Cậu Ấy Đến Từ 1945
-
C76: Chương 76
Lúc rời khỏi biệt thự của Tô Tấn, Trữ Khâm Bạch không tự lái xe.
Nếu một người làm cũ từng ở Thịnh Vũ một năm trước có mặt ở đó thì sẽ nhận ra người ngồi ở ghế lái chính là một cấp dưới đã đi theo Trữ Kiến Hùng trước kia, chàng trai trẻ đó tên là Tiết Kì.
Một người có ngoại hình trung bình, trông không hề bắt mắt chút nào.
Trữ Khâm Bạch ngồi ở hàng ghế sau xe, trên đùi đặt mấy phần tài liệu, bên cạnh là một chiếc máy tính bảng đang mở, hiển thị một email bằng tiếng nước ngoài.
Trữ Khâm Bạch vừa lật xem tài liệu trên đùi vừa hỏi: "Nửa năm nay vẫn thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi lắm." Tiết Kì nói: "Lúc đó nếu không phải anh Trữ anh sắp xếp cho tôi ra nước ngoài thì e là lão Trữ tổng sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi."
Trữ Khâm Bạch không ngẩng đầu lên, "Bây giờ Thịnh Vũ nằm trong tay anh tôi, những mối quan hệ cũ kia của ông già đã không còn hữu dụng như trước nữa, nếu như cậu muốn trở về thì tôi có thể sắp xếp cho cậu."
Tiết Kì lập tức nói: "Không cần làm phiền anh Trữ đâu, tôi đã bàn bạc với gia đình xong rồi, dự định sang năm sẽ đón bọn họ ra ngoài sống."
Trữ Khâm Bạch ngẩng đầu lên, nhìn vài giây rồi gật đầu: "Cũng tốt."
Tài liệu trong tay anh là giới thiệu nhân vật.
Toàn bộ cuộc đời từ khi sinh ra cho đến hai mươi tuổi, không có nhiều chi tiết, rất nhiều trong số đó chỉ được đề cập trong một nét vẽ, thứ duy nhất có giá trị là một bức ảnh đen trắng lẫn trong đó, Trữ Khâm Bạch cầm lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ảnh Đế Hôm Nay Lại Bị Lừa
2. Luyến Ái Từ Nơi Anh
3. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
4. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
=====================================
Bức ảnh đã rất cũ rồi, chàng trai trẻ trong bức ảnh đó mặc một bộ Âu phục kiểu cũ với nụ cười rạng rỡ. Người đứng bên cạnh hắn mặc hý phục lộng lẫy, rất khó để phân biệt là nam hay nữ.
Tiết Kì chú ý đến động tác của anh trong kính chiếu hậu, liền nói: "Toàn bộ những tư liệu có thể điều tra ra được trước mắt chỉ có nhiêu đó thôi, việc người tên Phạm Trọng Thanh này thích đàn ông không phải là bí mật gì cả. Chúng tôi đã tìm thấy người đời sau của người từng làm việc cho nhà họ Phạm ở nước ngoài, bức ảnh này được tìm thấy trong hộp đựng đồ của bà cố hắn, bọn họ thậm chí còn không biết tên của người trong bức ảnh là gì. Sau đó, bọn tôi lại liên lạc với một giáo sư lịch sử học nổi tiếng, những thông tin biết được cũng rất ít, nói ra còn chưa chắc đã nhiều như những thông tin mà anh Trữ nắm trong tay nữa."
Trữ Khâm Bạch lắc đầu, những gì anh biết đều đến từ những tài liệu mà Châu Thanh đưa cho Dương Chí Thành trong lúc quay phim ban đầu.
Quanh đi quẩn lại, những gì tra ra được cũng chỉ có nhiêu đó.
Vậy thì làm thế nào mà Châu Thanh lại biết về thói quen và sở thích của Phạm Trọng Thanh?
Trữ Khâm Bạch nhìn bức ảnh: "Người bên cạnh hắn thì sao? Có thông tin gì không?"
"Không có." Tiết Kì nói: "Thật ra có không ít người hát hý nổi tiếng vào thời đại đó, người đàn ông có thể khiến cho Tiểu Phạm gia này chi rất nhiều tiền nhất định phải rất nổi tiếng. Nhưng thật sự không tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan nào cả. Theo như mô tả về hướng đi bí ẩn sau này của Phạm Trọng Thanh, ngay cả việc mất đi tin tức của người đi cùng cũng là chuyện bình thường thôi."
Trữ Khâm Bạch không ngạc nhiên khi nhận được kết quả như vậy.
Lúc đặt bức ảnh trên tay xuống, có gì đó trượt ra từ khe hở của tập tài liệu.
Trữ Khâm Bạch cúi người nhặt lên, vừa nhìn thấy đồ vật trong tay thì ánh mắt hơi dừng lại.
Đó là một bức ảnh cũ chỉ cỡ một inch so với ảnh của hiện tại, khác với bức vừa rồi, cũ hơn và niên đại cũng càng xa hơn. Có thể thấy được rằng đã không được giữ gìn tốt, mặt trên đã có nhiều vết đốm trắng, đường viền bị ố vàng.
Trong bức ảnh là hai đứa trẻ đang đứng dưới gốc cây lớn trong sân, đứa hơi lớn hơn một chút có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của Phạm Trọng Thanh.
Còn đứa nhỏ hơn bên cạnh khoảng bốn năm tuổi, có đôi mắt to, trên mặt còn mang theo một chút mũm mĩm non nớt của trẻ con, trên tay cầm một cành cây nhỏ, trông có vẻ rất ngoan.
Rõ ràng ngay cả ngũ quan còn chưa phát triển hoàn toàn và nhìn không ra được ngoại hình, nhưng Trữ Khâm Bạch nhìn vào tấm hình nhỏ trong tay, không hiểu sao lại cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đánh trúng, "thịch" một tiếng mang đến một cảm giác quặn thắt nặng nề.
Anh nhìn rất lâu, giọng nói mang theo sự khác biệt không dễ dàng nghe ra được: "Bức ảnh nhỏ này là sao đây?"
"Ồ, cái này à." Tiết Kì quay đầu lại, nhìn thấy thứ Trữ Khâm Bạch đang cầm trong tay thì nói: "Là được phát hiện cùng với bức ảnh còn lại. Lúc bọn tôi tìm tới, cũng may là còn kịp, gia đình chủ nhân thật ra đã chuẩn bị đốt những thứ đó rồi, hắn nói gia đình năm đó mà bà cố hắn làm việc đã cho bọn họ thôi việc, gia đình chủ nhân lúc ra đi cũng vội vàng, không mang theo bất cứ thứ gì. Những người hầu đã vơ vét rất nhiều đồ và bỏ chạy tứ phía, bà cố của hắn đã vượt biên ra nước ngoài trên một con tàu thuỷ. Tôi thấy đứa trẻ trong bức ảnh này hơi giống với cái vị Tiểu Phạm gia trong bức ảnh còn lại nên mang chúng về cùng luôn."
Ngón tay cái của Trữ Khâm Bạch vuốt ve đường viền của bức ảnh nhỏ, nhìn đứa trẻ nhỏ hơn rồi nói: "Phạm Trọng Thanh không phải là con độc đinh sao?"
"Đúng vậy, không phải." Tiết Kì không biết tại sao anh Trữ lại nhấn mạnh việc này, cũng không nhận ra trọng tâm của Trữ Khâm Bạch hoàn toàn không phải ở Phạm Trọng Thanh, liền nói, "Chuyện này cũng được phát hiện một cách tình cờ, hẳn là có chị gái."
"Chị gái?" Trữ Khâm Bạch nhíu mày, ngước mắt lên.
Tiết Kì gật đầu: "Người chị này có vẻ lớn tuổi hơn ông ấy rất nhiều. Vị giáo sư bọn tôi tìm gặp lần này cũng có biết một chút, nói rằng vị này khi ấy cũng được xem như là nữ anh hùng hào kiệt, lúc thời cuộc rất căng thẳng đã thu nhận một nhóm thanh niên yêu nước và có khát vọng, khi ấy đã gây ra náo động không nhỏ. Nhưng bởi vì lấy chồng ở xa nên không ở Kim Thành, cũng ít liên hệ với nhà họ Phạm nên độ chính xác cần phải kiểm chứng, tôi cũng không hỏi chi tiết."
Trữ Khâm Bạch mơ hồ cảm thấy rằng mình đã nắm được mấu chốt nào đó nhưng cũng có một loại cảm giác mờ mịt và không chân thật.
Anh hỏi một cách gần như không có cơ sở gì: "Họ của chồng chị gái Phạm Trọng Thanh là gì?"
"À? Cái này... không biết nữa."
Tiết Kì không hiểu lắm, rõ ràng là điều tra Phạm Trọng Thanh, làm sao lại đột nhiên hỏi đến họ nhà chồng chị gái Phạm Trọng Thanh rồi.
Thấy anh Trữ dường không phải tùy tiện hỏi, Tiết Kì cũng trở nên căng thẳng, suy nghĩ một chút mới đắn đo nói: "Chuyện này quả thật là không rõ. Tư liệu về Tiểu Phạm gia này luôn rất ít, lần này bọn tôi đã phải đào rất sâu mới ra được một chút gì đó, mối quan hệ nếu càng đi xa hơn thì e rằng lại càng khó biết hơn nữa."
Trữ Khâm Bạch: "Vậy thì tiếp tục điều tra đi."
Tiết Kì do dự: "Vẫn điều tra Phạm Trọng Thanh sao?"
"Không." Trữ Khâm Bạch vô thức vân vê bức ảnh, "Đổi góc độ khác. Vào thời đại đó, trong cuộc đánh giằng co giữa các bên, có thể thu hút một lượng lớn những người trẻ tuổi có khát vọng thì chắc chắn không phải người bình thường. Bắt đầu từ hướng đó, lần này hãy điều tra thật tỉ mỉ."
Tiết Kì gật đầu: "Đã rõ."
Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lần trước ở Bắc Kinh, Dương Chí Thành bất ngờ nhắc đến Phạm Trọng Thanh mới khiến cho anh nảy ra ý tưởng thử xem thế nào.
Vốn dĩ không cảm thấy buộc phải tìm ra đáp án và kết quả nhưng trước mắt dường như không còn lý do gì để dừng lại nữa rồi.
Những gì Châu Thanh làm, từng việc từng việc một ngày một sâu hơn, cậu tiến về phía trước không dừng lại, từ trùng trùng khó khăn lúc ban đầu ở Phủ Thành cho đến bây giờ gặp phải loại người như Diêu Trung Hiển ở khu vực phía Bắc.
Bản thân cậu chưa hẳn là để tâm nhưng Trữ Khâm Bạch thì không thể.
Nói với cậu rằng anh trai Diêu Trung Hiển bị bắn trong tù không phải là để đe dọa, nói với cậu rằng sẽ có vô số người như Diêu Trung Hiển ở Lam Thành cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ.
Châu Thanh là ai?
Mối nghi ngờ này sẽ biến thành nếu một ngày nào đó, anh muốn ngăn cậu tiếp tục sẽ không tìm được lý do hợp lý.
"Còn một chuyện nữa." Trữ Khâm Bạch nói.
Tiết Kì: "Anh Trữ, ngài nói đi."
Trữ Khâm Bạch: "Cắt bỏ người theo dõi Trữ Kiến Hùng, tập trung vào danh sách những người thường xuyên qua lại với ông ta trong hai tháng qua."
Tiết Kì nghi hoặc, "Không phải đã nói là những mối quan hệ cũ của lão Trữ tổng không dễ sử dụng sao?"
"Không dễ sử dụng không có nghĩa là không thể dùng." Ánh mắt Trữ Khâm Bạch lạnh lùng, "Dưới sự sai khiến của lợi nhuận là một ổ rắn rết, động thái của Tân Nguyên tới tấp như vậy rất có khả năng chỉ là bắt đầu thôi. Bên phía cậu chú ý một chút, một khi bọn họ có hành động ở khu vực phía Bắc thì báo cho tôi trước."
"Anh Trữ." Tiết Kì muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút mới nói: "Ba năm trước, anh bắt đầu nhúng tay vào Thịnh Vũ là vì muốn lấy được cổ quyền, khi đó khó khăn lắm mới thoát thân mà không để lại rắc rối gì. Bây giờ trong tay anh cũng đã có đủ bằng chứng, cần gì phải đi lội lại vũng nước bùn này ở khu vực phía Bắc nữa?"
Tiết Kì còn chưa nói rằng, những chuyện xảy ra vào thời điểm đó đã phải trả giá bằng cuộc hôn nhân của ngài nữa kìa.
Đến mức mà khi đã hoàn toàn quay trở lại giới giải trí thì cuộc sống riêng tư vẫn là một mớ hỗn độn trên mạng.
Trữ Khâm Bạch dựa vào lưng ghế, "Thoát thân không có nghĩa là kết thúc, huống chi chuyện này, nói cho cùng cũng không phải là vì cá nhân."
Trữ Khâm Bạch nhớ lại lúc đầu đã nói với những người trong studio rằng, trong lòng Châu tổng của mọi người có lẽ chứa đựng toàn bộ thiên hạ, còn cái người thật sự bị vây hãm ở khu vực phía Bắc kia, bây giờ xem ra đã càng ngày càng chứng thực lời này của anh.
(câu này mình đọc không hiểu và cũng không nhớ anh Trữ từng nói ở đâu luôn =)))))
Lợi ích ăn con người.
Chắc hẳn có không ít người đều muốn nuốt sống cậu.
Trữ Khâm Bạch lại cầm bức ảnh trong tay lên.
Đây có phải là em không? Châu Thanh.
Lúc này, trong một văn phòng sơ sài ở khu ngoại thành phía Bắc của Lam Thành.
Một dãy toàn là nhà cấp bốn.
Châu Thanh cầm một chiếc ly gốm đơn giản, đứng cạnh chiếc bàn vẫn còn được xem là tươm tất duy nhất trong phòng, lật xem thông tin nhân sự trên đó.
"Anh Thanh." Hứa Triêu vội vàng đi tới.
Châu Thanh nhìn sang, "Sao vậy?"
Hứa Triêu nói: "Người đại diện dưới trướng Mã Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng kế hoạch của chúng ta đều đã nói xong cả rồi, vừa rồi ông ta mở một cuộc họp nhỏ với người bên dưới, đã kích động bảy tám quản đốc nhỏ nói là các điều kiện cần phải bàn bạc lại, bây giờ sắp đánh nhau đến nơi rồi."
Châu Thanh khẽ cau mày nhưng không hề ngạc nhiên, đặt ly xuống: "Đi xem xem."
Lúc Châu Thanh mang theo người qua thì bên đó đã bắt đầu cãi vã rồi.
Có không ít người vây lại xung quanh.
Có người hét lên: "Đừng làm loạn nữa, Châu tổng đến rồi!"
Đám đông lần lượt nhìn về sau rồi lại tự giác nhường sang hai bên.
Châu Thanh tiến lên trước, nhìn người đứng đầu.
Người đàn ông vừa thấy cậu đã mở miệng trước: "Châu tổng, tôi biết cậu muốn nói gì nhưng trước tiên cứ nghe tôi nói trước được không. Tôi biết cậu có vẻ như cũng thật sự đã trao đổi không ít phúc lợi cho mọi người, nhưng tôi mới nhận được tin tức, cách nói của Cục Quản lý hoàn toàn khác với những gì cậu nói, cậu bảo bọn tôi rốt cuộc phải nghe ai đây? Ở đây có không ít người đều là người của Mã tổng bọn tôi, tôi với tư cách là người đại diện phải chịu trách nhiệm với họ mà, không phải sao?"
"Chú đang chịu trách nhiệm với ai?" Châu Thanh hỏi, "Tin tức chú vừa nhận được? Là tin tức nhận được từ đâu? Mã Dương nói với chú sao?"
Châu Thanh không tranh luận với ông ta mà trực tiếp vặn hỏi.
Đối phương bị nói đến mức khuôn mặt cứng đờ rồi dứt khoát bất chấp đạo lý, "Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này chúng ta phải bàn bạc lại."
Vài người mà ông ta mang theo bên cạnh cũng theo đó gào lên.
Xung quanh có không ít người không rõ ra sao đưa mắt nhìn nhau, không biết nên phản ứng như thế nào.
Sắc mặt của Châu Thanh tối sầm lại: "Hứa Triêu."
"Anh Thanh."
Châu Thanh hếch cằm, "Những người gây chuyện, một người thì tính một người, tìm người trói lại cho tôi."
Tất cả mọi người: "..."
Không ai có thể ngờ rằng một người từ trước đến nay luôn xử lý mọi việc một cách ôn hoà cũng sẽ đột nhiên đưa ra mệnh lệnh như vậy.
Cũng là Hứa Triêu, người sẽ luôn chấp hành yêu cầu của cậu một cách vô điều kiện, ngay lập tức nói: "Vâng!"
Châu Thanh mang theo người tới, ngoại trừ hai vệ sĩ chuyên nghiệp một ngày chẳng nói được mấy câu mà Trữ Khâm Bạch nhét cho cậu thì những người mà Châu Thanh mang theo lần này đều là những gương mặt quen thuộc với chính những công nhân này.
Hai ba người giữ một người, đó là một chuyện rất dễ dàng.
Hai phút sau, Châu Thanh nhìn xung quanh một vòng, đối mặt với vài người đã tái xanh mặt, nói với người vừa dẫn đầu: "Xúi giục tụ tập, những gì đang chờ đợi chính là mọi người đấy biết không? Vì tư lợi của bản thân mà lợi dụng tình cảm của quần chúng, lúc xảy ra chuyện thì ai trong các chú chịu trách nhiệm?"
Một vài quản đốc nhỏ bên dưới đã cúi đầu xuống.
"Ban đêm nhận được thông báo xảy ra chuyện tôi đã biết ngay, trong số này nhất định không thiếu những loại người sẽ thừa nước đục thả câu." Châu Thanh nhìn xung quanh vài giây, "Tôi biết bọn họ chắc chắn không phải là ngoại lệ, đánh dẹp chính đáng và phản hồi ý kiến là đúng, thế nhưng, nếu có người muốn lợi dụng điều này để gây sự, không biết là nhận tiền của ai để gây rắc rối, đều sẽ bị đá ra ngoài như nhau, tuyệt đối không nhân nhượng."
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói rõ ràng của Châu Thanh.
Khi đến đây, điều đầu tiên cậu làm là an ủi, sau đó dựa vào tốc độ nhanh nhất để nghĩ ra một kế hoạch, ổn định được lòng người.
Sau đó, cậu cũng không tức tốc rời đi mà là cậu đang đợi.
Quả nhiên, đã có người nhảy ra rồi.
Nhìn vài người với khuôn mặt trở nên ảo não chán chường chỉ trong phút chốc, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Có người hét lên: "Châu tổng, chúng tôi nhất định sẽ nghe cậu!"
"Đúng vậy, có người nói rằng sẽ bàn điều kiện cho bọn tôi, ai mà không biết tiền đều sẽ vào túi của chính bọn họ chứ!"
"Nếu như có biện pháp thì ai mà sẵn lòng gây sự chứ, ít nhất bọn tôi không bằng lòng! Kế hoạch của Châu tổng rõ ràng đã rất tốt rồi!"
Châu Thanh ra hiệu cho Hứa Triêu mang mấy người vừa rồi đi và tìm xem kẻ đứng sau rốt cuộc là người đến từ đâu.
Trong cuộc bãi công quy mô lớn thật sự mà Châu Thanh đã từng chứng kiến, người bình thường rất dễ bị cuốn vào bên trong.
Bọn họ bị các thế lực xô đẩy, không thiếu người bị những kẻ có mục đích dẫn dắt và lợi dụng, trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh giành lợi ích chính trị.
Vào thời điểm đó, có không ít người đã chết vì trúng đạn hay bị đánh chết bằng gậy.
Thật vô tội biết bao.
Đây là điều Châu Thanh không thể khoan nhượng được nhất.
Đám đông dần dần giải tán.
Châu Thanh đứng đó, một lúc lâu không cử động.
"Châu tổng." Vệ sĩ tiến lên hai bước ra hiệu.
Châu Thanh quay đầu nhìn về hướng mà đối phương ra hiệu, phát hiện phía đó có một chiếc xe màu đen bình thường đang đậu.
"Sao anh lại tới đây?" Châu Thanh lên xe, giữa hai lông mày vẫn còn mang theo sự lạnh lùng chưa tan đi hết.
Trữ Khâm Bạch rời mắt khỏi cửa sổ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh khuôn mặt Châu Thanh.
"Đến đón em, mọi chuyện đã xử lý xong chưa?"
Châu Thanh gật đầu, "Gần như thế."
Trữ Khâm Bạch nghiêng người, kéo dây an toàn cho cậu nhưng sau khi cài xong lại không lùi lại ngay.
Châu Thanh cảm nhận được cảm giác được bao quanh bởi một hơi thở quen thuộc, chớp mắt, khuôn mặt vô thức giãn ra.
Cậu dựa vào lưng ghế, ngón tay quấn lấy cà vạt của Trữ Khâm Bạch, "Anh Trữ."
Trữ Khâm Bạch lấy cà vạt đi, nhướn mày nhìn cậu: "Giọng điệu này nghe có vẻ như muốn làm nũng à?"
Châu Thanh ngước mắt lên, "Em không biết."
Trữ Khâm Bạch lại trả lại cà vạt cho cậu, "Có thể khiến cho anh mềm lòng dễ dàng, thế này mà còn không biết?"
"Nói nghe như thể em giỏi giang lắm vậy." Giọng điệu của Châu Thanh lười biếng, thỉnh thoảng lại kéo cà vạt, "Nếu anh không mềm lòng thì muốn làm gì? Trút giận?"
"Tình huống như vừa rồi đừng đứng gần như vậy, ngay cả vệ sĩ cũng không ngăn nổi một số người phát điên, có hiểu không?" Trong đầu Trữ Khâm Bạch lóe lên dáng vẻ vừa rồi cậu đứng trong đám người, sau đó lại nghĩ tới bức ảnh kia, không nhịn được nhéo mặt cậu, lại đột nhiên hỏi cậu: "Hồi nhỏ em trông như thế nào? Chắc là không giỏi giang như vừa nãy nhỉ, rất đáng yêu?"
Châu Thanh nghi ngờ cách hình dung này, "Đáng yêu?"
Trữ Khâm Bạch: "Châu tổng thích thỏ rất đáng yêu."
Trữ Khâm Bạch không do dự đề cập đến sở thích không để người khác biết kia của Châu tổng, ôm lấy người rồi ước lượng vòng eo gầy gò nhưng dẻo dai, nói: "Phải làm cho em mập lên một chút rồi."
Bởi vì nhột nên Châu Thanh hơi tránh đi.
Bản thân mình hồi nhỏ ư? Châu Thanh đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Đều là những ký ức vụn vặt, là khoảng sân bị bảo mẫu và mẹ đuổi theo sau, là sức lực khi được cha ôm lên đùi lúc viết học viết chữ.
Bầu trời vuông vức bé nhỏ ấy, độ tuổi còn chưa biết những nỗi khổ của nhân gian.
Đã xa lắm rồi.
Châu Thanh dừng hồi ức ngắn ngủi lại, chuyển đề tài hỏi anh: "Anh không bận à?"
Trữ Khâm Bạch nhìn vào mắt Châu Thanh.
Cùng một màu đen láy, cùng một sự thuần khiết.
Ngay cả khi DNA thể hiện cậu là "Châu Thanh", Trữ Khâm Bạch vẫn có linh cảm rằng, nếu như đứa nhỏ trong bức ảnh lớn lên thì cũng sẽ có một đôi mắt như vậy.
Trữ Khâm Bạch cúi xuống và hôn lên mí mắt của Châu Thanh, nói: "Có việc, ngày mai anh phải bay đi nơi khác."
"Đi làm gì vậy?"
"Có một dự án mới cần bàn bạc, nếu thuận lợi thì tháng ba năm sau sẽ khai máy."
Thật ra còn có một lý do khác.
Điểm đến lần này là nơi mà giáo sư lịch sử học Tiết Kì đã liên hệ lựa chọn sống để an hưởng tuổi già. Đây là tiện thể mà làm, cũng giống như một sự trùng hợp định mệnh, dù thế nào đi nữa thì vẫn phải đi một chuyến này.
Còn về kết quả thì... không rõ.
Châu Thanh có hơi mệt, nghiêng đầu nhắm mắt lại, đuôi tóc quét qua ống tay áo của Trữ Khâm Bạch, giống như đang lẩm bẩm nói mớ, "Vậy thượng lộ bình an, sớm trở lại."
Cái người vẫn luôn tiến về phía trước, đi mà không quay đầu lại giờ đây đang nằm trong vòng tay anh, như con chim mỏi trở về tổ, dừng lại chốn nghỉ ngơi.
Khuôn mặt Trữ Khâm Bạch thu lại sự sắc bén, không nỡ quấy rầy, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook