Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó
-
Chương 33
Đoàn Lăng câm nín lôi chó ngốc treo trên người mình xuống, mệt tim hỏi, “Em lại động kinh gì nữa vậy?”
Chu Chu sung sướng hôn anh, kể, “Hai ngày nay em đọc ghi chép của Tạ Du đại đại, viết rất hay! Em thấy nó còn tốt hơn nhiều so với sách anh Tiểu Vũ mua!”
Lông mày Đoàn Lăng nhảy giật một cái, anh hỏi đề phòng, “Em lấy ghi chép ở đâu?”
“Đến nhà anh ấy lấy.”
Đoàn Lăng lập tức hít thở không thông, “Em còn đến nhà anh ta lấy?”
Cứ tưởng cậu nhóc sẽ đắc chí một phen, ai ngờ lại rụt cổ giơ một cái móng vuốt lên nói nghiêm túc, “Cậu chủ nhỏ, về sau em sẽ theo đuổi thần tượng một cách lý trí, không tiếp tục phóng túng nữa!”
Mi còn biết mi phóng túng?
Đoàn Lăng khó hiểu, không kìm được hỏi, “Sao tự dưng giác ngộ thế?”
Chu Chu vẫn sợ hãi trong lòng, “Bạn trai của Tạ Du đại đại là một tên cường hào!” Nói xong vòng hai tay cực lớn, “Này ~ lớn như này… Không phải!” Chu Chu vòng một cánh tay rồi chạy sang đầu bên kia vòng tay kia lại, trợn mắt nói, “Lớn vậy đó! Thật sự là siêu cấp giàu có!”
(*) Cường hào: Từ để chỉ tầng lớp nhà giàu mới nổi trong giai đoạn kinh tế Trung Quốc bùng nổ, nhưng không biết cách tiêu tiền nên thường mua nhà, xe xịn để khoe mẽ.
Tất nhiên Đoàn Lăng biết cậu đang nói ai, anh nhíu mày hỏi, “Chấn động với nhà của người ta rồi à?”
“Chính xác! Chu choa, tại sao có thể có tòa nhà lớn đến vậy! Em muốn cách anh ấy xa một tí, thật đáng sợ.”
Đoàn Lăng chợt hừ cười, móc điện thoại từ trong túi ra từ tốn đưa cho cậu xem, “Đây, xem đi.”
Chu Chu khó hiểu nhận nó, trên màn hình là trang viên một pháo đài chụp từ trên không xuống, hồ nước bao bọc xung quanh, trong trang viên có vài cái suối phun, xa xa đậu một chiếc trực thăng, còn khoa trương hơn cả khu biệt thự ban ngày cậu thấy. Chu Chu sợ hãi, “Trời đất! Người sống ở nơi như thế này nghĩ gì nhỉ? Không sợ đi lạc? Tối gặp ma thì tính sao? Đi nhà vệ sinh là phải chạy nước rút mấy trăm mét suốt 10 phút? Mỗi ngày tỉnh giấc từ trên chiếc giường 10000 mét vuông? Xuống giường có tìm ra dép không? Quả là tự gây khó dễ cho bản thân mà!”
Đoàn Lăng: “…”
Anh nắm cái miệng đang liến thoắng của Chu Chu, bực bội nói, “Đây là nhà cũ của cậu chủ em đó, nói vớ nói vẩn gì thế?”
Chu Chu: “…Hỏ?”
Đoàn Lăng kéo cậu vào lòng, ôm cậu cùng lướt xem ảnh, “Pháo đài nhỏ hơn là của anh, cái lớn bên cạnh của anh cả, bên phải là anh hai, cái có mái vòm lớn nhất ở phía sau là của cha mẹ anh, đây là trang viên của bọn anh ở Mỹ, Đoàn gia chúng ta truyền từ mấy đời, anh sống ở đây 20 năm.”
Chu Chu: “…”
Đoàn Lăng nhếch cao mày, vẻ mặt đắc chí, “Còn ao ước của người khác nữa không?”
Chu Chu chầm chậm lắc đầu, thấp thỏm “Em, em sau này sẽ nghe lời…”
Đoàn Lăng buồn cười nhéo tai cậu, “Em sợ gì chứ?”
“Em cảm thấy… anh thật sự có cả trăm phương pháp làm em biến mất…”
Đoàn Lăng cười phá lên, dụi trán vào sống mũi của cậu, “Đầu đất nhỏ, anh không nỡ lòng đâu.”
Thế là sếp Đoàn hài lòng hả dạ khoe khoang của cải, rồi lại khoe khoang kỹ thuật, buổi tối ôm Chu Chu mệt thành chó ngủ say như chết, mấy ngày liên tiếp tâm trạng đều rất tốt, mãi đến tận một ngày trước khi nhập học khóa diễn xuất vẫn cần cù chăm chỉ gieo hạt giống, cày cấy đến trời tờ mờ sáng mới vừa lòng thỏa ý thu tay.
Chu Chu thấy lúc nghỉ ngơi còn mệt hơn lúc không nghỉ, bước xuống lầu mà chân run run, khắp toàn thân từ trên xuống dưới dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy hiện tượng “thận hư”. Mao Tiểu Vũ im lặng rồi khéo léo nói, “Nếu không thì… chúng ta nghỉ ngơi một lát? Tối hẵng đi?”
Chu Chu khóc không ra nước mắt, “Có phải thấy rất rõ không?”
Mao Tiểu Vũ hít một hơi, đau xót gật đầu, “Mùi vị cũng khá… phóng đãng.”
Chu Chu: “…Ôi, chết mất.”
Chu Chu ngồi bên cạnh Mao Tiểu Vũ hấp thu hồn khí thuần khiết, hấp một hồi lâu mới gục đầu xuống xe.
Kết quả vừa ngẩng đầu thì gặp người quen, cậu ngạc nhiên gọi, “Anh Đàm Kiêu!”
Đàm Kiêu sửng sốt, thấy cậu thì vui vẻ bước đến, “Em cũng học lớp này?”
“Vâng, anh cũng vậy hả?”
“Ừ, trước đây anh là thế thân võ thuật, chưa từng diễn xuất nên tổng giám đốc Đỗ bảo anh đi học.”
Đang nói thì sau lưng bước đến một người, là tổng giám đốc Đỗ.
Tổng giám đốc Đỗ nhìn Chu Chu, vươn tay ra với cậu, “Tô Chu phải không, thường nghe Đàm Kiêu nhắc về cậu.”
Chu Chu thấy tổng giám đốc Đỗ xong thì si mê, ngơ ngác bắt tay. Chu choa, đẹp quá.
“Đàm Kiêu không có bạn bè, nếu cậu rảnh rỗi thì dẫn anh ấy đi đâu đó, có khi tôi khá bận rộn,” y rụt tay về, nói, “Chắc tổng giám đốc Đoàn cũng rất bận phải không, hai người tụ tập làm bạn, anh ấy sẽ không nhàm chán.”
“Anh… không thấy chán gì lắm,” Đàm Kiêu gãi đầu, nhưng vẫn cười, “Không cần lo cho anh, không phải em có một cuộc họp buổi sáng sao? Nhanh đi đi.”
Tổng giám đốc Đỗ ừ một tiếng, nâng tay sửa sang cổ áo cho hắn, chỉnh cà vạt ngay ngắn rồi tiện tay xoa tóc hắn, “Buổi tối em có tiệc xã giao, không cần chờ em.”
“…À ừ.” [kuroneko3026]
Từ đầu đến cuối tổng giám đốc Đỗ đều không có biểu cảm nào, câu vừa nói có thể xem là dài lắm rồi, y lùi về sau một bước nhìn Đàm Kiêu một lúc, rốt cuộc phất tay nói, “Tạm biệt.”
Đàm Kiêu ừ, cười, “Tạm biệt.”
Cả quá trình Chu Chu đều hóng hớt cười mỉm quan sát hai người họ, Đàm Kiêu không nhìn đối phương nữa, quay đầu thì thấy ánh mắt mang đầy thâm ý của Chu Chu, hắn đỏ ửng má, ngượng ngùng hỏi, “Em cười cái gì?”
“Em nói anh nghe, em ngửi một cái thôi là biết mùi vị trên người anh khang khác, chắc chắn là khác với lần trước.”
“…Có gì khác chứ,” Đàm Kiêu than thở, “Đi mau thôi, sắp đến giờ.”
Chu Chu hớn hở, ngoái đầu phất tay với Mao Tiểu Vũ xong hai người cùng đi học.
Giáo viên diễn xuất đúng là rất chuyên nghiệp, không những chỉ dạy tận tình mà còn đặc biệt nghiêm khắc, mỗi một người trong lớp đều là tiểu thịt tươi có chút danh tiếng nhưng giáo viên đối xử bình đẳng, biểu hiện mà không tốt thì phê bình thẳng thắn, đứng mũi chịu sào là hai tay mơ “nửa đường đổi nghề” Tô Chu và Đàm Kiêu.
“Bạn Tô Chu có thể kiềm hãm biểu hiện lại không, kiềm hãm có hiểu không? Cường điệu hóa như thế là do trúng gió? Bạn nghĩ bạn là Husky? Thánh biểu cảm hay gì?”
Chu Chu: Ơ? Giáo viên đúng là thiên tài!
Bởi vì Chu Chu thiếu thông minh (lời khen thật lòng!) nên bị mắng vài câu vẫn vui vẻ, căn bản không để trong lòng, còn Đàm Kiêu vẫn luôn im lặng không nói gì, bị mắng càng nhiều thì càng mắc sai sót, đến cuối cùng không nhớ nổi lời thoại, sắc mặt tái mét.
Sau cùng thầy thực sự không chịu nổi nữa, nói thẳng, “Không biết diễn thì đừng lăn lộn trong cái giới này, ngoại hình vốn không bắt mắt mà kỹ năng diễn xuất còn tệ hại như thế, làm khó bản thân để làm gì?”
Nói xong mặt Đàm Kiêu đỏ tới mang tai, vành mắt cũng đỏ.
Đến lúc nghỉ trưa Đàm Kiêu là người đầu tiên đi ra cửa, vốn dĩ hắn đã kiệm lời, biểu hiện quá kém nên càng không có nhân duyên, trước kia vì giám đốc Đỗ muốn tiếp cận hắn mà hắn luôn bỏ chạy, ai cũng nghĩ A Đẩu không đỡ nổi tường chẳng mấy chốc sẽ bị vứt bỏ, căn bản không cần tốn sức xu nịnh.
(*) A Đẩu: Là hoàng đế Lưu Thiện con Lưu Bị, bị xem là kẻ bất tài vô dụng.
Huống hồ ngũ quan của hắn cực kỳ bình thường, tổng giám đốc Đỗ có thể hứng thú trong bao lâu? Chơi đùa tí thôi.
Chỉ có một mình Chu Chu là đi theo, hai người đã quen biết với nhau trong chương trình thực tế nên giao tình rất tốt, Chu Chu đuổi theo hắn lên sân thượng, thấy sắc mặt hắn thật sự tệ nên lựa lời an ủi, “Anh đừng để trong lòng mà, em cố ý đếm rồi! Anh bị mắng bảy lần, còn em đến chín lần, mắng thì mắng, cố gắng nâng cao là được mà?”
Đàm Kiêu cắn chặt môi, sờ soạng túi phía dưới mới nhớ ra mình đã cai thuốc, vẻ mặt hoảng hốt, ngực bỗng đau nhói vô cùng.
“Này, anh Đàm Kiêu anh đừng buồn mà,” Chu Chu sốt ruột muốn chết, bước đến lay vai hắn, “Chúng ta không có kinh nhiệm còn không chú tâm học, diễn không tốt là chuyện rất bình thường, anh đừng áp lực quá…”
“Anh với em không giống nhau,” Đàm Kiêu rốt cuộc lên tiếng, chống tay lên lan can mệt mỏi sụp vai xuống, “Ngoại hình của em đẹp, dù không biết diễn đứng đó thôi vẫn sẽ có nhiều người yêu thích em, còn anh… anh chỉ có con đường diễn tốt. Anh cũng đang cố gắng học hỏi, tốt hôm qua còn đọc giáo trình, xem phim để bắt chước theo, nhưng đầu óc anh quá ngốc, hồi nhỏ đọc sách cũng không giỏi, đã nỗ lực nhưng luôn luôn làm sai…”
Chu Chu không biết nên an ủi thế nào, cậu nói thăm dò, “Thật ra… Ặc, sở trường của mỗi người mỗi khác, anh xem anh đánh nhau rất lợi hại, em có học cũng không biết.”
“Anh là điển hình của đầu óc đơn giản tứ chi phát triển,” Đàm Kiêu nói lầm bầm nghe rất tự ti, “Anh liều mạng học nhưng vẫn không được, anh đúng là ngốc chết mất, thầy nói không sai, anh không nên tiến vào cái giới này, vốn anh không phù hợp…”
Chu Chu vội vã ngắt ngang lời hắn, nói lảng sang chuyện khác, “Vậy thì vì sao cứ phải là ngôi sao? Ý em là… anh đánh đấm lợi hại như vậy, làm huấn luyện viên võ thuật không phải cũng rất tốt à?”
Đàm Kiêu ngập ngừng muốn nói lại thôi một lúc, rồi đưa cho cậu một đáp án rất bất lực, “Anh cần tiền.”
Chu Chu: “…” Thật có đạo lý, không biết nên nói gì tiếp.
Dường như Đàm Kiêu rơi vào cảm xúc mỏi mệt nào đó, hắn dúi đầu vào cánh tay mãi lâu sau vẫn không ngước lên, móng tay cũng bấm trắng bệch.
Cả một buổi trưa Đàm Kiêu và Tô Chu tiếp tục bị mắng, người ở vế trước càng lúc càng im lặng luống cuống, còn Chu Chu bị chửi mất cảm giác, dứt khoát giả ngu cười ha há suốt trưa, nghiêm túc viết ghi chép hết mấy tờ nhưng năng lực không thấy tiến bộ chút nào.
Đợi chương trình học kết thúc, Mao Tiểu Vũ đến đón cậu, hỏi, “Thế nào, có thu hoạch không?”
“Có!” Chu Chu nói ra câu từ tận đáy lòng, “Học được rất nhiều từ ngữ mới mắng người không thô tục nhưng vẫn khiến người ta muốn nhảy lầu! Ngôn ngữ loài người thật kỳ diệu!”
Mao Tiểu Vũ: “…” Quái gì vậy?
“Em bị mắng?”
“Haiz, giáo viên nói em khoa trương quá, nhưng có một thầy giáo nói em ngốc như vậy toàn toàn có thể làm diễn viên hài với khả năng diễn xuất vốn có, em thấy nói rất đúng! Anh Tiểu Vũ, không ấy chúng ta chuyển sang biểu diễn tấu nói đi, không chừng rất phù hợp với em!”
Mao Tiểu Vũ: “…Anh suy nghĩ đã.”
Tối hôm đó về nhà, Đoàn Lăng cực hào hứng hỏi, “Hôm nay học cái gì?”
Chu Chu không muốn làm anh lo lắng nên trả lời, “Học cách kiểm soát biểu cảm! Thầy bảo là em học rất tốt!”
Đoàn Lăng hoài nghi, “Em có thể học được cách kiểm soát biểu cảm á? Dù em có ở hình dạng chó thì biểu cảm vẫn rất phóng đại cơ mà, lừa ma à?”
Chu Chu mếu, nguýt anh, “Chậc còn chẳng phải là sợ anh lo lắng sao, sao anh đáng ghét vậy chứ.”
Đoàn Lăng cười haha xoa xoa gáy cậu, “Bị mắng chứ gì?”
Chu Chu phồng má oan ức hậm hừ, “Bọn họ mắng em ngốc.”
“Ừ, rất khách quan.”
“…Nói em ngốc như con Husky.”
“Ái chà, thầy của em có tiền đồ đấy.”
“Ý gì chứ, Husky ngốc lắm hả? Rõ ràng bao ngầu!”
Đoàn Lăng cười véo gương mặt nhăn nhó tức giận của cậu, “Ngốc thì sao? Anh thích nhìn em ngốc, chứ thông minh thì anh đâu có hiếm lạ gì.”
Chu Chu phấn chấn, một lúc sau lại không vui, “Vậy đúng là ngốc rồi còn gì?”
Đoàn Lăng không chọc cậu nữa, anh dỗ, “Lời các thầy nói phải cố gắng tiếp thu, họ đều là giáo viên có tên tuổi trong nghề, em theo họ chắc chắn có thể học được nhiều thứ. Bị mắng cũng đừng buồn quá, cứ xem là họ xàm xí thôi, chúng ta học là học kỹ năng bản lĩnh, học được chúng là tốt rồi.”
Chu Chu dụi vào người anh làm nũng, “Em còn tưởng anh sẽ nói: Kẻ nào dám động vào vợ yêu của ông trùm ta, hãy xem ta trục xuất từng người các ngươi ra khỏi địa cầu đây!”
Đoàn Lăng run chân, anh nắm véo mặt cậu, “Bớt xem mấy thứ tiểu thuyết vớ vẩn đó đi.”
Chu Chu nằm trong lòng anh cười vui vẻ, Đoàn Lăng chọc cậu một hồi thì nói, “Dĩ nhiên anh sẽ bảo vệ em, nhưng sẽ không chiều chuộng một cách vô pháp vô thiên, vả lại Chu Chu của chúng ta đáng yêu thế này mà thầy vẫn cam lòng mắng thì chắc hẳn em diễn tệ thật.”
Chu Chu: “…” (đọc ở sstruyen làm chó)
Không chiều thì thôi, có thể đừng đả kích bổn cực cưng không _(:3” ∠)_
Đoàn Lăng cười trầm, anh cúi đầu hôn, “Nhỏ ngốc, dù em có là bình hoa chăng nữa anh vẫn có thể nâng cho em nổi tiếng, đừng lo gì cả, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.”
Chu Chu lại cảm động, cậu nói chân thành, “Em sẽ cố gắng vì anh.”
Đoàn Lăng gật gù, rồi lại thở dài, “Nếu thật sự ngốc quá, cố thế nào cũng không học được thì làm một người cày đồng giữa ban trưa, mồ hơi thấm xuống đất là được rồi, cứ thong thả cũng không tệ.”
Chu Chu: “…Cậu chủ nhỏ, anh thật sự đen đến mức không mặt mũi nhìn luôn đó.”
Đoàn Lăng cười điềm đạm, “Tách tách tách, học theo em thôi.”
Thế là trò giỏi hơn thầy sư phụ của đồ đệ bị đồ đệ của sư phụ giỏi hơn giày vò hơn nửa đêm (câu này nhìn mà hiểu thì chắc chắn không phải Husky!), ngày hôm sau Chu Chu đỡ eo khó khăn xuống lầu, nhìn thấy Mao Tiểu Vũ mới miễn cưỡng đứng thẳng lên, cậu kinh hãi, “Anh Tiểu Vũ em đã nói với anh đừng mua ba ba cho cậu chủ nhỏ nữa, quá quá quá đáng sợ! Em muốn chết trên giường đây này!”
Mao Tiểu Vũ: “…Ừ, anh, anh sai rồi.”
Mao Tiểu Vũ đỏ mặt, Chu Chu thì không hề ngượng ngùng đi bên cạnh xỉa xói về mấy tư thế khoa trương tối hôm qua, quả thật sắp điên rồi: “…Anh biết không! Anh ấy bỗng dưng đứng lên, cả người em bị treo ở trên đó, trời đất, muốn chết áaa! Treo như thế xong lại xoay em sang phía khác, má ơi, lúc đó đầu em trống rỗng! Gào rát họng, gào đến mức bà lão sát vách bật sáng đèn, tưởng em bị chuyện gì!”
Mao Tiểu Vũ: “Khụ khụ, ừm, ừm.”
Chu Chu: “Thật sự siêu vất vả!”
Mao Tiểu Vũ: “Ồ, ừm.”
Chu Chu sục sôi phẫn nộ mắng Đoàn Lăng suốt đường đi, mặt Mao Tiểu Vũ đỏ như đít khỉ tương tự cái đèn đỏ ở phía xa, trông đặc biệt đối xứng. Cuối cùng Chu Chu hỏi sâu xa, “Anh cũng biến thái như thế?”
Mao Tiểu Vũ ngạc nhiên, nửa buổi sau mới mịt mờ, “Hả?”
“Không phải anh có con gái sao?” Chu Chu bỗng ngồi xổm lên ghế, tò mò hỏi, “Con cũng có rồi, vậy là càng dùng sức đúng không? Phải cực kỳ mạnh mẽ mới có thể tạo em bé nhỉ?”
Mao Tiểu Vũ: “…Khụ khụ khụ, à, không có.”
“Thật á?” Chu Chu vô cùng nghi ngờ, “Vậy anh nói em nghe đi, anh với vợ anh… À xin lỗi xin lỗi, em quên mất anh đã ly hôn.”
Mao Tiểu Vũ vội vã phất tay, thính tai đỏ bừng, “Em, em đừng nói nữa, nói nữa anh không lái xe được.”
Chu Chu mỉm cười, nháy mắt ra hiệu, “Anh có phản ứng hả?”
Mao Tiểu Vũ tức thời kẹp chặt đũng quần, cuống cuồng lắc đầu, “Không không, không hề.”
Chu Chu cười nhạo nhìn chỗ không thể nói của y, sau đó chớp chớp mắt, ồ một tiếng, “Không có phản ứng, vậy anh căng thẳng cái gì? Ôi? Anh không sợ vãi tè đó chứ?”
Mao Tiểu Vũ phanh kít một tiếng đậu xe vào ven đường, y bỗng nằm sấp lên tay lái, ngay cả mu bàn tay cũng đỏ lựng.
Cuối cùng Chu Chu cũng cảm thấy không đúng, cậu hốt hoảng hỏi, “Xin lỗi, em nói đáng sợ quá hả?”
Mao Tiểu Vũ giật giật hai bên má, hiển nhiên đang cắn răng kiềm chế gì đó, Chu Chu hoảng sợ vội vàng cầm khăn giấy từ ghế sau đưa cho y, sợ sệt nói, “Này, em xin lỗi, em ra ngoài một lát, anh… tự giải quyết nhé, thật sự xin lỗi, sau này em không nói nữa, huhu…”
Cậu lật đật xuống xe, ngồi xổm ở bên ngoài cực kỳ áy náy. Sao lại dọa Mao Tiểu Vũ tè cả ra quần cơ chứ? Là tè ra quần đúng không? Chỗ phía trước ướt mà…
Không đúng! Không đúng không đúng, dọa y thành như thế chắc chắn là vì Đoàn Lăng thật sự quá biến thái! Chắc chắn Mao Tiểu Vũ chưa từng nghe chuyện giống thế nên mới sợ vãi tè!
Trời đất, cậu chủ nhỏ anh đúng là không có thuốc chữa…
Chu Chu ngồi xổm bên ngoài vừa xám hối vừa quyết định lúc về bàn bạc với Đoàn Lăng chuyện này, thật sự không thể ngày nào cũng đua xe, sẽ bị giao nộp lên quốc gia!
Chờ đến nửa ngày, rốt cuộc Mao Tiểu Vũ cũng mở cửa nghẹn giọng bảo, “Được rồi…”
Chu Chu meo meo ngồi vào trong xe, phát hiện Mao Tiểu Vũ đã thay quần thể thao, chắc là đồ dự phòng để trong xe, cậu nhanh chóng xin lỗi lần nữa, “Thật sự xin lỗi anh, em không nghĩ hai người bọn em… khụ, kịch liệt đến mức dọa anh sợ…”
Mao Tiểu Vũ vội vã lắc đầu, trái lại hơi áy náy, “Không phải, không liên quan gì đến em, là do anh… Haiz quên đi, đi nhanh thôi, muộn rồi.”
“Ồ vâng! Đi thôi đi thôi.”
Suốt đường đi Chu Chu yên tĩnh như gà, đặc biệt ngoan ngoãn, Mao Tiểu Vũ hỏi một câu mới đáp một câu, không thừa một lời. Mao Tiểu Vũ không thích ứng nổi, y nhỏ giọng nói, “À… em muốn nói gì cứ nói, anh thật sự không sao…”
Chu Chu nào dám phóng túng, cậu chỉ chọn nói những thứ giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa, không dám xỉa xói Đoàn Lăng với y nữa.
Vì xuất phát rất sớm nên không đến muộn, còn dư 10 phút. Mấy người trong lớp túm năm tụm ba trò chuyện, chỉ một mình Đàm Kiêu đứng ở góc, Chu Chu tính gọi hắn thì chợt nghe thấy mấy người bên cạnh thảo luận, “Này tụi mày nói xem sếp Đỗ nghĩ gì trong đầu nhỉ?”
“Mày nói Đàm Kiêu á hả?”
“Còn có thể là ai nữa,” người đang nói là một cô gái cao gầy xinh đẹp nhưng đầy vẻ khinh bỉ, “Ngoại hình thì xấu, diễn lại tệ, sếp Đỗ xem trọng anh ta chỗ nào?”
“Không phải xuất thân từ thế thân võ thuật sao? Không chừng là vì ‘công phu’ tốt, haha.”
“À tụi mày biết chưa? Tao nghe nói sếp Đỗ bị rối loạn lưỡng cực, lúc phát tác tình trạng rất đáng sợ.”
“Là gì vậy?”
“Thì bỗng dưng cáu kỉnh, tính tình nóng nảy, siêu đáng sợ, tao biết nhân viên của tập đoàn Ninh Vũ, bọn họ kể cách mười ngày nửa tháng là phải quét dọn văn phòng của tổng giám đốc, bên trong bị đập nát toàn bộ.”
“…Vãi, chẳng trách vừa ý Đàm Kiêu, chắc tại cường tráng chứ gì?”
Mấy người họ đang tán dóc khí thế thì bất ngờ có một gương mặt thò lại gần, nghiêng đầu lè lưỡi, tròng trắng lật lên, bộ dạng như của ma treo cổ. Vài cô sợ hét toáng lên, giật bắn người, mắng, “Tô Chu cậu làm gì thế! Hù chết người hả!”
Chu Chu hì một tiếng, như rất vui, nhảy nhót hai cái cười nói, “Ây da, xem ra trừ phim hài tôi còn có thể đi diễn phim kinh dị! Thế nào, có phải hiệu quả rất tốt không? Tôi diễn thêm hai lần cho các cậu nhé? Còn nữa…”
“Đi đi đi! Có bệnh uống thuốc đi!”
Mấy cô gái tản ra như chim muông, Chu Chu nhún vai cười híp mắt nói, “Tôi nói với mấy cậu nhé, đầu lưỡi mà dài quá sẽ bị ác quỷ cắt đứt đó!” Nói xong lè lưỡi rồi tạo hình cây kéo cắt cắt hai lần, nắm cổ của mình trợn mắt khoa trương, “A ~~ thế này này, không còn đầu lưỡi, ôi chao, ngủm củ tỏi đó nha ~~”
Mấy cô gái biết tỏng là cậu đang mỉa mai mình, nghẹn đỏ mặt cũng không dám nói thêm gì nữa, trùng hợp giáo viên diễn xuất bước vào cửa thì nhìn thấy Chu Chu ở đối diện đang lè lưỡi, lật tròng trắng đến nỗi không thấy con ngươi đâu, bóp cổ mình như sắp ợ hơi đánh rắm, giáo viên im lặng hai giây xong bước hai ba bước lại đập gáy cậu, một đập làm cậu rụt đầu lưỡi về, thầy nổi giận mắng, “Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Kiềm hãm kiềm hãm! Kiềm hãm cảm xúc lại! Đừng có khoa trương đến thế! Cậu thật sự nghĩ mình là Husky đó à!”
Chu Chu: Ơ kìa… ⊙▽⊙?
Thính tai run run hai lần, Chu Chu hít sâu một hơi, sau cùng cậu không nhịn nổi nữa!
“Áu áu ~ ẳng ẳng! Thầy ơi rốt cuộc vì sao thầy biết vậy! Gấu gấu gấu! Thầy lợi hại quá đi ~ em siêu khâm phục thầy luôn! Áu áu ~~ thật sự siêu khâm phục áu! Gấu gấu ——!”
Giáo viên diễn xuất: …Mẹ nó, thiểu năng ư?
Chu Chu sung sướng hôn anh, kể, “Hai ngày nay em đọc ghi chép của Tạ Du đại đại, viết rất hay! Em thấy nó còn tốt hơn nhiều so với sách anh Tiểu Vũ mua!”
Lông mày Đoàn Lăng nhảy giật một cái, anh hỏi đề phòng, “Em lấy ghi chép ở đâu?”
“Đến nhà anh ấy lấy.”
Đoàn Lăng lập tức hít thở không thông, “Em còn đến nhà anh ta lấy?”
Cứ tưởng cậu nhóc sẽ đắc chí một phen, ai ngờ lại rụt cổ giơ một cái móng vuốt lên nói nghiêm túc, “Cậu chủ nhỏ, về sau em sẽ theo đuổi thần tượng một cách lý trí, không tiếp tục phóng túng nữa!”
Mi còn biết mi phóng túng?
Đoàn Lăng khó hiểu, không kìm được hỏi, “Sao tự dưng giác ngộ thế?”
Chu Chu vẫn sợ hãi trong lòng, “Bạn trai của Tạ Du đại đại là một tên cường hào!” Nói xong vòng hai tay cực lớn, “Này ~ lớn như này… Không phải!” Chu Chu vòng một cánh tay rồi chạy sang đầu bên kia vòng tay kia lại, trợn mắt nói, “Lớn vậy đó! Thật sự là siêu cấp giàu có!”
(*) Cường hào: Từ để chỉ tầng lớp nhà giàu mới nổi trong giai đoạn kinh tế Trung Quốc bùng nổ, nhưng không biết cách tiêu tiền nên thường mua nhà, xe xịn để khoe mẽ.
Tất nhiên Đoàn Lăng biết cậu đang nói ai, anh nhíu mày hỏi, “Chấn động với nhà của người ta rồi à?”
“Chính xác! Chu choa, tại sao có thể có tòa nhà lớn đến vậy! Em muốn cách anh ấy xa một tí, thật đáng sợ.”
Đoàn Lăng chợt hừ cười, móc điện thoại từ trong túi ra từ tốn đưa cho cậu xem, “Đây, xem đi.”
Chu Chu khó hiểu nhận nó, trên màn hình là trang viên một pháo đài chụp từ trên không xuống, hồ nước bao bọc xung quanh, trong trang viên có vài cái suối phun, xa xa đậu một chiếc trực thăng, còn khoa trương hơn cả khu biệt thự ban ngày cậu thấy. Chu Chu sợ hãi, “Trời đất! Người sống ở nơi như thế này nghĩ gì nhỉ? Không sợ đi lạc? Tối gặp ma thì tính sao? Đi nhà vệ sinh là phải chạy nước rút mấy trăm mét suốt 10 phút? Mỗi ngày tỉnh giấc từ trên chiếc giường 10000 mét vuông? Xuống giường có tìm ra dép không? Quả là tự gây khó dễ cho bản thân mà!”
Đoàn Lăng: “…”
Anh nắm cái miệng đang liến thoắng của Chu Chu, bực bội nói, “Đây là nhà cũ của cậu chủ em đó, nói vớ nói vẩn gì thế?”
Chu Chu: “…Hỏ?”
Đoàn Lăng kéo cậu vào lòng, ôm cậu cùng lướt xem ảnh, “Pháo đài nhỏ hơn là của anh, cái lớn bên cạnh của anh cả, bên phải là anh hai, cái có mái vòm lớn nhất ở phía sau là của cha mẹ anh, đây là trang viên của bọn anh ở Mỹ, Đoàn gia chúng ta truyền từ mấy đời, anh sống ở đây 20 năm.”
Chu Chu: “…”
Đoàn Lăng nhếch cao mày, vẻ mặt đắc chí, “Còn ao ước của người khác nữa không?”
Chu Chu chầm chậm lắc đầu, thấp thỏm “Em, em sau này sẽ nghe lời…”
Đoàn Lăng buồn cười nhéo tai cậu, “Em sợ gì chứ?”
“Em cảm thấy… anh thật sự có cả trăm phương pháp làm em biến mất…”
Đoàn Lăng cười phá lên, dụi trán vào sống mũi của cậu, “Đầu đất nhỏ, anh không nỡ lòng đâu.”
Thế là sếp Đoàn hài lòng hả dạ khoe khoang của cải, rồi lại khoe khoang kỹ thuật, buổi tối ôm Chu Chu mệt thành chó ngủ say như chết, mấy ngày liên tiếp tâm trạng đều rất tốt, mãi đến tận một ngày trước khi nhập học khóa diễn xuất vẫn cần cù chăm chỉ gieo hạt giống, cày cấy đến trời tờ mờ sáng mới vừa lòng thỏa ý thu tay.
Chu Chu thấy lúc nghỉ ngơi còn mệt hơn lúc không nghỉ, bước xuống lầu mà chân run run, khắp toàn thân từ trên xuống dưới dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy hiện tượng “thận hư”. Mao Tiểu Vũ im lặng rồi khéo léo nói, “Nếu không thì… chúng ta nghỉ ngơi một lát? Tối hẵng đi?”
Chu Chu khóc không ra nước mắt, “Có phải thấy rất rõ không?”
Mao Tiểu Vũ hít một hơi, đau xót gật đầu, “Mùi vị cũng khá… phóng đãng.”
Chu Chu: “…Ôi, chết mất.”
Chu Chu ngồi bên cạnh Mao Tiểu Vũ hấp thu hồn khí thuần khiết, hấp một hồi lâu mới gục đầu xuống xe.
Kết quả vừa ngẩng đầu thì gặp người quen, cậu ngạc nhiên gọi, “Anh Đàm Kiêu!”
Đàm Kiêu sửng sốt, thấy cậu thì vui vẻ bước đến, “Em cũng học lớp này?”
“Vâng, anh cũng vậy hả?”
“Ừ, trước đây anh là thế thân võ thuật, chưa từng diễn xuất nên tổng giám đốc Đỗ bảo anh đi học.”
Đang nói thì sau lưng bước đến một người, là tổng giám đốc Đỗ.
Tổng giám đốc Đỗ nhìn Chu Chu, vươn tay ra với cậu, “Tô Chu phải không, thường nghe Đàm Kiêu nhắc về cậu.”
Chu Chu thấy tổng giám đốc Đỗ xong thì si mê, ngơ ngác bắt tay. Chu choa, đẹp quá.
“Đàm Kiêu không có bạn bè, nếu cậu rảnh rỗi thì dẫn anh ấy đi đâu đó, có khi tôi khá bận rộn,” y rụt tay về, nói, “Chắc tổng giám đốc Đoàn cũng rất bận phải không, hai người tụ tập làm bạn, anh ấy sẽ không nhàm chán.”
“Anh… không thấy chán gì lắm,” Đàm Kiêu gãi đầu, nhưng vẫn cười, “Không cần lo cho anh, không phải em có một cuộc họp buổi sáng sao? Nhanh đi đi.”
Tổng giám đốc Đỗ ừ một tiếng, nâng tay sửa sang cổ áo cho hắn, chỉnh cà vạt ngay ngắn rồi tiện tay xoa tóc hắn, “Buổi tối em có tiệc xã giao, không cần chờ em.”
“…À ừ.” [kuroneko3026]
Từ đầu đến cuối tổng giám đốc Đỗ đều không có biểu cảm nào, câu vừa nói có thể xem là dài lắm rồi, y lùi về sau một bước nhìn Đàm Kiêu một lúc, rốt cuộc phất tay nói, “Tạm biệt.”
Đàm Kiêu ừ, cười, “Tạm biệt.”
Cả quá trình Chu Chu đều hóng hớt cười mỉm quan sát hai người họ, Đàm Kiêu không nhìn đối phương nữa, quay đầu thì thấy ánh mắt mang đầy thâm ý của Chu Chu, hắn đỏ ửng má, ngượng ngùng hỏi, “Em cười cái gì?”
“Em nói anh nghe, em ngửi một cái thôi là biết mùi vị trên người anh khang khác, chắc chắn là khác với lần trước.”
“…Có gì khác chứ,” Đàm Kiêu than thở, “Đi mau thôi, sắp đến giờ.”
Chu Chu hớn hở, ngoái đầu phất tay với Mao Tiểu Vũ xong hai người cùng đi học.
Giáo viên diễn xuất đúng là rất chuyên nghiệp, không những chỉ dạy tận tình mà còn đặc biệt nghiêm khắc, mỗi một người trong lớp đều là tiểu thịt tươi có chút danh tiếng nhưng giáo viên đối xử bình đẳng, biểu hiện mà không tốt thì phê bình thẳng thắn, đứng mũi chịu sào là hai tay mơ “nửa đường đổi nghề” Tô Chu và Đàm Kiêu.
“Bạn Tô Chu có thể kiềm hãm biểu hiện lại không, kiềm hãm có hiểu không? Cường điệu hóa như thế là do trúng gió? Bạn nghĩ bạn là Husky? Thánh biểu cảm hay gì?”
Chu Chu: Ơ? Giáo viên đúng là thiên tài!
Bởi vì Chu Chu thiếu thông minh (lời khen thật lòng!) nên bị mắng vài câu vẫn vui vẻ, căn bản không để trong lòng, còn Đàm Kiêu vẫn luôn im lặng không nói gì, bị mắng càng nhiều thì càng mắc sai sót, đến cuối cùng không nhớ nổi lời thoại, sắc mặt tái mét.
Sau cùng thầy thực sự không chịu nổi nữa, nói thẳng, “Không biết diễn thì đừng lăn lộn trong cái giới này, ngoại hình vốn không bắt mắt mà kỹ năng diễn xuất còn tệ hại như thế, làm khó bản thân để làm gì?”
Nói xong mặt Đàm Kiêu đỏ tới mang tai, vành mắt cũng đỏ.
Đến lúc nghỉ trưa Đàm Kiêu là người đầu tiên đi ra cửa, vốn dĩ hắn đã kiệm lời, biểu hiện quá kém nên càng không có nhân duyên, trước kia vì giám đốc Đỗ muốn tiếp cận hắn mà hắn luôn bỏ chạy, ai cũng nghĩ A Đẩu không đỡ nổi tường chẳng mấy chốc sẽ bị vứt bỏ, căn bản không cần tốn sức xu nịnh.
(*) A Đẩu: Là hoàng đế Lưu Thiện con Lưu Bị, bị xem là kẻ bất tài vô dụng.
Huống hồ ngũ quan của hắn cực kỳ bình thường, tổng giám đốc Đỗ có thể hứng thú trong bao lâu? Chơi đùa tí thôi.
Chỉ có một mình Chu Chu là đi theo, hai người đã quen biết với nhau trong chương trình thực tế nên giao tình rất tốt, Chu Chu đuổi theo hắn lên sân thượng, thấy sắc mặt hắn thật sự tệ nên lựa lời an ủi, “Anh đừng để trong lòng mà, em cố ý đếm rồi! Anh bị mắng bảy lần, còn em đến chín lần, mắng thì mắng, cố gắng nâng cao là được mà?”
Đàm Kiêu cắn chặt môi, sờ soạng túi phía dưới mới nhớ ra mình đã cai thuốc, vẻ mặt hoảng hốt, ngực bỗng đau nhói vô cùng.
“Này, anh Đàm Kiêu anh đừng buồn mà,” Chu Chu sốt ruột muốn chết, bước đến lay vai hắn, “Chúng ta không có kinh nhiệm còn không chú tâm học, diễn không tốt là chuyện rất bình thường, anh đừng áp lực quá…”
“Anh với em không giống nhau,” Đàm Kiêu rốt cuộc lên tiếng, chống tay lên lan can mệt mỏi sụp vai xuống, “Ngoại hình của em đẹp, dù không biết diễn đứng đó thôi vẫn sẽ có nhiều người yêu thích em, còn anh… anh chỉ có con đường diễn tốt. Anh cũng đang cố gắng học hỏi, tốt hôm qua còn đọc giáo trình, xem phim để bắt chước theo, nhưng đầu óc anh quá ngốc, hồi nhỏ đọc sách cũng không giỏi, đã nỗ lực nhưng luôn luôn làm sai…”
Chu Chu không biết nên an ủi thế nào, cậu nói thăm dò, “Thật ra… Ặc, sở trường của mỗi người mỗi khác, anh xem anh đánh nhau rất lợi hại, em có học cũng không biết.”
“Anh là điển hình của đầu óc đơn giản tứ chi phát triển,” Đàm Kiêu nói lầm bầm nghe rất tự ti, “Anh liều mạng học nhưng vẫn không được, anh đúng là ngốc chết mất, thầy nói không sai, anh không nên tiến vào cái giới này, vốn anh không phù hợp…”
Chu Chu vội vã ngắt ngang lời hắn, nói lảng sang chuyện khác, “Vậy thì vì sao cứ phải là ngôi sao? Ý em là… anh đánh đấm lợi hại như vậy, làm huấn luyện viên võ thuật không phải cũng rất tốt à?”
Đàm Kiêu ngập ngừng muốn nói lại thôi một lúc, rồi đưa cho cậu một đáp án rất bất lực, “Anh cần tiền.”
Chu Chu: “…” Thật có đạo lý, không biết nên nói gì tiếp.
Dường như Đàm Kiêu rơi vào cảm xúc mỏi mệt nào đó, hắn dúi đầu vào cánh tay mãi lâu sau vẫn không ngước lên, móng tay cũng bấm trắng bệch.
Cả một buổi trưa Đàm Kiêu và Tô Chu tiếp tục bị mắng, người ở vế trước càng lúc càng im lặng luống cuống, còn Chu Chu bị chửi mất cảm giác, dứt khoát giả ngu cười ha há suốt trưa, nghiêm túc viết ghi chép hết mấy tờ nhưng năng lực không thấy tiến bộ chút nào.
Đợi chương trình học kết thúc, Mao Tiểu Vũ đến đón cậu, hỏi, “Thế nào, có thu hoạch không?”
“Có!” Chu Chu nói ra câu từ tận đáy lòng, “Học được rất nhiều từ ngữ mới mắng người không thô tục nhưng vẫn khiến người ta muốn nhảy lầu! Ngôn ngữ loài người thật kỳ diệu!”
Mao Tiểu Vũ: “…” Quái gì vậy?
“Em bị mắng?”
“Haiz, giáo viên nói em khoa trương quá, nhưng có một thầy giáo nói em ngốc như vậy toàn toàn có thể làm diễn viên hài với khả năng diễn xuất vốn có, em thấy nói rất đúng! Anh Tiểu Vũ, không ấy chúng ta chuyển sang biểu diễn tấu nói đi, không chừng rất phù hợp với em!”
Mao Tiểu Vũ: “…Anh suy nghĩ đã.”
Tối hôm đó về nhà, Đoàn Lăng cực hào hứng hỏi, “Hôm nay học cái gì?”
Chu Chu không muốn làm anh lo lắng nên trả lời, “Học cách kiểm soát biểu cảm! Thầy bảo là em học rất tốt!”
Đoàn Lăng hoài nghi, “Em có thể học được cách kiểm soát biểu cảm á? Dù em có ở hình dạng chó thì biểu cảm vẫn rất phóng đại cơ mà, lừa ma à?”
Chu Chu mếu, nguýt anh, “Chậc còn chẳng phải là sợ anh lo lắng sao, sao anh đáng ghét vậy chứ.”
Đoàn Lăng cười haha xoa xoa gáy cậu, “Bị mắng chứ gì?”
Chu Chu phồng má oan ức hậm hừ, “Bọn họ mắng em ngốc.”
“Ừ, rất khách quan.”
“…Nói em ngốc như con Husky.”
“Ái chà, thầy của em có tiền đồ đấy.”
“Ý gì chứ, Husky ngốc lắm hả? Rõ ràng bao ngầu!”
Đoàn Lăng cười véo gương mặt nhăn nhó tức giận của cậu, “Ngốc thì sao? Anh thích nhìn em ngốc, chứ thông minh thì anh đâu có hiếm lạ gì.”
Chu Chu phấn chấn, một lúc sau lại không vui, “Vậy đúng là ngốc rồi còn gì?”
Đoàn Lăng không chọc cậu nữa, anh dỗ, “Lời các thầy nói phải cố gắng tiếp thu, họ đều là giáo viên có tên tuổi trong nghề, em theo họ chắc chắn có thể học được nhiều thứ. Bị mắng cũng đừng buồn quá, cứ xem là họ xàm xí thôi, chúng ta học là học kỹ năng bản lĩnh, học được chúng là tốt rồi.”
Chu Chu dụi vào người anh làm nũng, “Em còn tưởng anh sẽ nói: Kẻ nào dám động vào vợ yêu của ông trùm ta, hãy xem ta trục xuất từng người các ngươi ra khỏi địa cầu đây!”
Đoàn Lăng run chân, anh nắm véo mặt cậu, “Bớt xem mấy thứ tiểu thuyết vớ vẩn đó đi.”
Chu Chu nằm trong lòng anh cười vui vẻ, Đoàn Lăng chọc cậu một hồi thì nói, “Dĩ nhiên anh sẽ bảo vệ em, nhưng sẽ không chiều chuộng một cách vô pháp vô thiên, vả lại Chu Chu của chúng ta đáng yêu thế này mà thầy vẫn cam lòng mắng thì chắc hẳn em diễn tệ thật.”
Chu Chu: “…” (đọc ở sstruyen làm chó)
Không chiều thì thôi, có thể đừng đả kích bổn cực cưng không _(:3” ∠)_
Đoàn Lăng cười trầm, anh cúi đầu hôn, “Nhỏ ngốc, dù em có là bình hoa chăng nữa anh vẫn có thể nâng cho em nổi tiếng, đừng lo gì cả, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.”
Chu Chu lại cảm động, cậu nói chân thành, “Em sẽ cố gắng vì anh.”
Đoàn Lăng gật gù, rồi lại thở dài, “Nếu thật sự ngốc quá, cố thế nào cũng không học được thì làm một người cày đồng giữa ban trưa, mồ hơi thấm xuống đất là được rồi, cứ thong thả cũng không tệ.”
Chu Chu: “…Cậu chủ nhỏ, anh thật sự đen đến mức không mặt mũi nhìn luôn đó.”
Đoàn Lăng cười điềm đạm, “Tách tách tách, học theo em thôi.”
Thế là trò giỏi hơn thầy sư phụ của đồ đệ bị đồ đệ của sư phụ giỏi hơn giày vò hơn nửa đêm (câu này nhìn mà hiểu thì chắc chắn không phải Husky!), ngày hôm sau Chu Chu đỡ eo khó khăn xuống lầu, nhìn thấy Mao Tiểu Vũ mới miễn cưỡng đứng thẳng lên, cậu kinh hãi, “Anh Tiểu Vũ em đã nói với anh đừng mua ba ba cho cậu chủ nhỏ nữa, quá quá quá đáng sợ! Em muốn chết trên giường đây này!”
Mao Tiểu Vũ: “…Ừ, anh, anh sai rồi.”
Mao Tiểu Vũ đỏ mặt, Chu Chu thì không hề ngượng ngùng đi bên cạnh xỉa xói về mấy tư thế khoa trương tối hôm qua, quả thật sắp điên rồi: “…Anh biết không! Anh ấy bỗng dưng đứng lên, cả người em bị treo ở trên đó, trời đất, muốn chết áaa! Treo như thế xong lại xoay em sang phía khác, má ơi, lúc đó đầu em trống rỗng! Gào rát họng, gào đến mức bà lão sát vách bật sáng đèn, tưởng em bị chuyện gì!”
Mao Tiểu Vũ: “Khụ khụ, ừm, ừm.”
Chu Chu: “Thật sự siêu vất vả!”
Mao Tiểu Vũ: “Ồ, ừm.”
Chu Chu sục sôi phẫn nộ mắng Đoàn Lăng suốt đường đi, mặt Mao Tiểu Vũ đỏ như đít khỉ tương tự cái đèn đỏ ở phía xa, trông đặc biệt đối xứng. Cuối cùng Chu Chu hỏi sâu xa, “Anh cũng biến thái như thế?”
Mao Tiểu Vũ ngạc nhiên, nửa buổi sau mới mịt mờ, “Hả?”
“Không phải anh có con gái sao?” Chu Chu bỗng ngồi xổm lên ghế, tò mò hỏi, “Con cũng có rồi, vậy là càng dùng sức đúng không? Phải cực kỳ mạnh mẽ mới có thể tạo em bé nhỉ?”
Mao Tiểu Vũ: “…Khụ khụ khụ, à, không có.”
“Thật á?” Chu Chu vô cùng nghi ngờ, “Vậy anh nói em nghe đi, anh với vợ anh… À xin lỗi xin lỗi, em quên mất anh đã ly hôn.”
Mao Tiểu Vũ vội vã phất tay, thính tai đỏ bừng, “Em, em đừng nói nữa, nói nữa anh không lái xe được.”
Chu Chu mỉm cười, nháy mắt ra hiệu, “Anh có phản ứng hả?”
Mao Tiểu Vũ tức thời kẹp chặt đũng quần, cuống cuồng lắc đầu, “Không không, không hề.”
Chu Chu cười nhạo nhìn chỗ không thể nói của y, sau đó chớp chớp mắt, ồ một tiếng, “Không có phản ứng, vậy anh căng thẳng cái gì? Ôi? Anh không sợ vãi tè đó chứ?”
Mao Tiểu Vũ phanh kít một tiếng đậu xe vào ven đường, y bỗng nằm sấp lên tay lái, ngay cả mu bàn tay cũng đỏ lựng.
Cuối cùng Chu Chu cũng cảm thấy không đúng, cậu hốt hoảng hỏi, “Xin lỗi, em nói đáng sợ quá hả?”
Mao Tiểu Vũ giật giật hai bên má, hiển nhiên đang cắn răng kiềm chế gì đó, Chu Chu hoảng sợ vội vàng cầm khăn giấy từ ghế sau đưa cho y, sợ sệt nói, “Này, em xin lỗi, em ra ngoài một lát, anh… tự giải quyết nhé, thật sự xin lỗi, sau này em không nói nữa, huhu…”
Cậu lật đật xuống xe, ngồi xổm ở bên ngoài cực kỳ áy náy. Sao lại dọa Mao Tiểu Vũ tè cả ra quần cơ chứ? Là tè ra quần đúng không? Chỗ phía trước ướt mà…
Không đúng! Không đúng không đúng, dọa y thành như thế chắc chắn là vì Đoàn Lăng thật sự quá biến thái! Chắc chắn Mao Tiểu Vũ chưa từng nghe chuyện giống thế nên mới sợ vãi tè!
Trời đất, cậu chủ nhỏ anh đúng là không có thuốc chữa…
Chu Chu ngồi xổm bên ngoài vừa xám hối vừa quyết định lúc về bàn bạc với Đoàn Lăng chuyện này, thật sự không thể ngày nào cũng đua xe, sẽ bị giao nộp lên quốc gia!
Chờ đến nửa ngày, rốt cuộc Mao Tiểu Vũ cũng mở cửa nghẹn giọng bảo, “Được rồi…”
Chu Chu meo meo ngồi vào trong xe, phát hiện Mao Tiểu Vũ đã thay quần thể thao, chắc là đồ dự phòng để trong xe, cậu nhanh chóng xin lỗi lần nữa, “Thật sự xin lỗi anh, em không nghĩ hai người bọn em… khụ, kịch liệt đến mức dọa anh sợ…”
Mao Tiểu Vũ vội vã lắc đầu, trái lại hơi áy náy, “Không phải, không liên quan gì đến em, là do anh… Haiz quên đi, đi nhanh thôi, muộn rồi.”
“Ồ vâng! Đi thôi đi thôi.”
Suốt đường đi Chu Chu yên tĩnh như gà, đặc biệt ngoan ngoãn, Mao Tiểu Vũ hỏi một câu mới đáp một câu, không thừa một lời. Mao Tiểu Vũ không thích ứng nổi, y nhỏ giọng nói, “À… em muốn nói gì cứ nói, anh thật sự không sao…”
Chu Chu nào dám phóng túng, cậu chỉ chọn nói những thứ giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa, không dám xỉa xói Đoàn Lăng với y nữa.
Vì xuất phát rất sớm nên không đến muộn, còn dư 10 phút. Mấy người trong lớp túm năm tụm ba trò chuyện, chỉ một mình Đàm Kiêu đứng ở góc, Chu Chu tính gọi hắn thì chợt nghe thấy mấy người bên cạnh thảo luận, “Này tụi mày nói xem sếp Đỗ nghĩ gì trong đầu nhỉ?”
“Mày nói Đàm Kiêu á hả?”
“Còn có thể là ai nữa,” người đang nói là một cô gái cao gầy xinh đẹp nhưng đầy vẻ khinh bỉ, “Ngoại hình thì xấu, diễn lại tệ, sếp Đỗ xem trọng anh ta chỗ nào?”
“Không phải xuất thân từ thế thân võ thuật sao? Không chừng là vì ‘công phu’ tốt, haha.”
“À tụi mày biết chưa? Tao nghe nói sếp Đỗ bị rối loạn lưỡng cực, lúc phát tác tình trạng rất đáng sợ.”
“Là gì vậy?”
“Thì bỗng dưng cáu kỉnh, tính tình nóng nảy, siêu đáng sợ, tao biết nhân viên của tập đoàn Ninh Vũ, bọn họ kể cách mười ngày nửa tháng là phải quét dọn văn phòng của tổng giám đốc, bên trong bị đập nát toàn bộ.”
“…Vãi, chẳng trách vừa ý Đàm Kiêu, chắc tại cường tráng chứ gì?”
Mấy người họ đang tán dóc khí thế thì bất ngờ có một gương mặt thò lại gần, nghiêng đầu lè lưỡi, tròng trắng lật lên, bộ dạng như của ma treo cổ. Vài cô sợ hét toáng lên, giật bắn người, mắng, “Tô Chu cậu làm gì thế! Hù chết người hả!”
Chu Chu hì một tiếng, như rất vui, nhảy nhót hai cái cười nói, “Ây da, xem ra trừ phim hài tôi còn có thể đi diễn phim kinh dị! Thế nào, có phải hiệu quả rất tốt không? Tôi diễn thêm hai lần cho các cậu nhé? Còn nữa…”
“Đi đi đi! Có bệnh uống thuốc đi!”
Mấy cô gái tản ra như chim muông, Chu Chu nhún vai cười híp mắt nói, “Tôi nói với mấy cậu nhé, đầu lưỡi mà dài quá sẽ bị ác quỷ cắt đứt đó!” Nói xong lè lưỡi rồi tạo hình cây kéo cắt cắt hai lần, nắm cổ của mình trợn mắt khoa trương, “A ~~ thế này này, không còn đầu lưỡi, ôi chao, ngủm củ tỏi đó nha ~~”
Mấy cô gái biết tỏng là cậu đang mỉa mai mình, nghẹn đỏ mặt cũng không dám nói thêm gì nữa, trùng hợp giáo viên diễn xuất bước vào cửa thì nhìn thấy Chu Chu ở đối diện đang lè lưỡi, lật tròng trắng đến nỗi không thấy con ngươi đâu, bóp cổ mình như sắp ợ hơi đánh rắm, giáo viên im lặng hai giây xong bước hai ba bước lại đập gáy cậu, một đập làm cậu rụt đầu lưỡi về, thầy nổi giận mắng, “Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Kiềm hãm kiềm hãm! Kiềm hãm cảm xúc lại! Đừng có khoa trương đến thế! Cậu thật sự nghĩ mình là Husky đó à!”
Chu Chu: Ơ kìa… ⊙▽⊙?
Thính tai run run hai lần, Chu Chu hít sâu một hơi, sau cùng cậu không nhịn nổi nữa!
“Áu áu ~ ẳng ẳng! Thầy ơi rốt cuộc vì sao thầy biết vậy! Gấu gấu gấu! Thầy lợi hại quá đi ~ em siêu khâm phục thầy luôn! Áu áu ~~ thật sự siêu khâm phục áu! Gấu gấu ——!”
Giáo viên diễn xuất: …Mẹ nó, thiểu năng ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook