Lão thái thái lớn tuổi, trong viện Phúc Thọ thường xuyên đốt đàn hương có tác dụng an thần, từng làn khói nhẹ lượn lờ, trong yên lặng, lông mày của Trần Loan nhăn ngày càng chặt, cuối cùng xoắn thành một nút thắt.

Lão thái thái hồi lâu không nghe thấy tiếng nàng, hơi quay đầu sang, tròng mắt vẩn đục xoay chuyển, dừng trên mặt Trần Loan, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Loan buông tay đỡ lão thái thái, sau một lúc lâu, giống như cực kỳ khó xử nhìn sắc mặt không tốt của Trần Diên, sau đó khẽ thở dài, nói: “Ngày mười hai tổ mẫu và di nương muốn lên chùa dâng hương, chi bằng để nhị muội đi cùng mọi người?”
Lão thái thái mê tín, cứ cách một thời gian lại lên chùa thắp hương bái Phật, cầu cho người nhà được bình an, mọi việc trôi chảy, mà Khang di nương lại là nữ nhân duy nhất ở hậu viện, vì thể hiện lòng hiếu thảo, tất nhiên cũng nhiều lần đi theo.

Lão thái thái mỉm cười phất tay, chậm rãi nói: “Bộ xương già này của ta, có Khang di nương đi cùng là đủ rồi, nhị muội con còn nhỏ, lại ham chơi, lên chùa cũng không tĩnh tâm được.”
“Con nên dẫn nó ra ngoài xem xét việc đời.”
Một câu cuối cùng này, người nói vô tình người nghe có ý, Trần Diên đột nhiên ngẩng đầu lên, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trên mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn khiêm tốn.

Từ nhỏ đến lớn, đủ loại tiệc lớn tiệc nhỏ, người khác gửi thiệp mời đến, trước giờ đều mời Trần Loan tham gia, chưa kể đến cung yến hàng năm, nàng ta nghĩ cũng đừng nghĩ.

Khi còn bé cũng vậy, nhưng hiện tại nàng ta sắp cập kê rồi, nếu không ra ngoài kết giao với quý nữ thế gia hiển hách tại kinh thành, sẽ thực sự trở thành ếch ngồi đáy giếng.

Như cảm nhận được điều gì đó, Trần Loan cười nhạt liếc Trần Diên, sau đó do dự mím môi, tiến tới bên tai lão thái thái nhỏ giọng nói vài câu.

Nói xong, nét tươi cười của lão thái thái dần biến mất, bà im lặng hồi lâu, rồi thở dài một tiếng.

Khang di nương thấy thế, khẽ dùng khuỷu tay huých Trần Diên, đưa mắt ra hiệu.

Trần Diên tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Trần Loan, híp mắt cười ấm áp trìu mến, hỏi: “Tỷ tỷ và tổ mẫu đang thì thầm chuyện gì thế?”
Khi lão thái thái còn trẻ, sự khác biệt giữa đích thứ là quan trọng nhất.

Nhưng khi về già, nghĩ tới những ngày tháng an nhàn thoải mái, mà nhị cô nương và Khang di nương cũng có vẻ thành thật, sẽ không gây ra chuyện xấu khiến người ta phiền lòng, hơn nữa thứ nữ này cũng là cháu gái ruột của bà, cho dù địa vị trong lòng kém xa đại cô nương, nhưng cũng hao tổn không ít tâm tư.

Tuy nhiên, lời nói vừa rồi của đại cô nương đã khiến bà thức tỉnh, giữa đích nữ và thứ nữ, trước nay luôn tồn tại một ngọn núi lớn vắt ngang không thể vượt qua.

Một khi lời nói việc làm của thứ nữ không hợp quy củ, đó là vứt bỏ mặt mũi của Trấn Quốc Công.

Chưa kể đại cô nương còn là chính phi tương lai của Đông Cung, càng không thể dính chút vết nhơ nào.


Nghĩ như vậy, lão thái thái tự nhiên cũng lạnh giọng hơn: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngày thường di nương dạy con thế nào?”
Một chút quy củ cũng không có.

Trần Diên hơi sửng sốt, sau đó hành lễ, khi ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt đã phiếm hồng.

Chậc.

Trần Loan lấy chiếc khăn trắng như tuyết lau đầu ngón tay ửng đỏ, cười thầm.

Giả vờ đáng thương yếu đuối luôn là trò hay thuộc sở trường của người thứ muội này, nhưng nếu muốn diễn trò, sẽ luôn có những lúc người xem diễn không chịu phối hợp.

Người trong phủ này coi trọng nhất điều gì, không ai rõ ràng hơn nàng, cũng không ai hiểu thấu đáo như nàng.

Đó là những điều nàng phải trả giá bằng sinh mệnh mới lĩnh ngộ ra được.

Nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Trần Diên, lão thái thái lại nghĩ tới lời Trần Loan vừa nói bên tai.

Bà không khỏi nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Mấy ngày này con ở bên cạnh ta, ngoan ngoãn học tập lễ nghi quy củ.

Đông ma ma sẽ dạy con.”
Trần Diên khẽ cắn môi, không rõ vì sao lão thái thái lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Nhưng trước giờ nàng ta luôn thông minh, biết được lúc này nói gì thêm nữa cũng chỉ khiến lão thái thái càng bực hơn thôi, vì vậy nàng ta ngoan ngoãn mỉm cười với ma ma bên người lão thái thái, nói: “Làm phiền ma ma.”
Lão thái thái mệt mỏi phất tay về phía bọn họ, nhắm mắt nói: “Các con về hết đi, hôm nay lão bà tử ta mệt mỏi.”
Trần Diên và Khang di nương lui ra ngoài, mùi hoa ngọt ngấy lập tức biến mất khỏi căn phòng, nhánh cây bên ngoài rung rinh, nụ hoa rực rỡ gật đầu mỉm cười.

Trần Loan thu lại gợn sóng trong mắt, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt lão thái thái, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai Loan Nhi lại đến thăm ngài.”
Kiếp trước lão thái thái yêu thương nàng, nuôi dưỡng nàng dưới gối, suy nghĩ mọi chuyện vì nàng.


Chỉ là sau khi những chuyện đó xảy ra, cuối cùng bà không có cách nào xoay chuyển trời đất, còn bởi vì đau lòng cho nàng mà bệnh nặng một trận, lần đổ bệnh đó cứ kéo dài mãi không khá lên được.

Nhưng Trần Loan biết, dù lão thái thái có yêu thương nàng, thì cũng dựa trên tiền đề xây dựng phủ Trấn Quốc Công phát triển không ngừng.

Một khi ai đó trở thành hòn đá ngáng đường, tức là đã chạm đến vảy ngược, bà cháu tình thâm gì đó đều tan thành mây khói.

Bản thân sẽ trở thành một đứa con bị vứt bỏ, có thể có có thể không, hoàn toàn không có gì lạ.

Trần Loan thoát khỏi hồi ức kiếp trước, nụ cười trên mặt cũng giảm đi vài phần, nàng vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại nghe thấy lão thái thái lên tiếng: “Loan nha đầu, con ngồi xuống đây nói chuyện với tổ mẫu một chút.”
Lão thái thái vẫn nhắm hai mắt, đôi tay khô như cành trúc cầm chuỗi hạt bằng gỗ đàn hương đen bóng tỏa sáng.

Trần Loan nghe lời ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, thân thể yểu điệu mang theo mùi hương ngọt ngào ấm áp, khóe miệng cũng lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, luôn dịu dàng tĩnh lặng và đúng mực.

“Từ khi Hoàng Hậu nương nương lên tiếng thực hiện hôn ước giữa con và Thái Tử, tính tình nha đầu con đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, trông con không còn yêu kiều thích náo nhiệt như trước kia.” Lão thái thái cảm thán, đặt chiếc vòng trong tay xuống bàn bên cạnh, nắm tay Trần Loan vuốt ve.

“Con mất mẫu thân từ nhỏ, cha con lại bận rộn công việc, được tổ mẫu nuôi dưỡng bên người từ bé, một đứa bé nho nhỏ đã trưởng thành cô nương xinh đẹp như hiện giờ.

Mắt thấy hôn sự của con đã được ấn định, hơn nữa còn là nơi phú quý như vậy, cuối cùng tổ mẫu cũng có thể yên lòng.”
Trần Loan nhíu mày, nhớ tới Đông Cung lạnh lẽo và Kỷ Tiêu thâm độc thảm thiết kia, đáy lòng chợt sinh ra cảm giác chán ghét.

Lão thái thái dường như biết nàng đang suy nghĩ điều gì, thở dài một hơi hạ giọng an ủi: “Tổ mẫu biết tâm tư của con không ở trên người Thái Tử, nhưng Hoàng Hậu nương nương miệng vàng lời ngọc.

Tháng sau con phải vào Đông Cung rồi, tuyệt đối không thể sinh ra suy nghĩ gì không nên có.

Nếu không vào Đông Cung, không nói tới việc bản thân phải chịu mọi đau khổ, thậm chí còn liên luỵ đến phủ Quốc Công.”
“Con nên buông bỏ tất cả những suy nghĩ về Bát hoàng tử.”
Trần Loan mấp máy môi, giọng nói nghẹn ngào: “Loan Nhi đã hiểu.”
Mọi người đều biết tâm tư của nàng với Kỷ Hoán, duy chỉ có hắn trước sau luôn nhắm mắt làm ngơ, như thể chưa từng nghe thấy.


Mãi đến khi Hoàng Hậu lên tiếng, hắn mới xụ mặt tìm tới đây, sắc mặt hung ác mở miệng hỏi nàng có ý gì.

Nàng có thể có ý gì?
Lão thái thái nhắc nhở, thấy nàng ngoan ngoãn đồng ý, cũng vui mừng hớn hở thay đổi chủ đề: “Ngày mười hai phủ Nam Dương tổ chức yến tiệc, con vẫn nên dẫn nhị muội đi theo.

Mấy ngày này ta sẽ dặn ma ma cẩn thận dạy dỗ quy củ cho nó, dù sao cũng phải tìm cho nó một mối hôn nhân tốt.”
“Con và tiểu quận chúa có quan hệ tốt, bảo tiểu quận chúa đừng vì mấy lời nói nhảm của những người đâu đâu mà có cái nhìn không tốt về nhị muội của con.”
“Phủ Quốc Công tốt, nhóm tiểu bối các con biết tranh đua, tổ mẫu chết cũng không hối tiếc.”
Trần Loan đồng ý tất cả.

Nàng ở lại viện Phúc Thọ dùng cơm trưa, giữa trưa mới trở về Thanh Phong Các của mình, ánh mặt trời rơi xuống búi tóc và quần áo trên người, như được mạ một lớp ánh sáng vàng.

Bồ Đào không theo nàng đến viện Phúc Thọ, thấy nàng trở lại, sau khi hành lễ, Bồ Đào chỉ về phía phòng sách, đưa mắt ra hiệu, nói: “Tiểu thư, Quốc Công gia mới đến, đang ở trong thư phòng chờ ngài.”
Đích nữ duy nhất tinh thông cầm kỳ thư họa, Trấn Quốc Công Trần Thân vui mừng, đặc biệt lệnh cho người xây dựng một thư phòng không nhỏ ở Thanh Phong Các, dành riêng cho nàng vẽ tranh làm thơ.

Sự cưng chiều như vậy, đủ khiến người ta đỏ mắt.

Trần Loan nhìn về hướng thư phòng, trước mắt như tái hiện lại đêm tuyết năm ấy, trời giá rét, nàng nhận được thư Trần Thân tự tay viết.

Giấy trắng chữ đen, trên giấy viết thư còn kết sương giá.

Người phụ thân luôn yêu thương mình lại lạnh lùng cứng rắn thông báo cho nàng, Trần Diên được đưa vào phủ Bát hoàng tử làm trắc phi, Bát hoàng tử đầy hứa hẹn, còn vị trí trữ quân của Kỷ Tiêu ở Đông Cung lại không ổn.

Nét bút cuối cùng là bảo nàng tự giải quyết cho tốt.

Từ khi nhìn thấy bức thư kia, một chút ấm áp cuối cùng dưới đáy lòng Trần Loan đã tan biến hoàn toàn.

Nàng thực sự không rõ, lúc trước vì củng cố địa vị Trấn Quốc Công, chính ông khuyên nàng gả vào Đông Cung, sao đến cuối cùng lại nói ra lời tuyệt tình đến vậy.

Bông tuyết trước mắt nàng chồng lên ánh mặt trời rực rỡ hiện tại, không biết vì sao, cái giá lạnh của mùa đông tràn qua, khiến cánh tay nàng nổi một lớp da gà li ti, đứng im lặng tại chỗ một lúc lâu, nàng mới nở nụ cười, nói: “Bồ Đào, pha hai chén trà Lục An đưa đến thư phòng.”
Đẩy cửa thư phòng ra, Trần Loan bị ánh mặt trời làm nheo mắt, mùi mực xộc lên chóp mũi, rõ ràng mùi hương không nồng nhưng nàng lại cảm thấy chóp mũi đau xót.

Trần Thân đang đứng sau bàn sách làm từ gỗ đàn hương ngửa đầu nhìn bức tranh chữ treo trên tường, đó đều là tâm huyết của nàng.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, ánh mắt Trần Thân dời khỏi bức tranh trên tường, cười sang sảng vài tiếng, nói: “Bức tranh không tồi, tinh tế chân thật, đủ thấy đã bỏ ra rất nhiều công sức.”

Mi mắt Trần Loan cong cong mang theo ý cười rời rạc, ngón tay như hành lá mơn trớn bức tranh sơn thủy đã khô, những ngón tay trắng nõn dừng lại giữa đỉnh núi và khe suối, sau đó lắc đầu nói: “Cha lại khen ngợi qua quýt rồi, bức tranh này tuy mềm mại có thừa, nhưng lại không đủ khí thế hào hùng, đỉnh núi thiếu đi sự sắc bén nên có.”
Trần Thân không ngờ nàng lại có giải thích như vậy, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, sau đó gật đầu nói: “Có tiến bộ.”
Trần Loan mỉm cười, có chút xa cách hỏi: “Sao hôm nay cha lại có thời gian rảnh tới nơi này của Loan Nhi ngồi chơi?”
Trần Thân xua tay, lo lắng tới mức trực tiếp nhíu mày: “Hằng ca nhi không khiến người ta bớt lo, tới giờ chăm chỉ đọc sách làm bài tập, lại lẻn ra ngoài nghe gánh hát xướng khúc.

Quả thực quá đáng!”
Trần Xương Hằng là độc đinh duy nhất trong phủ, tuy rằng do di nương sinh ra, nhưng mọi thứ từ chi phí ăn mặc đến địa vị lại không kém đích tử đích nữ.

Mặc dù cả ngày chơi bời lêu lổng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vì con nối dõi của phủ Quốc Công khó khăn lại hiếm nên tính tình hắn ta lớn tới mức có thể lật trời.

“Hằng ca nhi lớn rồi, có lẽ cha và tổ mẫu nên cân nhắc tìm kiếm gia đình phù hợp, ấn định chuyện hôn sự trước, cũng để Hằng ca nhi yên tâm.”
Ý cười của Trần Loan không chạm tới đáy mắt, bởi vì nàng biết rõ lần này Trần Thân tới tìm mình vì chuyện gì.

Quả nhiên, chưa nói được mấy câu, Trần Thân đã trầm ngâm mở miệng: “Khang di nương vào phủ hơn mười năm, đã sinh hạ Hằng ca nhi và Diên tỷ nhi.

Hiện giờ hai đứa cũng tới tuổi tính đến chuyện kết hôn, nhưng dù sao đích thứ khác biệt, nên cha đang nghĩ đến việc phù chính (*) cho Khang di nương, như vậy việc hôn nhân của Hằng ca nhi và Diêu tỷ nhi cũng có thể cao hơn một bước.”
(*): Nâng thiếp lên làm vợ cả.

Lý do không khác gì kiếp trước, Trần Loan mặt không gợn sóng nghe hết, sau đó nghiêng đầu hỏi một câu: “Phù chính cho di nương không phải việc nhỏ, cha đã thương lượng với tổ mẫu chưa?”
Tất nhiên là chưa.

Thậm chí ông còn không dám mở miệng.

Cho nên mới tới tìm nàng trước, lấy miệng nàng để đột phá, muốn lão thái thái nhả ra.

Nhưng nàng rất ngốc, đời trước nàng không chút do dự gật đầu đồng ý.

Không màng tới việc đó là vị trí đích nữ mà mẫu thân nàng dùng cả sinh mệnh để tranh giành, cũng là vị trí đích nữ duy nhất của phủ Trấn Quốc Công.

Hiện tại quay đầu nhìn lại, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

Trần Loan cụp mi, lông mi mảnh dài phủ xuống gương mặt một bóng đen nhỏ, nàng đột nhiên cúi đầu lên tiếng, nói: “Cha, không phải ngài từng đồng ý với mẫu thân, phủ Trấn Quốc Công này chỉ có một đích nữ duy nhất là Loan Nhi sao?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt Trần Thân lập tức biến mất như màn ảo thuật, trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương