Cất Giấu Người Đẹp - Lưu Thủy Thủy
-
Chương 59
Trong những ngày Tết, Chu Tích không được yên ổn lắm, cậu ta đã đi giúp đỡ những người dân gặp khó khăn. Chu Đỉnh Nguyên cũng chỉ biết được một số tình hình qua điện thoại với Chu Tích. Hắn với vẻ mặt tò mò nói với Quý Thiên: "Nghe nói người tự thiêu kia tính khí rất kỳ quặc, tính khí của Chu Tích cũng không tốt lắm, để cậu ta đi giúp đỡ vậy, em nói xem hai người đó có đánh nhau không?"
Quý Thiên khẽ cười, mặc dù điều này rất tàn nhẫn, nhưng sự thật mà y buộc phải nói với Chu Đỉnh Nguyên là Chu Tích chỉ tức giận với anh trai mình mà thôi.
"Anh thực sự nghĩ tính khí của Chu Tích xấu lắm à?"
Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên với ánh mắt ngạc nhiên, "Còn không phải à?"
"Trừ anh ra, cậu ấy có làm mặt lạnh với người khác không?" Quý Thiên có thể cảm nhận được Chu Tích không thích mình, nhưng ngay cả khi đối mặt với y, Chu Tích vẫn phải giữ vững vẻ ngoài lịch sự.
Chu Đỉnh Nguyên bừng tỉnh, "Cũng đúng, chỉ có với anh thì mới làm mặt lạnh, thằng nhóc này thật là..."
Biểu hiện ngơ ngác của Chu Đỉnh Nguyên có hơi buồn cười, Quý Thiên an ủi hắn nói, "Được rồi, anh là anh trai của cậu ấy mà, anh nhường một chút đi."
Chu Đỉnh Nguyên vô tư, hắn cũng không để bụng, Quý Thiên chỉ cần hai ba câu là có thể dỗ hắn vui lên, hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý đến bữa ăn hôm nay.
Nhìn món ăn trên bàn, Chu Đỉnh Nguyên thầm nghĩ, đồng tính luyến ái thì sao, người ta không thể vừa muốn lại vừa đòi hỏi, tìm đâu ra một người vừa đẹp lại vừa có thể kiếm tiền và nấu ăn cho mình chứ.
"Sao vậy?" Quý Thiên liếc nhìn nụ cười trên mặt Chu Đỉnh Nguyên.
Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa nhận ra mình cười đến mức nào là kỳ quặc, hắn nhìn quanh, nhận ra Quý Thiên đang hỏi mình, "Anh à? Anh có sao đâu?"
"Vậy sao anh cười vui thế?"
Chu Đỉnh Nguyên xoa xoa má mình, không chịu thừa nhận, "Không có gì, chỉ là muốn cười thôi, vui mà."
"Vậy nếu anh vui thế, em sẽ nói cho anh một chuyện làm mất hứng nhé." Quý Thiên cầm đũa và bát, nói với giọng điềm đạm, "Sau Tết, chúng ta cũng phải làm việc rồi."
Nụ cười của Chu Đỉnh Nguyên lập tức cứng đờ trên mặt, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ, cuộc sống tốt quá rồi, lại có tiền nên cũng quên mấtviệc mình còn phải đi làm.
Quý Thiên móc điện thoại ra, mở ứng dụng video và hiện đơn hàng để Chu Đỉnh Nguyên xem, "Anh nhìn đi, lại có nhiều đơn hàng rồi."
Chu Đỉnh Nguyên kinh ngạc đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, "Chẳng phải đã nói là không nhận đơn trong dịp Tết sao? Em khi nào đã âm thầm đăng hàng lên cái cái ứng dụng đó rồi?"
Làm gì có chuyện là âm thầm chứ? Quý Thiên chỉ tranh thủ lúc rảnh, ở trước mặt Chu Đỉnh Nguyên lấy điện thoại và máy tính ra để chuẩn bị cho công việc trước khi mở bán.
"Làm sao mà nhiều thế này?" Chu Đỉnh Nguyên giật lấy điện thoại, nhanh chóng lướt màn hình, thấy thời gian đặt hàng chỉ bắt đầu từ sáng nay.
Quý Thiên nhún vai, giọng tiếc nuối nói, "Ngày lễ và việc ngừng cập nhật thật sự ảnh hưởng đến doanh thu của chúng ta, so với trước Tết thì đã ít hơn nhiều rồi."
Một khi đã chơi đùa vui vẻ rồi, muốn quay lại làm việc là chuyện rất khó. Chu Đỉnh Nguyên cố gắng thuyết phục Quý Thiên.
"Nhưng mà chúng ta vẫn còn khá nhiều tiền nà, khó khăn lắm mới được nghỉ, chúng ta còn chưa đi du lịch nữa."
Nhưng hắn đã quên mất, Quý Thiên là một "tư bản vô lương" và bộ mặt bóc lột tầng lớp dưới thật là đáng ghét kia của y.
Quý Thiên giữ tay Chu Đỉnh Nguyên lại, "Ai mà chẳng thích có tiền? Chúng ta sẽ cần rất nhiều tiền trong tương lai, không cần phải giàu có lắm, chỉ cần có tiền khi cần là được. Còn về chuyện du lịch, chúng ta chắc chắn sẽ đi hưởng tuần trăng mật, sau khi em có giấy tờ xong rồi thì chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng."
Thế giới này rốt cuộc là có ai thích đi làm chứ? Là Quý Thiên chứ ai vô đây nữa!
Chu Đỉnh Nguyên ôm cánh tay bực bội, quả là chữ "sắc" trên đầu là một con dao, chỉ vì cái mặt của Quý Thiên mà hắn mê mẩn đến mức quên luôn những ngày bị Quý Thiên quản lý chật vật ra sao.
(*) Sắc là 色 màđao là 刀. Trên đầu chữ sắc là con dao é.
Quý Thiên thu lại nụ cười trên mặt, thở dài nặng nề, "Thực ra em cũng biết công việc của chúng ta rất vất vả, em cũng không muốn anh phải khổ, là em sai rồi."
Có lẽ là do giọng nói của Quý Thiên quá áy náy, Chu Đỉnh Nguyên hơi ngạc nhiên. Công việc của thợ may cũng không vất vả lắm hắn cũng đã quen rồi, hơn nữa chỉ cần công sức bỏ ra với lợi ích đạt được là tương xứng, nhìn tiền trong túi dần tích lũy thì hắn càng làm càng có động lực, không cảm thấy vất vả chút nào.
Hắn vội vã an ủi Quý Thiên, "Anh chỉ đùa thôi mà, làm gì có chuyện mệt, đâu phải làm không công mà không kiếm được tiền. Chúng ta đã kiếm được khá nhiều rồi, không muốn vất vả nhưng vẫn muốn có tiền, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Hơn nữa, em đã nói rồi, chúng ta sẽ cần tiền rất nhiều sau này, có thể kiếm được thì cứ kiếm đi."
Chu Đỉnh Nguyên càng hiểu y, Quý Thiên càng cảm thấy áy náy, thế nào lại có một ngày y trở thành một alpha "vô dụng" phải dựa vào Beta của mình để sống.
Ánh mắt của y dịu dàng rơi xuống bụng của Chu Đỉnh Nguyên, qua lớp áo dày mùa đông không thể thấy được bên trong, y không kìm được mà đặt tay lên đó.
"Thời kỳ mang thai chắc chắn rất vất vả, đặc biệt là giai đoạn đầu chưa ổn định, Đỉnh Nguyên, đều là lỗi của em."
Sức lực của bàn tay rất nhẹ, như sợ làm tổn thương hắn. Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên với vẻ mặt khó hiểu, mặc dù Quý Thiên nói tiếng Trung, nhưng không hiểu sao hắn lại không thông ý nghĩa của những lời đó, hắn đưa hai tay lên, làm cử chỉ nhún vai.
"Em nói gì vậy?"
Quý Thiên vẫn dịu dàng tiếp tục vuốt bụng hắn, kiên nhẫn giải thích, "Anh đã ở bên em suốt kỳ mẫn cảm, những Alpha khác có thể không làm được, nhưng em thì khác, mức độ pheromone của em là tốt nhất, chắc chắn là anh mang thai rồi."
Chu Đỉnh Nguyên đột ngột đứng dậy, chân ghế cạ vào sàn phát ra âm thanh chói tai, hắn nhìn Quý Thiên với vẻ mặt phức tạp, rất nhiều lời muốn nói đã ở trên đầu lưỡi, nhưng hắn lại nuốt xuống. Hắn thậm chí muốn mắng to lên, nhưng nghĩ đến việc người nói là Quý Thiên thì lại thấy điều đó cũng có lý.
Hắn đưa tay lên vuốt trán Quý Thiên với vẻ mặt nghiêm túc, "Em có thấy tình trạng của mình lại nghiêm trọng hơn không?"
Quý Thiên cũng đã quen với việc mình nói gì Chu Đỉnh Nguyên đều không tin, y giữ tay Chu Đỉnh Nguyên lại, nét mặt ngoài nghiêm túc chính là nghiêm túc, "Em nói là sự thật."
Chu Đỉnh Nguyên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quý Thiên, lâu dần, hắn như bị rơi vào ánh mắt dịu dàng của Quý Thiên, cơ thể hắn lắc lư, không muốn giải thích thêm với người thần kinh này.
"Hay là em đưa danh sách hàng hóa cho anh xem đi, dù sao cũng rảnh rỗi, có thời gian thì làm thêm chút nữa."
Quý Thiên vẫn muốn nói chuyện với Chu Đỉnh Nguyên về chuyện con cái nhưng Chu Đỉnh Nguyên có ý lảng tránh, y đành không tiếp tục nữa, y không muốn gây áp lực cho Chu Đỉnh Nguyên, nhất là trong thời kỳ mang thai.
Ban đầu tưởng rằng việc này sẽ khiến Quý Thiên quên đi chuyện mang thai, không ngờ, khi cả hai đã xong việc rồi nằm trên giường vào buổi tối, Quý Thiên đột nhiên lên tiếng, "Sau này thôi phát trực tiếp đi, chúng ta đi ngủ sớm, thức khuya không tốt cho anh và con đâu."
Chu Đỉnh Nguyên tự động bỏ qua nửa câu sau, "Cũng chưa tính là thức khuya, bây giờ mới mười giờ mà."
Có nên đi hỏi thử, thời đại này có ai đi ngủ lúc mười giờ không?
"Em biết, nhưng giờ thì khác mà, anh đã có con rồi."
Chu Đỉnh Nguyên cố gắng phớt lờ lời lảm nhảm của Quý Thiên, "Hơn nữa, nếu không nhanh tay làm chắc chắn sẽ không xong được."
Sau này họ sẽ cần rất nhiều tiền, Chu Đỉnh Nguyên bây giờ đã hiểu rõ câu nói đó có ý nghĩa gì, quả thật, với tình trạng của Quý Thiên bây giờ sau này chắc chắn sẽ phải tiêu tốn không ít tiền.
Quý Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng, "Thế này đi, chúng ta chỉ làm số lượng có hạn, giảm bớt đơn hàng, kiếm tiền cũng không gấp gáp gì, anh và con là quan trọng nhất."
Nếu không gấp gáp thì cũng chưa đến mức, nhìn tình trạng của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy việc đó cực kỳ cấp bách.
Chu Đỉnh Nguyên thực sự không biết nên nói gì, hắn nhíu mày, "Hay là chúng ta đi ngủ trước, bây giờ cũng khá khuya rồi."
Quý Thiên nhìn đồng hồ, đã là mười giờ rưỡi rồi, thực sự không nên để hắn tiếp tục lo lắng cho thai nhi, y vỗ vai Chu Đỉnh Nguyên để hắn nằm xuống, rồi ân cần chỉnh lại chăn cho hắn, cuối cùng còn nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Đỉnh Nguyên.
"Ngủ sớm nhé, chúc anh ngủ ngon."
Chu Đỉnh Nguyên bị những động tác nhỏ của Quý Thiên làm cho bối rối, hắn nghĩ thôi, ngủ đi, hy vọng sáng mai dậy rồi chắc tình trạng của Quý Thiên sẽ tốt hơn.
Đáng tiếc, không như Chu Đỉnh Nguyên mong muốn, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Quý Thiên đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho hắn, "Đều là nguyên liệu tươi từ ngoài phố, sau này chúng ta đừng gọi bánh bao từ cửa hàng đối diện nữa, đồ bên ngoài ăn không yên tâm, em sợ không tốt cho anh và con."
Thôi, thôi, coi như là có người làm sẵn bữa sáng, cũng là cái giá phải trả thôi.
Sau bữa sáng, có khách đến tiệm để đặt may quần áo. Lão ông này là người già neo đơn nổi tiếng trên phố, không có nhiều tiền, chất liệu dùng cho quần áo rất cứng, thường chẳng ai muốn nên Chu Đỉnh Nguyên đã để những loại vải này ở góc cao nhất trong kho, phải dùng thang mới với tới được.
Khi hắn vừa đứng lên thang, Quý Thiên lập tức gọi lớn ngừng lại, trong lúc hoảng hốt, còn gọi tên đầy đủ của Chu Đỉnh Nguyên, "Chu Đỉnh Nguyên, sao lại đứng cao vậy?"
Quý Thiên hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, giọng nói còn lớn đến mức lão ông lãng tai kia cũng nghe thấy, ông lạch bạch đi vào xem có chuyện gì.
Trước mặt người ngoài, Chu Đỉnh Nguyên sợ Quý Thiên buột miệng nói ra những điều lạ lùng dọa người, hắn đúng là bị Quý Thiên làm phiền đến mất hết kiên nhẫn, "Anh chỉ lấy đồ thôi mà."
"Để em giúp anh lấy, anh xuống đi." Quý Thiên giở giọng lạnh lùng nói, nhưng vẫn đưa tay đỡ Chu Đỉnh Nguyên xuống.
Khi xác nhận xong đồ vải, ông lão rời khỏi tiệm, Quý Thiên mới đau lòng mà lên tiếng: "Anh có biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào không? Sao anh lại sơ suất như vậy?"
"Đừng có điên nữa, anh mấy chục năm nay vẫn lấy như vậy, có cái gì nguy hiểm đâu?"
"Bây giờ anh khác rồi, anh bây giờ..."
Chu Đỉnh Nguyên trừng lớn mắt nhìn Quý Thiên, nếu Quý Thiên còn nói về việc hắn mang thai, hắn chắc chắn sẽ tát cho Quý Thiên méo mặt, "Em bị điên à, một ngày phát điên chưa đủ hả? Anh là đàn ông đó, anh mang thai cái gì chứ?"
Quý Thiên thản nhiên đáp, "Ở thế giới của các anh chỉ có phụ nữ mới có thể mang thai, nhưng em thì khác, em là Alpha, dù anh là đàn ông thì em vẫn có thể khiến anh mang thai."
Alpha là cái gì chứ? Nói nghe oai phong lắm, giống như là nếu y ngủ với một viên đá, thì viên đá đó cũng có thể mang thai được.
"Không phải tất cả các Alpha đều có khả năng khiến Beta mang thai, nếu không thì em đã không phải nghiên cứu thuốc mạnh rồi."
Vẻ mặt nghiêm túc của Quý Thiên khiến Chu Đỉnh Nguyên ngẩn người, hắn không biết làm sao để thuyết phục Quý Thiên nên chỉ đành mắng một câu, "Đồ thần kinh."
*
Ông cố ơi ông cố
Quý Thiên khẽ cười, mặc dù điều này rất tàn nhẫn, nhưng sự thật mà y buộc phải nói với Chu Đỉnh Nguyên là Chu Tích chỉ tức giận với anh trai mình mà thôi.
"Anh thực sự nghĩ tính khí của Chu Tích xấu lắm à?"
Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên với ánh mắt ngạc nhiên, "Còn không phải à?"
"Trừ anh ra, cậu ấy có làm mặt lạnh với người khác không?" Quý Thiên có thể cảm nhận được Chu Tích không thích mình, nhưng ngay cả khi đối mặt với y, Chu Tích vẫn phải giữ vững vẻ ngoài lịch sự.
Chu Đỉnh Nguyên bừng tỉnh, "Cũng đúng, chỉ có với anh thì mới làm mặt lạnh, thằng nhóc này thật là..."
Biểu hiện ngơ ngác của Chu Đỉnh Nguyên có hơi buồn cười, Quý Thiên an ủi hắn nói, "Được rồi, anh là anh trai của cậu ấy mà, anh nhường một chút đi."
Chu Đỉnh Nguyên vô tư, hắn cũng không để bụng, Quý Thiên chỉ cần hai ba câu là có thể dỗ hắn vui lên, hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý đến bữa ăn hôm nay.
Nhìn món ăn trên bàn, Chu Đỉnh Nguyên thầm nghĩ, đồng tính luyến ái thì sao, người ta không thể vừa muốn lại vừa đòi hỏi, tìm đâu ra một người vừa đẹp lại vừa có thể kiếm tiền và nấu ăn cho mình chứ.
"Sao vậy?" Quý Thiên liếc nhìn nụ cười trên mặt Chu Đỉnh Nguyên.
Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa nhận ra mình cười đến mức nào là kỳ quặc, hắn nhìn quanh, nhận ra Quý Thiên đang hỏi mình, "Anh à? Anh có sao đâu?"
"Vậy sao anh cười vui thế?"
Chu Đỉnh Nguyên xoa xoa má mình, không chịu thừa nhận, "Không có gì, chỉ là muốn cười thôi, vui mà."
"Vậy nếu anh vui thế, em sẽ nói cho anh một chuyện làm mất hứng nhé." Quý Thiên cầm đũa và bát, nói với giọng điềm đạm, "Sau Tết, chúng ta cũng phải làm việc rồi."
Nụ cười của Chu Đỉnh Nguyên lập tức cứng đờ trên mặt, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ, cuộc sống tốt quá rồi, lại có tiền nên cũng quên mấtviệc mình còn phải đi làm.
Quý Thiên móc điện thoại ra, mở ứng dụng video và hiện đơn hàng để Chu Đỉnh Nguyên xem, "Anh nhìn đi, lại có nhiều đơn hàng rồi."
Chu Đỉnh Nguyên kinh ngạc đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, "Chẳng phải đã nói là không nhận đơn trong dịp Tết sao? Em khi nào đã âm thầm đăng hàng lên cái cái ứng dụng đó rồi?"
Làm gì có chuyện là âm thầm chứ? Quý Thiên chỉ tranh thủ lúc rảnh, ở trước mặt Chu Đỉnh Nguyên lấy điện thoại và máy tính ra để chuẩn bị cho công việc trước khi mở bán.
"Làm sao mà nhiều thế này?" Chu Đỉnh Nguyên giật lấy điện thoại, nhanh chóng lướt màn hình, thấy thời gian đặt hàng chỉ bắt đầu từ sáng nay.
Quý Thiên nhún vai, giọng tiếc nuối nói, "Ngày lễ và việc ngừng cập nhật thật sự ảnh hưởng đến doanh thu của chúng ta, so với trước Tết thì đã ít hơn nhiều rồi."
Một khi đã chơi đùa vui vẻ rồi, muốn quay lại làm việc là chuyện rất khó. Chu Đỉnh Nguyên cố gắng thuyết phục Quý Thiên.
"Nhưng mà chúng ta vẫn còn khá nhiều tiền nà, khó khăn lắm mới được nghỉ, chúng ta còn chưa đi du lịch nữa."
Nhưng hắn đã quên mất, Quý Thiên là một "tư bản vô lương" và bộ mặt bóc lột tầng lớp dưới thật là đáng ghét kia của y.
Quý Thiên giữ tay Chu Đỉnh Nguyên lại, "Ai mà chẳng thích có tiền? Chúng ta sẽ cần rất nhiều tiền trong tương lai, không cần phải giàu có lắm, chỉ cần có tiền khi cần là được. Còn về chuyện du lịch, chúng ta chắc chắn sẽ đi hưởng tuần trăng mật, sau khi em có giấy tờ xong rồi thì chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng."
Thế giới này rốt cuộc là có ai thích đi làm chứ? Là Quý Thiên chứ ai vô đây nữa!
Chu Đỉnh Nguyên ôm cánh tay bực bội, quả là chữ "sắc" trên đầu là một con dao, chỉ vì cái mặt của Quý Thiên mà hắn mê mẩn đến mức quên luôn những ngày bị Quý Thiên quản lý chật vật ra sao.
(*) Sắc là 色 màđao là 刀. Trên đầu chữ sắc là con dao é.
Quý Thiên thu lại nụ cười trên mặt, thở dài nặng nề, "Thực ra em cũng biết công việc của chúng ta rất vất vả, em cũng không muốn anh phải khổ, là em sai rồi."
Có lẽ là do giọng nói của Quý Thiên quá áy náy, Chu Đỉnh Nguyên hơi ngạc nhiên. Công việc của thợ may cũng không vất vả lắm hắn cũng đã quen rồi, hơn nữa chỉ cần công sức bỏ ra với lợi ích đạt được là tương xứng, nhìn tiền trong túi dần tích lũy thì hắn càng làm càng có động lực, không cảm thấy vất vả chút nào.
Hắn vội vã an ủi Quý Thiên, "Anh chỉ đùa thôi mà, làm gì có chuyện mệt, đâu phải làm không công mà không kiếm được tiền. Chúng ta đã kiếm được khá nhiều rồi, không muốn vất vả nhưng vẫn muốn có tiền, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Hơn nữa, em đã nói rồi, chúng ta sẽ cần tiền rất nhiều sau này, có thể kiếm được thì cứ kiếm đi."
Chu Đỉnh Nguyên càng hiểu y, Quý Thiên càng cảm thấy áy náy, thế nào lại có một ngày y trở thành một alpha "vô dụng" phải dựa vào Beta của mình để sống.
Ánh mắt của y dịu dàng rơi xuống bụng của Chu Đỉnh Nguyên, qua lớp áo dày mùa đông không thể thấy được bên trong, y không kìm được mà đặt tay lên đó.
"Thời kỳ mang thai chắc chắn rất vất vả, đặc biệt là giai đoạn đầu chưa ổn định, Đỉnh Nguyên, đều là lỗi của em."
Sức lực của bàn tay rất nhẹ, như sợ làm tổn thương hắn. Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên với vẻ mặt khó hiểu, mặc dù Quý Thiên nói tiếng Trung, nhưng không hiểu sao hắn lại không thông ý nghĩa của những lời đó, hắn đưa hai tay lên, làm cử chỉ nhún vai.
"Em nói gì vậy?"
Quý Thiên vẫn dịu dàng tiếp tục vuốt bụng hắn, kiên nhẫn giải thích, "Anh đã ở bên em suốt kỳ mẫn cảm, những Alpha khác có thể không làm được, nhưng em thì khác, mức độ pheromone của em là tốt nhất, chắc chắn là anh mang thai rồi."
Chu Đỉnh Nguyên đột ngột đứng dậy, chân ghế cạ vào sàn phát ra âm thanh chói tai, hắn nhìn Quý Thiên với vẻ mặt phức tạp, rất nhiều lời muốn nói đã ở trên đầu lưỡi, nhưng hắn lại nuốt xuống. Hắn thậm chí muốn mắng to lên, nhưng nghĩ đến việc người nói là Quý Thiên thì lại thấy điều đó cũng có lý.
Hắn đưa tay lên vuốt trán Quý Thiên với vẻ mặt nghiêm túc, "Em có thấy tình trạng của mình lại nghiêm trọng hơn không?"
Quý Thiên cũng đã quen với việc mình nói gì Chu Đỉnh Nguyên đều không tin, y giữ tay Chu Đỉnh Nguyên lại, nét mặt ngoài nghiêm túc chính là nghiêm túc, "Em nói là sự thật."
Chu Đỉnh Nguyên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quý Thiên, lâu dần, hắn như bị rơi vào ánh mắt dịu dàng của Quý Thiên, cơ thể hắn lắc lư, không muốn giải thích thêm với người thần kinh này.
"Hay là em đưa danh sách hàng hóa cho anh xem đi, dù sao cũng rảnh rỗi, có thời gian thì làm thêm chút nữa."
Quý Thiên vẫn muốn nói chuyện với Chu Đỉnh Nguyên về chuyện con cái nhưng Chu Đỉnh Nguyên có ý lảng tránh, y đành không tiếp tục nữa, y không muốn gây áp lực cho Chu Đỉnh Nguyên, nhất là trong thời kỳ mang thai.
Ban đầu tưởng rằng việc này sẽ khiến Quý Thiên quên đi chuyện mang thai, không ngờ, khi cả hai đã xong việc rồi nằm trên giường vào buổi tối, Quý Thiên đột nhiên lên tiếng, "Sau này thôi phát trực tiếp đi, chúng ta đi ngủ sớm, thức khuya không tốt cho anh và con đâu."
Chu Đỉnh Nguyên tự động bỏ qua nửa câu sau, "Cũng chưa tính là thức khuya, bây giờ mới mười giờ mà."
Có nên đi hỏi thử, thời đại này có ai đi ngủ lúc mười giờ không?
"Em biết, nhưng giờ thì khác mà, anh đã có con rồi."
Chu Đỉnh Nguyên cố gắng phớt lờ lời lảm nhảm của Quý Thiên, "Hơn nữa, nếu không nhanh tay làm chắc chắn sẽ không xong được."
Sau này họ sẽ cần rất nhiều tiền, Chu Đỉnh Nguyên bây giờ đã hiểu rõ câu nói đó có ý nghĩa gì, quả thật, với tình trạng của Quý Thiên bây giờ sau này chắc chắn sẽ phải tiêu tốn không ít tiền.
Quý Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng, "Thế này đi, chúng ta chỉ làm số lượng có hạn, giảm bớt đơn hàng, kiếm tiền cũng không gấp gáp gì, anh và con là quan trọng nhất."
Nếu không gấp gáp thì cũng chưa đến mức, nhìn tình trạng của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy việc đó cực kỳ cấp bách.
Chu Đỉnh Nguyên thực sự không biết nên nói gì, hắn nhíu mày, "Hay là chúng ta đi ngủ trước, bây giờ cũng khá khuya rồi."
Quý Thiên nhìn đồng hồ, đã là mười giờ rưỡi rồi, thực sự không nên để hắn tiếp tục lo lắng cho thai nhi, y vỗ vai Chu Đỉnh Nguyên để hắn nằm xuống, rồi ân cần chỉnh lại chăn cho hắn, cuối cùng còn nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Đỉnh Nguyên.
"Ngủ sớm nhé, chúc anh ngủ ngon."
Chu Đỉnh Nguyên bị những động tác nhỏ của Quý Thiên làm cho bối rối, hắn nghĩ thôi, ngủ đi, hy vọng sáng mai dậy rồi chắc tình trạng của Quý Thiên sẽ tốt hơn.
Đáng tiếc, không như Chu Đỉnh Nguyên mong muốn, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Quý Thiên đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho hắn, "Đều là nguyên liệu tươi từ ngoài phố, sau này chúng ta đừng gọi bánh bao từ cửa hàng đối diện nữa, đồ bên ngoài ăn không yên tâm, em sợ không tốt cho anh và con."
Thôi, thôi, coi như là có người làm sẵn bữa sáng, cũng là cái giá phải trả thôi.
Sau bữa sáng, có khách đến tiệm để đặt may quần áo. Lão ông này là người già neo đơn nổi tiếng trên phố, không có nhiều tiền, chất liệu dùng cho quần áo rất cứng, thường chẳng ai muốn nên Chu Đỉnh Nguyên đã để những loại vải này ở góc cao nhất trong kho, phải dùng thang mới với tới được.
Khi hắn vừa đứng lên thang, Quý Thiên lập tức gọi lớn ngừng lại, trong lúc hoảng hốt, còn gọi tên đầy đủ của Chu Đỉnh Nguyên, "Chu Đỉnh Nguyên, sao lại đứng cao vậy?"
Quý Thiên hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, giọng nói còn lớn đến mức lão ông lãng tai kia cũng nghe thấy, ông lạch bạch đi vào xem có chuyện gì.
Trước mặt người ngoài, Chu Đỉnh Nguyên sợ Quý Thiên buột miệng nói ra những điều lạ lùng dọa người, hắn đúng là bị Quý Thiên làm phiền đến mất hết kiên nhẫn, "Anh chỉ lấy đồ thôi mà."
"Để em giúp anh lấy, anh xuống đi." Quý Thiên giở giọng lạnh lùng nói, nhưng vẫn đưa tay đỡ Chu Đỉnh Nguyên xuống.
Khi xác nhận xong đồ vải, ông lão rời khỏi tiệm, Quý Thiên mới đau lòng mà lên tiếng: "Anh có biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào không? Sao anh lại sơ suất như vậy?"
"Đừng có điên nữa, anh mấy chục năm nay vẫn lấy như vậy, có cái gì nguy hiểm đâu?"
"Bây giờ anh khác rồi, anh bây giờ..."
Chu Đỉnh Nguyên trừng lớn mắt nhìn Quý Thiên, nếu Quý Thiên còn nói về việc hắn mang thai, hắn chắc chắn sẽ tát cho Quý Thiên méo mặt, "Em bị điên à, một ngày phát điên chưa đủ hả? Anh là đàn ông đó, anh mang thai cái gì chứ?"
Quý Thiên thản nhiên đáp, "Ở thế giới của các anh chỉ có phụ nữ mới có thể mang thai, nhưng em thì khác, em là Alpha, dù anh là đàn ông thì em vẫn có thể khiến anh mang thai."
Alpha là cái gì chứ? Nói nghe oai phong lắm, giống như là nếu y ngủ với một viên đá, thì viên đá đó cũng có thể mang thai được.
"Không phải tất cả các Alpha đều có khả năng khiến Beta mang thai, nếu không thì em đã không phải nghiên cứu thuốc mạnh rồi."
Vẻ mặt nghiêm túc của Quý Thiên khiến Chu Đỉnh Nguyên ngẩn người, hắn không biết làm sao để thuyết phục Quý Thiên nên chỉ đành mắng một câu, "Đồ thần kinh."
*
Ông cố ơi ông cố
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook