Cậu Chủ Thật Yêu Nghiệt
-
Chương 12
Hoàng Thiên Phong lái xe đến TTMS. Anh mở cửa bước xuống xe. Phía sau ghế phụ Hoàng Thiên Minh lạnh lùng bước ra.
Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du cùng nhau mở cửa xe.
" Cốp "
Vừa đặt chân xuống là đã đụng đầu vào thành xe. Lần đầu đã như vậy, lần thứ hai cũng không có gì thay đổi.
Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du ai oán mà nhìn chiếc xe. Hận không thể một phát đá cho nó méo mó, dị dạng.
" Đồ ngu ngốc "
Cả hai anh em nhà họ Hoàng không buôn lời an ủi mà mắng hai chị em Hiểu Thi. Thong thả đẩy cửa vào bên trong.
Hiểu Thi nổi điên, nắm tay Hiểu Du chạy đuổi theo vào trong. Bực bội hết sức, cậu chủ chân dài này, mới đây mà đi nơi nào rồi.
Hiểu Thi và Hiểu Du bị mất phương hướng. Cứ lẩn quẩn vòng vòng nơi đó. Sang Hiểu Thi cô thật muốn khóc mà. Vì một câu tôi dẫn em ra ngoài chơi, kết quả giờ chả khác nào người một nơi, kẻ một ngã.
Sang Hiểu Du bị thu hút bởi bộ váy trễ vai màu hồng. Kéo tay Sang Hiểu Thi chạy lại đó xem.
Nhưng nhân viên ở đó ngăn không cho hai chị em Hiểu Thi vào. Mà còn cất lời châm chọc.
" Hai cô có tiền không mà mua. Đi ra chỗ khác "
Hiện tại chị em Sang Hiểu Thi ăn mặc rất đơn giản một cái áo thun trắng sọc ngang màu đen với quần yếm jean ngắn ngang đùi. Chân mang đôi giầy thể thao màu trắng cổ cao. Nhìn qua có vẻ tầm thường nhưng rất đắt nga.
Sang Hiểu Du nuối tiếc, trề trề môi. Đứng tại chỗ mà nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Người ta chỉ muốn xem thử thôi mà. Vậy cũng không cho.
" Tôi muốn mua chiếc váy này "
Một cô gái nào đó đi lại, chỉ ta lên bộ váy mà Hiểu Du đang nhìn mà nói mua. Trông cô gái đó có vẻ rất có nhiều tiền, trên người diện nguyên cây hàng hiệu. Nhưng bản mặt hống hách trông đáng ghét lắm.
Sang Hiểu Thi nắm tay Sang Hiểu Du lôi đi. Nhưng bị giọng nói chanh chua, nó chua hơn cả giấm ngăn chặn bước đi của Hiểu Thi, Hiểu Du lại.
" Không có tiền mà cũng bày đặt vào đây "
" Cô là ai? Sao thích xía mỏ vào chuyện người khác vậy. Có muốn đây cho vài bạt tai vào miệng, ngậm miệng lại cho không khí nó trong. Người đẹp nhưng lời nói cả khác gì một chú cún con suốt ngày sủa gâu gâu "
Sang Hiểu Thi không khách khí mà đáp trả. Cô cũng không biết từ khi nào mà gan mình lớn như vậy. Nếu là trước đây ai mắng, cô đều cúi đầu im lặng cho qua chuyện.
" Con kia mày biết tao là ai không? "
Cô ta chỉ thẳng mặt chị em Sang Hiểu Thi. Lời nói sỗ sàng không khác dân chợ búa là mấy.
" Chị ơi, sao mấy người nhiều tiền đều vô duyên hết vậy. Nói mà văng nước bọt tùm lum. Em với chị đứng xa mà bị vạ lây không ít đây này "
Sang Hiểu Du giờ không còn là một cô bé ngây thơ, trong sáng nữa. Lời nói sắc bén vô cùng. Đá đểu không ít. Tay còn giơ lên che chắn minh hoạ cho lời nói.
" Tiểu thư đây là Phương Huỳnh Minh Nguyệt của tập đoàn Phương Thị. Hai cô không biết thì dựa cột mà nghe. Đắc tội với tiểu thư thì hai cô hãy cầu mong cho mình đi. Cuộc sống sau này sẽ không yên ổn đâu "
Cô nhân viên nơi đây bắt chước lên giọng. Giọng điệu nghe có vẻ là mắng hai chị em Sang Hiểu Thi nhưng ngầm là giống như nịnh nọt, quảng cáo tên tuổi của vị tiểu thư kia. Đúng là cá mè một lứa.
Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du lười đôi co quá. Mắc công bị đánh như ở trường. Mắng thì có thể mắng nhưng đánh là không thể. Rất bị ám ảnh khi người ta đánh mình. Mà mình đánh lại hình ảnh kia cứ hiện lên làm cho tâm trí rối loạn như mình đang đánh chính mình.
Chị em Sang Hiểu Thi rất sợ cảm giác đó.
Cất bước định rời đi tìm cậu chủ thì một cái kéo ngược về phía sau làm cho Hiểu Thi cùng Hiểu Du có chút choáng váng.
Chưa kịp định thần thì bị cái tát như trời giáng vào khuôn mặt. Một bên má đỏ ửng. Chị em Sang Hiểu Thi cắn răng chịu đau. Lầm lủi đứng dậy bỏ đi.
Cô ta nào bỏ qua, cùng cô nhân viên túm tóc cả hai kéo lại. Cô ta nghiến răng ken két mà nói.
" Bọn mày khinh tao à? "
Cô ta cho rằng chị em Hiểu Thi im lặng thể hiện sự khinh bỉ đối với ả. Nhưng sự thật là im lặng là tiết kiệm calo, nói nhiều khô rát cả cổ họng.
Mọi người trong TTMS bắt đầu tụ lại nơi đây, đứng đó xem mà không ai ngăn cản.
Lần nữa cô ta và cô nhân viên định tát vào má còn lại của Hiểu Thi, Hiểu Du thì tay bị ai đó nắm chặt xô ra. Lực không nhẹ chút nào.
Té uỵch xuống đất, cô ta cùng cô nhân viên tưởng chừng xương mình vỡ vụn. Nằm dài ra đất thật mất mặt.
Dần dần mọi người bắt đầu nhận ra hai người mới đến là ai. Liền to nhỏ nói với nhau.
" Đó không phải là tổng giám đốc Hoàng Thiên Phong sao? "
" Giám đốc Hoàng Thiên Minh kìa "
"......."
" Chúng ta mau chóng giải tán kẻo bị vạ lây "
Thế rồi mọi người tản ra, đi về. Cô ta và cô nhân viên vừa nhìn lên đã hồn siêu phách lạc.
" Thiên Phong, sao anh đẩy ngã em? "
Cô ta tự mình đứng dậy, bày bộ dáng quyến rũ nhất mà hỏi anh. Giọng nhão còn hơn cháo nữa. Điệu khủng khiếp.
Hoàng Thiên Phong và Hoàng Thiên Minh chả thèm đếm xỉa cô ta. Đem Sang Hiểu Du cùng Sang Hiểu Thi ôm vào lòng che chở.
Thiên Phong rút điện thoại gọi trợ lí Hàn.
" Cậu san bằng TTMS An Thị. Rút hết vốn trong công ty Phương Thị "
Nói xong chưa để đầu dây bên kia trả lời, anh đã vội cúp máy. Đem thân ảnh nhỏ nhắn của Hiểu Du bồng lên hướng ra xe.
Hiểu Du đã thiếp đi từ lúc Thiên Phong ôm vào lòng. Sang Hiểu Thi thì lạnh nhạt, lùi bước khi Thiên Minh muốn vác mình lên vai.
Cô đâu phải là bao gạo đâu. Nhìn Hiểu Du mà cảm thấy cậu chủ mình thật tệ. Không có tâm ý chút nào. Buồn ghê cơ.
Hiểu Thi đi trước, Thiên Minh đi sau.
Cô ta cùng cô nhân viên hoá đá tại chỗ.
~~~~~
Ở chỗ trợ lí Hàn không ngừng kêu ca, than thân trách phận. Chuyện kia vừa xử lí xong nay lại chuyện này. Anh chắc rằng có liên quan đến Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du kia.
Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du cùng nhau mở cửa xe.
" Cốp "
Vừa đặt chân xuống là đã đụng đầu vào thành xe. Lần đầu đã như vậy, lần thứ hai cũng không có gì thay đổi.
Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du ai oán mà nhìn chiếc xe. Hận không thể một phát đá cho nó méo mó, dị dạng.
" Đồ ngu ngốc "
Cả hai anh em nhà họ Hoàng không buôn lời an ủi mà mắng hai chị em Hiểu Thi. Thong thả đẩy cửa vào bên trong.
Hiểu Thi nổi điên, nắm tay Hiểu Du chạy đuổi theo vào trong. Bực bội hết sức, cậu chủ chân dài này, mới đây mà đi nơi nào rồi.
Hiểu Thi và Hiểu Du bị mất phương hướng. Cứ lẩn quẩn vòng vòng nơi đó. Sang Hiểu Thi cô thật muốn khóc mà. Vì một câu tôi dẫn em ra ngoài chơi, kết quả giờ chả khác nào người một nơi, kẻ một ngã.
Sang Hiểu Du bị thu hút bởi bộ váy trễ vai màu hồng. Kéo tay Sang Hiểu Thi chạy lại đó xem.
Nhưng nhân viên ở đó ngăn không cho hai chị em Hiểu Thi vào. Mà còn cất lời châm chọc.
" Hai cô có tiền không mà mua. Đi ra chỗ khác "
Hiện tại chị em Sang Hiểu Thi ăn mặc rất đơn giản một cái áo thun trắng sọc ngang màu đen với quần yếm jean ngắn ngang đùi. Chân mang đôi giầy thể thao màu trắng cổ cao. Nhìn qua có vẻ tầm thường nhưng rất đắt nga.
Sang Hiểu Du nuối tiếc, trề trề môi. Đứng tại chỗ mà nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Người ta chỉ muốn xem thử thôi mà. Vậy cũng không cho.
" Tôi muốn mua chiếc váy này "
Một cô gái nào đó đi lại, chỉ ta lên bộ váy mà Hiểu Du đang nhìn mà nói mua. Trông cô gái đó có vẻ rất có nhiều tiền, trên người diện nguyên cây hàng hiệu. Nhưng bản mặt hống hách trông đáng ghét lắm.
Sang Hiểu Thi nắm tay Sang Hiểu Du lôi đi. Nhưng bị giọng nói chanh chua, nó chua hơn cả giấm ngăn chặn bước đi của Hiểu Thi, Hiểu Du lại.
" Không có tiền mà cũng bày đặt vào đây "
" Cô là ai? Sao thích xía mỏ vào chuyện người khác vậy. Có muốn đây cho vài bạt tai vào miệng, ngậm miệng lại cho không khí nó trong. Người đẹp nhưng lời nói cả khác gì một chú cún con suốt ngày sủa gâu gâu "
Sang Hiểu Thi không khách khí mà đáp trả. Cô cũng không biết từ khi nào mà gan mình lớn như vậy. Nếu là trước đây ai mắng, cô đều cúi đầu im lặng cho qua chuyện.
" Con kia mày biết tao là ai không? "
Cô ta chỉ thẳng mặt chị em Sang Hiểu Thi. Lời nói sỗ sàng không khác dân chợ búa là mấy.
" Chị ơi, sao mấy người nhiều tiền đều vô duyên hết vậy. Nói mà văng nước bọt tùm lum. Em với chị đứng xa mà bị vạ lây không ít đây này "
Sang Hiểu Du giờ không còn là một cô bé ngây thơ, trong sáng nữa. Lời nói sắc bén vô cùng. Đá đểu không ít. Tay còn giơ lên che chắn minh hoạ cho lời nói.
" Tiểu thư đây là Phương Huỳnh Minh Nguyệt của tập đoàn Phương Thị. Hai cô không biết thì dựa cột mà nghe. Đắc tội với tiểu thư thì hai cô hãy cầu mong cho mình đi. Cuộc sống sau này sẽ không yên ổn đâu "
Cô nhân viên nơi đây bắt chước lên giọng. Giọng điệu nghe có vẻ là mắng hai chị em Sang Hiểu Thi nhưng ngầm là giống như nịnh nọt, quảng cáo tên tuổi của vị tiểu thư kia. Đúng là cá mè một lứa.
Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du lười đôi co quá. Mắc công bị đánh như ở trường. Mắng thì có thể mắng nhưng đánh là không thể. Rất bị ám ảnh khi người ta đánh mình. Mà mình đánh lại hình ảnh kia cứ hiện lên làm cho tâm trí rối loạn như mình đang đánh chính mình.
Chị em Sang Hiểu Thi rất sợ cảm giác đó.
Cất bước định rời đi tìm cậu chủ thì một cái kéo ngược về phía sau làm cho Hiểu Thi cùng Hiểu Du có chút choáng váng.
Chưa kịp định thần thì bị cái tát như trời giáng vào khuôn mặt. Một bên má đỏ ửng. Chị em Sang Hiểu Thi cắn răng chịu đau. Lầm lủi đứng dậy bỏ đi.
Cô ta nào bỏ qua, cùng cô nhân viên túm tóc cả hai kéo lại. Cô ta nghiến răng ken két mà nói.
" Bọn mày khinh tao à? "
Cô ta cho rằng chị em Hiểu Thi im lặng thể hiện sự khinh bỉ đối với ả. Nhưng sự thật là im lặng là tiết kiệm calo, nói nhiều khô rát cả cổ họng.
Mọi người trong TTMS bắt đầu tụ lại nơi đây, đứng đó xem mà không ai ngăn cản.
Lần nữa cô ta và cô nhân viên định tát vào má còn lại của Hiểu Thi, Hiểu Du thì tay bị ai đó nắm chặt xô ra. Lực không nhẹ chút nào.
Té uỵch xuống đất, cô ta cùng cô nhân viên tưởng chừng xương mình vỡ vụn. Nằm dài ra đất thật mất mặt.
Dần dần mọi người bắt đầu nhận ra hai người mới đến là ai. Liền to nhỏ nói với nhau.
" Đó không phải là tổng giám đốc Hoàng Thiên Phong sao? "
" Giám đốc Hoàng Thiên Minh kìa "
"......."
" Chúng ta mau chóng giải tán kẻo bị vạ lây "
Thế rồi mọi người tản ra, đi về. Cô ta và cô nhân viên vừa nhìn lên đã hồn siêu phách lạc.
" Thiên Phong, sao anh đẩy ngã em? "
Cô ta tự mình đứng dậy, bày bộ dáng quyến rũ nhất mà hỏi anh. Giọng nhão còn hơn cháo nữa. Điệu khủng khiếp.
Hoàng Thiên Phong và Hoàng Thiên Minh chả thèm đếm xỉa cô ta. Đem Sang Hiểu Du cùng Sang Hiểu Thi ôm vào lòng che chở.
Thiên Phong rút điện thoại gọi trợ lí Hàn.
" Cậu san bằng TTMS An Thị. Rút hết vốn trong công ty Phương Thị "
Nói xong chưa để đầu dây bên kia trả lời, anh đã vội cúp máy. Đem thân ảnh nhỏ nhắn của Hiểu Du bồng lên hướng ra xe.
Hiểu Du đã thiếp đi từ lúc Thiên Phong ôm vào lòng. Sang Hiểu Thi thì lạnh nhạt, lùi bước khi Thiên Minh muốn vác mình lên vai.
Cô đâu phải là bao gạo đâu. Nhìn Hiểu Du mà cảm thấy cậu chủ mình thật tệ. Không có tâm ý chút nào. Buồn ghê cơ.
Hiểu Thi đi trước, Thiên Minh đi sau.
Cô ta cùng cô nhân viên hoá đá tại chỗ.
~~~~~
Ở chỗ trợ lí Hàn không ngừng kêu ca, than thân trách phận. Chuyện kia vừa xử lí xong nay lại chuyện này. Anh chắc rằng có liên quan đến Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook