén, không phải người xuất sắc tuyệt đối không lọt vào mắt ông ta.

Khách khứa, học sĩ phủ Tả Tướng rất nhiều, nhiều năm qua, người có thể khiến ông ta nhìn với cặp mắt khác xưa chỉ có một vị, hiện tại đang ngồi trên long ỷ, đã trở thành người có năng lực.

Ánh mắt Tư Mã Nguyệt lóe lên, lúc này vậy mà lại xuất hiện dáng vẻ ngây thơ của tiểu cô nương.

Nàng ta khẽ mím đôi môi đỏ mọng, nói: "Chàng không phải người vô năng, hơn nữa chàng còn là người mà con thật lòng yêu thích.

Mặc dù sau khi biết phụ thân sẽ tức giận, nhưng chưa chắc sẽ nói lời từ chối."
"Nếu lúc này con ngả bài nói rõ với phụ thân, hôm nay chỉ sợ Nguyệt Nhi ngay cả cửa cũng không ra được.

Nhưng nếu đổi cách khác, làm ngược lại, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ..."
"Mẹ cũng biết, từ trước đến nay phụ thân ngưỡng mộ nhất người có tài năng."
Tư Mã Nguyệt nói đến đây thì ngừng, trên mặt treo nụ cười gian xảo.

Nàng ta không phải vì chuyện nữ nhi tình trường mà khiến đầu óc mê muội.

Nàng ta tính toán đi từng bước một không sai một ly.

Thậm chí bao gồm phản ứng và thái độ của Tư Mã Nam, đều nằm trong sự tính toán của nàng ta.

Đây chính là viên minh châu sáng nhất của Tư Mã gia.

Đôi mắt xinh đẹp của phu nhân Tả Tướng khẽ nhúc nhích, bà ta tiếp lời: "Vì vậy trước tiên con thuận theo tình hình đồng ý phụ thân và cô cô.

Chờ vị tiểu hầu gia kia đến kinh thành, khiến phụ thân con sinh lòng thưởng thức thì nói thẳng ra.

Nếu phụ thân con không đồng ý, nói không chừng cuối cùng, có thể sẽ diễn một vở kịch đau khổ khiến phụ thân con mềm lòng."
Không những vậy, Tư Mã Nguyệt không vào cung mà còn bán tình nghĩa cho tân đế và Hoàng Hậu.

Phu nhân Tả Tướng dừng lại, cười khẽ nhìn Tư Mã Nguyệt, giọng nói dịu dàng như nước: "Tư Mã Nguyệt, con ức hiếp phụ thân con như vậy.

Ta thực sự sẽ tức giận.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương