Cậu Chủ Thật Yêu Nghiệt
-
Chương 33
Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh cởi trói cho chị em Sang Hiểu Thi, tháo băng keo bịt miệng ra.
Cởi bỏ áo vest trên người phủ lên người Hiểu Thi, Hiểu Du. Đem cơ thể nhỏ bé muốn bế lên, đi ra xe liền bị cự tuyệt.
Chị em Sang Hiểu Thi nửa điểm không nói một lời. Né ra xa Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh tự mình ra xe mở cửa ngồi vào.
Cả hai đều bị bàn tay kinh tởm kia chạm qua. Không muốn cậu chủ chạm vào người mình vì cả hai đã bị vấy bẩn.
Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh đi ra sau. Lái xe về biệt thự.
Về đến, Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du bỏ qua ánh mắt lo lắng của quản gia cùng mấy cô người hầu, một mạch bước thẳng lên phòng.
Anh em nhà họ Hoàng ra lệnh mọi người lui xuống làm việc, không cần lo lắng nữa. Xong, cũng hướng tới bóng dáng Hiểu Thi, Hiểu Du mà đi lên phòng.
Sang Hiểu Du lên đến phòng, ném cái áo vest trên giường, mở tủ lấy đồ bước thẳng vào phòng tắm khoá trái cửa.
Đem đồ trên người cởi sạch, leo vào bồn tắm ngâm mình trong đó. Lấy sữa tắm chà sát lên người mình. Từng chỗ hắn ta chạm qua, Hiểu Du mạnh mẽ lấy tay chà. Những nơi đó lưu lại vết đỏ ửng.
Từng giọt nước mắt rơi ra, thân thể của cô bị hắn ta vấy bẩn làm sao đối mặt với cậu chủ đây.
Cậu chủ sẽ không ghét bỏ cô chứ?
Sang Hiểu Du ngâm mình trong làn nước lạnh đến đỗi tím tái tay chân.
Bước ra khỏi bồn tắm dùng vòi sen làm sạch bọt. Hiểu Du nghe tiếng tra ổ khoá vội vơ lấy áo choàng tắm choàng vào.
" Cạch "
Hoàng Thiên Phong đi vào.
" Cậu chủ vào đây làm gì? "
Đây là câu nói đầu tiên Hiểu Du thốt ra kể từ lúc bị bắt. Khoé mắt vẫn còn thấm đẫm những giọt nước mắt trong suốt.
Hoàng Thiên Phong không đáp, một bước tiến tới. Sang Hiểu Du lùi lại, khẩn trương nhìn anh.
Bị dồn vào vách tường, hết đường lui. Hai tay Thiên Phong như gọng sắt mà kìm chặt Hiểu Du không cho cô có cơ hội bỏ chạy.
Sang Hiểu Du cắn cắn môi, cúi đầu thấp xuống không dám nhìn anh.
Thiên Phong nhìn chằm chằm vào cổ Hiểu Du hiện lên một mảng đỏ ửng, gương mặt cũng vậy, có vài đường móng tay cào qua.
Lửa giận bùng cháy. Quát vào mặt cô
" Hiểu Du, em xem thân thể của em bị em làm ra cái dạng gì rồi? "
Sang Hiểu Du một mực không đáp.
Thiên Phong càng bực tức hơn, kéo áo choàng tắm Hiểu Du xuống một chút liền lộ ra ngay xương quai xanh cũng có dấu móng tay.
Sang Hiểu Du muốn kéo áo choàng lên bàn tay bị Thiên Phong tóm lấy, anh gằn giọng.
" Hiểu Du "
Sang Hiểu Du lần này không kìm được nước mắt nữa rồi. Bật khóc nức nở.
Hoàng Thiên Phong ôm Hiểu Du vào lòng, kéo áo choàng lên, bế cô đi ra đặt lên giường.
" Hiểu Du ngoan, đừng khóc nữa. Nói cho tôi biết em tại sao làm bản thân mình bị thương "
" Cậu..chủ Hiểu.. Du bị hắn ta vấy bẩn không xứng cho cậu chủ chạm vào. Dấu vết hắn ta lưu lại trên cổ, Hiểu Du muốn xoá sạch "
Hiểu Du sụt sùi nói. Cả người cô bị Thiên Phong ôm trọn lấy. Cử động một cái chẳng dễ dàng gì.
" Em là chưa bị vấy bẩn. Ngoan đừng khóc, còn dấu vết hắn lưu trên cổ em, tôi giúp em xoá sạch "
Dứt lời, Thiên Phong nắm hai tay cô kìm chặt trên đầu không cho cô vùng vẫy, đem cô áp trụ dưới thân. Phả hơi thở nóng ấm vào mặt Hiểu Du.
Anh cúi người hôn vào đôi môi đỏ mọng của Hiểu Du. Từng chút từng chút giày vò nó.
Sang Hiểu Du hoá đá nín khóc hẳn luôn. Cắn chặt răng không cho anh tiến vào bên trong thăm dò khoang miệng của cô.
Thiên Phong liền cắn vào môi Hiểu Du. Vì đau mà cô há miệng ra. Nhân cơ hội đó, lưỡi anh tiến vào trong.
" Ư...m....ư..m "
Sang Hiểu Du khó thở. Không khí đều bị Thiên Phong nuốt trọn lấy. Nước miếng cô không kịp nuốt liền chảy xuống cổ.
Hoàng Thiên Phong càng ngày càng điên cuồng mút lấy môi cô. Làm nó sưng đỏ cả lên.
Sang Hiểu Du bất lực nhắm mắt. Cô là bị cậu chủ kìm chặt muốn thoát cũng không được, muốn nói cũng không xong.
Hôn nãy giờ mà Thiên Phong không cảm nhận được sự đáp trả của Hiểu Du liền dừng lại.
" Hiểu Du, em sao vậy? "
Sang Hiểu Du nằm yên không động đậy. Mắt nhắm nghiền, mi mắt khẽ giật giật.
Hiểu Du không muốn mở mắt ra đối mặt với loại chuyện này.
Thiên Phong không nhận được câu trả lời từ Hiểu Du. Anh hôn lên cổ cô, cắn nhẹ một cái. Chỗ đó liền lưu lại vết đỏ.
Sang Hiểu Du cả cơ thể căng cứng.
Mắt vì thế cũng mở to ra, mấp máy môi nói nhỏ.
" Cậu chủ, buông Hiểu Du ra "
" Tôi giúp em xoá bỏ rồi đó "
Thiên Phong hài lòng nhìn dấu vết của mình để lại. Thả tay Hiểu Du ra, nằm kế bên cạnh cô. Thơm vào má cô một cái.
Vùi mặt vào mái tóc Hiểu Du tham lam hít mùi hương trên tóc cô.
Sang Hiểu Du cảm nhận được hơi ấm của Thiên Phong truyền đến. Đưa cánh tay ôm lấy anh.
" Nếu giúp Hiểu Du xoá dấu vết ngay cổ thì cậu chủ trực tiếp cắn nhẹ là xong. Cần gì hôn Hiểu Du "
" Cái đó là màn dạo đầu. Sau này em sẽ biết nhiều hơn thế nữa "
Hoàng Thiên Phong hàm ý sâu xa nói với Hiểu Du. Anh phải kìm chế lắm mới không ăn sạch sẽ Hiểu Du ngây bây giờ.
" Cậu chủ, Hiểu Du muốn thay quần áo "
Sang Hiểu Du chỉ ậm ừ. Xong, lại kêu anh cho cô đi thay quần áo.
" Tôi mang em đi "
Thiên Phong bế Hiểu Du vào phòng tắm đóng cửa lại.
Năm phút sau Hiểu Du mở cửa. Vừa ló mặt ra, Thiên Phong đứng ở cửa đợi, đem cô bế lên quay lại giường.
Lấy trong hộc tủ tuýp thuốc.
" Nằm yên, tôi bôi thuốc cho em "
Sang Hiểu Du gật đầu. Thiên Phong nhẹ nhàng lấy thuốc bôi vào những nơi bị trày của Hiểu Du.
Xong xuôi, anh vào phòng tắm rửa tay.
Lát sau đi ra leo lên giường nằm. Thấy Hiểu Du đang xoay mặt nhìn mình. Anh khẽ cười nhéo nhéo mũi cô.
" Sao không ngủ? "
" Muốn ôm cậu chủ "
Nói xong, Hiểu Du mạnh dạn càng xích lại gần Thiên Phong. Lấy chân mình gác lên hông anh, tay ôm chặt lấy anh.
" Hiểu Du sao vậy? "
" Chỉ là muốn ôm cậu chủ "
Sang Hiểu Du đơn giản nói một câu liền khép chặt đôi mắt, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Thiên Phong nhìn khuôn mặt đáng yêu nép vào ngực mình. Rất tự nhiên nhếch môi cười một cái.
Mèo ngốc Hiểu Du, em thật là mị hoặc. Tôi lại phải khổ sở vì em nữa rồi.
Cởi bỏ áo vest trên người phủ lên người Hiểu Thi, Hiểu Du. Đem cơ thể nhỏ bé muốn bế lên, đi ra xe liền bị cự tuyệt.
Chị em Sang Hiểu Thi nửa điểm không nói một lời. Né ra xa Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh tự mình ra xe mở cửa ngồi vào.
Cả hai đều bị bàn tay kinh tởm kia chạm qua. Không muốn cậu chủ chạm vào người mình vì cả hai đã bị vấy bẩn.
Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh đi ra sau. Lái xe về biệt thự.
Về đến, Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du bỏ qua ánh mắt lo lắng của quản gia cùng mấy cô người hầu, một mạch bước thẳng lên phòng.
Anh em nhà họ Hoàng ra lệnh mọi người lui xuống làm việc, không cần lo lắng nữa. Xong, cũng hướng tới bóng dáng Hiểu Thi, Hiểu Du mà đi lên phòng.
Sang Hiểu Du lên đến phòng, ném cái áo vest trên giường, mở tủ lấy đồ bước thẳng vào phòng tắm khoá trái cửa.
Đem đồ trên người cởi sạch, leo vào bồn tắm ngâm mình trong đó. Lấy sữa tắm chà sát lên người mình. Từng chỗ hắn ta chạm qua, Hiểu Du mạnh mẽ lấy tay chà. Những nơi đó lưu lại vết đỏ ửng.
Từng giọt nước mắt rơi ra, thân thể của cô bị hắn ta vấy bẩn làm sao đối mặt với cậu chủ đây.
Cậu chủ sẽ không ghét bỏ cô chứ?
Sang Hiểu Du ngâm mình trong làn nước lạnh đến đỗi tím tái tay chân.
Bước ra khỏi bồn tắm dùng vòi sen làm sạch bọt. Hiểu Du nghe tiếng tra ổ khoá vội vơ lấy áo choàng tắm choàng vào.
" Cạch "
Hoàng Thiên Phong đi vào.
" Cậu chủ vào đây làm gì? "
Đây là câu nói đầu tiên Hiểu Du thốt ra kể từ lúc bị bắt. Khoé mắt vẫn còn thấm đẫm những giọt nước mắt trong suốt.
Hoàng Thiên Phong không đáp, một bước tiến tới. Sang Hiểu Du lùi lại, khẩn trương nhìn anh.
Bị dồn vào vách tường, hết đường lui. Hai tay Thiên Phong như gọng sắt mà kìm chặt Hiểu Du không cho cô có cơ hội bỏ chạy.
Sang Hiểu Du cắn cắn môi, cúi đầu thấp xuống không dám nhìn anh.
Thiên Phong nhìn chằm chằm vào cổ Hiểu Du hiện lên một mảng đỏ ửng, gương mặt cũng vậy, có vài đường móng tay cào qua.
Lửa giận bùng cháy. Quát vào mặt cô
" Hiểu Du, em xem thân thể của em bị em làm ra cái dạng gì rồi? "
Sang Hiểu Du một mực không đáp.
Thiên Phong càng bực tức hơn, kéo áo choàng tắm Hiểu Du xuống một chút liền lộ ra ngay xương quai xanh cũng có dấu móng tay.
Sang Hiểu Du muốn kéo áo choàng lên bàn tay bị Thiên Phong tóm lấy, anh gằn giọng.
" Hiểu Du "
Sang Hiểu Du lần này không kìm được nước mắt nữa rồi. Bật khóc nức nở.
Hoàng Thiên Phong ôm Hiểu Du vào lòng, kéo áo choàng lên, bế cô đi ra đặt lên giường.
" Hiểu Du ngoan, đừng khóc nữa. Nói cho tôi biết em tại sao làm bản thân mình bị thương "
" Cậu..chủ Hiểu.. Du bị hắn ta vấy bẩn không xứng cho cậu chủ chạm vào. Dấu vết hắn ta lưu lại trên cổ, Hiểu Du muốn xoá sạch "
Hiểu Du sụt sùi nói. Cả người cô bị Thiên Phong ôm trọn lấy. Cử động một cái chẳng dễ dàng gì.
" Em là chưa bị vấy bẩn. Ngoan đừng khóc, còn dấu vết hắn lưu trên cổ em, tôi giúp em xoá sạch "
Dứt lời, Thiên Phong nắm hai tay cô kìm chặt trên đầu không cho cô vùng vẫy, đem cô áp trụ dưới thân. Phả hơi thở nóng ấm vào mặt Hiểu Du.
Anh cúi người hôn vào đôi môi đỏ mọng của Hiểu Du. Từng chút từng chút giày vò nó.
Sang Hiểu Du hoá đá nín khóc hẳn luôn. Cắn chặt răng không cho anh tiến vào bên trong thăm dò khoang miệng của cô.
Thiên Phong liền cắn vào môi Hiểu Du. Vì đau mà cô há miệng ra. Nhân cơ hội đó, lưỡi anh tiến vào trong.
" Ư...m....ư..m "
Sang Hiểu Du khó thở. Không khí đều bị Thiên Phong nuốt trọn lấy. Nước miếng cô không kịp nuốt liền chảy xuống cổ.
Hoàng Thiên Phong càng ngày càng điên cuồng mút lấy môi cô. Làm nó sưng đỏ cả lên.
Sang Hiểu Du bất lực nhắm mắt. Cô là bị cậu chủ kìm chặt muốn thoát cũng không được, muốn nói cũng không xong.
Hôn nãy giờ mà Thiên Phong không cảm nhận được sự đáp trả của Hiểu Du liền dừng lại.
" Hiểu Du, em sao vậy? "
Sang Hiểu Du nằm yên không động đậy. Mắt nhắm nghiền, mi mắt khẽ giật giật.
Hiểu Du không muốn mở mắt ra đối mặt với loại chuyện này.
Thiên Phong không nhận được câu trả lời từ Hiểu Du. Anh hôn lên cổ cô, cắn nhẹ một cái. Chỗ đó liền lưu lại vết đỏ.
Sang Hiểu Du cả cơ thể căng cứng.
Mắt vì thế cũng mở to ra, mấp máy môi nói nhỏ.
" Cậu chủ, buông Hiểu Du ra "
" Tôi giúp em xoá bỏ rồi đó "
Thiên Phong hài lòng nhìn dấu vết của mình để lại. Thả tay Hiểu Du ra, nằm kế bên cạnh cô. Thơm vào má cô một cái.
Vùi mặt vào mái tóc Hiểu Du tham lam hít mùi hương trên tóc cô.
Sang Hiểu Du cảm nhận được hơi ấm của Thiên Phong truyền đến. Đưa cánh tay ôm lấy anh.
" Nếu giúp Hiểu Du xoá dấu vết ngay cổ thì cậu chủ trực tiếp cắn nhẹ là xong. Cần gì hôn Hiểu Du "
" Cái đó là màn dạo đầu. Sau này em sẽ biết nhiều hơn thế nữa "
Hoàng Thiên Phong hàm ý sâu xa nói với Hiểu Du. Anh phải kìm chế lắm mới không ăn sạch sẽ Hiểu Du ngây bây giờ.
" Cậu chủ, Hiểu Du muốn thay quần áo "
Sang Hiểu Du chỉ ậm ừ. Xong, lại kêu anh cho cô đi thay quần áo.
" Tôi mang em đi "
Thiên Phong bế Hiểu Du vào phòng tắm đóng cửa lại.
Năm phút sau Hiểu Du mở cửa. Vừa ló mặt ra, Thiên Phong đứng ở cửa đợi, đem cô bế lên quay lại giường.
Lấy trong hộc tủ tuýp thuốc.
" Nằm yên, tôi bôi thuốc cho em "
Sang Hiểu Du gật đầu. Thiên Phong nhẹ nhàng lấy thuốc bôi vào những nơi bị trày của Hiểu Du.
Xong xuôi, anh vào phòng tắm rửa tay.
Lát sau đi ra leo lên giường nằm. Thấy Hiểu Du đang xoay mặt nhìn mình. Anh khẽ cười nhéo nhéo mũi cô.
" Sao không ngủ? "
" Muốn ôm cậu chủ "
Nói xong, Hiểu Du mạnh dạn càng xích lại gần Thiên Phong. Lấy chân mình gác lên hông anh, tay ôm chặt lấy anh.
" Hiểu Du sao vậy? "
" Chỉ là muốn ôm cậu chủ "
Sang Hiểu Du đơn giản nói một câu liền khép chặt đôi mắt, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Thiên Phong nhìn khuôn mặt đáng yêu nép vào ngực mình. Rất tự nhiên nhếch môi cười một cái.
Mèo ngốc Hiểu Du, em thật là mị hoặc. Tôi lại phải khổ sở vì em nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook