Vừa về đến nhà, Hạ Nhi đã hỏi cậu tới tấp:

"Lâm à, sao lúc đó lại khó chịu với tôi như thế? Có phải do thấy tôi với học trưởng cười với nhau không? Hay có phải là do học trưởng hỏi thăm tôi nên cậu không thích? Cậu ghen đấy à?"

Cậu quay lại, tiến đến gần nó làm nó lùi ra sau, ánh mắt cậu bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên, nó thấy được bộ mặt này của cậu, vẻ dịu dàng bấy lâu nay như là một con người khác, thay vào đó lúc này mặt mũi cậu tối sầm lại, giọng trầm xuống:

"Phải rồi đấy, không phải cậu thừa biết rằng tôi rất thích học trưởng sao? Thấy cảnh người mình thích cười đùa với một đứa con gái khác không phải là mình thì đương nhiên là khó chịu rồi. Là bạn tôi mà đi nói cười thân thiết với người tôi thích thì tuyệt nhiên...tôi phải ghen ghét chứ." Cậu nhếch môi, Hạ Nhi thấy sau gáy ớn lạnh. Nó nuốt nước bọt cái ực rồi cố gắng giải thích:


"Lúc đó học trưởng còn hỏi han vì không thấy cậu đâu đó...còn anh ấy cười là bởi vì...tôi đang bịa chuyện mình có bạn trai làm anh ấy buồn cười thôi..."

"Không cần biết!! Tôi chỉ muốn nói là tuy anh ấy có ý rằng cả ba người làm bạn với nhau nhưng đừng vì thế mà cố gắng thân với anh ấy...nếu không, cậu sẽ trở lại là Hứa Hạ Nhi của những năm cao trung đấy." Cậu ghé sát mặt nó đe doạ, Hạ Nhi nổi da gà, mặt biến sắc trắng bệch. Nhất Lâm khi ghen thật đáng sợ, thôi thì lấy đó mà rút kinh nghiệm về sau vậy...Nhất Lâm là người bạn duy nhất nó có được, sẽ ra sao nếu như cậu cũng quay lưng lại với mình, cô lập mình giống như những người năm đó chứ? Nó gật đầu rồi tránh người cậu đi vào phòng tắm, nước xả xuống khiến nước mắt nó tuôn ra, trôi theo dòng nước từ lúc nào không biết. Nhất Lâm ở ngoài hí hửng nhắn tin với Vương Tuấn Huy mới nãy xin số được, anh nói chuyện rất ngọt ngào làm cậu cứ mỗi lần tin nhắn đến là lại cười tủm. Nó buồn bã đi ra thấy thế liền im lặng trở về giường nằm, tâm trạng còn không cả muốn ăn uống gì. Ở kia thì Nhất Lâm reo hò khi thấy anh nhắn tin bảo hai đứa đi ăn sáng, nhìn qua thấy nó ngủ bèn nhắn tin nói với anh là dạo này bụng dạ nó kém không ăn được gì để cậu và anh có thời gian riêng tư với nhau, không cần phải khó chịu vì có đứa con gái khác.


Sau một hồi nhắn tin mới thấy trong nhóm chat lớp mình tin nhắn hỏi bài nhau ồ ạt thì nhận ra bài tập về nhà vẫn chưa làm, cả đống kiến thức trên lớp cũng chưa chép nữa. Cậu vội vàng lao đến chỗ bàn học, chẳng hiểu sao đống vở lại vứt lộn xộn trên bàn mình từ bao giờ. Cậu ngó tên ghi trên mấy quyển vở thì thấy là vở của Hạ Nhi, sao con bé lại vứt sách vở ở bàn cậu làm gì? Nhất Lâm tò mò cầm lên thì thấy tờ note ở dưới bàn:

"Trình tiểu thư! Mai kiểm tra vở đấy, vở tôi ghi đầy đủ lúc cậu đang mải ngắm trai nên cứ yên tâm mà chép vào. Còn bài tập về nhà, lúc cậu bỏ rơi tôi ngồi nói chuyện một mình y như con tự kỉ thì tôi lôi ra làm luôn rồi, trong balo tôi ấy nếu cần cứ lôi ra mà chép!! Yêu Trình tiểu thư nhất nhất!!!"

Cậu bỗng thấy bản thân mình đáng ghét lạ thường, chỉ vì ích kỉ của bản thân mà lỡ cô lập đứa con gái có quá khứ không mấy vui vẻ, chẳng khác nào chính cậu lặp lại cái quá khứ "người vô hình" đấy với nó cả. Cậu nhìn nó đang say ngủ mà thấy buồn, thấy ghét bản thân quá, nói xin lỗi rất ngại nên để lại tờ note dán lên mặt con bé. Nó thấy có gì dính dính lên mặt mình làm ngứa mũi thì hắt xì một cái làm cậu giật mình, nó từ từ mở mắt, thấy cậu ở ngay trước mặt liền thắc mắc:


"Có chuyện gì thế Lâm?"

Thật ngại quá, tình huống hiện tại tự dưng bị nó bắt gặp, cậu bèn gỡ rối bằng cách nói dối nó:

"Cậu ngáy to quá tôi không học được!"

"Tôi có ngáy bao giờ đâu nhỉ?" Giọng nó ngái ngủ, dụi dụi con mắt.

"Thôi cậu ngủ tiếp đi tôi còn học!"

"Cậu chưa đọc tờ note ở trên bàn à?"

"Đã bảo ngủ đi mà, nói nhiều quá!"

"À à vâng tôi ngủ đây..."

Hạ Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt vì rén, cậu doạ được nó sợ mình thì thấy vui vui quay người đi cười một mình. Có khi chính Hạ Nhi còn giật mình khi cậu thay đổi nhanh thế ấy chứ...

.............

Sáng ra, tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm đã chảy xuống xối xả, Nhất Lâm vừa tắm vừa hát hò rất yêu đời. Nó tỉnh dậy, đứng ra bàn vớ lấy cái dây buộc tóc túm gọn lên cao rồi thắt lại chặt. Điện thoại cậu rung, nó vô tình bị dòng tin nhắn đập vào mắt.
"Haiz chán quá nhỉ, Hạ Nhi thật sự độ này bụng dạ kém không thể đi ăn với chúng ta được sao?"

Tin nhắn lại tiếp tục đến thêm:

"Hay là đổi món nào đó dễ ăn chút rồi rủ con bé đi cùng?"

Nhất Lâm tắm xong bước ra ngoài hí ha hí hửng bỗng thấy nó đứng thẫn thờ cạnh bàn mình rồi nhìn chằn chằm vào cái điện thoại, ánh mắt trùng xuống. Cậu lao đến cầm điện thoại lên đọc rồi tức giận quát nó:

"Cậu không biết đọc tin nhắn của người khác là vô duyên à?!!! Tôi mà không ra nhanh thì cậu còn định làm gì tiếp theo??...Mở máy ra đọc trộm đúng không?!"

Nó đưa đôi mắt vô tội ấy lên nhìn Nhất Lâm, cậu khi yêu thật đáng sợ, chỉ vì không muốn nó đi cùng cản trở cậu và anh mà bịa chuyện để nó ở nhà, giờ thấy nó đọc được tin nhắn bị bại lộ thì nổi giận với nó, to tiếng sa sả vào mặt con bé. Nó lùi người rời khỏi bàn cậu rồi định lẩn đi, còn kịp cúi đầu:
"Xin lỗi..."

Nó định tránh cậu thì bị cậu chặn đường, dùng ánh mắt sát khí cúi xuống nhìn thẳng mặt nó. Ánh mắt lạnh của cậu khiến nó cảm thấy xa lạ như thể trước mặt không phải là Nhất Lâm của mọi ngày nữa mà là một người khác vậy, người nó khẽ run.

"Chiều nay đến trường đừng có cười nói nhiệt tình với anh ấy, nên nhớ đến lời nói của tôi tối qua đi."

"Được rồi, tôi dù gì cũng không có tình cảm với Tuấn Huy..."

"Cậu còn dám gọi anh ấy thân mật như thế sao? Mới hôm qua còn gọi là học trưởng cơ mà!!"

Thật sự Nhất Lâm rất nhạy cảm, có cái cách gọi tên thôi cũng bị cậu bắt bẻ,lên cơn ghen tức. Đây mới chỉ đang thời kì làm thân với nhau, sau này mà có làm bạn gái anh ấy thì chắc cô nàng nào động vào học trưởng sẽ bị cậu xé xác mất. Nó xua xua tay trước mặt:
"Không có ý thân mật gì đâu thật đó!! Tôi đối với học trưởng của cậu chỉ như những sinh viên mới vào trường với tiền bối khoá trên mà thôi..."

"Tốt, nhớ kĩ lời tôi nói đấy." Cậu đứng thẳng dậy rồi bắt đầu chải chuốt chuẩn bị đi ăn sáng với Vương Tuấn Huy, nó buồn bã lôi máy tính ra tiếp tục với câu chuyện mình đang viết dở.

...........

Nhất Lâm đến đã thấy anh ngồi đợi rồi, quả không hổ danh là mẫu bạn trai lý tưởng của mọi cô gái, hẹn nhau không để cho người khác phải chờ đợi mình cả. Anh thấy cậu thì vẫy tay cười, cậu ngại ngùng nhanh chân đến chỗ ngồi đối diện anh. Anh thấy hơi khác lạ vì hôm nay cậu không đeo kính làm rõ những nét trên khuôn mặt, cũng có phần ghen tị vì cậu là con gái mà có khi còn đẹp trai hơn cả mình, anh nhìn đằng sau thấy mấy cô gái đang mê mẩn nhìn cậu với ánh mắt hình trái tim thì bật cười. Nhất Lâm thấy anh đột nhiên cười liền thắc mắc:
"Anh cười gì thế?"

"À không có gì, hôm nay trông em khác thật đấy..."

"Khác ạ?"

"Ừ, mọi ngày em đeo kính trông ngố ngố, anh không ngờ lúc bỏ kính ra lại như này."

"Như này là như nào?" Nhất Lâm bỗng có gì đó kì vọng vào câu trả lời của anh, ví dụ như kiểu bảo cậu đẹp hơn hay nữ tính hơn này, nghĩ đến thôi cũng làm tim gan Nhất Lâm đứng ngồi không yên ổn rồi.

"Ơ đồ ăn ra rồi kìa!" Anh đánh trống lảng, bây giờ mà nói rằng "Nhìn em men hơn mọi ngày" thì không phải cậu sẽ buồn như hôm đó sao, thấy cậu tiu ngỉu anh cũng đoán ngay là trong lòng cậu đang kì vọng, thôi thì để cậu tự suy diễn còn hơn.

"Mà Nhất Lâm, Hạ Nhi bụng dạ kém đến thế cơ à? Vậy ở nhà thì ăn uống như nào?"

Lại hỏi đến Hạ Nhi, cứ thấy anh hỏi về người mà cậu không muốn anh dính đến là lại bực, cậu trầm giọng:
"Thực ra em cũng muốn rủ cậu ấy đi nhưng cậu ấy nói không muốn đi ăn với bọn mình, bảo em nói dối rằng bụng dạ kém để đỡ phải đi ấy."

Ánh mắt anh trùng xuống, nói nhỏ:

"Hạ Nhi có vẻ không thích anh nhỉ?"

Cậu tò mò, sao tự dưng thái độ của anh lại như kia chứ? Không lẽ là có ý với nó?

"Hôm đầu anh bắt gặp Hạ Nhi đang nhìn anh chơi bóng rổ, anh nhìn nó cười một cái thì nó quay phắt đi rồi sau đó không thèm ngó ra cửa sổ nữa luôn. Ngày anh tưởng nhầm em là nam giới, Hạ Nhi tiến đến đập bàn rồi quát thẳng mặt anh nữa. Rồi cả hôm qua, em ấy còn trừng mắt với anh rồi lúc cuối giờ đứng đợi em còn có vẻ không muốn tiếp chuyện với anh nữa. Anh làm gì sai sao?"

Nghe anh trải lòng, khuôn mặt buồn như thế làm cậu càng nảy sinh thắc mắc, cậu cau mày, nuốt miếng thịt vào cổ cũng không xuôi vì đang nghĩ đến trường hợp cực kì xấu: Tuấn Huy thích Hạ Nhi. Cậu nghiến răng tức giận rồi quay sang hỏi Tuấn Huy:
"Sao anh phải lo lắng thế? Lẽ nào..."

"Lẽ nào sao? Anh chỉ sợ vì anh cướp bạn của Hạ Nhi mà con bé ghét anh thôi."

Nhất Lâm thổi phù, ra là thế. Nó cứ lo mãi là anh thích Hạ Nhi, hoá ra không phải. Cũng đúng, người ưu tú như anh làm sao thích con bé đó nhanh thế được chứ.

Bỗng chuông điện thoại anh kêu lên, màn hình hiện lên số 87, nét mặt anh hốt hoảng và có phần lấp liếm, anh tắt vội rồi nhét vào túi quần.

"Anh cứ nghe điện thoại đi." Cậu nhắc.

"Thằng bạn anh í mà, kệ nó đi. Trong lúc ăn anh ghét nhất là có người gọi điện thoại đến."

Cậu ăn xong thì xin phép anh đi vào phòng vệ sinh, anh ở ngoài nhấc máy lên gọi lại:

"Bảo bối của anh, lúc nãy để điện thoại trên bàn bị thằng em trai động vào tắt máy, nhớ anh hay sao mà gọi anh giờ này thế?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ nhõng nhẽo, điệu đến chảy cả nước.
"Em nhớ anh lắm, không đợi đến tối nay được đâu ứ ừ."

"Được rồi bảo bối ngoan, tối nay anh hứa đền bù cho em gấp đôi còn bây giờ...anh bận rồi không gặp em được."

"Nhưng em muốn...."

"Bảo bối ngoan nghe lời anh nào, giờ anh có việc gấp rồi, 9 giờ tối nay nhé anh hứa!"

Anh tắt máy rồi thở phù, đập bộp cái điện thoại xuống bàn rồi lẩm bẩm chửi thề:

"Mẹ kiếp cái đám đàn bà ăn không ngồi rồi này, cả ngày chỉ có tụt quần cởϊ áσ thèm khát hơi trai thôi à? Thèm đến mức mới làm tối qua mà sáng nay đã thèm hơi không chịu được rồi cơ đấy."

Cậu ra ngoài từ bao giờ, ngồi xuống rồi nhìn anh với ánh mắt ngây thơ:

"Anh đang lẩm bẩm cái gì thế?"

"Haha không có gì, thằng bạn anh gọi điện trêu nên anh hơi bực thôi, cái thằng suốt ngày giả giọng gái trêu anh không hiểu sau này nó kiếm bạn gái kiểu gì nữa."
Cậu bật cười:

"Anh có cả người bạn như thế cơ à? Vui thật đấy!!"

"Vui nỗi gì chứ khổ lắm, haiz. Anh nhắc nhở nó bao lần mà nó vẫn ngựa quen đường cũ không chừa gì cả." Anh ra vẻ bất lực, tay ôm trán khẽ lắc đầu. Nhất Lâm cố nán thời gian lại để nói chuyện lâu hơn thì anh đặt tay lên vai cậu, nói với giọng tiếc nuối:

"Chán quá, muốn nói chuyện với em lâu hơn mà lại có việc ở nhà làm anh phải về mất rồi. Hẹn em chiều nay nếu muốn gặp cứ ra ngoài hành lang đứng đợi anh nhé!"

Cậu gật đầu cười toe toét vẫy tay chào anh. Vương Tuấn Huy quay người đi thì mặt biến sắc 360 độ, anh cười khẩy rồi cứ thế bước đi không nhìn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương