Cát Pháp Sư Nơi Sa Mạc Bốc Cháy
-
Chapter 29
Chương 29.
Tất cả các sinh vật sống đều biết rằng dải cát mênh mông trên sa mạc vô tận là nơi rất nguy hiểm.
Ngay cả những quái vật sa mạc cũng luôn luôn thận trọng và cảnh giác.
Số lượng quái vật sống ở sa mạc cũng không kém gì số lượng hạt cát, và trong số chúng có nhiều quái vật cấp S là những quái vật vô cùng nguy hiểm.
Quái vật cấp S thường có lãnh thổ riêng, chúng hiếm khi mạo hiểm vượt ra ngoài lãnh thổ, trừ khi bị khiêu khích, nhưng mà một khi chúng ra khỏi lãnh thổ thì lại có thể đảo lộn cả sa mạc.
Vì thế, các quái vật sa mạc, dù mạnh hay yếu, sẽ không bao giờ mất cảnh giác.
Ngưu Vương là một trong số những quái vật như vậy.
Với chiều cao ngất ngưởng vượt quá ba mét, trên đầu nhô những chiếc sừng giống như vương miện, thế nên nó được đặt tên là Ngưu Vương.
Vốn dĩ là động vật ăn cỏ nhưng mà Ngưu Vương đã tiến hóa trở thành loài ăn thịt nhằm sống sót ở thế giới bị thống trị bởi sa mạc và không hề có cỏ cây này.
Con mồi của nó gồm có những quái vật nhỏ và những loài côn trùng sống ở sa mạc, và nó lang thang khắp nơi, dí mũi xuống đất để tìm kiếm con mồi.
Mặc dù ánh nắng mặt trời đã lên đến đỉnh điểm, Ngưu Vương vẫn không hề để ý và tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
Chúng cần rất nhiều thức ăn để duy trì thân hình khổng lồ kia, vì thế chúng phải cần cù đi lang thang từ sáng đến tối để tìm con mồi.
Cát bắt đầu chảy thành dòng thu hút sự chú ý con của Ngưu Vương đang nhìn xuống móng guốc phía trước của mình. Có gì đó kỳ lạ đang xảy ra.
Rào!
Cát vẫn đang chảy xuống, và ban đầu nó có vẻ xem thường hiện tượng này. Tuy nhiên, tốc độ dòng cát chảy tăng dần lên, và rồi cơ thể to lớn của Ngưu Vương bắt đầu trượt xuống theo dòng cát.
Ùm!
Nhận thấy có điềm gở, Ngưu Vương nhanh chóng cố gắng thoát ra khỏi cát. Nhưng nó càng giãy giụa thì cát càng đổ xuống nhanh hơn, khiến cho nó bị mắc kẹt sâu hơn.
Cuối cùng Ngưu Vương ngã lộn nhào vào bên trong lớp cát.
Bụp!
Cùng với một âm thanh trầm đục, cơ thể to lớn của nó va chạm với nền đất.
Ngưu Vương lắc đầu và cố gắng đứng dậy. Tuy nhiên cát đã trở nên đặc hơn và giữ chân nó lại.
Nó càng giãy giụa nhiều để thoát ra thì áp lực ép xuống càng mạnh mẽ hơn.
Và rồi khi đó.
Vù!
Một xoáy cát cỡ bằng cẳng tay trẻ em đập vỡ đầu con Ngưu Vương.
"Tốt lắm! Chúng ta không phải lo về thức ăn trong khoảng thời gian tới rồi."
Có người trồi lên từ lớp cát ở gần đó.
Không ai khác chính là Zeon.
Tất cả những việc này đều do Zeon làm ra.
Cậu đã lùa Ngưu Vương từ trên cồn cát xuống dưới rồi kết liễu nó bằng một Xoáy Cát, cậu đã săn con quái vật khổng lồ ấy bằng một phương thức cực kỳ hiệu quả.
Zeon rút dao từ trong túi ra và bắt đầu lột da Ngưu Vương.
Mặc dù con quái vật này có kích thước to lớn nhưng mà lại không có nhiều phần mà con người có thể ăn được. Chỉ có một phần nhỏ ở ngực không chứa năng lượng bị biến đổi là thích hợp để sử dụng.
Zeon cẩn thận dùng dao cắt phần ăn được đó ra.
Dù chỉ là một phần nhỏ ở ngực thì cũng lớn ngang với phần thân trên của Zeon.
Zeon cầm lấy phần thịt đó rồi bắt đầu băng qua sa mạc.
Điểm đến của cậu chính là bên dưới một cây xương rồng khổng lồ, nơi mà Dyoden đang ngồi.
Một viên Đá Ma thuật được đặt trước mặt Dyoden.
Đó là viên Đá Ma thuật của quái vật cấp A Titanoboa, con quái vật họ mới săn được hôm trước.
Titanoboa là một con quái vật đồ sộ, với chiều dài hơn hai mươi mét và là một quái vật cấp A sở hữu những kỹ năng ghê gớm. Vậy mà Dyoden vẫn săn nó một cách dễ dàng.
Con Titanoboa mang theo một viên Đá Ma thuật tỏa ra vầng hào quang mạnh mẽ.
Dyoden đâm thanh Kreion vào trong viên Đá Ma Thuật ấy.
Thanh Kreion phát ra ánh sáng đỏ.
Nó hấp thụ năng lượng chứa đựng bên trong viên Đá Ma thuật, gây ra hiện tượng thường thấy khi hấp thụ năng lượng.
Nguồn năng lượng chứa đựng trong viên Đá Ma Thuật vô cùng mạnh mẽ vậy nên nó phải mất kha khá thời gian để hấp thụ.
Dyoden tập trung toàn bộ tinh thần hỗ trợ thanh Kreion trong việc hấp thụ năng lượng.
Zeon cẩn thận ngồi xuống và bắt đầu chuẩn bị phần thịt mà cậu mang về.
Cậu thái miếng thịt thành những miếng nhỏ và trải ra dưới bóng râm.
Rất nhanh, hơi ẩm bay đi mất và miếng thịt trở nên dẻo hơn.
Giờ nó đã trở thành thịt khô.
Zeon để lại một miếng thịt khô rồi cất giữ phần còn lại vào không gian phụ của mình.
Cậu cầm miếng thịt khô lên cắn một miếng, và tiếp tục nhìn Dyoden.
Có vẻ như việc hấp thụ Đá Ma thuật sắp kết thúc rồi, bởi vì thanh Kreion đang dần dần tỏa ra hơi nóng khủng khiếp.
Đã trôi qua gần một tháng kể từ khi họ rời khỏi Hắc Sâm Lâm.
Trong suốt thời gian ấy, Dyoden đã thành công dọn sạch hai hầm ngục.
Cả hai hầm ngục đều bị chôn giấu sâu dưới cát, nhưng mà nhờ có sự giúp sức của Zeon, họ vẫn tiến vào đó được.
Con Titanoboa đó chính là quái vật trùm trong hầm ngục mà họ tiến vào ngày hôm qua.
Mặc dù nó xuất hiện với vẻ đáng sợ như chủ nhân của hầm ngục nhưng mà những gì nó thể hiện chẳng khác gì loài giun đất trước mặt Dyoden.
'Thật là ngu xuẩn. Sao lại tồn tại loại quái vật như thế này chứ.'
Trong mắt Zeon, Dyoden trông giống quái vật hơn là con người.
Trong suốt một tháng vừa qua, Zeon cũng đã trưởng thành rõ rệt.
Sau khi học cách sử dụng cát hiệu quả hơn, cậu có thể dễ dàng săn được hầu hết quái vật. Tuy nhiên, ngay cả với năng lực mới được phát hiện này, cậu vẫn không thể so được với Dyoden.
Xìi!
Cuối cùng thanh Kreion cũng hấp thụ hết toàn bộ năng lượng từ Đá Ma thuật.
Đá Ma thuật sau khi mất đi toàn bộ năng lượng đã trở thành một viên đá bình thường.
Rắc! Rắc!
Khi đó, thanh Kreion bắt đầu tự động tách rời ra trong không trung.
Thanh Kreion, đã tách rời ra thành từng phần riêng biệt, trôi lơ lửng xung quanh Dyoden và sau đó hợp lại thành một.
Sau một lần nữa tiến hóa nhờ năng lượng hấp thụ được từ Đá Ma thuật, thanh Kreion tỏa ra một vầng hào quang khủng khiếp hơn. Tuy nhiên biểu cảm của Dyoden lại không có vẻ thỏa mãn.
"Vẫn chưa đủ."
Khi nghe thấy những lời lẩm bẩm ấy, Zeon không kiềm chế được mà cảm thấy bối rối.
Thanh Kreion đã trải qua nhiều lần tiến hóa và hiện giờ có thể coi nó là vũ khí mạnh nhất thế giới rồi. Vậy mà Dyoden vẫn cho rằng không đủ sao.
'Ông ta đang muốn đánh bại thứ gì với vũ khí này kia chứ?'
Đối với một người ngoài thì có lẽ Dyoden giống như một kẻ điên đang trong cơn thịnh nộ, nhưng mà đối với Zeon, người đã gần gũi quan sát ong ta, cậu biết rằng có một sự nhất quán trong mọi hành động của ông ta.
Tất cả những gì Dyoden làm đều liên quan đến việc trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù là trau dồi bản thân hay cường hóa thanh Kreion thì mục tiêu đều như nhau, chính là theo đuổi sức mạnh cho đến cùng.
Zeon chỉ có thể nghĩ ra một câu trả lời.
Dyoden đang chuẩn bị cho một trận chiến.
Cậu không biết đối thủ là ai, nhưng mà khiến cho Dyoden rơi vào trạng thái như bây giờ thì ắt hẳn đó sẽ là một đối thủ rất ghê gớm, vì thế ông ta mới phấn đấu một cách tuyệt vọng để trở nên mạnh mẽ hơn.
'Chết tiệt! Mình đã sai lầm khi quyết định đi theo ông ta đến cùng rồi sao?'
Zeon cảm thấy hơi hối hận, nhưng mà bây giờ thì chẳng thể lựa chọn lại được nữa rồi.
Zeon tung một miếng thịt khô cậu làm trước đó sang cho Dyoden, ông ta bắt đầu nhai nó mà không thèm nói một câu cảm ơn.
"Đi thôi!"
Dyoden đứng dậy sau khi ăn xong miếng thịt khô. Zeon gật đầu và nuốt mẩu thịt khô cậu đang nhai xuống.
Dyoden đã ở phía trước, đang sải bước kéo dài khoảng cách. Zeon nhanh chóng sử dụng Đường Cát bám theo Dyoden.
Một lần nữa, họ lại thẳng tiến về hướng đông.
Zeon không kìm được mà tự hỏi rằng điều gì đang chờ đợi họ ở điểm kết thúc.
'Mình nghe nói ở hướng này từng có biển.'
Biển.
Đó chính là thứ mà Zeon chỉ được nghe kể qua những câu chuyện, rất ít người từng thật sự nhìn thấy.
Chỉ có những người sống lâu như Dyoden mới có thể đã từng nhìn thấy biển. Thật không may là những ai sinh ra sau đó ko còn cơ hội nhìn thấy biển nữa.
Vù!
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cho Zeon phải chỉnh lại áo choàng.
Áo choàng do yêu tinh chế tạo rất nhẹ và thuận tiện cho việc cử động thì nhưng mà lại thiếu đi khả năng bảo vệ như áo choàng làm từ da cá vảy cát. Vì thế để cản gió thì cậu phải việc siết chặt áo choàng.
‘Không biết liệu Cá Vảy Cát có xuất hiện nữa không đây.’
Lần này cậu thật sự tự tin rằng mình sẽ không bị nó bẫy nữa mà sẽ bắt được nó.
Trong khi Zeon đang vừa đi vừa càu nhàu.
Dyoden, người đang đi phía trước, đột nhiên khuỵu gối xuống.
Bằng!
Cùng với đó là tiếng súng nổ vang vọng khắp sa mạc.
"Cái gì thế?"
Zeon nhanh chóng nằm rạp xuống đất, và tạo ra rào chắn cát xung quanh mình nhằm ngăn chặn đạn bắn tới. May mắn là phát súng thứ hai không xuất hiện.
"Đạn bắn từ đâu ra thế này?"
Ít nhất thì trong phạm vi cảm nhận của Zeon, cậu cũng không phát hiện thấy dấu hiệu sự sống nào.
Hiển nhiên là có ai đó đã bắn tỉa từ khoảng cách xa ngoài phạm vi trực giác của Zeon.
Sau đó, từ vùng đồng bằng rộng lớn ở phía xa, những bóng đen đột nhiên xuất hiện. Họ là con người, và không chỉ có vài người. Đếm sơ qua thì con số cũng phải lên tới hàng trăm.
Ngồi trên những chiếc xe bọ cát, phương tiện thường dùng trên sa mạc, bọn họ đang tăng tốc thẳng hướng đến chỗ Zeon.
"Là cướp sao?"
Zeon tập trung mana vào đôi mắt của mình.
Khi nhìn thấy rõ đám người đang tiến đến, cậu nhận ra những khuôn mặt quen thuộc trong số đó.
"Là bọn họ à?"
Đó là đám người dẫn đầu bởi Jang Yong-beom đã giải cứu cậu khỏi Giun Cát.
Jang Yong-beom, Aiden, Mountain, và Giselle - bốn người họ cùng ngồi trên một chiếc xe.
Có khoảng hơn hai mươi chiếc xe bọ cát theo sau xe của bọn họ.
Sự chú ý của Zeon rơi vào chiếc xe bọ cát ở ngay phía sau xe Jang Yong-beom.
Người đàn ông ở trên nóc xe đang cầm một khẩu súng lớn.
Nhìn làn khói còn vương lại trên nòng súng thì rõ ràng đó chính là người đã bắn tỉa Dyoden.
"Đó là Xạ Thần sao?"
Mặc dù vô cùng hiếm thấy, nhưng mà trong số các Thức tỉnh sư vẫn có vài người sử dụng súng.
Họ là những người thành công trong việc bắn tỉa chính xác 100% bất kể khoảng cách.
Súng vô hiệu với những quái vật to lớn hoặc quái vật có khiên chắn nhưng mà lại là vũ khí có ưu thế tuyệt đối khi chống lại con người.
Neo Seoul đã phát triển các loại súng kết hợp ma thuật và công nghệ dành cho những người như họ.
Súng bắn tỉa, thứ được tạo ra để có thể bắn tỉa mục tiêu nằm ngoài tầm ngắm của một Thức tỉnh sư, có phạm vi ngắm bắn lên tới trên mười kilomet
Khi kết hợp với giác quan nhạy bén, sự chính xác và Mắt Đại bàng, những đặc tính của Xạ Thần, sẽ tạo ra sức mạnh không gì có thể chống lại được.
Giống như lúc này.
Tay xạ thủ, kẻ thành công bắn trúng Dyoden từ khoảng cách trên mười kilomet, đã lộ diện chính là Leo Pallona.
Leo thuộc về Số Tự, đơn vị chấp hành trực tiếp dưới quyền thị trưởng của Neo Seoul.
Vị thị trưởng nắm quyền tuyệt đối ấy đang lợi dụng đơn vị chấp hành để tiêu diệt các đối thủ chính trị.
Tạch!
"Tao hơi căng thẳng khi nghe nói lão này là Đồ tể, nhưng mà có vẻ như lão không ghê gớm đến mức đấy."
Leo mỉm cười và kéo vỏ đạn ra khỏi băng đạn.
Một cú bắn tỉa từ khoảng cách trên mười kilomet.
Cho dù một Thức tỉnh sư có mạnh tới đâu thì việc phát hiện ra viên đạn bay thẳng về phía mình như vậy vẫn là điều bất khả thi.
Khi đó Jang Yong-beom, người đang ngồi trên chiếc xe phía trước, hét lên.
"Đừng mất cảnh giác. Đối thủ là Dyoden, một lão già điên đấy."
"Hehe! Sao phải lo lắng về một lão già đã sắp chết chứ?"
Leo mỉa mai nói với Jang Yong-beom.
Hắn chắc chắn rằng Dyoden đã sắp chết.
Trong mắt Leo, việc mang theo cả một đội Thức tỉnh sư để đề phòng như thế này thật là xấu hổ.
"Nhưng mà, vẫn còn một tên nữa kìa."
Leo lẩm bẩm và nạp đạn vào khẩu súng bắn tỉa.
Mặc dù súng bắn tỉa xuất sắc thật, nhưng mà nhược điểm của nó là mỗi lần nạp đạn chỉ bắn được một phát.
Do đó sẽ có sự trì hoãn giữa mỗi phát bắn. Tuy nhiên Leo không quá lo lắng về điều này.
Khoảng cách giữa hắn và Zeon vẫn đáng để cân nhắc. Với khoảng cách ấy, Leo tin rằng hắn có thể giải quyết Zeon chỉ với khẩu súng bắn tỉa của mình.
Leo nhằm vào Zeon qua ống ngắm.
Bên ngoài kính ống ma thuật, có thứ gì đó đang vặn vẹo trỗi dậy.
Thời điểm Leo kiểm tra hiển thị trên ống ngắm, hắn vô thức lẩm bẩm.
"Không thể nào! Tao nhắm bắn vào đầu rồi cơ mà?"
Thực thể đang quằn quại đứng lên đó chính là lão già mà Leo vừa mới thành công bắn tỉa lúc nãy.
Xì!
Làn khói trắng bốc lên từ trán Dyoden, nơi viên đạn đã phát nổ.
"Hehe!"
Thông qua ống ngắm, hắn nhìn thấy Dyoden đang bật cười lớn.
Dyoden vung tay về phía sau rồi lại dùng hết sức lực vung tay lại một lần nữa.
Xoạt!
Một lát sau, làn sóng xung kích dội lại bùng lên như băng qua cả sa mạc
Jang Yong-beom đột ngột hét lên.
"Mọi người, cẩn thận!"
Bùm!
Ngay khi ông ta nói xong, chiếc xe Leo đang ngồi liền phát nổ.
Vùi trong chiếc xe đang phát nổ là một thanh đại kiếm.
Đó là Kreion.
Jang Yong-beom vội vã tìm kiếm Leo.
Và rồi sau đó, biểu cảm trên nét mặt Jang Yong-beom trở nên méo mó khi tìm thấy Leo.
Leo bị Kreion đâm xuyên qua, đang nằm ườn ra như một con ếch.
Không cần phải xác nhận xem hắn còn sống hay đã chết.
Vì chắc chắn hắn đã chết rồi.
Miệng Jang Yong-beom méo xệch đi.
"Cái lão già tàn ác này!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook