Máy bay đến Anh vào sáng sớm. Tôi trực tiếp đến tiểu khu Tiếu Tùng ở, nhưng bảo vệ không cho tôi lên, tôi chỉ đành chờ ngoài cổng. Tôi không dám gọi điện cho Tiếu Tùng bởi vì tôi không biết nói gì, nói thế nào.


Tôi vòng tay ôm lấy thân mình đi qua đi lại. Sáng sớm Luân Đôn rất lạnh, mỗi khi có một cơn gió thổi qua tôi phải kéo chặt áo khoác quanh thân mình, vén tóc ra sau tai. Gió lạnh khiến tôi rất tỉnh táo. Tôi biết tôi đang làm gì, từ khi quyết định đến đây tôi không hề hối hận. Cho dù Tiếu Tùng cho tôi đáp án như thế nào, tôi cũng vui vẻ tiếp nhận.


Tôi cúi đầu đi qua đi lại, bụng trống rỗng nhưng trong đầu tôi lại đầy ắp.


Tôi vô thức tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ, cảnh nói chuyện và cả... kết thúc.


Tôi lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân đừng nghĩ gì nữa, thở sâu và thả lỏng.


Ngẩng đầu một đôi tình nhân người Anh đi lại trước tiểu khu, tôi nhìn theo bọn họ mãi, vô thức mỉm cười nhìn theo bọn họ đi đến tận con đường đối diện.


Đột nhiên, tim tôi đập mạnh một nhịp, khi quay đầu lại tôi nhìn thấy một người.


Tôi nhìn thấy người con trai ấy, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, là Tiếu Tùng, cậu bé của tôi, chàng trai của tôi.


Cậu ấy mặc đồ tây màu xám, khuôn mặt bắt đầu mang đường nét của một người đàn ông, có thêm vài phần anh tuấn.


Nhìn thấy tôi, Tiếu Tùng đi chậm lại, ánh mắt của cậu ấy lúc đầu là bất ngờ, sau đó là vui mừng, cuối cùng là chính ánh mắt mà cậu ấy đã từng nhìn tôi vào một đêm xa xôi nọ.


Chúng tôi người này nhìn người kia, tôi cười nhưng không ngăn được nước mắt ứa ra.


Cậu ấy đi về phía tôi, tôi vừa cười vừa khóc. Cậu ấy đứng trước mặt tôi, dùng ánh mắt dịu dàng của cậu ấy thiêu đốt tôi.


Tôi hít sâu một hơi, vội vàng nói với cậu ấy: “Tiếu Tùng, lâu rồi không gặp, mình nhớ cậu.”


Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, thấy đáy mắt cậu ấy từ từ đỏ lên.


Cậu ấy dùng giọng nói cả đời tôi không thể quên nói với tôi:



“Cậu thật sự nhớ mình rồi sao?”


Tôi nhìn cậu ấy vừa khóc vừa nói:


“Mình nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu, Hà Hảo nhớ Tiếu Tùng, mặt trăng nhớ con khỉ rồi.”


Tiếu Tùng giữ vai tôi rồi mạnh mẽ kéo tôi vào lòng cậu ôm chặt, cậu ấy run rẩy nói: “Cậu cuối cùng cũng nhớ mình rồi, con khỉ cũng nhớ mặt trăng, vô cùng vô cùng nhớ mặt trăng.”


Tôi vòng tay ôm Tiếu Tùng, đây là lần thứ hai chúng tôi ôm nhau. Lần đầu là chia xa, chia xa rất lâu rất lâu. Hôm nay lần thứ hai, là gặp lại, là vĩnh viễn không chia xa nữa.


Tiếu Tùng nói: “Chúng ta huề rồi hả?’


Tôi hỏi: “Chúng ta có xa nhau nữa không?”


“Chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.”


“Vậy thì chúng ta huề rồi.”


“Hà Hảo, mình yêu cậu. Mình yêu cậu mười chín năm rồi.”


Tiếu Tùng giữ trong lòng câu “mình yêu cậu” mười chín năm, cuối cùng hôm nay cũng nói ra được, thật tốt, là nói với cô gái cậu nhớ thương mười chín năm.


Tôi cười nói: “Mình tin, nếu mình nói mình yêu cậu, cậu...”


“Mình tin, mình thật sự tin.”


Hà Hảo đã từng hy vọng Tiếu Tùng hạnh phúc, nhưng bây giờ cô lại hy vọng hạnh phúc của Tiếu Tùng do cô mang lại.


Tiếu Tùng, nhất định phải hạnh phúc.


Con khỉ nói xin lỗi mặt trăng, bởi vì con khỉ không thể trở thành Tề Thiên Đại Thánh.


Con khỉ có lẽ không phải Tề Thiên Đại Thánh, nhưng, con khỉ là Tề Thiên Đại Thánh của mặt trăng.


Tiếu Tùng là Tề Thiên Đại Thánh của Hà Hảo, là Tề Thiên Đại Thánh của một mình Hà Hảo mà thôi.
___________


https://www.youtube.com/watch?v=NK5LfOgti9E


Bơ : Hà Hảo về sau rất lâu mới nhận ra được tình cảm của mình với Tiếu Tùng. Cảm ơn cô ấy đã dũng cảm tiến về phía trước để cho hai người một cơ hội, để cho hai người không bỏ lỡ nhau. Dù chậm nhưng mà chắc (~‾▿‾)~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương