Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc
-
Chương 25
Cuối cùng Tri Nhạc vươn tay, sờ màn hình máy tính của Thẩm Trình, ánh mắt cẩn thận mà nóng bỏng.
Thẩm Trình ngước mắt nhìn cậu một cái.
Chu Huy đưa trà và điểm tâm vào, đặt lên bàn, Tri Nhạc đã tham quan xong căn phòng, lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn phần nào, cậu ngồi xuống ghế sofa, mở balo lấy điện thoại và sổ ghi ra, bắt đầu đọc sách ——
Đây đã trở thành thói quen cố hữu trong sinh hoạt của cậu, giống như đánh răng mỗi sáng cùng một ngày ba bữa cơm vậy, trừ khi có tình huống đặc biệt nào, còn không cậu sẽ thực hiện việc này mỗi ngày, dù chỉ đọc được mấy câu. Vì để tiện khi ra ngoài nên cậu thường đọc sách điện tử.
Bàn trong khu tiếp khách là bàn lớn, khá thấp, Tri Nhạc ngồi không thoải mái lắm, cậu nhanh chóng đổi sang một tư thế thoải mái —— giống như ở nhà, ngồi trên thảm, khoanh chân, dựa vào sofa.
Thẩm Trình rất bận, thỉnh thoảng trong văn phòng có người ra vào.
Tiếng gõ cửa vang lên, có người tiến vào, Tri Nhạc lập tức ngẩng đầu, trong mắt có chút căng thẳng, chăm chú nhìn người vừa vào, thẳng đến khi họ bàn giao công việc xong rồi rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Lát sau lại có một người nữa vào, cậu lại căng cứng người.
Nhóm nhân viên vào phòng, nhìn thấy Tri Nhạc, không thể tùy tiện tiếp đón, cười cười theo lễ phép thông thường.
“Không cần để ý tới họ, làm việc của cậu đi.”
Thẩm Trình làm như không thấy ánh mắt lén lút tìm tòi của nhóm nhân viên, hoặc là nói hắn hoàn toàn không để ý, thấy Tri Nhạc không được tự nhiên, nói với cậu như vậy.
Tri Nhạc gật đầu, nhưng khi có người vào phòng, cậu vẫn không kìm được mà căng thẳng.
Thẩm Trình nhìn cậu, đợi người rời đi hết, hắn gọi Chu Huy đến: “Những văn kiện cần ký hôm nay thống nhất giao hết cho anh đưa vào đây, tạm thời những người khác không cần vào.”
Chu Huy nhận chỉ thị rồi đi.
Vì vậy thời gian tiếp theo, ngoài Chu Huy ra, trong văn phòng không còn ai ra vào nữa.
Tri Nhạc thở ra một hơi.
Tri Nhạc vừa đọc sách vừa viết bút ký, năng lực học tập của cậu khác người thường, nhưng không vội không gấp, một lần không được thì hai lần, hai lần chưa được thì ba lần… Dùng phương đơn giản nhất để học, nghiêm túc ghi chú, cố gắng lý giải.
Tri Nhạc viết xong một đoạn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trình.
Lại viết thêm một đoạn, lại nhìn Thẩm Trình.
Phía sau là bầu trời trong xanh, Thẩm Trình ngước mắt, nhàn nhạt liếc cậu một cái, hiển nhiên động tác nhỏ của Tri Nhạc đã bị hắn thu vào mắt: “Nhìn cái gì.”
“Anh trai, đẹp trai quá.” Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, hai mắt phản chiếu bầu trời sáng rỡ xanh thẳm ngoài cửa sổ, “Anh trai nghiêm túc làm việc, rất đẹp trai.”
Khóe môi Thẩm Trình hơi cong lên, nói: “Cậu nghiêm túc đọc sách cũng rất đẹp trai.”
Tri Nhạc cười rộ lên: “He he, hai, soái ca.”
Đoạn đối thoại như vậy tựa như thời gian nghỉ ngơi, sau đó hai người lại quay trở về với “công việc” của mỗi người.
Trong văn phòng to như vậy, hai người yên lặng làm đủ việc khác nhau, lại hết sức hài hòa tự nhiên. Thời gian chậm rãi trôi qua.
“Sao lại không ăn gì?”
Giọng Thẩm Trình bỗng vang lên: “Không đói sao?”
“Ồ.” Tri Nhạc được nhắc bèn nghỉ ngơi một lát, bắt đầu ăn đồ ăn vặt trên bàn, còn hỏi Thẩm Trình có ăn không.
Tất nhiên Thẩm Trình không ăn.
“Uống chút nước.” chốc lát sau, Thẩm Trình lại lên tiếng nhắc nhở.
Tri Nhạc ôm cốc uống ừng ực.
Cứ ăn ăn uống uống như vậy, nhoáng một cái đã tới giữa trưa.
‘Muốn ra ngoài ăn, hay là ăn ở đây?” Chu Huy tới hỏi cơm trưa sắp xếp thế nào, Thẩm Trình không tự quyết định mà hỏi ý Tri Nhạc.
Tri Nhạc nghe thấy đi ra ngoài, nháy mắt có chút bất an, nhìn Chu Huy, lại nhìn Thẩm Trình, tựa như có chút rối rắm, Thẩm Trình nghĩ đoạn, cuối cùng quyết định, ăn cơm ngay trong văn phòng.
Đồ ăn trong nhà ăn của công ty rất phong phu, Tri Nhạc ăn đến là thỏa mãn. Sau khi ăn xong, cậu vào phòng nghỉ ngủ trưa trước.
Thẩm Trình không có thói quen ngủ trưa, thường hắn chỉ nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu bắt tay vào công việc buổi chiều. Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đánh máy khe khẽ, balo của Tri Nhạc tùy ý đặt trên ghế sofa, điện thoại cùng sổ để trên bàn, bên cạnh là đồ ăn vặt còn thừa lại cùng vỏ trái cây linh tinh, so với mặt bàn sạch sẽ của Thẩm Trình thì đối lập rõ ràng, cũng khác một trời một vực với bộ dáng lúc trước.
Nhưng không chướng mắt.
Thẩm Trình gõ văn bản, xử lý xong một đoạn, uống hớp nước, đang định chuyển sang việc tiếp theo thì chợt nhớ ra gì đó, đứng lên, đi đến cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn Tri Nhạc đang nằm yên trên giường, ngủ say.
Tri Nhạc lúc ngủ không ngoan như lúc tỉnh, tư thế ngủ có thể nói là khá xấu, một mình chiếm mất hơn nửa cái giường —— tứ chi duỗi thẳng, chốc lăn sang bên này, lát lại lăn sang bên kia.
Cũng may là dù có lăn thế nào thì đều ôm chăn, sẽ không bị cảm lạnh.
Thẩm Trình nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Quay người, thấy Chu Huy đứng đằng sau, nhìn hắn.
Thẩm Trình:……
Chu Huy:……
“Tiểu Giang tiên sinh ngủ rồi ạ?” Chu Huy nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, chuyển đề tài: “Cuộc họp chiều nay……”
Thẩm Trình trở lại trước bàn, nghe Chu Huy báo cáo các hạng mục công việc quan trọng của buổi chiều, hiệu suất làm việc sáng nay của hắn hơi thấp hơn mọi khi, có lẽ do trong phòng có thêm một người, lại do chính hắn đưa đến, sự chú ý không khỏi bị phân tán lên người cậu, thời thời khắc khắc chú ý tới hành động của cậu, sợ đói sợ khát.
“Chiều nay anh dành chút thời gian, dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo chút.” Thẩm Trình nói.
Vốn Thẩm Trình định tự mình đưa Tri Nhạc đi ra ngoài một lúc, dù sao cũng không thể để cậu ở trong văn phòng cả ngày được, nhưng chiều nay hắn còn bận việc.
Tất nhiên Chu Huy hiểu ‘cậu ta’ này là chỉ ai, gật đầu đồng ý.
Vì vậy buổi chiều Tri Nhạc tỉnh dậy, chơi trò chơi một lát, sau khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ thì theo Chu Huy dạo quanh công ty.
Chuyến đi dạo này lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Trình ngước mắt nhìn cậu một cái.
Chu Huy đưa trà và điểm tâm vào, đặt lên bàn, Tri Nhạc đã tham quan xong căn phòng, lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn phần nào, cậu ngồi xuống ghế sofa, mở balo lấy điện thoại và sổ ghi ra, bắt đầu đọc sách ——
Đây đã trở thành thói quen cố hữu trong sinh hoạt của cậu, giống như đánh răng mỗi sáng cùng một ngày ba bữa cơm vậy, trừ khi có tình huống đặc biệt nào, còn không cậu sẽ thực hiện việc này mỗi ngày, dù chỉ đọc được mấy câu. Vì để tiện khi ra ngoài nên cậu thường đọc sách điện tử.
Bàn trong khu tiếp khách là bàn lớn, khá thấp, Tri Nhạc ngồi không thoải mái lắm, cậu nhanh chóng đổi sang một tư thế thoải mái —— giống như ở nhà, ngồi trên thảm, khoanh chân, dựa vào sofa.
Thẩm Trình rất bận, thỉnh thoảng trong văn phòng có người ra vào.
Tiếng gõ cửa vang lên, có người tiến vào, Tri Nhạc lập tức ngẩng đầu, trong mắt có chút căng thẳng, chăm chú nhìn người vừa vào, thẳng đến khi họ bàn giao công việc xong rồi rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Lát sau lại có một người nữa vào, cậu lại căng cứng người.
Nhóm nhân viên vào phòng, nhìn thấy Tri Nhạc, không thể tùy tiện tiếp đón, cười cười theo lễ phép thông thường.
“Không cần để ý tới họ, làm việc của cậu đi.”
Thẩm Trình làm như không thấy ánh mắt lén lút tìm tòi của nhóm nhân viên, hoặc là nói hắn hoàn toàn không để ý, thấy Tri Nhạc không được tự nhiên, nói với cậu như vậy.
Tri Nhạc gật đầu, nhưng khi có người vào phòng, cậu vẫn không kìm được mà căng thẳng.
Thẩm Trình nhìn cậu, đợi người rời đi hết, hắn gọi Chu Huy đến: “Những văn kiện cần ký hôm nay thống nhất giao hết cho anh đưa vào đây, tạm thời những người khác không cần vào.”
Chu Huy nhận chỉ thị rồi đi.
Vì vậy thời gian tiếp theo, ngoài Chu Huy ra, trong văn phòng không còn ai ra vào nữa.
Tri Nhạc thở ra một hơi.
Tri Nhạc vừa đọc sách vừa viết bút ký, năng lực học tập của cậu khác người thường, nhưng không vội không gấp, một lần không được thì hai lần, hai lần chưa được thì ba lần… Dùng phương đơn giản nhất để học, nghiêm túc ghi chú, cố gắng lý giải.
Tri Nhạc viết xong một đoạn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trình.
Lại viết thêm một đoạn, lại nhìn Thẩm Trình.
Phía sau là bầu trời trong xanh, Thẩm Trình ngước mắt, nhàn nhạt liếc cậu một cái, hiển nhiên động tác nhỏ của Tri Nhạc đã bị hắn thu vào mắt: “Nhìn cái gì.”
“Anh trai, đẹp trai quá.” Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, hai mắt phản chiếu bầu trời sáng rỡ xanh thẳm ngoài cửa sổ, “Anh trai nghiêm túc làm việc, rất đẹp trai.”
Khóe môi Thẩm Trình hơi cong lên, nói: “Cậu nghiêm túc đọc sách cũng rất đẹp trai.”
Tri Nhạc cười rộ lên: “He he, hai, soái ca.”
Đoạn đối thoại như vậy tựa như thời gian nghỉ ngơi, sau đó hai người lại quay trở về với “công việc” của mỗi người.
Trong văn phòng to như vậy, hai người yên lặng làm đủ việc khác nhau, lại hết sức hài hòa tự nhiên. Thời gian chậm rãi trôi qua.
“Sao lại không ăn gì?”
Giọng Thẩm Trình bỗng vang lên: “Không đói sao?”
“Ồ.” Tri Nhạc được nhắc bèn nghỉ ngơi một lát, bắt đầu ăn đồ ăn vặt trên bàn, còn hỏi Thẩm Trình có ăn không.
Tất nhiên Thẩm Trình không ăn.
“Uống chút nước.” chốc lát sau, Thẩm Trình lại lên tiếng nhắc nhở.
Tri Nhạc ôm cốc uống ừng ực.
Cứ ăn ăn uống uống như vậy, nhoáng một cái đã tới giữa trưa.
‘Muốn ra ngoài ăn, hay là ăn ở đây?” Chu Huy tới hỏi cơm trưa sắp xếp thế nào, Thẩm Trình không tự quyết định mà hỏi ý Tri Nhạc.
Tri Nhạc nghe thấy đi ra ngoài, nháy mắt có chút bất an, nhìn Chu Huy, lại nhìn Thẩm Trình, tựa như có chút rối rắm, Thẩm Trình nghĩ đoạn, cuối cùng quyết định, ăn cơm ngay trong văn phòng.
Đồ ăn trong nhà ăn của công ty rất phong phu, Tri Nhạc ăn đến là thỏa mãn. Sau khi ăn xong, cậu vào phòng nghỉ ngủ trưa trước.
Thẩm Trình không có thói quen ngủ trưa, thường hắn chỉ nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu bắt tay vào công việc buổi chiều. Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đánh máy khe khẽ, balo của Tri Nhạc tùy ý đặt trên ghế sofa, điện thoại cùng sổ để trên bàn, bên cạnh là đồ ăn vặt còn thừa lại cùng vỏ trái cây linh tinh, so với mặt bàn sạch sẽ của Thẩm Trình thì đối lập rõ ràng, cũng khác một trời một vực với bộ dáng lúc trước.
Nhưng không chướng mắt.
Thẩm Trình gõ văn bản, xử lý xong một đoạn, uống hớp nước, đang định chuyển sang việc tiếp theo thì chợt nhớ ra gì đó, đứng lên, đi đến cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn Tri Nhạc đang nằm yên trên giường, ngủ say.
Tri Nhạc lúc ngủ không ngoan như lúc tỉnh, tư thế ngủ có thể nói là khá xấu, một mình chiếm mất hơn nửa cái giường —— tứ chi duỗi thẳng, chốc lăn sang bên này, lát lại lăn sang bên kia.
Cũng may là dù có lăn thế nào thì đều ôm chăn, sẽ không bị cảm lạnh.
Thẩm Trình nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Quay người, thấy Chu Huy đứng đằng sau, nhìn hắn.
Thẩm Trình:……
Chu Huy:……
“Tiểu Giang tiên sinh ngủ rồi ạ?” Chu Huy nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, chuyển đề tài: “Cuộc họp chiều nay……”
Thẩm Trình trở lại trước bàn, nghe Chu Huy báo cáo các hạng mục công việc quan trọng của buổi chiều, hiệu suất làm việc sáng nay của hắn hơi thấp hơn mọi khi, có lẽ do trong phòng có thêm một người, lại do chính hắn đưa đến, sự chú ý không khỏi bị phân tán lên người cậu, thời thời khắc khắc chú ý tới hành động của cậu, sợ đói sợ khát.
“Chiều nay anh dành chút thời gian, dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo chút.” Thẩm Trình nói.
Vốn Thẩm Trình định tự mình đưa Tri Nhạc đi ra ngoài một lúc, dù sao cũng không thể để cậu ở trong văn phòng cả ngày được, nhưng chiều nay hắn còn bận việc.
Tất nhiên Chu Huy hiểu ‘cậu ta’ này là chỉ ai, gật đầu đồng ý.
Vì vậy buổi chiều Tri Nhạc tỉnh dậy, chơi trò chơi một lát, sau khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ thì theo Chu Huy dạo quanh công ty.
Chuyến đi dạo này lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook