Buổi trưa, Hà Phương cùng Đình Việt lại tiếp tục lang thang trong trấn, cô đi thẳng đến cuối trấn như lời Lý Ban kể nhưng vẫn không tìm được ngôi nhà nào khả nghi, cuối cùng đành nhàm chán ngồi ở vệ đường nghịch mấy chiếc lá cây khô.

“Ba ngày trôi qua rồi, anh đoán xem, bọn anh Long đã đến được đây chưa?”.

“Có thể là chưa”. Đình Việt đút tay vào túi quần, đứng chắn ánh nắng chiếu đến người Hà Phương: “Hoặc cũng có thể đã đến rồi nhưng chưa gặp được anh Lý”

Cô cau mày ngước lên nhìn anh: “Tại sao lại nói thế?”

“Ở trong thị trấn có nhiều tai mắt của anh Lý, nếu bọn anh Long đến, chắc chắn sẽ báo cáo lại với hắn về chúng ta”. Ngừng lại một lát, Đình Việt mới nói tiếp: “Ba ngày vừa rồi tôi và em đi lung tung trong trấn vẫn không bị nghi ngờ, vậy thì chỉ có hai lý do đó thôi”

Hà Phương bỗng dưng hiểu ra, lúc chạy trong cánh rừng giáp biên giới bọn anh Long không có điện thoại, hắn không liên lạc được với anh Lý nghĩa là không báo cáo được tình hình. Hai người có thể bình an vô sự đi lại khắp thị trấn nhỏ này, chắc chắn là do anh Lý chưa biết chuyện.

Như vậy, nghĩa là bọn anh Long chưa đến!

Cô tủm tỉm cười: “Đúng vậy, bọn anh Long vẫn chưa đến, hoặc là chưa gặp được anh Lý”.

Đình Việt gật đầu, cũng cho lại cô một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng người đàn ông này khi cười có lẽ còn đẹp hơn cả muôn vàn ánh nắng.

Hà Phương nhìn gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ vì nóng của anh, đột nhiên lại cảm thấy ngày hôm qua hôn chưa đủ, làm cũng chưa đủ. Cô ngứa răng, muốn trêu chọc anh mấy câu gì đó, nhưng cùng lúc này bỗng dưng lại thấy một bóng người từ trong thị trấn đi về phía này.

Đình Việt cũng nhận ra người đó, anh liếc cô, nói bằng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: “Người kia hình như là Trần Cương”.

“Đúng là hắn”. Hà Phương đứng thẳng dậy, lúc này Trần Cương vẫn cúi mặt đi đến cuối trấn, hắn đang suy tư điều gì đó nên vẻ mặt rất đăm chiêu, không hề để ý đến hai người.

“Chúng ta tránh mặt hay mặc kệ hắn?”. Cô hỏi.

“Bây giờ chạy trốn hắn sẽ phát hiện ra ngay”. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm Trần Cương, tay vươn tới kéo Hà Phương vào lại gần: “Mặc kệ hắn”.

Vừa dứt lời thì Trần Cương ngẩng đầu lên, thấy hai người đứng sát nhau ở vỉa hè thì đầu mày bất giác cau lại. Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo bỗng dưng cổ Đình Việt bị một vòng tay níu lấy, Hà Phương không thèm bận tâm đến sự có mặt của Trần Cương, dùng tay còn lại ôm lấy gương mặt anh rồi đặt một nụ hôn lên đó.

Ánh nắng chói chang của buổi ban trưa xuyên qua tán cây, in bóng loang lổ xuống gương mặt của hai người, môi chạm môi, đầu lưỡi của cô vươn đến vẽ quanh viền môi anh, nóng bỏng và ướt át.

Đình Việt thoáng ngây ra vài giây, ban đầu theo phản xạ định lùi về, nhưng hiểu được trong lòng Hà Phương đang suy tính chuyện gì, bàn tay đang đặt bên eo cô bỗng dưng siết chặt lại. Anh bóp eo cô, điê.n cuồng hôn trả.

Trần Cương nhìn thấy đôi tình nhân hôn nhau say đắm dưới tán cây thì bực bội nhổ một bãi nước bọt, lòng thầm chửi tục vài câu. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt say sưa hôn của Hà Phương, lại nhớ đến cô vợ nhỏ Lý Ban đã mất tích mấy ngày, thứ trong đũng quần chẳng mấy chốc đã rục rịch ngóc đầu dậy.

Trần Cương cảm thấy cổ họng khô nóng, không muốn ở đây ‘ăn cơm ch.ó’ nên không thèm để ý đến bọn họ nữa, nhanh chóng rảo bước đi qua. Hà Phương ngoài mặt thì vẫn chìm đắm trong nụ hôn cùng Đình Việt nhưng tai vẫn tập trung nghe ngóng tiếng bước chân, khi Trần Cương đi xa dần cô mới chậm rãi mở mắt. Lông mi của cô cọ vào sống mũi anh, Đình Việt cảm nhận được nên cũng mở mắt sau đó chỉ một giây.

Anh buông môi cô ra, Hà Phương cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Hắn đi đến sát núi”. Cô thở hổn hển, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi được dư âm của nụ hôn vừa rồi: “Mấy ngày trước Lý Ban nói Trần Cương là đàn em của anh Lý. Anh nói xem, hắn tự nhiên đi đến chỗ này có phải là tìm đến anh Lý không?”.

Đình Việt nhìn khóe môi hơi sưng lên của cô, cười nhẹ: “Muốn biết thì cứ đi theo sẽ biết thôi”.

Hà Phương cũng cười: “Anh đi không?”.

“Hỏi thừa”. Dứt lời, anh kéo vai cô tách ra khỏi người mình, nhưng khi vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng Trần Cương đâu nữa, hắn giống như đã mọc cánh, chỉ trong một giây đã bay xuyên qua dãy núi vậy.

Sắc mặt Hà Phương đột nhiên trở nên khó coi đến cực điểm, cô chưa kịp mở miệng thì Đình Việt đã kéo tay cô: “Đi thôi”.

Hai người men theo con đường mà Trần Cương vừa đi, tiến thẳng đến bãi rác ở sát núi. Đứng ở nơi đó nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy con đường nào, Hà Phương sốt ruột, cô chạy đến vách đá trước mặt sờ quanh một lượt, miệng lẩm bẩm: “Không có đường”. Chân cô dẫm lên đống rác bẩn thỉu hôi thối: “Kh.ố.n k.iế.p, sao chỗ này lại không có đường?”.

Đình Việt không buồn mắng cô ăn nói thô tục, chỉ cau mày nhìn quanh một vòng, lát sau, bỗng nhiên anh nói: “Đi lối này”.

Hà Phương quay phắt đầu lại, thấy anh đang tiến đến khu rác thải lớn phía sau. Giữa mùa hè, nhiệt độ ở thị trấn nhỏ giáp biên giới cũng tăng đến gần 40 độ, Đình Việt mặc áo sơ mi tối màu đi dưới trời nắng chói chang, mùi rác thải bốc lên khiến anh cảm thấy buồn nôn, chỉ có thể dùng tay che mũi miệng rồi tiến sâu vào bên trong, qua đống rác cao nhất trong bãi rác cuối cùng cũng thấy một con ngách nhỏ.

Ở đây thứ mùi hỗn tạp còn kinh khủng hơn cả bên ngoài, Hà Phương vừa ló đầu vào thì Đình Việt đã giơ tay bịt mũi miệng cô: “Đừng hít vào”.

“Ừ”. Mùi khử trùng trên tay anh át đi mùi hôi thối kinh tởm từ bãi rác, khiến Hà Phương dễ chịu hơn chút ít. Nhưng anh vì bị mũi cô mà để hở mũi miệng mình, lại làm cô không vui.

Ở đầu ngách có mấy bụi cây rậm rạp, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện có một lối nhỏ ở chỗ này. Hà Phương vạch mấy tán lá chắn đường, nhìn con ngách chỉ vừa một chiếc xe bốn chỗ đi lại, lẩm bẩm nói với anh: “Đường đất, trông có vẻ hẹp nhưng lái xe tốt vẫn đi lại được”.

“Ừ”. Anh khẽ cau mày, cố chịu đựng cơn buồn nôn đang lợm lên từ cổ họng: “Xe đi qua bãi rác sẽ không để lại vệt bánh xe”.

“Nơi trú ẩn khá tốt”. Hà Phương gật gù: “Nhưng hơi tởm”

Đình Việt lạnh lùng thốt ra hai từ: “Rất tởm”.

Cô cười cười, cũng giơ bàn tay lên bịt mũi miệng anh, nhưng tay cô quá nhỏ, bịt được mũi thì hở miệng, bịt được miệng thì lại hở mũi. Đình Việt thấy tay cô cứ sờ tới sờ lui thì hơi buồn cười: “Được rồi, vào đến bên trong, gió từ núi thổi ngược ra sẽ không thấy mùi rác nữa”.

“Mùi khử trùng trên người anh rất dễ chịu”. Dưới lòng bàn tay cô là sự mềm mại từ da thịt anh, cả bờ môi anh, sự khó chịu trong lòng bất giác cũng vơi bớt: “Tôi thích”.

Đình Việt không đáp, chỉ lặng lẽ kéo cô vào bên trong. Hai người men theo con ngách đi khoảng chừng ba bốn mươi mét thì đường bắt đầu rộng ra, đi thêm một đoạn mới thấy có một hồ nước trong vắt, có lẽ tiếng trẻ con rủ nhau bơi lội mà Lý Ban nghe thấy là ở chỗ này.

Gió thổi từ trong núi tới ngược hướng với bãi rác, chẳng mấy chốc đã không ngửi thấy thứ mùi tạp nham hôi thối đó nữa. Hà Phương kéo tay Đình Việt rời khỏi mũi miệng mình để nhìn cho kỹ hồ nước kia, vô thức khẽ cau mày một cái.

Chỉ một cái nhíu mày rất nhẹ nhưng anh vẫn phát hiện ra: “Sao thế?”.

Cô hơi giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh: “Không có gì. Tự nhiên tôi thấy chỗ này hơi thoáng đãng, sợ nếu cứ đi tiếp thì đám người của anh Lý sẽ rất dễ nhìn thấy chúng ta”. Ý cô là muốn quay về.

Đình Việt lại rất thoải mái đáp: “Không đến mức đó đâu, Trần Cương đi vào bên trong trước, ở chỗ này vách núi vọng tiếng tốt hơn chỗ đất trống, chúng ta lại đứng xuôi hướng gió, nếu có người thì phải nghe tiếng rồi”.

Nghĩa là phía trước không có người, cứ đi tiếp cũng không sao cả. Hà Phương muốn kiếm cớ quay trở lại đường cũ, lại không đọ được với đầu óc thông minh của anh, cuối cùng đành theo Đình Việt đi tiếp.

Cô không kể cho anh những lời Lý Ban đã nói, chỉ lững thững đi thẳng qua hồ nước đó. Hà Phương ngẩng đầu quan sát sườn núi thoai thoải cùng đám cây cối xanh tốt ở đây, nói rất khẽ: “Đường núi khó đi, nơi này lại rộng rãi, công an có tấn công vẫn còn đường chạy thoát, hơn nữa công việc của anh Lý là công việc phạm pháp, lại thường xuyên phải giam giữ người, nếu xây nhà gần nhà dân thì dễ bị người ta nhìn ngó. Ở chỗ hoang vắng thế này là thích hợp nhất”.

“Ừ”. Đình Việt gật đầu: “Tìm được chỗ của hắn là một chuyện, gặp được người em muốn gặp lại là một chuyện khác. Bọn anh Lý có s.ú.ng, lát nữa nếu thấy được khu nhà của hắn, em cũng không được tự ý hành động, nghe không?”

Cô liếm môi, ngoan ngoãn đáp: “Ừ, tôi biết”.

“Đi thôi”.

Đi thêm khoảng chừng hai kilomet, cuối cùng cũng thấy một khu nhà biệt lập nằm sát sườn núi, cổng vào đóng kín, tường xây bao quanh cao đến hai mét, xung quanh không có người gác, nhưng có lẽ vì nằm giữa cánh rừng âm u nên nhìn vào vẫn có cảm giác rất rợn người.

Từ khi thấp thoáng thấy bóng dãy nhà, Đình Việt đã kéo Hà Phương nép vào rừng cây rậm rạp dưới con đường đất để di chuyển. Lúc đến gần, đột nhiên nghe được những âm thanh gào thét vọng vào vách núi rồi truyền ra:

“A… chú Lý… tôi xin lỗi… tôi xin lỗi. Chú Lý tha cho tôi, chúng tôi không cố ý… á… á… đừng đánh… đừng đánh nữa”.

Không có tiếng người trả lời, chỉ có những tiếng “bụp… bụp…” liên tiếp dội xuống, người kia tiếp tục giãy dụa la hét, Hà Phương đứng ở xa nghe không rõ, hơn nữa hình như hắn đã hét đến khản cả giọng nên không còn nhận ra được âm thanh, tuy nhiên, cô vẫn nhận ra giọng người này có chút quen thuộc.

Đình Việt cúi đầu, nói khẽ: “Rất giống giọng Phùng Nhật”.

“Tôi muốn xem bên trong”. Cô ngước đôi mắt đầy cố chấp nhìn anh. Đình Việt biết Hà Phương đã đến đây thì dù tường cao 2 mét hay bên trong có rất nhiều người thì cô cũng không dễ dàng bỏ đi, cuối cùng đành nắm tay cô đi men theo bức tường, đi thêm một quãng cũng tìm được một phần tường bị nứt. Vết nứt không lớn lắm, nhưng ghé mắt vào có thể thấy được phần nào đó tình hình bên trong.

Nhưng anh không yên tâm nên vẫn dặn dò cô: “Hà Phương, ban nãy tôi nói gì?”.

Cô nghiêm túc đáp: “Tôi sẽ không tự ý hành động”. Hà Phương hít vào một hơi, dõng dạc nói từng chữ: “Ở đây tất cả nghe theo anh”.



Không hiểu sao trong lòng Đình Việt vẫn có cảm giác bất an, tuy nhiên, anh cũng không nói rõ được là bất an chỗ nào. Đành thở dài, gật đầu.

Hà Phương chỉ chờ một cái gật đầu này của anh, vội vàng áp mặt vào bức tường nhìn bên trong, khu nhà của anh Lý có rất nhiều dãy nhà được xây theo kiểu Trung Hoa xưa cũ, ở giữa là một bãi đất rộng rãi dựng mấy cây cột. Có người bị trói ở những cây cột đó, nhìn kỹ mới nhận ra đó là bọn Phùng Nhật, Lâm Hạo và anh Long.

Khắp người bọn chúng nhầy nhụa máu, Phùng Nhật đã ngất, chỉ còn mình Lâm Hạo và anh Long vẫn đang bị đám người của chú Lý dùng roi da tra tấn. Từng nhát roi tàn nhẫn quất liên tiếp vào người bọn chúng, anh Long cắn chặt răng không kêu, chỉ có Lâm Hạo mỗi lần bị đánh đều thở hồng hộc la hét: “Bọn tao muốn gặp chú Lý, cho tao gặp chú Lý. Khố.n k.iếp, bảo chú Lý ra gặp bọn tao”.

“Lũ c.h.ó chúng mày đã không làm được việc còn muốn gặp anh Lý lải nhải à? Hôm nay ông đây thay mặt anh Lý dạy dỗ chúng mày”. Tên kia trừng mắt, nâng roi da lên cao rồi vun vút quất xuống: “Cho chúng mày s.ú.ng, cấp cho chúng mày tiền, mấy con c.hó chúng mày chỉ có mỗi việc đưa người mà làm cũng không xong. Đúng là nuôi phí cơm phí gạo, thà nuôi một đàn ch.ó còn biết trông nhà. Chúng mày là lũ vô dụng”. Hắn nghiến răng gầm to: “Một lũ vô dụng”.

“Lần này là do không may gặp phải biên phòng nên mới mất người, đợi bọn tao về đến Việt Nam sẽ tìm người khác đền gấp đôi cho chú Lý. Tao hứa đền gấp đôi”. M.á.u trên người Lâm Hạo theo roi da văng tung tóe, hắn đau đớn đến mức nói không ra hơi: “A Bình, nể mặt anh Long, cho bọn tao gặp chú Lý”.

“Anh Long của chúng mày còn mặt mũi gặp anh Lý à? Người đã hẹn giao không giao được, chúng mày đền thế nào? Tiền bồi thường ai trả. Cái lũ s.úc s.inh chúng mày”.

Tên kia gầm to, lại định vung roi lên quất tiếp, Lâm Hạo sợ hãi co rúm người lại, với cơ thể đã chằng chịt vết thương của hắn, có lẽ cũng không thể chịu thêm được mấy lần ăn roi da nữa. Anh Long ở cây cột bên này cũng thảm thương không kém, hắn có lẽ cũng đã đến giới hạn, đành mở miệng:

“A Bình, bọn tao làm việc với anh Lý bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên giao người thất bại, cũng không phải do bọn tao muốn thế mà là giữa đường gặp công an với biên phòng, không thoát được. Nhờ mày báo lại với anh Lý một câu, cho bọn tao lấy công chuộc tội, đợi khi bọn tao về Việt Nam rồi sẽ tìm gấp đôi người đến đền cho anh Lý”.

A Bình liếc anh Long một cái, hắn dù rất ngứa mắt đám người này nhưng anh Long khác Lâm Hạo, A Bình ít nhiều cũng coi trọng anh Long bảy tám phần. Hắn nhổ một bãi nước bọt: “Long, đàn em của mày ngu thì tao không nói, chẳng lẽ mày cũng ngu nốt như bọn chúng sao? Mày có biết anh Lý nổi giận vì lý do gì không?”

“Vì bọn tao đánh động đến biên phòng”. Anh Long cay đắng thừa nhận: “Làm lộ thân phận anh Lý”

“Mày không bắn trúng biên phòng thì anh Lý có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mày cố ý làm rơi điện thoại ở ngay biên giới…”. A Bình nhếch môi cười khẩy, trong ánh mắt không giấu nổi lửa giận lẫn khinh bỉ: “Mày không phải là nội gián thì cũng hơi lạ đấy”.

Anh Long nhớ lại lúc chạy qua biên giới, vừa định bắ.n về phía biên phòng thì đột nhiên bị Đình Việt huých mạnh một cái, viên đạ.n bắn sượt, mà điện thoại của hắn cũng rơi ngay ở đó. Tình huống khẩn cấp, anh Long không thể quay lại nhặt được, bộ đội biên phòng nhất định đã nhặt được điện thoại của hắn và điều tra nhật ký cuộc gọi, sớm muộn gì cũng tìm ra anh Lý.

Cũng bởi vì thế mà sau khi thân phận có khả năng bị bại lộ, anh Lý đã cắt đứt toàn bộ liên lạc, khóa số, hắn vất vả lắm mới thoát ra được khỏi khu rừng giáp biên giới, nhưng gọi cho anh Lý rất nhiều lần nhưng không được, đành phải mò đến đây. Cuối cùng phải chịu đày đọa thế này.

Anh Long biết mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, trong lòng lại càng căm hận Đình Việt đến cực điểm. Nhưng lúc này, hắn không có thời gian để nghĩ đến chuyện tính sổ với anh, chỉ có thể nói:

“Nếu tôi là nội gián thì chỗ này đã bị cảnh sát bao vây từ lâu rồi, đâu còn chờ đến giờ. Hơn nữa anh cũng thấy đấy, bọn tôi lang thang hơn hai ngày trời ở cánh rừng giáp biên giới, rồi vẫn quyết định chạy về đây tìm anh Lý chứ không quay về Việt Nam. Nếu tôi là nội gián thì chỉ cần báo địa điểm cho cảnh sát đến bắt anh Lý là được, tội gì phải mạo hiểm đến tận chỗ này?”.

Lâm Hạo sắp ngất, nghe anh Long nói vậy cũng cố ngẩng đầu lên, rướn chút sức tàn nói: “Đúng đấy A Bình. Bọn tao phục vụ anh Lý bao nhiêu năm như thế, chưa bao giờ phản bội, sao là nội gián được? Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi”.

A Bình nhìn hai người bọn chúng một vòng, anh Long đã cộng tác với anh Lý nhiều năm, chưa từng xảy ra sai sót gì, không ngờ lần đầu tiên làm mất người lại là lỗi sai lớn như vậy, nói nghi ngờ tuyệt đối thì không phải, nhưng nói tin tưởng, chắc chắn anh Lý sẽ không tin đám anh Long nữa.

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của anh Long, A Bình đành quay vào nói chuyện với anh Lý. Hà Phương cùng Đình Việt đứng ngoài bức tường kia lúc này mới quay đầu lại nhìn nhau:

“Thì ra anh Lý không tin bọn anh Long nữa nên hắn mới chưa có cơ hội nói đến chúng ta”. Cô thì thầm: “Trong cái rủi hóa ra vẫn còn may”.

Nếu bọn chúng không mâu thuẫn, chắc hẳn bây giờ người của anh Lý cũng đã tóm gọn hai người mang về chỗ này. Mấy ngày qua Hà Phương và Đình Việt vẫn an toàn đi lại trong trấn, còn có thể tìm đến tận đây, nghĩa là bọn họ vẫn còn may.

“Ừ”. Anh gật đầu, toàn thân bao bọc lấy cơ thể Hà Phương, hạn chế để côn trùng đốt vào phần da thịt lộ ra ngoài của cô: “Nhưng có lẽ hắn vẫn chưa muốn g.iế.t bọn chúng ngay. Tra tấn thế này là cho cơ hội để anh Long chứng minh hắn không phải là nội gián”.

“Cũng may Lâm Hạo vẫn chưa bị đánh c.hế.t. Hắn c.hế.t thì đúng là chúng ta đi một chuyến phí công vô ích”.

Đình Việt cúi đầu nhìn cô, lúc này, ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua tán lá cây dày trong rừng, màu xanh của lá phủ lên gương mặt của Hà Phương. Vẫn là sườn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đó, vẫn đôi môi mỏng và cặp mắt trong veo đầy cố chấp đó. Anh có cảm giác, dù mắt cô có trong suốt đến bao nhiêu thì anh cũng chưa bao giờ nhìn được đến tận cùng.

Lát sau, anh hỏi: “Người bạn đó rất quan trọng đối với em?”.

Cô gật đầu: “Rất quan trọng”.

“Đến mức sẵn sàng mạo hiểm cả tính mạng?”.

Hà Phương mím môi, muốn nói phải, nhưng lại không muốn thốt ra miệng. Bỗng dưng lúc đó có một con rết dài trườn qua, Hà Phương giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng Đình Việt lại ngay lập tức ôm cô vào lòng, dùng đôi bàn tay to lớn của anh vuốt dọc sống lưng cô, trấn an cô.

Hà Phương thuận thế tựa sát vào lồng ngực vững chãi của anh, không hề mở miệng kêu lên, chỉ im lặng để anh ôm. Khi đó, không hiểu sao lòng cô lại bỗng dưng xuất hiện cảm giác không nỡ rời xa, cũng chẳng nỡ để Đình Việt phải quay về Việt Nam một mình.

Cô ngước lên, như có như không chạm môi đến yết hầu nam tính của anh: “Bác sĩ Việt, đợi tôi hỏi được Lâm Hạo xong, chúng ta ngồi xe bò về Việt Nam nhé?”.

“Ừ”. Anh vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô, không tiếp tục chủ đề vừa rồi, chỉ nói: “Không có xe bò thì tôi sẽ cõng em”

“Anh cõng tôi, tôi sẽ có cảm giác đang cưỡi anh”. Cô nhắc lại lời nói đùa lúc đi từ thôn về qua con suối ở bản A Tứ. Khi đó vì cô bị toác đầu ngón chân nên Đình Việt mới muốn cõng cô, Hà Phương nói anh cõng, cô sẽ có cảm giác như đang cưỡi anh.

Chớp mắt một cái mà đã hơn một năm trôi qua rồi, đêm qua cô cũng đã được cưỡi bác sĩ Việt theo đúng nghĩa đen, nhưng Hà Phương vẫn cảm thấy chưa đủ.

Đình Việt khẽ ấn ngón cái vào xương cụt của cô, Hà Phương bị đau, đành rời môi khỏi yết hầu anh: “Không lúc nào nghiêm túc được”

“Ở trước mặt anh tôi không nghiêm túc nổi”. Cô tủm tỉm cười: “Tại anh quyến rũ quá đấy chứ”.

Đình Việt định nói, nhưng cùng lúc này lại nghe tiếng A Bình quay lại, hắn truyền đạt lại lời anh Lý, nói anh Lý tạm thời sẽ chưa g.iế.t bọn anh Long, nhưng sẽ giam bọn anh Long lại, đợi đến khi điều tra kỹ sẽ tính tiếp.

Anh Long cũng cảm thấy anh Lý làm như vậy là đã quá nương tay với mình, vội vàng rối rít cảm ơn: “Cảm ơn anh Lý, cảm ơn anh Lý”.

Lâm Hạo trợn mắt, không cam tâm nhưng bị anh Long lườm một cái, cuối cùng cũng đành cúi đầu, miễn cưỡng nói một câu: “Cảm ơn anh Lý”.

Sau đó bọn chúng được cởi trói khỏi cây cột, áp giải về phía khu nhà phía sau, đám đông ở sân cũng nhanh chóng giải tán.

Bức tường bao quanh khu nhà của anh Lý rất cao, trong khuôn viên đâu đâu cũng có người canh gác. Đình Việt và Hà Phương không thể mạo hiểm trèo vào tìm Lâm Hạo vào lúc này được, cho nên cô mới đề nghị:

“Bây giờ trời còn sáng, chúng ta trèo vào sẽ bị phát hiện ngay. Tôi nghĩ để đến tối thích hợp hơn”.

Anh chăm chú nhìn từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, Hà Phương bị nhìn đến chột dạ, đành cười cười bổ sung thêm một câu: “Với lại, ở đây nhiều muỗi quá, đứng từ giờ đến tối chắc hết m.áu mất. Về nhà nghỉ trước đã, trời tối thì tính tiếp. Anh thấy thế nào”.

Bây giờ mới là giữa trưa, hai người có trốn chui trốn lủi trong rừng cũng rất dễ bị phát hiện, với cả chỗ này không có thực phẩm, cũng không có nước uống, trời lại rất nóng, chỉ sợ chưa chờ được đến tối đã lả đi rồi.

Cuối cùng, Đình Việt đành nghe theo lời Hà Phương, hai người lần mò theo đường cũ quay về trong trấn, lúc vào đến nhà nghỉ, Lý Ban vừa mở cửa đã lo lắng hỏi: “Thế nào rồi? Hôm nay có tin tức gì không ạ?”

Không đợi Đình Việt mở miệng, Hà Phương đã nói trước: “Không tìm được gì cả”. Cô đi vào trong phòng, hỏi: “Lý Ban, đói chưa?”.

“Dạ, cũng hơi hơi thôi ạ”. Lý Ban vội vã chạy vào giặt khăn mặt, đưa cho Đình Việt lau mồ hôi: “Hai người đi cả buổi đã đói chưa?”

“Tàm tạm. Ban nãy có nghe ông chủ nhà nghỉ nói trưa nay có cơm, bọn tôi có đặt rồi, lát nữa xuống lấy”.

“Vâng ạ”.

Ăn cơm xong cũng đã hơn 4 giờ chiều, Đình Việt trở về phòng mình, Hà Phương cũng leo lên giường ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối.

Lý Ban vẫn ngồi bên bệ cửa sổ nhìn xuống bên dưới đường qua khe nhỏ, thấy cô tỉnh mới quay đầu nói: “Chị Phương, có muốn ăn thêm gì không?”

Hà Phương lắc đầu: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc”. Nói xong liền mở cửa đi ra bên ngoài.

Thời gian này mới khoảng hơn sáu giờ tối, người dân đang lục đục sửa soạn cơm, có người thì vác mấy bó củi to đi về. Hà Phương đứng ở hành lang nhìn người đi qua lại nhộn nhịp, đưa điếu thuốc lên miệng định châm, nhưng nghĩ ngợi thế nào lại dập đi, sau đó bước đến trước cửa phòng Đình Việt.

Cô gõ hai tiếng, không thấy anh đáp lại mới thử đưa tay mở cửa, cánh cửa không bị gài chốt bên trong lập tức bung ra, Hà Phương bước vào bên trong mới nghe được tiếng nước chảy. Dường như Đình Việt đang tắm nên mới không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.

Hà Phương khẽ liếm môi, xoay người cài lại chốt cửa rồi lững thững đi vào bên trong, vừa đi vừa cởi quần áo, ném lung tung dưới sàn.



Lúc cô đến cửa phòng tắm thì trên người đã không còn một mảnh vải, nhìn xuyên qua vết nứt trên cửa nhà tắm cũng thấy được loáng thoáng một bóng người đàn ông khỏa thân tắm rửa, nước từ trên cao chảy qua tóc anh, trượt qua gương mặt sáng sủa kia rồi xuống yết hầu, qua cơ ngực rắn chắc rồi xuống đến vùng bụng phẳng phiu không một chút mỡ thừa. Từng múi cơ căng chặt khỏe khoắn được ánh điện chiếu vào lấp lánh, nam tính quyến rũ đến không rời mắt được. Tuy nhiên, thứ thu hút Hà Phương nhất có lẽ là vật đang lắc lư ở giữa hai chân anh, hôm qua trời tối nhìn không rõ ràng, nhưng bây giờ có thể trông thấy cơ thể nguyên thủy nhất của bác sĩ Việt, cô không nhịn được cảm thán một tiếng: Cô chưa từng thấy qua thứ nào đẹp đẽ hơn thế.

Màu sáng tương đương với màu da, từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, kích thước khi ‘chưa thức tỉnh’ cũng đã đủ khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.

Đàn ông thế này mới đúng là hàng cực phẩm của cực phẩm!

Hà Phương nhìn chằm chằm nó một lúc mới hít một hơi thật dài rồi đẩy cửa, Đình Việt bị tiếng động này làm giật mình, vội vàng xoay người lại: “Sao em lại vào đây?”.

“Có gõ cửa nhưng anh không trả lời”. Cô bình thản đi đến gần, ôm lấy cơ thể anh từ phía sau. Đình Việt ban nãy vội vàng nhìn không rõ, đến khi cô chạm vào mới chợt nhận ra Hà Phương không hề mặc đồ, toàn thân anh phút chốc run lên.

Anh tắt vòi nước: “Đợi một chút, ăn xong tôi sẽ đưa em quay lại chỗ anh Lý”.

“Tôi vào đây không phải vì việc đó”. Hà Phương khẽ hôn lên sống lưng anh, da thịt Đình Việt mát rượi, thoang thoảng mùi hương khử trùng, còn có mùi bồ kết giản dị trong lành: “Tắm chung được không?”.

“Hà Phương”. Giọng anh khàn khàn, giống như đang nhẫn nhịn.

“Tôi khóa cửa ngoài rồi”. Tay cô lần mò vòng ra trước bụng anh, chẳng tốn mấy giây đã chạm được đến vật lắc lư lúc nãy. Bây giờ nó đã đứng thẳng dậy, trái ngược với nhiệt độ trên da thịt anh, nó nóng đến kinh hồn.

Hà Phương hài lòng mỉm cười, tay trượt lên trượt xuống vài lần: “Không muốn tắm chung à?”.

Đình Việt cảm thấy sức chịu đựng của mình ngày càng kém, anh xoay người lại, áp cô vào tường. Hà Phương chẳng chịu buông ‘anh’ ra mấy giây đã ngay lập tức nắm lại, tay cô càng lúc càng to gan hơn, tốc độ trượt lên trượt xuống nhanh dần.

Trong lòng Đình Việt thở hổn hển, nhưng ngoài mặt vẫn làm như lạnh tanh: “Cả đêm qua vẫn chưa hài lòng à?”.

“Không phải chưa hài lòng, mà cứ mỗi lần nhìn thấy anh là tôi không nhịn được”.

“Thích?”. Anh cười cười, nâng cằm cô lên: “Cầu xin đi, tôi sẽ cho em”.

“Bác sĩ Việt, cầu xin anh”. Hà Phương nói bằng thanh âm vô cảm.

“Cầu xin gì cơ?”.

Hà Phương thấy anh cố ý muốn trêu mình, đột nhiên bóp mạnh tay một cái, Đình Việt bị đau liền nhảy dựng lên lùi về phía sau, trợn mắt mắng cô: “Em muốn g.iế.t người đấy à?”.

“Đâu có”. Cô trắng trợn nhìn xuống vật kia, độ nóng trong lòng bàn tay vẫn chưa tan đi: “Tôi đang kiểm hàng”.

Đình Việt hừ lạnh một tiếng, kéo cô ra phía cửa: “Nhanh ra ngoài, tôi còn đi tắm”.

“Không làm à?”

“Không làm”. Anh thực sự tức giận, xoay người xả bọt nước trên tóc. Hà Phương muốn làm lành nhưng chẳng biết phải làm sao, cũng không dám sờ soạng lung tung làm anh bực mình nên đành mở cửa định đi ra ngoài.

Có điều, cô vừa đặt chân đến bậc thềm thì cả người đã bị anh kéo lại. Đình Việt tóm lấy cô nhét dưới vòi hoa sen lạnh buốt trong phòng tắm, để nước xối từ đỉnh đầu xuống chân cô.

Hà Phương bị lạnh liền nghiến răng: “Bác sĩ Việt, đồ kh.ốn”.

Anh cười cười: “Cảm ơn”. Lại tiếp tục xả nước mạnh hơn xối xuống đầu cô.

Hà Phương biết anh đang trả thù mình, không chịu thua, liền tóm lấy ‘vũ khí’ của anh trêu tiếp. Đình Việt để mặc cô đùa nghịch vật giữa hai chân mình, nhưng một lát sau bỗng dưng lại thấy Hà Phương tiến sát lại gần mình, cô đứng giữa anh và bức tường trong phòng tắm, kiễng chân lên hôn môi anh.

Sàn nhà tắm dính đầy bọt xà phòng và nước nên rất trơn, Đình Việt sợ cô ngã nên theo phản xạ ôm lấy Hà Phương, cô cảm nhận được vòng tay anh liền được nước lấn tới, treo cả người lên cơ thể anh, hai chân quặp chặt lấy hông Đình Việt.

Thân thể cọ xát không một khe hở, vật kia chẳng mấy chốc liền cứng rắn trở lại. Đình Việt nâng mông Hà Phương lên cao, đ.iê.n cuồng hôn cô, Hà Phương cũng bám chặt lấy cổ anh, mãnh liệt đáp trả.

Không khí mát mẻ trong phòng tắm bỗng dưng tăng vọt, trong tiếng nước chảy còn có những âm thanh ái muội của hai người. Đình Việt cũng không buồn tắt nước, anh để mặc cho làn nước mát rượi dội xuống thân thể hai người, sau đó nâng cao Hà Phương lên một chút, cô cũng khẽ cong người phối hợp, chỉ một giây sau đã thấy anh tiến thẳng vào.

Cảm giác được lấp đầy khiến khắp người Hà Phương có cảm giác châm chích như bị điện giật, miệng bật ra một tiếng rên: “Bác sĩ Việt”.

Anh bắt đầu luật động, không cho cô nổi thời gian thở đã tấn công như vũ bão, thân thể Hà Phương không có điểm tựa, cứ lắc lư run rẩy trên người anh: “Ừ”.

“Sao anh nói là không làm?”.

Đình Việt hít sâu vào một hơi, cảm giác toàn bộ máu trong người mình như dồn về một chỗ. Anh nghiến răng, đột nhiên đẩy hông mạnh một cái khiến Hà Phương bổ nhào về phía sau, nhưng rất nhanh, anh đã dùng một tay kéo cô lại: “Em đã mất công lột sạch vào tận đây, tôi không làm thì em lại mắng tôi không phải đàn ông”.

Hà Phương thở hổn hển, cô nắm chặt lấy mái tóc ướt rượt của anh, cười cười: “Tôi chưa từng gặp được một người đàn ông nào như anh”.

“Thế nào?”.

Cô kẹp chặt lấy hông anh, thân thể lắc lư kịch liệt. Hà Phương há miệng, từng chữ nói ra đều bị ngắt quãng theo động tác của anh: “Rất – đàn – ông”.

Đình Việt siết chặt eo cô, đẩy hông một cái, tốc độ nhanh hơn nữa. Trong phòng tắm chẳng mấy chốc không chỉ có tiếng nước chảy mà còn có những âm thanh va chạm da thịt cùng những tiếng hít thở đầy hỗn loạn của hai người. Không ngừng không nghỉ.

Cho đến khi trận kích tình kết thúc, Hà Phương cũng đã mệt nhoài đến mức không còn muốn cục cựa gì nữa. Đình Việt ôm cô từ phòng tắm trở về giường, lau khô đầu tóc lẫn thân thể cô, sau đó mới nằm xuống bên cạnh.

Hà Phương xoay người ôm lấy anh: “Bác sĩ Việt”.

“Ừ”.

“Cơ thể anh thành thật hơn cái miệng anh nhiều”.

Anh hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp.

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo không một chút tạp niệm: “Nhưng tôi thích cả hai”. Thanh âm của cô vô cùng nóng bỏng: “Cơ thể anh và miệng anh”.

Trong lòng Đình Việt tựa như bị một thứ gì đó gõ mạnh vào, thứ vừa mới mềm xuống kia lại rục rịch cứng lại thêm lần nữa. Trước đây, anh chưa từng có ham muốn mãnh liệt đối với người phụ nữ nào, chuyện nhu cầu sinh lý đối với anh vốn là việc không đáng nhắc đến. Tuy nhiên, trước Hà Phương, anh lại giống như không biết điểm dừng, cứ muốn mãi, muốn mãi, không ngừng lại được.

Có điều, đêm nay bọn họ còn phải đến chỗ anh Lý, Hà Phương ít nhiều gì cũng phải giữ sức, cho nên anh chỉ ôm cô vào lòng: “Ngủ một lát đi, vẫn còn sớm”.

“Ừ”. Miệng thì nói vậy, nhưng tay cô lại lần mò xuống bên dưới, thấy vật kia đã sớm trở nên cứng rắn, Hà Phương lại trèo lên người anh.

Đình Việt đành bất lực trước cô, lại để Hà Phương ‘cưỡi’ lần nữa, cuối cùng đến khi dừng lại thì anh đã mệt sắp c.hế.t đi, ôm cô ngủ một giấc.

Hà Phương không ngủ lâu, đợi đến khi người bên cạnh đã thở đều đều mới nâng cánh tay đặt trên người mình ra, lặng lẽ xuống giường mặc quần áo.

Động tác của cô rất nhẹ, mà có lẽ Đình Việt vừa rồi bị cô rút cạn sức lực cũng rất mệt, anh ngủ say không hề phát hiện ra. Đợi đến khi Hà Phương mở cửa đi rồi, cô vẫn có chút không nỡ nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường lần nữa.

Ánh trăng bên ngoài chiếu qua rèm cửa sổ, chiếu lên sườn mặt nghiêng nghiêng của anh. Tuấn tú, đẹp trai, an tĩnh và sạch sẽ. Một người đàn ông hoàn hảo thế này khiến Hà Phương rất hài lòng, nhưng ham muốn ở bên anh là một chuyện, kéo anh vào nguy hiểm cùng mình lại là chuyện khác.

Chuyện Lâm Hạo là việc của riêng cô, Minh Quân cũng là cái gai cắm sâu trong lòng cô, chỉ riêng cô mà thôi. Đình Việt không liên quan gì cả, cho nên anh giúp đến đây là được rồi.

Nghĩ tới đây, Hà Phương lặng lẽ thở hắt ra một tiếng rồi nhanh chóng đóng cửa lại, hình bóng người đàn ông nằm trên giường cũng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Cô không quay trở về phòng của Lý Ban, chỉ cầm một con d.a.o găm đã được giắt sẵn ở một cây cột rỗng ngoài hành lang rồi đi thẳng xuống cầu thang bên dưới.

Trời cao trăng sáng, một mình Hà Phương lang thang trong trấn. Bước chân cô rất nhanh, đạp lên lá rụng dưới nền đường bằng gạch nung đỏ. Đến khi căn nhà trọ kia hoàn toàn khuất sau một ngã rẽ, cô mới lẩm bẩm trong lòng: “Bác sĩ Việt, nếu sống thì gặp lại. Còn nếu tôi c.hế.t, tôi sẽ làm ma quanh quẩn bên anh, ngắm anh tắm mỗi ngày”.

Bác sĩ Việt, hy vọng chúng ta có thể gặp lại!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương