*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa kết thúc quay hình, đến khi tất cả mọi người đều rời đi thì Đoàn Lăng chạy đến kéo tay Chu Chu xác nhận từ trên xuống dưới mấy lần mới thở hắt ra nhẹ nhõm.

“Đoàn Ngạn Bân đi rồi à?”

Chu Chu gật đầu, nhìn kết giới màu xanh lam xung quanh cậu hoài nghi hỏi, “Bọn họ không nhìn thấy nó?”

“Chắc không thấy,” Đoàn Lăng vẫn không yên lòng, nói, “Lại đây, cởi quần áo ra.”

Chu Chu à há, tức thời hưng phấn, “Cậu chủ nhỏ muốn chơi dã ngoại sao!”

Đoàn Lăng: “…Tôi chỉ muốn bảo em biến trở lại thôi!”

Chu Chu chép miệng khá tiếc nuối, “Em chưa từng làm ở ngoài trời, anh không muốn thử tí hả?”

Đoàn Lăng nghiến răng, “Đợi bắt được con quỷ kia rồi tính, đang làm lỡ em bị giết chết thì tính sao?”

Chu Chu quăng từng món đồ xuống, sợ hãi nói, “Vậy thì không được! Không cho phép anh chọt người khác!”

Đoàn Lăng: “…” Trọng điểm đâu?

Đoàn Lăng tức tối, “Sau này bớt nói mấy cái bậy bạ đi, em có thể làm một con chó đực đẹp trai yên tĩnh không?”

Chu Chu phụt cười, lúc cởi hết quần áo chuẩn bị biến thân thì chợt có phần luyến tiếc, cậu thuận tiện hỏi, “Cậu chủ nhỏ, anh ôm em một cái nhé?”

Đoàn Lăng hơi ngây người nhưng vẫn vươn tay ôm cậu, Chu Chu ôm lấy vai anh, hít sâu một hơi mùi hương trên người anh, híp mắt nói, “Được anh ôm trong hình dạng này là thoải mái nhất.” Nói xong nghiêng đầu hôn nhẹ lên tai anh, buồn bực oán thán, “Hai ngày nay em nhớ anh muốn chết, nhìn cái gì cũng đều nghĩ đến anh, muốn về nhà quá à.”

Đoàn Lăng sung sướng trong lòng nhưng vẫn dịu dàng tình cảm, “Lúc nhớ anh thì làm gì nè?”

Chu Chu thở dài, “Thật sự nhớ đến vô phương cứu chữa, em chỉ đành xem ti vi, nhìn thấy Tạ Du siêu to xong sẽ đỡ hơn nhiều.”

Đoàn Lăng: “…” Ủa logic đâu?!

Đoàn Lăng không vui, dứt khoát buông tay ra, Chu Chu lại ôm chặt anh cười hì hì làm nũng, “Anh đừng giận mà, ôm em một lúc nữa đi.”

Đoàn Lăng liếc mắt hầm hừ, Chu Chu tựa vào lòng anh phóng tầm mắt ra bãi biển màu xanh dương ở phương xa, chợt hỏi, “Cậu chủ nhỏ còn nhớ chứ? Lần đầu anh dẫn em đến bờ biển, em vì bắt một con cua mà suýt nữa chết đuối.”

Đoàn Lăng sửng sốt, câm nín, “Lúc đó em là vì bắt cua hả?”

Chu Chu nhớ lại chuyện năm đó, lòng vẫn còn sợ hãi, “E thấy nó chạy chạy chạy, còn là chạy ngang nữa, chơi vui quá nên dùng chân đập nó, nó sợ rụt lại mấy lần, cuối cùng bị em đập phiền nên dùng càng kẹp em, đau quá trời đất.”

Đoàn Lăng chậc một tiếng, bóp vai cậu dạy dỗ, “Đừng lại hiếu kỳ như thế nữa, nếu lúc đó anh không phát hiện sớm thì em đã chết đuối rồi biết không?”

Lúc đó Chu Chu bị con cua kẹp mấy lần, đau đến tru réo, nhưng bỗng dâng lên tính bướng bỉnh nằng nặc phải đáp trả nó mấy cái tát mới bỏ qua, chiến đấu với con cua đến cạnh biển, thấy nó bò ra biển cũng không kịp nghĩ ngợi bổ nhào lặn xuống thành một con “chó rớt nước”. Vừa khéo khi ấy có một cơn sóng lớn giáng xuống đầu, nó bị cơn sóng cuốn vào ném xuống dưới biển sâu, giãy giụa thế nào cũng không bơi lên được, hoảng sợ sủa thật lớn. Đoàn Lăng nghe thấy tiếng sủa thì vội vàng vọt vào trong làn sóng cứu nó, khoảnh khắc đó anh không nghĩ nhiều chỉ liều mạng tiếp cận chó ngốc đang không ngừng hoảng sợ, vừa ôm vào trong lòng thì lại bị đầu sóng hung dữ giáng xuống, uống vài ngụm nước, suýt nữa cùng nhau vinh quang.

May thay có mấy ngư dân đi qua vội vàng bơi ra đó cứu hai người, lúc Đoàn Lăng hấp hối bị kéo lê lên bờ vẫn ôm siết con chó ngốc run cầm cập trong lồng ngực, anh gắng gượng thuận khí, nghĩ lại mà sợ khàn giọng hung dữ mắng nó, Chu Chu trợn to mắt nhìn anh, toàn thân run rẩy không ra hình thù, bị anh mắng thì khóc, rên ư ử, một giọt nước mắt xuôi theo vành mắt rớt xuống cánh tay lạnh lẽo của Đoàn Lăng.

Chu Chu hồi tưởng tâm trạng khi ấy, cậu ôm chặt anh lẩm bẩm: “Lúc đó em rất muốn ôm anh.”

Đoàn Lăng nghe không rõ, “Hả?” một tiếng.

Chu Chu quan sát gương mặt của Đoàn Lăng, đường nét non nớt của cậu bé trong ký ức dần dần trùng khớp với gương mặt ấy, cậu nhìn mà chợt ngẩn ngơ, không dằn lòng được hôn lên môi anh, im lặng một chốc mới thủ thỉ, “Lúc anh còn nhỏ, anh chỉ có như thế này thôi,” Chu Chu giơ tay cao khoảng nửa mét, nhỏ giọng, “Em có thể nhảy lên ôm anh, anh cũng có thể cưỡi trên lưng em, em có thể vác anh đi khắp nơi, về sau anh càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, em không còn ôm anh được nữa. Anh biết không? Lúc em vừa sống lại, mong muốn trở thành con người cũng chỉ vì muốn ôm anh một cái, giống như bây giờ, em vươn tay là có thể ôm anh, đứng lên là có thể hôn anh, đây là điều mà quá khứ em có nằm mơ cũng muốn, cũng là điều suy cho cùng không thể thực hiện.”

Đoàn Lăng chỉ ngớ người nghe, vành mắt chợt ươn ướt, anh quay đầu đi cố che giấu tâm trạng, “Không sao, dù gì bây giờ anh cũng có thể cưỡi trên người em, như nhau cả.”

Chu Chu câm nín trừng anh: “…Anh có thể đừng phá hoại bầu không khí không?”

Đoàn Lăng khẽ cười, anh ôm vòng cả người cậu lại, cúi đầu hôn lên tóc cậu, “Sau này ngày nào anh cũng ôm em thế này, lúc em hạnh phúc, lúc em khổ đau, bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần anh thì anh vẫn sẽ ôm em, ôm cả đời.”

Chu Chu nghe mà vui sướng, mím môi áp vào lòng anh dụi dụi, hôn anh cái chóc mới lưu luyến biến trở lại.

Đoàn Lăng dắt nó về khách sạn, trên đường đi gặp mấy người quen đều nhao nhao liếc nhìn, anh đoán trong mắt họ anh chắc chắn là một tên bị thần kinh, gia nhập đoàn phim còn dắt chó theo, xúc phân xúc đến điên rồ.

Hai người quay về khách sạn, Đoàn Lăng tắm rửa sạch sẽ, thuận tiện tắm cho Chu Chu, rất lâu rồi anh chưa tắm cho chó ngốc nên không nắm bắt được sức lực, nhiều lần làm nó đau nhưng Chu Chu chỉ sủa vài tiếng, không hề né tránh, tràn đầy trị số tín nhiệm. Đoàn Lăng nhận ra, cõi lòng chất đầy sự ấm áp, biểu hiện ngày càng xứng với chức cẩu nô, tắm rửa hầu hạ Hoàng thượng thơm phức, còn chu đáo sấy khô lông chó.

Sau đó anh ôm Chu Chu xem ti vi cả tối, đến tận gần 12 giờ cửa phòng cuối cùng cũng bị gõ vang, truyền đến giọng của Đoàn Ngạn Bân, “Lin, là tôi.”

Đoàn Lăng vội vàng đứng dậy mở cửa, Chu Chu đi sau anh.

Lúc Đoàn Lăng mở cửa còn hơi căng thẳng, sợ Đoàn Ngạn Bân bị thương, kết quả đối phương không bị gì nhưng sắc mặt bất ổn, trắng bệch lẫn hốt hoảng, còn dọa người hơn cả bị thương. Đoàn Lăng lập tức đỡ gã, hỏi, “Sao thế?”

Đoàn Ngạn Bân lắc đầu, móc một lọ thủy tinh từ trong ngực ra, thể khí trong đó hai màu đen đỏ. Đoàn Lăng liếc nhìn, ngạc nhiên hỏi, “Là tên ác quỷ đó? Anh bắt nó?”

“Ừ…” Hô hấp của Đoàn Ngạn Bân hơi run run, gã thì thào, “Lin, nó là Tô Tô của tôi.”

Đoàn Lăng: “…”

Chu Chu: “…Áu?”

“Nó hóa thành ác quỷ giết người, không vào luân hồi được,” Đoàn Ngạn Bân đỏ ngầu hai mắt, giọng khàn đặc, “Nhưng chấp niệm của nó quá sâu, khăng khăng đoạt lại cơ thể của mình, nó không nhớ ra tôi, căn bản không nghe tôi, tôi chỉ có thể khóa lại như thế này…”

Đoàn Lăng kinh hãi, theo bản năng đứng chắn trước người Chu Chu, Đoàn Ngạn Bân nhìn anh, lắc đầu, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không thương tổn Chu Chu. Em ấy rất lương thiện, thời đại này không có được mấy người hiền lành.”

Đoàn Lăng nghe xong càng căng thẳng, anh vội hỏi, “Vậy anh muốn làm gì? Đừng nói với em là anh lại muốn hi sinh mình làm điều gì ngốc nghếch nhé!”

Đoàn Ngạn Bân im lặng rồi cúi đầu nói, “Tôi đưa thể xác của mình cho nó xong xóa trí nhớ của nó, loại bỏ tội nghiệt để nó dung hợp với cơ thể này, vậy thì đến khi Đoàn Ngạn Bân chết rồi, nó cũng có thể bước vào luân hồi. Vì thế… tôi xin nhờ cậu sau này chăm sóc cho nó thay tôi, được không?”

Đoàn Lăng hỏi ngược lại, “Trước tiên anh nói tôi biết, anh làm thế có gặp nguy hiểm không?”

“…Nghịch thiên độ linh phải trả cái giá rất lớn, có thể phá hủy tu vi của tôi, mạng của tôi cũng sẽ bị vứt đi,” Đoàn Ngạn Bân chậm rãi thở ra, cười giễu, “Nhưng như vậy cũng tốt, cuối cùng triệt để kết thúc chẳng phải sao? Thật ra tôi cũng biết nó đã không còn là Đại tướng quân của mình từ lâu, chẳng qua là không buông bỏ được thôi.”

Đoàn Lăng sao có thể đáp ứng lời gã, anh nhíu mày khuyên, “Trước hết anh đừng tiêu cực, không chừng còn có biện pháp khác, tôi biết không ít đạo sĩ, biết đâu có phương pháp vẹn toàn đôi bên?”

Đoàn Ngạn Bân không lên tiếng, lát sau bỗng cười nói, “Cậu biết không? Thật ra trong lòng tôi thấy như thế là rất tốt.”

“…”

“Cậu không cảm thấy sao? Hồn phi phách tán trả lại hắn một mạng cũng tốt hơn đời này sang đời khác cô độc bảo vệ hắn,” Đoàn Ngạn Bân rũ mắt nhìn sát khí chuyển động trong lọ, cười khổ, “Tôi cũng mệt mỏi, cậu hiểu chứ?”

Đoàn Lăng chậc một tiếng, vừa tính tiếp tục thuyết phục gã thì khí đen trong lọ bỗng chuyển động, động tĩnh càng lúc càng lớn, càng bắt đầu hung hăng va vào miệng lọ thủy tinh. Đoàn Ngạn Bân hoảng sợ vội vã xiết chặt miệng lọ tập trung nhìn nó thì thấy khí đen va đập loạn xạ như phát điên, toàn bộ khí tức bắt đầu phát tím, màu sắc trở nên cực kỳ dọa người.

Đoàn Ngạn Bân bối rối trong chốc lát, sực nghĩ ra gì đó, xoay người muốn đi thì Đoàn Lăng hấp tấp kéo gã lại, nói, “Anh đừng kích động, tôi đi hỏi giúp anh…”

“Không phải, hồn phách của nó xảy ra vấn đề,” Đoàn Ngạn Bân không kịp giải thích, hất tay anh lách ra ngoài cửa, “Tôi phải nghĩ biện pháp cứu nó. Đoàn Lăng, rất vui khi biết cậu, thật lòng chúc cậu và Chu Chu hạnh phúc, tạm biệt.”

Dứt lời không đợi Đoàn Lăng trả lời, gã biến mất trong chớp mắt.

Đoàn Lăng sững người tại chỗ cả nửa ngày, mãi đến khi xung quanh chợt nổi lên sương mù dày đặc, rồi bên hông bị đôi cánh tay ôm lấy từ phía sau, anh không khỏi nhích lại gần, lẩm bẩm, “Anh ấy là anh trai của anh, em hiểu không?”

Chu Chu ừ một tiếng, càng ôm chặt anh hơn.

“Anh ấy trông thì lạnh nhạt chứ thực chất tính tình rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc cho anh, chỉ là không nói ra miệng,” Đoàn Lăng cắn răng, vành mắt hơi ửng đỏ, “Nhưng anh sắp mất anh ấy mãi mãi.”

Chu Chu mím môi, đau lòng an ủi, “Cậu chủ nhỏ, anh còn có em mà.”

Đoàn Lăng lặng thinh hồi lâu, bất ngờ xoay người nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, “Em sẽ không rời khỏi anh phải không?”

“Tất nhiên sẽ không rồi!”

“Vẫn sẽ ở bên cạnh anh?”

“Tất nhiên!”

“…Em phải nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, không được nuốt lời.”

“Em xin thề, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không.”

Đúng lúc sau lưng Đoàn Lăng là một cái cửa sổ rộng lớn, trăng tròn ánh vàng lẳng lặng treo lơ lửng trên chân trời ở bên ngoài, Chu Chu xuyên qua bả vai nhìn vầng trăng sáng ấy, nhẹ giọng kể, “Thật ra hôm qua em mơ một giấc mơ.”

“…Mơ gì?”

“Em mơ thấy anh bay từ trên trời xuống, cúi đầu nhìn em nói, ‘Anh đến đón em đây, chó ngốc’.” Chu Chu ngơ ngẩn một lúc, lại lầm bầm, “Em nhìn thấy ngực anh thì rất khó chịu, trong mơ anh cũng có cái bớt này, như vết sẹo bị sét đánh, không biết vì sao em nhìn thấy dấu vết đó sẽ rất muốn khóc. Nhưng anh ôm em, dỗ dành em, em bằng lòng với anh ở trong mơ là cả đời đều sẽ không rời đi, sẽ bên anh mãi mãi, chỉ nhận mỗi anh làm chủ, cũng chỉ là chó của một mình anh.”

Đoàn Lăng nghe thì mịt mờ, không hiểu sao nghe những lời cậu nói anh càng cảm thấy vết bớt dữ tợn trước ngực đau nhói theo.

Chu Chu giương mắt nhìn đồng hồ treo trong phòng, nhón chân hôn Đoàn Lăng, cười nói, “Sinh nhật vui vẻ, cậu chủ nhỏ.”

Đoàn Lăng hoàn hồn, rất bất ngờ cậu nhóc nhớ được ngày sinh nhật của mình, anh cảm động trong lòng. Chu Chu chúc xong thì kéo anh vào phòng ngủ, lục ra một vật từ phía sau cái kệ ti vi, đưa cho anh như đang dâng hiến vật quý, “Này, quà sinh nhật!”

Đoàn Lăng nhìn quả dừa điêu khắc xấu đến không nhận ra là cái gì, phức tạp hỏi, “….Cảm ơn, mua ở đâu vậy?”

“Tự tay em khắc đó!” Chu Chu khoe, còn vô cùng thần bí lật quả dừa lại, chỉ chỉ vào chỗ rỗng ở giữa, nháy mắt ra hiệu, “Anh sờ bên trong đi, mềm lắm.”

Đoàn Lăng ngơ ngác vươn tay sờ, đúng là mềm thật, hỏi, “Là cao su?”

“Ừ, là một loại keo, vê thế nào ấn ra sao giày vò cỡ nào cũng sẽ không thay đổi hình dạng, dùng tốt lắm! Dân bản xứ bọn họ đều dùng cái này!”

Đoàn Lăng không hiểu gì hết, anh ngờ vực hỏi, “Dùng cái này làm gì?”

“Lúc em không có ở nhà, nếu anh nhớ em thì có thể dùng nó!”

Đoàn Lăng: “…Hả?”

Chu Chu hầy một tiếng, thấy anh khá ngốc nghếch nên trực tiếp úp thứ quỷ quái đó xuống dưới thân anh, nói ra chiều nghiêm túc đạo mạo, “Em tự tay làm, còn khoét theo kích cỡ của anh, là hàng đo ni đóng giày, hoàn toàn phù hợp!”

Đoàn Lăng: “…”

Đoàn Lăng nhìn chằm chằm hai con mắt chó điêu khắc mạ titan vàng đang lom lom nhìn mình, vị trí bị khoét rỗng vừa vặn là miệng của cái đầu chó, giờ phút này cái miệng nó hèn mọn úp lên chim lớn của anh.

Đoàn Lăng trầm lặng hai giây, chợt tháo thắt lưng, đơ mặt gọi, “Chu Chu.”

“Áu?” https://wp.me/p7XJVY-2mC

“Há miệng.”

“Hở? Ơ kìa! Anh làm gì thế… Á, a ưm… a…”

Đoàn Lăng ném quả dừa điêu khắc thành âm đ*o giả hình chó trong tay đi, tóm lấy hàng thật nhấn xuống, thở phà ra một hơi dữ tợn nhấc cao eo, bắt đầu mạnh mẽ hướng về trước giày vò.

Gì mà nhu tình mật ý, gặp quỷ ấy mà, vẫn nên thực hiện lời hứa tối qua, giết chết tên nhãi này thôi.

Hết 29.

– – – – – – – – – – – – –

Truyền thuyết kể rằng bộ truyện này bị dính lời nguyền nặng cmn nề, đó là không thể cảm động quá 5 giây, nếu không sẽ không được uống trà sữa nên tác giả mới buộc phải làm theo… Xin mọi người hãy tha thứ cho bộ truyện đã bị trúng lời nguyền =))))))))

Còn quả dừa điêu khắc của Chu Chu, mọi người có thể nhìn hình này để hình dung, có điều Chu Chu đã khoét rỗng ở giữa để thẩm du và khắc thành hình mặt chó =))))))

1 1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương