Cậu Chủ Rất Cưng Chiều Em - Tiểu Bảo Bối
Chương 73: Ngoại truyện [8] : Mấy đứa nhỏ [7]

Hạo Minh được đưa vào một phòng hồi sức VIP, đặc biệt rằng, muốn vào thăm cậu thì chỉ vào được mỗi lần một người, và người đó phải mang khẩu trang, găng tay cùng các đồng phục tại bệnh viện để tránh lây vi khuẩn từ bên ngòai cho cậu.

Hà Mỹ Hoa thì khóc đến ngất lên nhất xuống, cũng đúng, Hạo Minh có thể coi là đứa con mà cả Hà Mỹ Hoa và Quan Hạo Vương khó khăn lắm mới có được, giờ nếu cậu có chuyện gì thì cả gia tộc sẽ đại loạn chứ nói chi là buồn

Về phần Nguyệt Uyển, cô biết mọi chuyện đều là đó mình, hai ngày liên tiếp cô nghỉ học,tự nhốt mình trong phòng, cô còn không dám bước chân đến bệnh viện, cô thực sự không nhìn được cảnh Hạo Minh nằm đó bất động,cô dằn vặt,cô nhớ cái dáng vẻ tinh nghịch của cậu, thật sự rất nhớ,...

Nguyệt Dao Dao cũng đã nói chuyện với Nguyệt Uyển nhưng có lẽ đó cú sốc lớn nên con bé cũng chỉ ậm ừ cho qua

Qua đến ngày thứ 3, sáng hôm đó,Nguyệt Uyển thức dậy trông vô cùng mệt mỏi, cô vệ sinh cá nhân, mặc chiếc áo phông đơn giản cùng với quần jean rồi đi đến bệnh viện. Cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô không thể hèn nhát như thế được, những lần trước cô đã vô tình trốn tránh tình cảm của cậu, giờ cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, cô phải đối diện, nếu hôm nay cô không nhìn cậu không nói với cậu điều mà trong lòng cô mấy ngày này luôn thổn thức thì có thể sẽ chẳng bao giờ có thể nói nữa.

Nguyệt Uyển sải bước trên hành lang bệnh viện, cô tự dặn lòng mình phải thật mạnh mẽ, cô là ai chứ? Là con của Đằng Hàn Mạc -kẻ có quyền lực nhất ở đất nước này cơ mà, sao có thể yếu đuối?

Nghĩ là thế, nhưng khi đứng rước cửa phòng bệnh tay cô hơi run, chỉ là mở một cánh cửa thôi mà bây giờ đối với cô nó thật khó khăn

Cuối cùng, cô lấy bình tĩnh, đẩy cửa vào, căn phòng bệnh màu trắng, không có một chút trái cây dù rất nhiều người đến thăm cậu, cũng không có những cây xanh ở phía trước, trong phòng chỉ là giường bệnh, máy móc và cậu

Cậu nằm đó, bất động trên giường bệnh, tay đầy những ống dẫn, dây nối , chắc cậu đau lắm... Cô nhớ cậu từng nói cậu ghét nhất là không gian tù túng, nó khiến cậu không thoải mái, vì thế khi đi chơi cùng nhau, cậu thường đưa cô đến những cánh đồng, trên những bãi cỏ canh rộng ngoại ô,...

Nguyệt Uyển hít một hơi sâu,cô bước đến ngồi kế giường bệnh

" Này Hạo Minh, mau tỉnh lại cho tôi, cậu trách tôi ngủ nhiều, sao hôm nay lại ngủ li bì không dậy như thế "

"...."

" có nghe tôi nói hay không, mấy hôm nay tôi không đến trường, chắc chắn không hiểu bài rồi, cậu nói cậu thông minh mà,mau thức dậy chỉ bài cho tôi đi "

"...."

" hức...cậu nói sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi mà " Nói đến đây đôi mắt cô rưng rưng, cô nắm lấy tay cậu, đôi tay cứng đơ, lạnh toát

Áp tay cậu lên gì má mình, cô khóc oà

" hức...tỉnh lại...mau "

" Cậu...thích tôi..kia mà hức... chỉ cần cậu tỉnh lại...tôi sẽ đồng ý..hức..."

Cô khóc rào thế mà cậu cũng không tỉnh dậy, thế là cô thút thít,quẹt nước mắt nói

"Thôi tôi về đây, tối tôi lại vào thăm cậu nhé, cậu phải tỉnh lại đó "

Cô dự quay đầu đi nhưng bị cánh tay ai đó kéo lại khiến cô mất nhào mà ngả vào người cậu

Quay sang chỉ thấy cậu mở mắt tỉnh đơ, nở nụ cười gian manh nói

" Cậu muốn đồng ý cái gì?"

" Cậu....." Nguyệt Uyển có chút đơ đơ, cô còn đang thắc mắc, cậu ta tỉnh lại từ khi nào

" hữm....?"

"Tôi...tôi...." Cô có chút ngập ngừng, hai má ửng hồng .Cái tên chết tiệt! Tại sao lại hỏi quạch toẹt ra như thế? Cậu ta không biết ngượng à?

Tay chân lúng túng, cô đánh trống lãng muốn rời khỏi cậu

"Tôi đi gọi bác sĩ...."

nhưng cô nào có cơ hội, giờ muốn đứng dậy cũng khó chứ nói chi là chạy đi, cánh tay cậu ta giữ chặt thế cơ mà

Hạo Minh nhìn dáng vẻ ngượng ngừng của cô, không kìm lòng nổi, đây là lần đầu tiên cậu và cô tiếp xúc gần như vậy, cứ như chỉ cần một chút nữa là chạm môi nhau, mà cơ hội ngàn vàng như vậy cậu làm sao bỏ qua

Nâng đầu của cô, cậu đặt nụ hôn ngọt ngào của mình lên môi cô, Nguyệt Uyển đỏ ửng hết mặt, đầu óc trống rỗng ngu ngốc tột độ chỉ biết để im. Ôi meoi first kiss của của cô

Sau này chuyện vỡ lỡ mới biết được, Quan Hạo Vương vì muốn giúp con trai mà nói dối bệnh, thật ra lúc đó Hạo Minh chỉ bị đau ruột thừa bình thường thôi, cậu cũng chẳng bất tỉnh gì cả, tất cả chỉ là giả vờ

Nguyệt Uyển biết sự thật, giận cậu cả tuần, vừa trách mình ngu ngốc nhưng giờ lại không thể chạy thoát khỏi cậu, người ta nói vướng vào lưới tình thì khó dứt mà.haizzzz

Nhưng... còn một điều nữa, không chỉ thằng nhỏ mà thằng lớn cũng bị Hà Mỹ Hoa đánh bầm dập 1 trận rồi cấm túc một tuần, ấm ức chết sao không, lúc đó hại Hà Mỹ Hoa ngất lên nhất xuống mà.Mấy ngày cấm túc, phạt hai cha con, thằng lớn và thẳng nhỏ thủ thỉ với nhau

" Tại ba hết đó, ba phóng đại bệnh lên quá chi "

" Không phóng đại bệnh của cậu thì chắc bây giờ Nguyệt Uyển nó chấp nhận cậu chắc.Cậu cong trách tôi "

"Con đói bụng quá huhu ba năn nỉ mẹ đi "

" Với tình hình hiện tại thì không, chúng ta đi ăn mì gói đỡ "

Hai thằng dẫn nhau xuống bếp chế mì, Hà Mỹ Hoa đi xuống lấy nước ép, liền liếc xéo một cái rồi lướt lên phòng

" oàm... ba có kế hoạch tác chiến gì chưa?...con không muốn sống như vậy nữa đâu " Thằng nhỏ vừa ngoại mì vừa nói

" Ù ôi dăm ba cái chuyện này, yên tâm, mấy ngày nữa ba sẽ khiến mẹ mày hết giận " thằng lớn thổi mì nói đầy chắc chắn

" ba có cần con giúp không?" Thằng nhỏ hỏi

" không cần...nhoàm... chuyện này con không giúp được đâu " thằng lớn nói xong cười nham hiểm

Đúng là chuyện thằng lớn làm rất có công dụng, một công đôi việc.Mấy bạn cũng biết rồi đó, chị Hà nhà ta đã phải chật vật trên giường mấy ngày liền

——————————-

" Mỹ Hoa,anh thích em " Học trưởng Tôn Vi hẹn Nguyệt Uyển ra để nói chuyện, anh ta đột nhiên biết được thân phận của cô, nên liền thay đổi 180 độ,anh ta suy nghĩ rằng chỉ cần quen biết với cô thì chuyện gì trong trường anh ta cũng có thể đảm bảo, cùng với chức vụ học trưởng nữa

Tôn Vi nói xong liền ôm lấy Nguyệt Uyển

" Anh hứa sẽ bảo vệ và đối tốt với em, em cũng thích anh mà phải không?"

Nguyệt Uyển nhếch môi, cô định đẩy anh ta ra thì đã có người làm giúp cô rồi

Hạo Minh từ đâu xuất hiện, dùng hai tay đẩy mạnh Tôn Vi ra và kéo Nguyệt Uyển về phía mình

" Cậu... cậu không thấy chúng tôi đang nói chuyện à?" Tôn Vi có chút tức giận, cái tên nhãi ranh này lúc nào cũng kè kè bên Nguyệt Uyển, phá hỏng chuyện tốt

" Đừng động vào cô ấy " Hạo Minh không nói nhiều, thái độ có chút kiêu ngạo, đối với loại người này thì cậu không cần tôn trọng cái khỉ gì hết

" Cậu có quyền gì mà xem vào chuyện của tôi với em ấy " Tôn Vi bực tức, đưa tay nắm lấy cổ áo cậu nhưng so với thân thể cường tráng, cao to do " di truyền " của cậu thì Tôn Vi chỉ mang một dáng vẻ thi sách mềm yếu, làm sao có thể đấu lại mà Hạo Minh cũng không muốn chấp nhất kẻ tiểu nhân, chỉ rãnh làm dơ tay mình

Hạo Minh đẩy "nhẹ " một cái là Tôn Vi đã ngã xuống đất,

" Vì cô ấy là bạn gái của tôi "

Nói rồi cậu đưa Nguyệt Uyển rời đi, trước sự ngỡ ngàng của Tôn Vi

" Nãy hay lắm, tên đó ôm mà cậu để im, thích lắm hay sao " Hạo Minh nói hờn dỗi

" Người ta là chưa kịp đẩy ra nha " Nguyệt Uyển chu chu môi nhỏ biện minh,thật ra lúc nãy cô cũng có chút hạnh phúc. Ê.. đừng hiểu lầm, hạnh phúc là lúc Hạo Minh nói câu cuối đó

" Không biết đâu" Lúc nãy anh nhà ta còn hùng hổ, men lì lắm mà giờ....

".....cậu ghen sao?..." Nguyệt Uyển ngửi thấy một vùng trời giấm chua nên lại trêu ghẹo

" Không..không khụ...không có "

Bà nó! Sao mà không ghen. Rõ là người của ông, ông ôm hàng ngày còn chưa đã sướng, làm gì đến lượt tên đó đụng vào

"Í i thật sao?"

" Này dám chọc tớ sao "

"Âhhaha dừng lại...đừng chọc cù lét tớ "

Nắng chiều chiếu xuống, hai bóng người đang cười đùa, hai bàn tay đan chặt, chỉ mong tương lại sau này họ cũng cùng nhau bước tiếp.

Trả nợ sau những tháng ngày dài dăng dẳng, có ai nhớ chip hong ❤️

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương