Cậu Chủ Thật Yêu Nghiệt
-
Chương 34
Sang Hiểu Thi sau khi về phòng, khoá trái cửa lại. Trượt người từ cánh cửa ngồi bệch xuống sàn một cách vô lực.
Nước mắt thi nhau chảy dài hai bên gò má. Tay nắm chặt chiếc áo vest của Thiên Minh. Làm một chỗ bị nhàu nát khó coi.
Cô cư nhiên bị hắn ta đụng chạm trước mặt cậu chủ.
Thật ghê sợ.
" Hiểu Thi mở cửa cho tôi "
Hoàng Thiên Minh bị nhốt bên ngoài. Gõ cửa không ngừng.
Cái cô hầu ngốc nghếch này làm gì bên trong không biết nữa.
Sang Hiểu Thi bịt tai lại coi như không nghe. Gục mặt xuống đầu gối khóc nấc lên.
Cậu chủ nói không ai được động vào cô ngoài Thiên Minh anh. Mà hắn ta năm lần bảy lượt dùng đôi môi bẩn thỉu chạm vào mặt cô. Lưu lại vết tích trên người cô.
Đây là một đả kích vô cùng lớn đối với Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi lau khô nước mắt trên mặt mình, bần thần đi lại giường, nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác lên.
" Rầm "
Hoàng Thiên Minh phẫn giận đạp cửa xông vào. Sát khí quấn quanh, từng bước đi về phía cô. Hiểu Thi nhất thời run sợ. Hai tay che chắn trước ngực ngồi xổm xuống đất.
" Hiểu Thi, tôi nói mà em dám không nghe sao? "
Thiên Minh bực tức lôi Hiểu Thi từ dưới đất đứng lên. Sang Hiểu Thi cả kinh, vội vàng nói.
" Buông Hiểu Thi ra đi cậu chủ "
" Hiểu Thi, em biết tay tôi "
Hoàng Thiên Minh bế Sang Hiểu Thi quăng lên giường. Cả cơ thể anh đổ ập lên người Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi sự kìm hãm của anh. Mà không ngờ làm du͙ƈ vọиɠ trong người anh càng bùng cháy mãnh liệt.
Mười ngón tay của anh đan vào tay Hiểu Thi kìm chặt cô trên giường. Đôi môi muốn hôn lên môi Hiểu Thi liền bị cô lắc đầu né tránh, oa oa khóc.
" Cậu chủ, người Hiểu Thi rất bẩn. Cậu chủ đừng đụng vào "
Thiên Minh ngừng động tác, chợt nhớ đến lúc nãy anh mà không tới kịp chắc rằng Hiểu Thi bị vấy bẩn hoàn toàn không còn trong trắng, thuần khiết nữa.
" Hiểu Thi, em mau đi tắm "
Thiên Minh ngồi dậy bước xuống giường, ho khan vài tiếng bảo Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi lật đật ngồi dậy, mở tủ lấy đồ chạy như bay vào phòng tắm.
Trút bỏ đồ trên người xuống, Hiểu Thi leo vào bồn tắm. Dùng sữa tắm bôi hết lên người mình. Tạo bọt thật nhiều, Hiểu Thi kì cọ trên mặt và cổ mình thật mạnh.
Ngâm mình thêm một chút nữa, Hiểu Thi bước ra dùng vòi sen làm sạch bọt trên người mình.
Lấy khăn tắm lau khô. Xong, quấn vào, Hiểu Thi đứng nhìn bản thân mình trước gương. Tự cười nhạo chính mình.
Vết đỏ trên mặt, trên cổ hiện rõ nét như bị con gì cắn làm đỏ lên.
Vơ vội quần áo mặc vào người, Hiểu Thi vô hồn bước ra.
Thiên Minh nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tiếng động liền bừng tỉnh.
" Hiểu Thi mau lại đây "
Sang Hiểu Thi như một con robot nghe theo lệnh anh, bước tới bên mép giường ngồi xuống.
Bộ đồ cô mặc trên người là quần dài, áo ngắn tay cổ tim. Anh thấy rõ vệt đỏ ở cổ và ngay xương quai xanh quyến rũ của cô. Hai bên má hệt như vậy.
Thiên Minh ngồi dậy, xoay người Hiểu Thi đối diện với mình, nhìn càng rõ nét.
Nuốt khan vài tiếng, anh lên tiếng hỏi.
" Hiểu Thi, em tự tổn thương bản thân mình sao? "
" Cậu chủ, Hiểu Thi không đáng để cậu quan tâm nữa. Trên người đều là đôi môi bẩn thỉu của hắn ta lưu lại "
Sang Hiểu Thi ứa lệ trả lời. Ánh mắt bi ai nhìn anh.
" Thỏ ngốc Hiểu Thi, em loạn ngôn gì đó. Im lặng đi, còn dấu vết, tôi giúp em xoá sạch "
Nói rồi, anh vật cô xuống giường. Hiểu Thi giật mình, hai chân quẫy đạp.
"Cậu chủ, cửa cậu còn chưa đóng kìa. Hiểu Thi cũng không muốn cậu chủ làm gì đâu "
Thiên Minh không nói không rằng, bế Hiểu Thi lên mặc cho cô la hét, giãy dụa.
Đi lại cửa, anh đá cửa đóng lại. Thả Hiểu Thi xuống, đem cô ép sát cánh cửa. Dụ hoặc nhìn cô.
Hai bàn tay nhỏ bé bị một tay anh kìm chặt trên đỉnh đầu. Sang Hiểu Thi mở miệng định nói gì đó, chưa kịp là bị đôi môi của anh áp vào đôi môi hồng hào của cô.
Sang Hiểu Thi mở to mắt, ư...m ư...m trong cuốn họng phát không thành tiếng. Thiên Minh chỉ mới chạm môi chưa tiến vào.
Nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi của cô, dùng lưỡi cạy miệng cô tiến vào. Chiếc lưỡi anh như con rắn mà luồn lách mọi ngóc ngách trong khoang miệng Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi đê mê bị anh dẫn lối. Nhắm mắt đáp trả nụ hôn của Thiên Minh. Cả hai chiếc lưỡi quấn quýt nhau, những sợi chỉ bạc mờ ám chảy dài xuống cần cổ trắng nõn của Hiểu Thi.
Hoàng Thiên Minh càng hôn càng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rời môi Hiểu Thi trượt xuống cổ của cô. Hôn rồi nhẹ nhàng cắn lấy lưu lại dấu răng cùng một màu đỏ hồng như đánh dấu chủ quyền.
Bàn tay không đứng đắng vuốt ve từng đường cong mê người của Hiểu Thi làm cô thở dốc.
Anh hôn vào xương quai xanh của cô, cố ý khiêu khích du͙ƈ vọиɠ trong người Hiểu Thi.
" Cậu chủ dừng lại "
Sang Hiểu Thi yêu kiều lên tiếng, gương mặt đỏ bừng bừng.
Thiên Minh lơ đi, muốn một tay đem cái áo của Hiểu Thi xé ra. Liền bị giọng nói uất nghẹn của Hiểu Thi ngăn lại.
" Cậu chủ sao không nghe Hiểu Thi "
Hoàng Thiên Minh thở dài. Du͙ƈ vọиɠ bị khiêu gợi lên mà bây giờ bắt anh đè nén. Chắc điên mất.
Nhưng Hiểu Thi chưa muốn, anh cũng không gượng ép. Buông hai tay Hiểu Thi ra, đem cô bế lại giường đắp chăn cẩn thận. Hôn nhẹ vào trán cô.
" Hiểu Thi, tôi xoá dấu vết rồi. Em mau nhắm mắt ngủ đi. Nên nhớ em thuộc quyền sở hữu của một mình tôi "
Sang Hiểu Thi ngoan ngoãn gật đầu, rướn người hôn vào má anh. Xong nằm xuống ngủ.
Thiên Minh sờ tay lên má mình mỉm cười. Đi lại mở tủ lấy quần áo. Anh phải ngâm mình trong nước lạnh rồi.
Thỏ ngốc Hiểu Thi, em đúng là tiểu yêu tinh. Em muốn tôi nhịn đến chừng nào.
Nước mắt thi nhau chảy dài hai bên gò má. Tay nắm chặt chiếc áo vest của Thiên Minh. Làm một chỗ bị nhàu nát khó coi.
Cô cư nhiên bị hắn ta đụng chạm trước mặt cậu chủ.
Thật ghê sợ.
" Hiểu Thi mở cửa cho tôi "
Hoàng Thiên Minh bị nhốt bên ngoài. Gõ cửa không ngừng.
Cái cô hầu ngốc nghếch này làm gì bên trong không biết nữa.
Sang Hiểu Thi bịt tai lại coi như không nghe. Gục mặt xuống đầu gối khóc nấc lên.
Cậu chủ nói không ai được động vào cô ngoài Thiên Minh anh. Mà hắn ta năm lần bảy lượt dùng đôi môi bẩn thỉu chạm vào mặt cô. Lưu lại vết tích trên người cô.
Đây là một đả kích vô cùng lớn đối với Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi lau khô nước mắt trên mặt mình, bần thần đi lại giường, nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác lên.
" Rầm "
Hoàng Thiên Minh phẫn giận đạp cửa xông vào. Sát khí quấn quanh, từng bước đi về phía cô. Hiểu Thi nhất thời run sợ. Hai tay che chắn trước ngực ngồi xổm xuống đất.
" Hiểu Thi, tôi nói mà em dám không nghe sao? "
Thiên Minh bực tức lôi Hiểu Thi từ dưới đất đứng lên. Sang Hiểu Thi cả kinh, vội vàng nói.
" Buông Hiểu Thi ra đi cậu chủ "
" Hiểu Thi, em biết tay tôi "
Hoàng Thiên Minh bế Sang Hiểu Thi quăng lên giường. Cả cơ thể anh đổ ập lên người Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi sự kìm hãm của anh. Mà không ngờ làm du͙ƈ vọиɠ trong người anh càng bùng cháy mãnh liệt.
Mười ngón tay của anh đan vào tay Hiểu Thi kìm chặt cô trên giường. Đôi môi muốn hôn lên môi Hiểu Thi liền bị cô lắc đầu né tránh, oa oa khóc.
" Cậu chủ, người Hiểu Thi rất bẩn. Cậu chủ đừng đụng vào "
Thiên Minh ngừng động tác, chợt nhớ đến lúc nãy anh mà không tới kịp chắc rằng Hiểu Thi bị vấy bẩn hoàn toàn không còn trong trắng, thuần khiết nữa.
" Hiểu Thi, em mau đi tắm "
Thiên Minh ngồi dậy bước xuống giường, ho khan vài tiếng bảo Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi lật đật ngồi dậy, mở tủ lấy đồ chạy như bay vào phòng tắm.
Trút bỏ đồ trên người xuống, Hiểu Thi leo vào bồn tắm. Dùng sữa tắm bôi hết lên người mình. Tạo bọt thật nhiều, Hiểu Thi kì cọ trên mặt và cổ mình thật mạnh.
Ngâm mình thêm một chút nữa, Hiểu Thi bước ra dùng vòi sen làm sạch bọt trên người mình.
Lấy khăn tắm lau khô. Xong, quấn vào, Hiểu Thi đứng nhìn bản thân mình trước gương. Tự cười nhạo chính mình.
Vết đỏ trên mặt, trên cổ hiện rõ nét như bị con gì cắn làm đỏ lên.
Vơ vội quần áo mặc vào người, Hiểu Thi vô hồn bước ra.
Thiên Minh nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tiếng động liền bừng tỉnh.
" Hiểu Thi mau lại đây "
Sang Hiểu Thi như một con robot nghe theo lệnh anh, bước tới bên mép giường ngồi xuống.
Bộ đồ cô mặc trên người là quần dài, áo ngắn tay cổ tim. Anh thấy rõ vệt đỏ ở cổ và ngay xương quai xanh quyến rũ của cô. Hai bên má hệt như vậy.
Thiên Minh ngồi dậy, xoay người Hiểu Thi đối diện với mình, nhìn càng rõ nét.
Nuốt khan vài tiếng, anh lên tiếng hỏi.
" Hiểu Thi, em tự tổn thương bản thân mình sao? "
" Cậu chủ, Hiểu Thi không đáng để cậu quan tâm nữa. Trên người đều là đôi môi bẩn thỉu của hắn ta lưu lại "
Sang Hiểu Thi ứa lệ trả lời. Ánh mắt bi ai nhìn anh.
" Thỏ ngốc Hiểu Thi, em loạn ngôn gì đó. Im lặng đi, còn dấu vết, tôi giúp em xoá sạch "
Nói rồi, anh vật cô xuống giường. Hiểu Thi giật mình, hai chân quẫy đạp.
"Cậu chủ, cửa cậu còn chưa đóng kìa. Hiểu Thi cũng không muốn cậu chủ làm gì đâu "
Thiên Minh không nói không rằng, bế Hiểu Thi lên mặc cho cô la hét, giãy dụa.
Đi lại cửa, anh đá cửa đóng lại. Thả Hiểu Thi xuống, đem cô ép sát cánh cửa. Dụ hoặc nhìn cô.
Hai bàn tay nhỏ bé bị một tay anh kìm chặt trên đỉnh đầu. Sang Hiểu Thi mở miệng định nói gì đó, chưa kịp là bị đôi môi của anh áp vào đôi môi hồng hào của cô.
Sang Hiểu Thi mở to mắt, ư...m ư...m trong cuốn họng phát không thành tiếng. Thiên Minh chỉ mới chạm môi chưa tiến vào.
Nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi của cô, dùng lưỡi cạy miệng cô tiến vào. Chiếc lưỡi anh như con rắn mà luồn lách mọi ngóc ngách trong khoang miệng Hiểu Thi.
Sang Hiểu Thi đê mê bị anh dẫn lối. Nhắm mắt đáp trả nụ hôn của Thiên Minh. Cả hai chiếc lưỡi quấn quýt nhau, những sợi chỉ bạc mờ ám chảy dài xuống cần cổ trắng nõn của Hiểu Thi.
Hoàng Thiên Minh càng hôn càng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rời môi Hiểu Thi trượt xuống cổ của cô. Hôn rồi nhẹ nhàng cắn lấy lưu lại dấu răng cùng một màu đỏ hồng như đánh dấu chủ quyền.
Bàn tay không đứng đắng vuốt ve từng đường cong mê người của Hiểu Thi làm cô thở dốc.
Anh hôn vào xương quai xanh của cô, cố ý khiêu khích du͙ƈ vọиɠ trong người Hiểu Thi.
" Cậu chủ dừng lại "
Sang Hiểu Thi yêu kiều lên tiếng, gương mặt đỏ bừng bừng.
Thiên Minh lơ đi, muốn một tay đem cái áo của Hiểu Thi xé ra. Liền bị giọng nói uất nghẹn của Hiểu Thi ngăn lại.
" Cậu chủ sao không nghe Hiểu Thi "
Hoàng Thiên Minh thở dài. Du͙ƈ vọиɠ bị khiêu gợi lên mà bây giờ bắt anh đè nén. Chắc điên mất.
Nhưng Hiểu Thi chưa muốn, anh cũng không gượng ép. Buông hai tay Hiểu Thi ra, đem cô bế lại giường đắp chăn cẩn thận. Hôn nhẹ vào trán cô.
" Hiểu Thi, tôi xoá dấu vết rồi. Em mau nhắm mắt ngủ đi. Nên nhớ em thuộc quyền sở hữu của một mình tôi "
Sang Hiểu Thi ngoan ngoãn gật đầu, rướn người hôn vào má anh. Xong nằm xuống ngủ.
Thiên Minh sờ tay lên má mình mỉm cười. Đi lại mở tủ lấy quần áo. Anh phải ngâm mình trong nước lạnh rồi.
Thỏ ngốc Hiểu Thi, em đúng là tiểu yêu tinh. Em muốn tôi nhịn đến chừng nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook