Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó
-
Chương 31
Chu Chu cực kỳ không vui, đêm đó biến trở về hình dạng gốc ngồi xổm trên sân thượng ngắm trăng, tru lên với trăng đặc biệt đau thương. Bà lão sát vách từng được nó cứu ôm cháu trai ra, nghĩ nó bị cái gì đó tổn thương nên tội nghiệp, ném một túi thịt bò khô qua, Chu Chu lên năng lượng, vừa ăn vừa tiếp tục tru làm Đoàn Lăng thấy rất phiền, rất muốn đi ra đá mông nó, phải cả nửa buổi sau mới nhịn xuống được.
Thế là người nào đó qua ngày hôm sau vác quầng thâm đi làm, Chu Chu tru cả buổi tối cũng mệt, ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, lục tủ lạnh muốn tìm thức ăn thì phát hiện hết sạch, vậy nên cậu chuẩn bị đi mua một ít. Kết quả vừa ra đến hành lang thì bị người chặn lại, cô bé đối diện kích động gọi, “Tô Chu!”
Chu Chu giật mình, trợn mắt nói lớn, “Bạn quen tôi à!” Nói xong mới sực nhớ, “À, bạn xem ti vi!”
Cô bé hơi sửng sốt, cười haha, “Cũng phải, hai ngày trước cậu vừa nổi tiếng mà,” nói xong ghé lại gần cười nói, “Lần trước xuất hiện tin tức cứu hỏa, tớ biết ngay cậu ở chỗ này, còn cùng một tòa nhà với tớ, không ngờ tớ còn sẽ chạm mặt! Nào nào, có thể ký tên cho tớ không? Tớ rất thích cậu!”
Chu Chu lập tức phấn khởi, không biết kín đáo là gì, nói rất chi là kiêu ngạo, “Cảm ơn đã thích! Tớ sẽ tiếp tục cố gắng!”
Cô bé cầm chữ ký vui vẻ rời đi, cả đường đi Chu Chu gặp được không ít người hâm mộ như thế, tâm trạng cực kỳ tốt, mịt mù của tối hôm qua bị quét sạch bách, mua đồ xong ngân nga bài hát nhảy nhót quay về, đi không được hai bước lại bị người gọi, lúc này là một chàng trai.
“Tô Chu!”
Chu Chu khấp khởi hỏi, “Muốn ký tên hả! Lại đây lại đây, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu nà ~”
Người bước đến sững sờ, sắc mặt khá phức tạp, “Em chọc anh hả?”
Chu Chu cũng sửng sốt, có phần bối rối, “Anh không muốn ký tên hả? Vậy muốn làm gì?”
Người đó im lặng một lúc rồi cười khổ, “Em đang cố tình? Chặn điện thoại của anh, anh làm cách nào cũng không tìm ra, xem tin tức mới biết em chuyến đến chỗ này, đợi em hơn nửa tháng cuối cùng cũng gặp được…”
Chu Chu ngỡ ngàng, nhưng xét thấy đối diện là một anh chàng siêu đẹp trai nên cậu không thể phớt lờ người ta, hỏi, “Vậy thì… Anh biết em à?”
Hắn ngạc nhiên, vẻ mặt hoang mang, “Ý em là sao? Thật sự muốn vạch rõ giới hạn với anh?”
Chu Chu không biết làm sao, có lẽ tên này có quan hệ với nguyên chủ nhưng cậu cũng không thể nói thật, đành phải nói, “Chậc, ừ thì cũng bình thường… Anh tìm em làm gì?”
Chàng trai quan sát Chu Chu một hồi, bỗng vươn tay ra ôm chặt cậu, cậu hãi hùng, đờ ra hai giây mới phản ứng lại vội vàng đẩy hắn ra, trợn mắt quát, “Anh làm gì đó!”
Chàng trai trông càng lúc càng đau đớn, lẩm bẩm, “Gần đây anh mới biết bọn Hứa Thiệu Lâm vẫn luôn bắt nạt em, nhưng vì sao em không nói với anh? Hơn một năm nay anh luôn bớt thời gian đến các quán bar là vì ai, em không biết thật ư?”
Chu Chu mơ hồ đoán ra giữa hai người này có vấn đề song không thể làm gì khác ngoài khéo léo từ chối, “Nhưng em có bạn trai rồi.”
“Đoàn Lăng hả?” Vẻ mặt của hắn trầm xuống, hừ lạnh, “Chỉ là một thằng giả Tây rởm đời, nó có thể cho em thứ gì anh cũng có thể cho.”
Chu Chu hơi không ứng phó được tình huống thế này, cậu thật sự bó tay vừa lùi về sau vừa nói, “Hừm… nếu anh không muốn ký tên thì em đi đây. Cậu chủ… Đoàn Lăng là bạn trai em, em thích anh ấy nhất… Ôi, anh đừng đi theo em, theo cũng vô dụng thôi…”
Nhưng hắn vẫn đi sát cậu, còn vừa đi vừa kể lể tình yêu thương ngập trời của hắn, Chu Chu nghe mà nực cười, nếu thật là yêu thương đến vậy thì sao có thể để Tô Chu bị bắt nạt chết tươi chứ?
Chàng trai khăng khăng đi theo về nhà, bị bảo vệ ngăn ở ngoài mới không cam lòng dừng lại. Chu Chu vội vã hai ba bước lên lầu, mở cửa thì không ngờ nhìn thấy Đoàn Lăng, cậu ngạc nhiên hỏi, “Sao anh về sớm vậy?”
Đoàn Lăng đang cộp cộp rầm rầm lắp ráp gì đó, thấy cậu quay về thì ừ một tiếng, trả lời, “Không có việc thì về, thuận tiện mua cho em cái này.”
“Đó là gì?”
“Em cứ nằm sấp trên sân thượng, anh lắp cho em cái ổ mềm mại để không bị cảm lạnh.”
Chu Chu ấm lòng, ngồi xổm bên cạnh Đoàn Lăng nhìn anh lắp rồi kể, “Vừa nãy em gặp phải một người ở dưới nhà, còn ôm em một cái nữa.”
Đoàn Lăng đập lệch búa, suýt nữa đập lên tay mình, “…Trò gì thế?”
“Hình như anh ta quen Tô Chu, cứ phân trần với em suốt quãng đường, suýt nữa ôm đùi em,” Chu Chu ghét bỏ chậc một tiếng, “Nếu không phải thấy anh ta đẹp trai thì em đã bỏ chạy từ lâu rồi, thật là đáng sợ.”
Đoàn Lăng không vui, cầm búa đập rất mãnh liệt, vang cộp cộp, vừa đập vừa liếc cậu, “Gặp ở đâu?”
Chu Chu lập tức theo chủ nghĩa xã hội ngoan ngoãn ngồi thụp xuống, nhanh nhẹn trả lời, “Cái chỗ vừa bước ra ngoài siêu thị ấy!”
Đoàn Lăng lần thứ hai hung dữ nện búa làm bằng phẳng tấm ván gỗ, hừ lạnh nói, “Lát nữa anh sẽ đi kiểm tra camera, xem xem cái móng dâm đãng nào dám ôm em, làm chết hắn.”
Chu Chu chân chó gật đầu như giã tỏi, “Làm làm làm! Một búa giết chết!”
Đoàn Lăng thối mặt lắp xong mang nó ra sân thượng, ném Chu Chu vào trong ổ chó, ra lệnh, “Ở đây đợi, anh về ngay.”
Chu Chu nói đạo lý với anh, “Nhưng đây là ổ chó, em muốn về giường…”
Mặt Đoàn Lăng tức thời như la sát, lạnh lùng hỏi, “Ổ chó thì sao? Em không phải chó à?”
Chu Chu: “Hả không… Ặc, gâu gâu gâu!”
“Ừ, ngoan, đợi.”
Chu Chu ngồi xổm trong ổ không dám cử động một tí gì, đến khi có tiếng đóng cửa mới nhanh chóng nhảy lên.
Cậu chủ nhỏ nổi giận đáng sợ quá, chàng trai kia không bị giết chết thật đó chứ?
Đến lúc Đoàn Lăng trinh thám xong quay về, Chu Chu dè dặt rướn cổ nhìn chằm chằm vào trong nhà, hô lớn, “Cậu chủ nhỏ ơi em có thể cử động không?”
Đoàn Lăng ừ một tiếng, Chu Chu vội vàng nhảy búng lên chạy đến đó, dụi vào người anh lấy lòng, “Làm gì mà anh giận em quá vậy, cũng có phải em bảo anh ta ôm em đâu.”
Đoàn Lăng cúi đầu nhìn cậu, chọt trán cậu, “Em là yêu tinh gây sự, ngày nào cũng gây phiền toái cho anh.”
“…Gì chứ?”
“Không có gì,” Đoàn Lăng ôm cậu xiêng vẹo lên sofa, nói khinh bỉ, “Lâu rồi không gặp đứa ngu một cách thuần túy như thế, cũng hơi ngứa tay.”
Chu Chu sợ hãi, “Anh muốn đánh nhau ư?”
“Cái việc đánh nhau thấp kém như vậy sao anh có thể làm chứ?” Đoàn Lăng từng đánh từ đầu phố Hoa Kiều đến cuối phố chinh phục các anh em cả hắc lẫn bạch mặt không đỏ tim không đập nói tiếp, “Anh dạy dỗ nó cách làm người thôi.”
Chu Chu thấy dáng vẻ này của anh khá ngầu, cậu không cầm lòng được ôm cổ anh hôn một cái rồi khen, “Cậu chủ nhỏ, lúc anh ghen nghiêm túc thật sự đẹp trai lắm luôn, mê chết em.”
Đoàn Lăng trừng cậu, “Quái gì vậy, ghen mà còn có ghen không nghiêm túc nữa hả?”
Chu Chu cười hì hì khoác tay trên cổ anh hôn, “Anh ghen tuông với Tạ Du chỉ là đùa với em thôi, em biết hết.”
Đoàn Lăng: “…” Em biết cái khỉ gì.
“Anh xem, thật sự có người quấn lấy em thì anh sẽ nổi giận,” Chu Chu dạng chân ra ngồi lên gối anh, nói, “Thật ra anh không cần giận, em không thích những người khác, em chỉ thích mình anh thôi.”
Đoàn Lăng nhếch môi, vươn tay ôm chặt vòng eo của cậu, giả bộ bực tức, “Em dám thích người khác, anh sẽ…” Tầm mắt vừa khéo dừng ngay quả dừa điêu khắc, anh hầm hừ, “Anh sẽ dùng cái đầu chó kia cả đời, không làm em nữa.”
Chu Chu ngạc nhiên ngây người trong chốc lát, bỗng che mặt thở dài, “Cậu chủ nhỏ anh biến thái quá đi mất, em thật sự nhìn lầm anh rồi.”
…Này bạn học ơi, chẳng lẽ không phải bạn làm nó cho tôi à!
Đêm đó lần thứ hai khiêu khích thiên lôi bén ra lửa, vì hôm sau Chu Chu phải đi quay tập ba nên Đoàn Lăng không làm quá dữ dội, làm hai lần xong thì ôm người quay về giường, nói, “Không phải mũi em rất thính sao? Ngày mai lúc quay hình em nghĩ cách tìm Hoắc Dật, đi theo cậu ta độ khả thi chiến thắng là rất lớn.”
Chu Chu kinh ngạc nhìn anh, không chắc chắn hỏi lại, “Anh muốn em đi theo anh ấy thật à?”
“Ừ, thì sao?” (lũ sstruyen còn thua cả chó)
Chu Chu nói do dự, “Anh ấy đẹp trai như vậy, em tưởng anh lại sắp nổi cơn ghen nên luôn cố tình lẩn tránh.”
Lần này đến phiên Đoàn Lăng kinh ngạc, anh không tin tưởng hỏi, “Em mà biết tránh nghi ngờ?”
“Này có là gì, dĩ nhiên em phải lo lắng tâm trạng của anh rồi, vì thế em chỉ tìm anh Đàm Kiêu chơi thôi.”
Đàm Kiêu vô tội ở xa cuối tận chân trời bị trúng một mũi tên, hắn bày tỏ rằng tâm hơi mệt.
Thế là Chu Chu giải trừ phong ấn, tập thứ ba trước tiên tìm Đàm Kiêu sau đó kéo hắn cùng đi tìm Hoắc Dật, ung dung phá giải ván cờ loằng ngoằng, ngày thứ ba còn chưa đến buổi trưa đã thuận lợi tìm ra cửa, thành công bỏ chạy. Chu Chu là fan não tàn của Tạ Du, là fan của Đàm Kiêu bản lĩnh, lần này lại thành fan của Hoắc Dật thông minh, ban đầu thấy ai cũng vàng chóe chói lọi thì cậu tự ti mặc cảm, khui một chai Cola, vừa uống vừa nói với Mao Tiểu Vũ, “Em thấy ai cũng lợi hại hơn em, em là cái số may mắn, lần nào cũng có thể ôm một cái chân thô, không thì sẽ không thắng được.”
Lần đầu ôm Tạ Du, lần hai nghe Đoàn Ngạn Bân, lần này hoàn toàn đi phía sau mông Hoắc Dật làm “khán giả” ba ngày.
Mao Tiểu Vũ lập tức an ủi, “Không phải ai cũng có được vận may, em xem, xưa nay anh không ôm được đùi ai, từ nhỏ đến lớn ngay cả gói mì cũng không trúng được, vận may rất là kém.”
Y đang nói thì tay mở nắp chai của Chu Chu chợt khựng lại, cậu ồ một tiếng.
Mao Tiểu Vũ đến gần xem, “Sao thế?”
Chu Chu đưa nắp chai cho y, gãi đầu, “Hình như lại trúng thưởng, viết là tặng lại một chai.”
Mao Tiểu Vũ: “…Em xem anh nói đúng không, vận may cũng là một loại thực lực, người khác cầu còn không cầu được.”
Chu Chu nghĩ mình còn trúng thưởng được một cái mạng, cậu không khỏi thở dài nói hóa ra sở trường của mình là vận may ư? Cũng thật vô nghĩa.
Ngài Chu với số cực đỏ đêm đó trở về nhà lại cùng ngài Đoàn cửu biệt gặp lại lăn thảm trải giường, lăn xong thì mệt mỏi tựa vào nhau cùng xem tập hai của Đủ Gan Thì Tới Đây.
Đoàn Lăng nhìn người nào đó trong màn hình đang cẩn trọng khắc cái đầu chó, anh câm nín, “Em trắng trợn khắc quà cho anh như thế đó à? Phóng túng quá.”
Chu Chu oan ức giải thích, “Em quên béng mất phía sau còn có chú quay phim,” nói xong cậu thấy kỳ lạ, “Sao bọn họ còn phát sóng chứ? Đoạn này hẳn nên cắt bỏ, hoàn toàn là em tự chơi tự vui mà.”
Đoàn Lăng cũng thấy khó hiểu, nhưng việc đó không trở ngại hai người xem chương trình liên tục cười phá lên, đến tận khi trên màn hình bất ngờ xuất hiện thêm một cảnh, là cảnh Đàm Kiêu nắm một tờ giấy trong tay, bên trên vẽ con chó mọc cánh bay, còn vẽ rất sinh động. Chu Chu tức khắc ngừng cười, hỏi, “Đây là cảnh quay bù vào ngày hôm sau? Anh Đàm Kiêu từng nói với em manh mối tập đó của anh ấy là một con heo chạy bằng điện mà.”
Quan tâm heo chạy bằng điện làm gì, tóm lại sau khi biên tập thì xem ra tất cả manh mối đều chỉ về quả dừa điêu khắc đầu chó trong tay Chu Chu, đến khi Chu Chu tự tay móc một tấm bản đồ từ trong miệng chó thì nhạc nền căng thẳng vang lên như phát hiện ra manh mối nào đó quan trọng.
Chu Chu bất đắc dĩ giải thích, “Cái này cũng là quay bổ sung, lúc đó đạo diễn bảo em nhét tấm bản đồ vào trong miệng chó để quay, em không vui lắm, sợ moi móc làm cao su hư sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của anh.”
Đoàn Lăng: “…Anh cảm ơn em.”
Cuối cùng trên tấm bản đồ mở rộng có đánh dấu rõ ràng vị trí của vách núi, sau đó Chu Chu lao như bay, cuối cùng là khung cảnh tráng lệ chạy đến cạnh vách núi tự hào tuyên bố mình đã sớm nhìn thấu tất cả.
Đoàn Lăng im lặng một hồi, anh tắt ti vi thở dài khá đồng cảm “Làm khó đạo diễn rồi, thay đổi thành nghiêm túc trịnh trọng cứ như là sự thật vậy.”
Đồng chí tổng đạo diễn cũng đang túc trực trước ti vi, vẻ mặt vô cảm xem toàn bộ quá trình: Có trời mới biết tôi đã trải qua những gì, haha.
Thế là người nào đó qua ngày hôm sau vác quầng thâm đi làm, Chu Chu tru cả buổi tối cũng mệt, ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, lục tủ lạnh muốn tìm thức ăn thì phát hiện hết sạch, vậy nên cậu chuẩn bị đi mua một ít. Kết quả vừa ra đến hành lang thì bị người chặn lại, cô bé đối diện kích động gọi, “Tô Chu!”
Chu Chu giật mình, trợn mắt nói lớn, “Bạn quen tôi à!” Nói xong mới sực nhớ, “À, bạn xem ti vi!”
Cô bé hơi sửng sốt, cười haha, “Cũng phải, hai ngày trước cậu vừa nổi tiếng mà,” nói xong ghé lại gần cười nói, “Lần trước xuất hiện tin tức cứu hỏa, tớ biết ngay cậu ở chỗ này, còn cùng một tòa nhà với tớ, không ngờ tớ còn sẽ chạm mặt! Nào nào, có thể ký tên cho tớ không? Tớ rất thích cậu!”
Chu Chu lập tức phấn khởi, không biết kín đáo là gì, nói rất chi là kiêu ngạo, “Cảm ơn đã thích! Tớ sẽ tiếp tục cố gắng!”
Cô bé cầm chữ ký vui vẻ rời đi, cả đường đi Chu Chu gặp được không ít người hâm mộ như thế, tâm trạng cực kỳ tốt, mịt mù của tối hôm qua bị quét sạch bách, mua đồ xong ngân nga bài hát nhảy nhót quay về, đi không được hai bước lại bị người gọi, lúc này là một chàng trai.
“Tô Chu!”
Chu Chu khấp khởi hỏi, “Muốn ký tên hả! Lại đây lại đây, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu nà ~”
Người bước đến sững sờ, sắc mặt khá phức tạp, “Em chọc anh hả?”
Chu Chu cũng sửng sốt, có phần bối rối, “Anh không muốn ký tên hả? Vậy muốn làm gì?”
Người đó im lặng một lúc rồi cười khổ, “Em đang cố tình? Chặn điện thoại của anh, anh làm cách nào cũng không tìm ra, xem tin tức mới biết em chuyến đến chỗ này, đợi em hơn nửa tháng cuối cùng cũng gặp được…”
Chu Chu ngỡ ngàng, nhưng xét thấy đối diện là một anh chàng siêu đẹp trai nên cậu không thể phớt lờ người ta, hỏi, “Vậy thì… Anh biết em à?”
Hắn ngạc nhiên, vẻ mặt hoang mang, “Ý em là sao? Thật sự muốn vạch rõ giới hạn với anh?”
Chu Chu không biết làm sao, có lẽ tên này có quan hệ với nguyên chủ nhưng cậu cũng không thể nói thật, đành phải nói, “Chậc, ừ thì cũng bình thường… Anh tìm em làm gì?”
Chàng trai quan sát Chu Chu một hồi, bỗng vươn tay ra ôm chặt cậu, cậu hãi hùng, đờ ra hai giây mới phản ứng lại vội vàng đẩy hắn ra, trợn mắt quát, “Anh làm gì đó!”
Chàng trai trông càng lúc càng đau đớn, lẩm bẩm, “Gần đây anh mới biết bọn Hứa Thiệu Lâm vẫn luôn bắt nạt em, nhưng vì sao em không nói với anh? Hơn một năm nay anh luôn bớt thời gian đến các quán bar là vì ai, em không biết thật ư?”
Chu Chu mơ hồ đoán ra giữa hai người này có vấn đề song không thể làm gì khác ngoài khéo léo từ chối, “Nhưng em có bạn trai rồi.”
“Đoàn Lăng hả?” Vẻ mặt của hắn trầm xuống, hừ lạnh, “Chỉ là một thằng giả Tây rởm đời, nó có thể cho em thứ gì anh cũng có thể cho.”
Chu Chu hơi không ứng phó được tình huống thế này, cậu thật sự bó tay vừa lùi về sau vừa nói, “Hừm… nếu anh không muốn ký tên thì em đi đây. Cậu chủ… Đoàn Lăng là bạn trai em, em thích anh ấy nhất… Ôi, anh đừng đi theo em, theo cũng vô dụng thôi…”
Nhưng hắn vẫn đi sát cậu, còn vừa đi vừa kể lể tình yêu thương ngập trời của hắn, Chu Chu nghe mà nực cười, nếu thật là yêu thương đến vậy thì sao có thể để Tô Chu bị bắt nạt chết tươi chứ?
Chàng trai khăng khăng đi theo về nhà, bị bảo vệ ngăn ở ngoài mới không cam lòng dừng lại. Chu Chu vội vã hai ba bước lên lầu, mở cửa thì không ngờ nhìn thấy Đoàn Lăng, cậu ngạc nhiên hỏi, “Sao anh về sớm vậy?”
Đoàn Lăng đang cộp cộp rầm rầm lắp ráp gì đó, thấy cậu quay về thì ừ một tiếng, trả lời, “Không có việc thì về, thuận tiện mua cho em cái này.”
“Đó là gì?”
“Em cứ nằm sấp trên sân thượng, anh lắp cho em cái ổ mềm mại để không bị cảm lạnh.”
Chu Chu ấm lòng, ngồi xổm bên cạnh Đoàn Lăng nhìn anh lắp rồi kể, “Vừa nãy em gặp phải một người ở dưới nhà, còn ôm em một cái nữa.”
Đoàn Lăng đập lệch búa, suýt nữa đập lên tay mình, “…Trò gì thế?”
“Hình như anh ta quen Tô Chu, cứ phân trần với em suốt quãng đường, suýt nữa ôm đùi em,” Chu Chu ghét bỏ chậc một tiếng, “Nếu không phải thấy anh ta đẹp trai thì em đã bỏ chạy từ lâu rồi, thật là đáng sợ.”
Đoàn Lăng không vui, cầm búa đập rất mãnh liệt, vang cộp cộp, vừa đập vừa liếc cậu, “Gặp ở đâu?”
Chu Chu lập tức theo chủ nghĩa xã hội ngoan ngoãn ngồi thụp xuống, nhanh nhẹn trả lời, “Cái chỗ vừa bước ra ngoài siêu thị ấy!”
Đoàn Lăng lần thứ hai hung dữ nện búa làm bằng phẳng tấm ván gỗ, hừ lạnh nói, “Lát nữa anh sẽ đi kiểm tra camera, xem xem cái móng dâm đãng nào dám ôm em, làm chết hắn.”
Chu Chu chân chó gật đầu như giã tỏi, “Làm làm làm! Một búa giết chết!”
Đoàn Lăng thối mặt lắp xong mang nó ra sân thượng, ném Chu Chu vào trong ổ chó, ra lệnh, “Ở đây đợi, anh về ngay.”
Chu Chu nói đạo lý với anh, “Nhưng đây là ổ chó, em muốn về giường…”
Mặt Đoàn Lăng tức thời như la sát, lạnh lùng hỏi, “Ổ chó thì sao? Em không phải chó à?”
Chu Chu: “Hả không… Ặc, gâu gâu gâu!”
“Ừ, ngoan, đợi.”
Chu Chu ngồi xổm trong ổ không dám cử động một tí gì, đến khi có tiếng đóng cửa mới nhanh chóng nhảy lên.
Cậu chủ nhỏ nổi giận đáng sợ quá, chàng trai kia không bị giết chết thật đó chứ?
Đến lúc Đoàn Lăng trinh thám xong quay về, Chu Chu dè dặt rướn cổ nhìn chằm chằm vào trong nhà, hô lớn, “Cậu chủ nhỏ ơi em có thể cử động không?”
Đoàn Lăng ừ một tiếng, Chu Chu vội vàng nhảy búng lên chạy đến đó, dụi vào người anh lấy lòng, “Làm gì mà anh giận em quá vậy, cũng có phải em bảo anh ta ôm em đâu.”
Đoàn Lăng cúi đầu nhìn cậu, chọt trán cậu, “Em là yêu tinh gây sự, ngày nào cũng gây phiền toái cho anh.”
“…Gì chứ?”
“Không có gì,” Đoàn Lăng ôm cậu xiêng vẹo lên sofa, nói khinh bỉ, “Lâu rồi không gặp đứa ngu một cách thuần túy như thế, cũng hơi ngứa tay.”
Chu Chu sợ hãi, “Anh muốn đánh nhau ư?”
“Cái việc đánh nhau thấp kém như vậy sao anh có thể làm chứ?” Đoàn Lăng từng đánh từ đầu phố Hoa Kiều đến cuối phố chinh phục các anh em cả hắc lẫn bạch mặt không đỏ tim không đập nói tiếp, “Anh dạy dỗ nó cách làm người thôi.”
Chu Chu thấy dáng vẻ này của anh khá ngầu, cậu không cầm lòng được ôm cổ anh hôn một cái rồi khen, “Cậu chủ nhỏ, lúc anh ghen nghiêm túc thật sự đẹp trai lắm luôn, mê chết em.”
Đoàn Lăng trừng cậu, “Quái gì vậy, ghen mà còn có ghen không nghiêm túc nữa hả?”
Chu Chu cười hì hì khoác tay trên cổ anh hôn, “Anh ghen tuông với Tạ Du chỉ là đùa với em thôi, em biết hết.”
Đoàn Lăng: “…” Em biết cái khỉ gì.
“Anh xem, thật sự có người quấn lấy em thì anh sẽ nổi giận,” Chu Chu dạng chân ra ngồi lên gối anh, nói, “Thật ra anh không cần giận, em không thích những người khác, em chỉ thích mình anh thôi.”
Đoàn Lăng nhếch môi, vươn tay ôm chặt vòng eo của cậu, giả bộ bực tức, “Em dám thích người khác, anh sẽ…” Tầm mắt vừa khéo dừng ngay quả dừa điêu khắc, anh hầm hừ, “Anh sẽ dùng cái đầu chó kia cả đời, không làm em nữa.”
Chu Chu ngạc nhiên ngây người trong chốc lát, bỗng che mặt thở dài, “Cậu chủ nhỏ anh biến thái quá đi mất, em thật sự nhìn lầm anh rồi.”
…Này bạn học ơi, chẳng lẽ không phải bạn làm nó cho tôi à!
Đêm đó lần thứ hai khiêu khích thiên lôi bén ra lửa, vì hôm sau Chu Chu phải đi quay tập ba nên Đoàn Lăng không làm quá dữ dội, làm hai lần xong thì ôm người quay về giường, nói, “Không phải mũi em rất thính sao? Ngày mai lúc quay hình em nghĩ cách tìm Hoắc Dật, đi theo cậu ta độ khả thi chiến thắng là rất lớn.”
Chu Chu kinh ngạc nhìn anh, không chắc chắn hỏi lại, “Anh muốn em đi theo anh ấy thật à?”
“Ừ, thì sao?” (lũ sstruyen còn thua cả chó)
Chu Chu nói do dự, “Anh ấy đẹp trai như vậy, em tưởng anh lại sắp nổi cơn ghen nên luôn cố tình lẩn tránh.”
Lần này đến phiên Đoàn Lăng kinh ngạc, anh không tin tưởng hỏi, “Em mà biết tránh nghi ngờ?”
“Này có là gì, dĩ nhiên em phải lo lắng tâm trạng của anh rồi, vì thế em chỉ tìm anh Đàm Kiêu chơi thôi.”
Đàm Kiêu vô tội ở xa cuối tận chân trời bị trúng một mũi tên, hắn bày tỏ rằng tâm hơi mệt.
Thế là Chu Chu giải trừ phong ấn, tập thứ ba trước tiên tìm Đàm Kiêu sau đó kéo hắn cùng đi tìm Hoắc Dật, ung dung phá giải ván cờ loằng ngoằng, ngày thứ ba còn chưa đến buổi trưa đã thuận lợi tìm ra cửa, thành công bỏ chạy. Chu Chu là fan não tàn của Tạ Du, là fan của Đàm Kiêu bản lĩnh, lần này lại thành fan của Hoắc Dật thông minh, ban đầu thấy ai cũng vàng chóe chói lọi thì cậu tự ti mặc cảm, khui một chai Cola, vừa uống vừa nói với Mao Tiểu Vũ, “Em thấy ai cũng lợi hại hơn em, em là cái số may mắn, lần nào cũng có thể ôm một cái chân thô, không thì sẽ không thắng được.”
Lần đầu ôm Tạ Du, lần hai nghe Đoàn Ngạn Bân, lần này hoàn toàn đi phía sau mông Hoắc Dật làm “khán giả” ba ngày.
Mao Tiểu Vũ lập tức an ủi, “Không phải ai cũng có được vận may, em xem, xưa nay anh không ôm được đùi ai, từ nhỏ đến lớn ngay cả gói mì cũng không trúng được, vận may rất là kém.”
Y đang nói thì tay mở nắp chai của Chu Chu chợt khựng lại, cậu ồ một tiếng.
Mao Tiểu Vũ đến gần xem, “Sao thế?”
Chu Chu đưa nắp chai cho y, gãi đầu, “Hình như lại trúng thưởng, viết là tặng lại một chai.”
Mao Tiểu Vũ: “…Em xem anh nói đúng không, vận may cũng là một loại thực lực, người khác cầu còn không cầu được.”
Chu Chu nghĩ mình còn trúng thưởng được một cái mạng, cậu không khỏi thở dài nói hóa ra sở trường của mình là vận may ư? Cũng thật vô nghĩa.
Ngài Chu với số cực đỏ đêm đó trở về nhà lại cùng ngài Đoàn cửu biệt gặp lại lăn thảm trải giường, lăn xong thì mệt mỏi tựa vào nhau cùng xem tập hai của Đủ Gan Thì Tới Đây.
Đoàn Lăng nhìn người nào đó trong màn hình đang cẩn trọng khắc cái đầu chó, anh câm nín, “Em trắng trợn khắc quà cho anh như thế đó à? Phóng túng quá.”
Chu Chu oan ức giải thích, “Em quên béng mất phía sau còn có chú quay phim,” nói xong cậu thấy kỳ lạ, “Sao bọn họ còn phát sóng chứ? Đoạn này hẳn nên cắt bỏ, hoàn toàn là em tự chơi tự vui mà.”
Đoàn Lăng cũng thấy khó hiểu, nhưng việc đó không trở ngại hai người xem chương trình liên tục cười phá lên, đến tận khi trên màn hình bất ngờ xuất hiện thêm một cảnh, là cảnh Đàm Kiêu nắm một tờ giấy trong tay, bên trên vẽ con chó mọc cánh bay, còn vẽ rất sinh động. Chu Chu tức khắc ngừng cười, hỏi, “Đây là cảnh quay bù vào ngày hôm sau? Anh Đàm Kiêu từng nói với em manh mối tập đó của anh ấy là một con heo chạy bằng điện mà.”
Quan tâm heo chạy bằng điện làm gì, tóm lại sau khi biên tập thì xem ra tất cả manh mối đều chỉ về quả dừa điêu khắc đầu chó trong tay Chu Chu, đến khi Chu Chu tự tay móc một tấm bản đồ từ trong miệng chó thì nhạc nền căng thẳng vang lên như phát hiện ra manh mối nào đó quan trọng.
Chu Chu bất đắc dĩ giải thích, “Cái này cũng là quay bổ sung, lúc đó đạo diễn bảo em nhét tấm bản đồ vào trong miệng chó để quay, em không vui lắm, sợ moi móc làm cao su hư sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của anh.”
Đoàn Lăng: “…Anh cảm ơn em.”
Cuối cùng trên tấm bản đồ mở rộng có đánh dấu rõ ràng vị trí của vách núi, sau đó Chu Chu lao như bay, cuối cùng là khung cảnh tráng lệ chạy đến cạnh vách núi tự hào tuyên bố mình đã sớm nhìn thấu tất cả.
Đoàn Lăng im lặng một hồi, anh tắt ti vi thở dài khá đồng cảm “Làm khó đạo diễn rồi, thay đổi thành nghiêm túc trịnh trọng cứ như là sự thật vậy.”
Đồng chí tổng đạo diễn cũng đang túc trực trước ti vi, vẻ mặt vô cảm xem toàn bộ quá trình: Có trời mới biết tôi đã trải qua những gì, haha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook