Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
-
Chương 22: Sau yên tĩnh là náo nhiệt
Editor: Tảo
Beta: Tảo
Hôm nay cụ thể là ngày bao nhiêu Kha Bố cũng không biết, ngơ ngơ ngác ngác lười xem lịch. Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, Kha Bố cau mày mở mắt ra, cực kỳ bất mãn với vị khách không mời mà tới đang đánh thức mình. Cậu chậm rì rì ra mở cửa, Sở Hạo Vũ xông vào: "Ai, hôm nay có hẹn gặp cậu."
"Hẹn với ai? Tại sao tớ không biết?"
"Hẹn chúng tớ, bây giờ không phải cậu đã biết rồi sao." Sở Hạo Vũ xem ra rất hưng phấn, Kha Bố không biết tại sao hắn lại hưng phấn. Sở Hạo Vũ nhìn quanh phòng khách: "Một mình cậu ở nhà?" Hắn hỏi xong mới ý thức được mình hỏi phải vấn đề không nên hỏi: "Sao không nói sớm, qua nhà tớ ăn tết cho vui, nhà tớ nuôi được một con chó, một con người như cậu còn sợ không nuôi nổi sao."
"Phắn ra ngoài cho tớ."
"Chỉ có hai cậu? Những người khác còn chưa tới sao?" Ứng Tu Kiệt đi vào, Sở Hạo Vũ sợ hết hồn: "Giờ là mùa đông, cậu làm sao trong thời gian ngắn có thể đen thui như vậy!"
"Càng đen càng nam tính."
Những người khác sau đó cũng lục đục tới, hiền thê lương mẫu Chu Hân Hợp bắt đầu giúp Kha Bố dọn phòng, Công Tru nhìn quanh nhà Kha Bố: "Còn thiếu Ấu Ngôn và Chi Lý đại nhân."
"Chúng ta cũng không vội, Hân Hợp, quét nhà xong làm cho chúng tớ cái gì ăn đi."
"Cậu chỉ biết sai khiến người khác càng làm cậu ấy thêm vội, Chi Lý, hắn..." Kha Bố vừa kéo rèm cửa sổ vừa nói.
"Ấu Ngôn, cậu đến rồi." Sở Hạo Vũ cắt đứt lời Kha Bố: "Tớ lén nói cho cậu biết, Kha Bố rất đáng thương, ở nhà một mình ăn tết, không biết lén khóc bao nhiêu lần, cậu nghĩ xem một người đơn độc trong căn phòng ngoài tự an ủi còn có thể làm gì, cậu ta bây giờ đang vô cùng cơ khát, Chi Lý đến thì bảo cậu ấy tuyệt đối đừng tới gần Kha Bố."
"Cậu muốn lén lút thì nói nhỏ giọng một chút." Kha Bố lườm hắn một cái.
"Cậu xem, quá cơ khát khiến hỏa khí trong người đặc biệt lớn."
"Vừa nãy tớ nên trực tiếp tống cậu ra ngoài."
Chu Hân Hợp làm việc nhanh nhẹn thu dọn phòng khách đến cực kỳ sạch sẽ, sau đó lại bắt đầu làm cơm, ngoại trừ Kha Bố cùng Ấu Ngôn những người khác đều hóng mắt ra cửa ngóng Chi Lý. Cửa phòng ngủ mở ra, Chi Lý bước qua mắt những người khác đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa bò.
Mấy người phản ứng chậm nhìn thẳng Chi Lý: "Chi, Chi Lý, cậu từ đâu tới?!"
"Phòng."
"Tối hôm qua cậu ngủ cùng Kha Bố? Cậu tới khi nào?"
"Hôm nghỉ đông."
"Cậu ở cái nhà giống ổ chó này, ăn đồ ăn rác rưởi trải qua năm mới?" Trương Lạc mắt rực lửa bắn về phía Kha Bố, kết quả cách nói của Sở Hạo Vũ làm lửa bắn cậu càng bùng cháy: "Kha Bố a Kha Bố, bình thường làm dáng vẻ vô dục vô cầu, không nghĩ tới dục cầu của cậu lớn như vậy, thời gian ăn tết cũng không buông tha sao, đều là do không có nhà trường quản. Các cậu làm bao nhiêu lần, nói, bao nhiêu lần, không phải ngồi ở ghế sofa cũng..."
"Tớ không phải cậu!"
"Còn không chịu thừa nhận, cậu nhìn Chi Lý phải uống sữa bò bồi bổ thân thể kìa."
"Bình thường sáng sớm nào hắn cũng uống sữa bò!"
Từng lượt từng lượt đồ ăn bưng lên bàn, trên bàn chật kín người, giống một đám nhỏ ồn ào đòi ăn món ngon trước mặt, không hề để ý đến Tô Ấu Ngôn đã trở thành tâm phúc cùng Chi Lý nói chuyện: "Đã đặt vé xe lửa đi du lịch vào buổi tối, chơi năm ngày thì về, quần áo cho cậu tắm suối đều chuẩn bị tốt." Kha Bố ngồi nghe lén bọn họ nói chuyện liền phản đối: "Đi tắm suối nước nóng ở thành phố kế bên cũng được, còn phải ngồi xe lửa, có mệt hay không a."
"Gần đây toàn chỗ vô vị, bình thường cũng hay đi." Sở Hạo Vũ phản bác phản đối của Kha Bố.
"Có cần tiêu tiền không?"
"Cậu không có tiền mừng tuổi?"
"Đã lên Đại học các cậu còn có tiền mừng tuổi?"
"Chúng tớ là học sinh, học sinh nhận tiền mừng tuổi là chuyện đương nhiên! Tớ chính là vì tiền mừng tuổi mới về ăn tết!" Sở Hạo Vũ vẻ mặt như là anh hùng dân tộc.
Công Tru lấy ra mười đồng bỏ vào bát Kha Bố, Kha Bố liền ném tiền về phía cậu ta: "Cậu cho ăn mày sao, phải cho từ năm mươi đồng trở lên, dưới năm mươi không nhận!" Kha Bố vẻ mặt như vĩ nhân cao thượng. Thừa dịp Kha Bố và Công Chu nói chuyện, Sở Hạo Vũ cùng Trương Lạc trao đổi ánh mắt, hai người nhanh chóng cơm nước xong xuôi liền rút lui, Kha Bố làm sao lại thiếu cảnh giác như vậy, cậu phát hiện bọn họ đang tiến vào phòng mình.
"Các cậu muốn làm gì?"
"Tham quan phòng ngủ của cậu, tiện thể tìm xem có sách cấm hay không."
"Các cậu tìm kiểu gì cũng không thấy mấy thứ đó." Cậu tỏ vẻ không chút khẩn trương tiếp tục ăn cơm. Đồ ăn trong bát Ứng Tu Kiệt xếp thành núi, không ngừng và vào miệng: "Thật không hiểu nổi bọn họ làm sao có thể hứng thú với mấy thứ kia, chẳng đàn ông gì cả."
"Cậu về điểm này không chút hứng thú, tớ cảm thấy càng không đàn ông, cậu có thể giải quyết nhu cầu của thằng đệ của cậu, tuổi càng lớn sẽ càng bị con gái cười nhạo." Đối với đề tài của mấy thằng đực, Chu Hân Hợp một mực cúi đầu không nói lời nào.
"Đùa gì thế!! Nước của thằng đệ là để phòng yêu ma quỷ quái, cậu cứ cười nhạo tớ đi, hừ, sau này gặp quỷ hay cương thi đừng đến tìm tớ xin nước tiểu."
"Tớ tuyệt đối sẽ không."
Công Tru cau mày: "Trong lúc ăn cơm các cậu nên văn minh một chút."
Tay Sở Hạo Vũ từ trong phòng vươn ra, trên tay cầm lọ gel bôi trơn đã dùng một nửa: "Chi Lý, vật này tớ giúp cậu bỏ vào balo."
"Ừ, dưới gối còn một bình, vứt đi, mùi không dễ ngửi, còn có..." Kha Bố che miệng hắn lại: "Cậu đừng nói nữa!" Tô Ấu Ngôn lấy cuốn sổ ghi nhớ, trong miệng lẩm bẩm: "Chi Lý không thích hãng X."
"Cậu cũng đừng nhớ!!"
"Chi phí do câu lạc bộ cung cấp chi trả, mua sai sẽ lãng phí." Tô Ấu Ngôn vẫn viết.
Kha Bố căm tức trừng mắt với Chi Lý: "Thứ này cậu bỏ tiền ra mua!" Chi Lý bị che miệng khẽ cắn lòng bàn tay Kha Bố để cậu buông lỏng ra.
"Tớ không để ý."
"Cậu để ý hộ tớ một chút." Nghĩ đến mỗi lần mua hàng đều bị Tô Ấu Ngôn ghi lại, giờ khắc này Kha Bố cảm thấy xấu hổ giống như khỏa thân đứng giữa ngã tư đường phố, cậu chuyển hướng sang Tô Ấu Ngôn nói: "Ấu Ngôn, sổ sách hẳn là chưa cho ai xem đi." Tô Ấu Ngôn nghiêm túc trả lời Kha Bố: "Cậu nói gì vậy, chi phí của câu lạc bộ là của chung, vẫn luôn công khai, công chính, rõ ràng, tớ không muốn các cậu hoài nghi tớ tự nuốt hết tiền."
"Ý của cậu đơn giản là cho tất cả mọi người xem đi!"
Công Tru xua xua tay: "Bây giờ nói cái này còn có ích gì, một năm nay chúng tới sau lưng các cậu thảo luận, còn dùng khoảng thời gian các cậu sẽ mua bôi trơn ra đánh cược." Kha Bố khóe miệng co giật, vẻ mặt cứng ngắc. Trương Lạc lây quần bốn góc rộng thùng thình của Kha Bố mặc bên ngoài quần âu: "Kha Bố, cho tớ mượn sịp mặc một chút, ngày tốt nghiệp tớ sẽ trả."
"Phắn ra ngoài cho tớ."
"Sáng sớm đã lồng lộn như vậy, Chi Lý, có phải cậu không thỏa mãn cậu ta hay không."
Chi Lý suy tư nâng mắt lên, trong nháy mắt nhận được nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái của Kha Bố: "Xin cậu đừng suy nghĩ, cũng không cần hành động, tớ thật sự được cậu thỏa mãn đến sắp nổ tung."
===================
Tui siêng ghê hồn =)))))
Beta: Tảo
Hôm nay cụ thể là ngày bao nhiêu Kha Bố cũng không biết, ngơ ngơ ngác ngác lười xem lịch. Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, Kha Bố cau mày mở mắt ra, cực kỳ bất mãn với vị khách không mời mà tới đang đánh thức mình. Cậu chậm rì rì ra mở cửa, Sở Hạo Vũ xông vào: "Ai, hôm nay có hẹn gặp cậu."
"Hẹn với ai? Tại sao tớ không biết?"
"Hẹn chúng tớ, bây giờ không phải cậu đã biết rồi sao." Sở Hạo Vũ xem ra rất hưng phấn, Kha Bố không biết tại sao hắn lại hưng phấn. Sở Hạo Vũ nhìn quanh phòng khách: "Một mình cậu ở nhà?" Hắn hỏi xong mới ý thức được mình hỏi phải vấn đề không nên hỏi: "Sao không nói sớm, qua nhà tớ ăn tết cho vui, nhà tớ nuôi được một con chó, một con người như cậu còn sợ không nuôi nổi sao."
"Phắn ra ngoài cho tớ."
"Chỉ có hai cậu? Những người khác còn chưa tới sao?" Ứng Tu Kiệt đi vào, Sở Hạo Vũ sợ hết hồn: "Giờ là mùa đông, cậu làm sao trong thời gian ngắn có thể đen thui như vậy!"
"Càng đen càng nam tính."
Những người khác sau đó cũng lục đục tới, hiền thê lương mẫu Chu Hân Hợp bắt đầu giúp Kha Bố dọn phòng, Công Tru nhìn quanh nhà Kha Bố: "Còn thiếu Ấu Ngôn và Chi Lý đại nhân."
"Chúng ta cũng không vội, Hân Hợp, quét nhà xong làm cho chúng tớ cái gì ăn đi."
"Cậu chỉ biết sai khiến người khác càng làm cậu ấy thêm vội, Chi Lý, hắn..." Kha Bố vừa kéo rèm cửa sổ vừa nói.
"Ấu Ngôn, cậu đến rồi." Sở Hạo Vũ cắt đứt lời Kha Bố: "Tớ lén nói cho cậu biết, Kha Bố rất đáng thương, ở nhà một mình ăn tết, không biết lén khóc bao nhiêu lần, cậu nghĩ xem một người đơn độc trong căn phòng ngoài tự an ủi còn có thể làm gì, cậu ta bây giờ đang vô cùng cơ khát, Chi Lý đến thì bảo cậu ấy tuyệt đối đừng tới gần Kha Bố."
"Cậu muốn lén lút thì nói nhỏ giọng một chút." Kha Bố lườm hắn một cái.
"Cậu xem, quá cơ khát khiến hỏa khí trong người đặc biệt lớn."
"Vừa nãy tớ nên trực tiếp tống cậu ra ngoài."
Chu Hân Hợp làm việc nhanh nhẹn thu dọn phòng khách đến cực kỳ sạch sẽ, sau đó lại bắt đầu làm cơm, ngoại trừ Kha Bố cùng Ấu Ngôn những người khác đều hóng mắt ra cửa ngóng Chi Lý. Cửa phòng ngủ mở ra, Chi Lý bước qua mắt những người khác đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa bò.
Mấy người phản ứng chậm nhìn thẳng Chi Lý: "Chi, Chi Lý, cậu từ đâu tới?!"
"Phòng."
"Tối hôm qua cậu ngủ cùng Kha Bố? Cậu tới khi nào?"
"Hôm nghỉ đông."
"Cậu ở cái nhà giống ổ chó này, ăn đồ ăn rác rưởi trải qua năm mới?" Trương Lạc mắt rực lửa bắn về phía Kha Bố, kết quả cách nói của Sở Hạo Vũ làm lửa bắn cậu càng bùng cháy: "Kha Bố a Kha Bố, bình thường làm dáng vẻ vô dục vô cầu, không nghĩ tới dục cầu của cậu lớn như vậy, thời gian ăn tết cũng không buông tha sao, đều là do không có nhà trường quản. Các cậu làm bao nhiêu lần, nói, bao nhiêu lần, không phải ngồi ở ghế sofa cũng..."
"Tớ không phải cậu!"
"Còn không chịu thừa nhận, cậu nhìn Chi Lý phải uống sữa bò bồi bổ thân thể kìa."
"Bình thường sáng sớm nào hắn cũng uống sữa bò!"
Từng lượt từng lượt đồ ăn bưng lên bàn, trên bàn chật kín người, giống một đám nhỏ ồn ào đòi ăn món ngon trước mặt, không hề để ý đến Tô Ấu Ngôn đã trở thành tâm phúc cùng Chi Lý nói chuyện: "Đã đặt vé xe lửa đi du lịch vào buổi tối, chơi năm ngày thì về, quần áo cho cậu tắm suối đều chuẩn bị tốt." Kha Bố ngồi nghe lén bọn họ nói chuyện liền phản đối: "Đi tắm suối nước nóng ở thành phố kế bên cũng được, còn phải ngồi xe lửa, có mệt hay không a."
"Gần đây toàn chỗ vô vị, bình thường cũng hay đi." Sở Hạo Vũ phản bác phản đối của Kha Bố.
"Có cần tiêu tiền không?"
"Cậu không có tiền mừng tuổi?"
"Đã lên Đại học các cậu còn có tiền mừng tuổi?"
"Chúng tớ là học sinh, học sinh nhận tiền mừng tuổi là chuyện đương nhiên! Tớ chính là vì tiền mừng tuổi mới về ăn tết!" Sở Hạo Vũ vẻ mặt như là anh hùng dân tộc.
Công Tru lấy ra mười đồng bỏ vào bát Kha Bố, Kha Bố liền ném tiền về phía cậu ta: "Cậu cho ăn mày sao, phải cho từ năm mươi đồng trở lên, dưới năm mươi không nhận!" Kha Bố vẻ mặt như vĩ nhân cao thượng. Thừa dịp Kha Bố và Công Chu nói chuyện, Sở Hạo Vũ cùng Trương Lạc trao đổi ánh mắt, hai người nhanh chóng cơm nước xong xuôi liền rút lui, Kha Bố làm sao lại thiếu cảnh giác như vậy, cậu phát hiện bọn họ đang tiến vào phòng mình.
"Các cậu muốn làm gì?"
"Tham quan phòng ngủ của cậu, tiện thể tìm xem có sách cấm hay không."
"Các cậu tìm kiểu gì cũng không thấy mấy thứ đó." Cậu tỏ vẻ không chút khẩn trương tiếp tục ăn cơm. Đồ ăn trong bát Ứng Tu Kiệt xếp thành núi, không ngừng và vào miệng: "Thật không hiểu nổi bọn họ làm sao có thể hứng thú với mấy thứ kia, chẳng đàn ông gì cả."
"Cậu về điểm này không chút hứng thú, tớ cảm thấy càng không đàn ông, cậu có thể giải quyết nhu cầu của thằng đệ của cậu, tuổi càng lớn sẽ càng bị con gái cười nhạo." Đối với đề tài của mấy thằng đực, Chu Hân Hợp một mực cúi đầu không nói lời nào.
"Đùa gì thế!! Nước của thằng đệ là để phòng yêu ma quỷ quái, cậu cứ cười nhạo tớ đi, hừ, sau này gặp quỷ hay cương thi đừng đến tìm tớ xin nước tiểu."
"Tớ tuyệt đối sẽ không."
Công Tru cau mày: "Trong lúc ăn cơm các cậu nên văn minh một chút."
Tay Sở Hạo Vũ từ trong phòng vươn ra, trên tay cầm lọ gel bôi trơn đã dùng một nửa: "Chi Lý, vật này tớ giúp cậu bỏ vào balo."
"Ừ, dưới gối còn một bình, vứt đi, mùi không dễ ngửi, còn có..." Kha Bố che miệng hắn lại: "Cậu đừng nói nữa!" Tô Ấu Ngôn lấy cuốn sổ ghi nhớ, trong miệng lẩm bẩm: "Chi Lý không thích hãng X."
"Cậu cũng đừng nhớ!!"
"Chi phí do câu lạc bộ cung cấp chi trả, mua sai sẽ lãng phí." Tô Ấu Ngôn vẫn viết.
Kha Bố căm tức trừng mắt với Chi Lý: "Thứ này cậu bỏ tiền ra mua!" Chi Lý bị che miệng khẽ cắn lòng bàn tay Kha Bố để cậu buông lỏng ra.
"Tớ không để ý."
"Cậu để ý hộ tớ một chút." Nghĩ đến mỗi lần mua hàng đều bị Tô Ấu Ngôn ghi lại, giờ khắc này Kha Bố cảm thấy xấu hổ giống như khỏa thân đứng giữa ngã tư đường phố, cậu chuyển hướng sang Tô Ấu Ngôn nói: "Ấu Ngôn, sổ sách hẳn là chưa cho ai xem đi." Tô Ấu Ngôn nghiêm túc trả lời Kha Bố: "Cậu nói gì vậy, chi phí của câu lạc bộ là của chung, vẫn luôn công khai, công chính, rõ ràng, tớ không muốn các cậu hoài nghi tớ tự nuốt hết tiền."
"Ý của cậu đơn giản là cho tất cả mọi người xem đi!"
Công Tru xua xua tay: "Bây giờ nói cái này còn có ích gì, một năm nay chúng tới sau lưng các cậu thảo luận, còn dùng khoảng thời gian các cậu sẽ mua bôi trơn ra đánh cược." Kha Bố khóe miệng co giật, vẻ mặt cứng ngắc. Trương Lạc lây quần bốn góc rộng thùng thình của Kha Bố mặc bên ngoài quần âu: "Kha Bố, cho tớ mượn sịp mặc một chút, ngày tốt nghiệp tớ sẽ trả."
"Phắn ra ngoài cho tớ."
"Sáng sớm đã lồng lộn như vậy, Chi Lý, có phải cậu không thỏa mãn cậu ta hay không."
Chi Lý suy tư nâng mắt lên, trong nháy mắt nhận được nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái của Kha Bố: "Xin cậu đừng suy nghĩ, cũng không cần hành động, tớ thật sự được cậu thỏa mãn đến sắp nổ tung."
===================
Tui siêng ghê hồn =)))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook