Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 19: Một mình thật tốt

Editor: Tảo

Tiếng huýt sao tươi mát tràn ngập ma tính làm người ta muốn lắc lư đầu theo, có thể ngoài tiếng sáo còn do người thổi. Chi Lý nghiêng người khiến chỉ còn một chân ghế chống dưới đất, làm người nhìn không khỏi lo lắng đề phòng. Hai tay hắn nhét trong túi quần, huýt sáo đùa nghịch với chim nhỏ ngoài cửa sổ. Kha Bố không biết chim nhỏ có đậu xuống không, dù sao mình cũng sập bẫy rồi, thì ra phòng tuyến lòng mình còn thấp hơn so với chim nhỏ.

Một đám người đang xôn xao thảo luận xem năm sau nên đi đâu chơi.

Công Tru: Chúng ta đi tìm ban biên tập, gặp chủ biên, hoặc là chúng ta giả làm gián điệp phóng viên gì đó để làm quen hắc bang lão đại, không thì trên đường ngẫu nhiên gặp được bá đạo tổng tài, vậy được không.

Kha Bố: Đừng lại ảo tưởng tình tiết truyện BL nữa, tớ nói với cậu một sự thật, ban biên tập sẽ kêu bảo vệ đá cậu đi, hắc bang lão đại sẽ giết chết cậu, bên cạnh bá đạo tổng tài đều là người mẫu.

Công Tru: Cậu phá hư không khí mấy lần rồi!

Sở Hạo Vũ: Chúng ta đều lớn rồi, làm quà tặng ăn mừng thôi, tớ cho rằng chúng ta nên đi chơi gái.

Ứng Tu Kiệt: Tìm chỗ nào có thác nước đi, tớ thử đứng dưới đó xem, cao thủ cổ trang người ta đều luyện như vậy.

Trương Lạc: Đến quán net cày level.

Kha Bố: Tớ ở nhà xem TV.

Tô Ấu Ngôn: Tổng hợp đại đa số ý kiến, quyết định đến làng du lịch tắm suối nước nóng.

Kha Bố: Tớ cảm thấy cậu một ý kiến cũng không quan tâm!! Rõ ràng là tự theo ý mình!

Kha Bố tay chống đầu, một bụng không muốn, cái gì mà suối nước nóng, ở nhà tắm rửa còn thoai mái hơn. Kha Bố mới chỉ xem tắm suối nước nóng trong TV và anime, xem nhiều lần cũng không hấp dẫn nổi cậu, cậu là loại người đặc biệt phân rõ ràng hiện thực và hư ảo, giống như chương trình ẩm thực, mỹ vị đến đâu cũng không hấp dẫn được cậu. Bất quá trong nước càng ngày càng mở nhiều khu suối nước nóng cùng trò chơi, đây không phải chuyện nghiêm trọng, nhưng hòa bình và an bình không đủ cho người ta quý trọng, nhìn tờ tin tức thấy mấy quốc gia chiến loạn bị tàn phá đến không thể tả sẽ làm người ta có cảm giác không chân thực, con người luôn tùy tiện đối đãi với nhưng gì mình đang có, một người mắc bệnh nan y sắp chết nhưng người đó lại liều mạng khát cầu sống thêm một ngày, lại sống thêm một giờ; còn người áo cơm no đủ, thân thể khỏe mạnh lại liều mạng muốn chết, một khắc cũng không muốn sống tiếp. Loại tư tưởng kỳ quái này rốt cuộc do thứ gì tạo thành.

Sau khi lão sư lên lớp xong, chủ nhiệm khoa đi vào: "Ngày mai bắt đầu nghỉ đông, làm chủ nhiệm khoa theo thường lệ phải nói vài cậu, các anh chị ở ngoài đừng làm quá nhiều chuyện xấu, có làm chuyện xấu cũng đừng nói là học sinh học viện Thánh Kiệt, ảnh hưởng đến danh dự của trường, sẽ bị đuổi học. Tôi phụ trách bốn lớp, lần trước đã đuổi một đứa. Đám người trẻ quá dễ bị phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, tự giải quyết cho tốt, nghỉ đi."

Trong phòng học vang lên tiếng nhiệt liệt hoan hô, bọn học sinh dễ dàng quên hết lời người lớn nói. Kha Bố lười biếng chống eo, thở hắt ra: "Nghỉ." Lúc này cậu nhận được điện thoại của Kha Tần: "Kha Bố, ăn tết cùng chúng ta đi, không phải bắt con sống cùng chúng ta, ít nhất đến đây đoàn tụ một chút."

"Vâng, năm sau con sẽ dời đi, năm nay tạm thời sẽ trở về."

"Chuyện này..." Kha Tần dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Gia đình tăng thêm thành viên rồi, ba nghĩ nên đổi một căn nhà khác, ba thật xin lỗi con, căn nhà trước đây rao bán rồi." Dù sao đó cũng là nhà của ba, ông quyết định đâu cần phải xin lỗi mình, Kha Bố thoải mái nói: "Bây giờ còn chưa bán, không bằng để con đến ở tạm đi."

"Con đừng bướng bỉnh nữa."

"Ba, con cần thời gian."

"Được rồi, khi nào muốn đến thì gọi cho ba, ba đến đón con."

"Vâng."

Kha Bố cúp điện thoại, sau đó gọi cho Ngũ Thiến: "Mẹ, chúng ta cùng nhau ăn tết đi."

"Mẹ cũng đang muốn gọi con cùng đón năm mới đây, còn có, mẹ muốn giới thiệu một người cho con, chú ấy có một đứa con trai, tuổi tác với con không chênh lệch nhiều, hai đứa sẽ trở thành bạn tốt." Kha Bố không nói được bây giờ mình có loại cảm xúc gì. Năng lực chịu được của cậu có hạn, dù sao, dù sao đã ly hôn hơn bảy năm, tìm một nửa khác cho mình là chuyện bình thường, mẹ là người bị hại, bà nên có được hạnh phúc.

"Vậy để lần sau gặp chú ấy đi."

"Con, không muốn sao?"

"Thế nào lại như vậy, chỉ là quá bất ngờ, con còn chưa chuẩn bị tốt, sau tết sẽ dành ra chút thời gian."

"Vậy con ăn tết ở đâu?"

"Năm nay muốn tới nhà Chi Lý."

"Được, không gặp chú cũng không sao, mẹ sẽ nói với chú ấy, không thì mẹ ăn tết cùng con."

"Không cần, con còn phải thu dọn đồ đạc, không nói tiếp với mẹ được."

Mình thật ngốc, tùy tiện đối đãi với những thứ mình có, từ chối hết ý tốt của ba mẹ, là muốn chứng minh cái gì? Cậu đứng lên, mang sách vở trở về phòng ngủ, nhìn quanh phòng, lại phát hiện thật sự không có gì để thu dọn, liền tùy tiện nhét bộ sạc điện thoại vào ba lô, đeo lên vai: "Đi đây." Sở Hạo Vũ vẫy vẫy tay một cái coi như trả lời.

Lúc đi ngang qua phòng ngủ Chi Lý, cửa mở lớn, Chi Lý ngồi ở nơi ngược sáng vẽ, Kha Bố thò đầu vào: "Cậu ăn tết ở Nhân Quả trấn đi." Vô luận như thế nào thì mình đến đó cũng không thích hợp, cậu biết rõ điểm này. Không đợi Chi Lý trả lời, cậu lại nói: "Ấu Ngôn nói năm sau sẽ đến suối nước nóng, này, năm sau gặp, Chi Lý." Bọn họ đã bên nhau rất lâu, xa nhau rồi gặp lại đã thành chuyện thường ngày. Kha Bố thậm chí không bước vào phòng nửa bước, cậu sợ một khi bước vào là không muốn rời đi, tỏ ra thật tiêu sái, tỏ ra thật đàn ông.

Con đường về nhà so với trước đây hình như ngắn hơn rất nhiều, Kha Bố mở cửa phòng, gian phòng trống vắng tựa cô đảo, âm thanh giày chạm vào mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, gắt gao khép rèm cửa sổ chặn lại toàn bộ ánh nắng. Kha Bố ngã lên ghế sofa nồng mùi tro bụi, quá trống vắng, hóa ra nhà là nơi trống vắng như vậy.

"Tự do, sẽ không ai quản mình, một mình thật tốt, một mình thật tốt." Cậu nhắm mắt lại, tầm mắt chỉ một màu đen, cậu mở mắt ra, màu sắc trong tầm mắt không đổi.

"Một mình thật sự rất tốt, mình không có nói dối."

Tiếng huýt sáo trong trẻo mạnh mẽ chen qua khe cửa, lại mạnh mẽ xâm nhập vào tai Kha Bố, Kha Bố ngồi dậy, động tác quá nhanh khiến chân đập phải ghế, không để ý đến đau đớn, cậu nửa nhảy nửa chạy ra mở cửa, Chi Lý đưa lưng về phía cậu ngửa đầu trêu đùa mấy chú chim nhỏ trên cây.

Cậu liền một lúc mang hết thảy năm màu sắc rực rỡ nhất xuất hiện trước mắt tớ, chừng nào cậu mới tô màu cho tầm mắt vô sắc của tớ.

Kha Bố dùng hết sức chạy tới đụng đầu vào tấm lưng của Chi Lý.

Không, hai người là tốt nhất.

====================

Dạo này tui lười ghê hồn ;;v;; Các thím đừng bỏ tui nha hự hự ;;v;;

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương