Thời gian qua vùi đầu viết sách, hơn nữa còn chỉ quanh quẩn trong một không gian chật hẹp giữa 4 bức tường, thật sự Hà Phương rất stress.

Cô khó chịu muốn được giải phóng bản thân, nhưng khi ngước lên nhìn gương mặt của Nam Minh, cô lại không tìm ra được một chút cảm xúc nào.
Cơ thể anh ta có mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng, xen lẫn là mùi rượu tây đắt liền, còn có một ánh mắt nóng nực chằm chằm quan sát cô.

Giữa lúc bị vây giữa lồng ngực anh ta và bức tường, bỗng dưng Hà Phương lại nhớ đến dáng vẻ của một người đàn ông bên bờ suối.
Lồng ngực của người ấy rất cứng rắn vững chãi, từng múi cơ căng chặt khỏe khoắn, hơn nữa, đứng ở gần anh còn ngửi được mùi bồ kết trong lành dung dị.

Hàng mi của anh rất dài, cong cong như phiến lá, cơ thể toát ra hơi thở trong sạch mạnh mẽ, nghiêm túc, lạnh nhạt mà chính trực.
Hà Phương tự ý thức được, Nam Minh không giống được bác sĩ Việt trong lòng cô.
Cuối cùng, cô ngẩng đầu nở ra một nụ cười rất nhẹ: “Không”.
“Tại sao?”.

Nam Minh không nghĩ Hà Phương đã chủ động bật đèn xanh trước, bây giờ anh ta thực sự tiến đến thì lại bị từ chối: “Tôi có điểm nào không vừa ý em? Em nói đi, tôi sẽ sửa?”
Hà Phương lắc đầu, đẩy anh ta nhích ra xa khỏi người mình: “Không phải, là tôi muốn cơ thể một người đàn ông khác.

Không có được, cũng không thể quên đi”.
Gió đêm thoang thoảng, không khí của những ngày cuối thu có chút se lạnh.

Hà Phương cảm thấy lòng nguội ngắt, cười tự giễu: “Đêm nào tôi cũng chỉ mơ được làm với anh ấy.

Nếu tôi làm với anh, mở mắt ra thấy không phải gương mặt mà tôi vẫn hay mơ, tôi sẽ mất hứng lắm”.
Những lời này làm vẻ mặt Nam Minh cứng ngắc, anh ta thật sự không thể hiểu được người phụ nữ này, bình thường nếu như muốn từ chối người khác, chỉ cần nói đã có người trong lòng là đủ.

Còn Hà Phương, cô nói chỉ thích tình một đêm, nhưng lại từ chối anh vì chỉ muốn làm với một người đàn ông khác.
Nam Minh không phân biệt được nụ cười của Hà Phương có mấy phần thật giả, cứng ngắc hồi lâu mới nói: “Tôi có cơ hội không? Đợi đến khi em chán thân thể người đàn ông đó?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ.

Tôi chưa có được thân thể anh ấy”.

Hà Phương khẽ liếm môi: “Nhưng nếu một ngày nào đó xác định vĩnh viễn không thể có được, tôi sẽ thử một người khác xem”.
Nam Minh khẽ buông tay, anh ta thở hắt ra một tiếng: “Được, tôi sẽ chờ em”.
Sau khi anh ta đi rồi, căn hộ chung cư rộng rãi chỉ còn mình Hà Phương.

Cô không bật đèn, chỉ cầm túi ô mai còn sót lại vài quả đến bên cửa sổ, buộc rèm lại rồi thẫn thờ ngồi ngắm trăng.
Ánh trăng ở thành phố bị nhiễm khói bụi nên nhìn không rõ ràng, mặt trăng cũng nhỏ hơn, quan trọng là ánh sáng đèn điện từ khắp nơi hắt lên, không có cảm giác tịch mịch yên bình, giống như ánh trăng trong núi.
Đình Việt nói cô hãy quên trăng ở bản A Tứ đi, Hà Phương nghĩ mình sẽ không quên, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra cô đã quên mất ánh trăng trong núi thế nào rồi.

Không thể nhớ rõ cảm giác ngồi trên chiếc ghế dài ngoài sân ngửa đầu nhìn trăng sáng, cũng không thể nhớ được sương đêm xuống ở ký túc xá lạnh bao nhiêu, càng không thể nghĩ được cảm giác ăn ô mai dưới ánh trăng từng thế nào, trái tim lúc này chỉ có một cảm giác bất lực và hụt hẫng không thể giải thích được.
Cô bỏ một viên ô mai vào trong miệng, suy nghĩ hồi lâu mới cầm điện thoại lên, ấn một dãy số toàn 9.

Hà Phương không ý thức được bây giờ đã là 3 giờ sáng, chuông điện thoại đổ vài hồi mới chợt nhớ phải tắt máy đi, nhưng lúc tay cô vừa chạm đến nút đỏ thì bỗng nhiên lại thấy thời gian bắt đầu đếm số, tín hiệu đã thông.
Có một tiếng thở rất nhẹ ở đầu dây bên kia: “Alo”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hà Phương phút chốc mới nghĩ ra trăng ở trên núi tròn như thế nào.

Hóa ra, cảm giác yên bình ấy không phải vì ánh trăng, mà là vì người đàn ông này.

Tim cô bất giác lỗi nhịp: “Làm phiền anh ngủ à?”
Đình Việt không trả lời, anh im lặng hồi lâu mới đáp: “Lại không ngủ được à?”
“Ừ”.

Hà Phương mỉm cười, hỏi lại một câu: “Tự nhiên lại muốn hỏi, anh có muốn ngủ với tôi không?”
“Không muốn”.

Anh dứt khoát đáp.
Hà Phương vốn nghĩ anh sẽ cúp máy, nhưng khi cô buông điện thoại ra rồi cúi đầu nhìn màn hình, thời gian điện thoại vẫn chầm chậm trôi đi, không ai ngắt điện thoại cả.
Rất lâu, rất lâu sau đó Hà Phương mới nói: “Tôi sắp quên mất trăng ở bản A Tứ rồi”
“Hãy quên đi”.

Anh nhắc lại, sau đó giọng nói bất chợt trở nên rất đỗi dịu dàng: “Ngủ một giấc thật ngon vào”.
Cuối cùng Hà Phương cũng có một đêm ngon giấc, ngày hôm sau cô tiếp tục vùi đầu vào chỉnh sửa sách, cảm giác bí bách trong lòng cũng đã biến mất không còn một mẩu.
Thu qua đông đến, cô bắt đầu mang sách của mình đến nhà xuất bản, mặc dù đã là một nhà văn tên tuổi, nhưng bên phía nhà xuất bản vẫn làm theo quy trình, qua mấy vòng kiểm định, cuối cùng vào tháng 12 sách của cô cũng xuất bản ra thị trường.
Hôm sách được bày bán ở các trung tâm lớn, trên diễn đàn có đăng rất nhiều bài viết về tác phẩm mới của cô.

Mọi người đều bàn tán về điểm trường vùng cao A Tứ, bàn về thầy hiệu trưởng A Sì Lử, rất nhiều người còn tò mò bác sĩ Việt và A Văn trông như thế nào.

Sức hút từ những câu chữ Hà Phương viết ra đã gây tò mò trong lòng độc giả, ngay cả Việt Anh và Thùy Chi cũng bám riết lấy cô cả ngày chỉ để hỏi về những người kia.
“Chị Phương, chị nói đi, vị bác sĩ kia có phải đẹp trai lắm không?”.

Thùy Chi chớp đôi mắt to tròn đen láy của mình, không giấu nổi vẻ tò mò: “Đọc đến đoạn chị viết anh ấy nửa đêm băng rừng đi cứu người mà em ngưỡng mộ quá”.
Việt Anh đánh vào tay cô ấy: “Đó là người chị Phương thích đấy”.
“Oa, thật ạ”.

Thùy Chi hét to: “Anh ấy tên là Huy thật sao?”.
Tất nhiên, Hà Phương không muốn sách của mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường ở bản A Tứ nên đã đổi tên của tất cả mọi người, Đình Việt cũng được cô đổi tên thành Huy, một cái tên cũng khá đẹp.
Cô cười bảo: “Nhóc con, đọc sách thì đọc là được rồi, hỏi cặn kẽ làm gì?”
“Em ngưỡng mộ những người dám lên vùng cao làm công tác lắm đó, nhất là bác sĩ nữa”.

Ánh mắt cô bé bỗng chốc trở nên sáng ngời: “Em cũng quen một vị bác sĩ đẹp trai lắm lắm”.
Việt Anh càng véo mạnh vào tay Thùy Chi, cô bé bị giật mình, hét một tiếng rồi chạy đi, Việt Anh từ phía sau đuổi theo, vừa đuổi vừa mắng: “Dám khen người khác đẹp trai hả? Xem anh xử em như thế nào?”
“Không không, anh mới đẹp trai nhất, đừng cù nữa, buồn quá, buồn quá”.
Mấy đứa nhóc đuổi nhau vòng vòng quanh nhà, Hà Phương phát đau đầu, cuối cùng đành cầm lấy áo khoác đi ra khỏi chung cư.
Ngày tết, đường phố Hà Nội vắng lặng hơn hẳn mọi khi, bình thường cô lái xe từ quận A sang quận B cũng tốn cả tiếng, hôm nay chỉ đi hai mươi phút là tới.

Hà Phương nhớ cô giáo Lương nói nhà Đình Việt cũng ở Hà Nội, cô không biết nghỉ tết anh có về đây không nên lòng vòng một hồi, cuối cùng khi xe dừng ở một đèn đỏ vắng người, nhìn xung quanh toàn những người xa lạ, cô mới bật cười.
Hà Nội này rộng thế, làm sao hai người có thể tình cờ gặp được nhau, hơn nữa chắc gì anh đã muốn gặp cô? Cô đúng là thèm thuồng cơ thể anh phát đ.iên rồi!
Hà Phương không gọi điện cho Đình Việt hỏi thăm anh có về tết không, bởi vì cô đã chủ động một lần, suốt thời gian dài đằng đằng kia anh chưa từng nhắn cho cô một tin, đừng nói gọi hỏi thăm.

Cho nên khi đèn đỏ chuyển sang xanh, Hà Phương cũng không ngóng đợi nữa, liền đánh tay lái đến khu triển lãm, dừng xe xong mới lững thững đi vào.
Triển lãm sách lần này khá đông, người già, trẻ nhỏ, người trung tuổi, kể cả những người trẻ đều đến.

Thơ của một số nhà văn nổi tiếng có rất nhiều cụ già đến, gian sách có trưng bày cuốn Mùa Hạ Ở Vùng Cao của Hà Phương cũng có rất đông các bạn trẻ đang túm tụm đứng xem.
Hà Phương không lại gần, cô đứng từ xa nhìn nhìn một lúc, lát sau bỗng dưng có một người đàn ông chìa cuốn sách Mùa Hạ Ở Vùng Cao đến trước mặt cô: “Có vinh dự xin em một chữ ký không?”
Hà Phương quay đầu lại, thấy Nam Minh đang đứng ngay bên cạnh mình, anh ta nở một nụ cười: “Anh hâm mộ hàng xóm từ khá lâu rồi”.

Cô cũng cười: “Anh cũng đến xem triển lãm sách à?”
“Ừ.

Mấy hôm trước thấy trên diễn đàn có nhắc đến triển lãm sách, anh đến để tìm mua sách”.

Nam Minh nhìn quanh một vòng, ở trước mỗi gian đều có tác giả đang tỉ mỉ ngồi ký tên vào sách cho độc giả, mỗi khu trưng bày sách của Hà Phương là trống không: “Em không thích xuất hiện trước mọi người sao?”
“Không muốn, thích thoải mái đủ rồi”.

Cô đút tay vào túi áo, thở ra một làn khói trắng: “Với cả tôi sợ một ngày nào đó, tình một đêm nhận ra tôi lại cho tôi lên trang nhất báo”.
Nam Minh phì cười: “Hôm nay em có thời gian không? Anh mời em đi xem phim.

Có một bộ phim mới ra rạp, cũng khá hay”
“Thể loại gì vậy?”
“Hành động”.
Dù sao về nhà cũng đau đầu với hai đứa nhóc, hơn nữa rất lâu rồi không đi xem phim, ngày xuân cô độc cũng chẳng biết làm gì nên Hà Phương nghĩ ngợi một hồi, cũng đồng ý.
Nam Minh chìa cánh tay ra, tỏ ý cô hãy khoác tay: “Lạnh lắm, khoác tay anh đi, lát nữa người ra vào chen chúc đỡ bị lạc nhau”.
“Được”.

Hà Phương thoải mái nắm lấy cánh tay của anh ta, hai người vui vẻ cười nói đi xuyên qua làn người đông đúc, không hề hay biết có một ánh mắt trầm mặc luôn hướng về phía mình.
Đình Việt mặc một chiếc áo măng tô dài màu xám tro, quần âu dài che đôi chân thẳng tắp.

Bóng dáng anh cao lớn vững vàng, lại mang một vẻ lạnh lùng cô độc, dù đứng lặng im một góc nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn của người khác, chỉ trừ một cô gái kỳ dị là Hà Phương.
Một cô gái tiến về phía anh, bẽn lẽn nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt: “Anh ơi, anh có thể cho em xin số điện thoại được không?”
Đình Việt một tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm cuốn sách Mùa Hạ Ở Vùng Cao, chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi, không tiện”.
Mặt cô gái đỏ bừng, nhìn anh hồi lâu rồi lúng túng chạy đi.

Đình Việt cũng không thích chỗ đông người thế này nên lặng lẽ tìm một đường khác, lái xe về nhà.
Mùa xuân năm ấy, anh gặp Hà Phương, còn cô tay trong tay với người đàn ông khác, không hề nhìn anh!
Kết thúc kỳ nghỉ lễ tết nguyên đán, mọi người rục rịch quay về bản A Tứ bắt đầu làm việc của một năm mới.

A Văn xách theo rất nhiều túi to túi nhỏ, đều là thực phẩm chia cho mọi người, Nhã Lam mang bánh chưng từ miền xuôi lên, ngay cả cô giáo Lương cũng mang theo rất nhiều quần áo ấm cũ của con mình cho lũ trẻ.
A Văn vừa vào đến sân đã hét to: “Mọi người ơi, có biết gì không? Lần này về nhà em biết được tin hay ho lắm nhé”
Mọi người đều tò mò nhìn về phía cậu ta: “Tin gì thế?”
“Ôi trời ạ, chị Phương, nhà văn Hà Phương ấy”.

Cậu ta đặt đống đồ trên vai xuống, thở hổn hển: “Chị ấy là nhà văn nổi tiếng lắm lắm, sách còn bán ở hiệu sách huyện em đấy.

Em thử vào mạng tra thử, chị ấy còn có 1 fanpage gần một triệu người theo dõi nữa.

Chị ấy không để ảnh thật, nhưng sách Mùa Hạ Ở Vùng Cao em đọc là nhận ra ngay.

Chị ấy đổi tên chúng ta hết, nhưng trường mình thế nào, mọi người chăm sóc học sinh và đi chữa bệnh ra sao, chị ấy viết hết vào sách đấy”.
Dừng một lát, A Văn lại sung sướng kêu to: “Toàn viết điều tốt mọi người ạ.

Trên mạng nhiều người để lại bình luận khen trường chúng ta đấy”.

Nghe được tin tức này, người vui nhất là thầy A Sì Lử, hiệu trưởng lập cập chạy ra, cười đến mức các nếp nhăn trên mặt xô lại: “Thật à?”
“Vâng.

Cháu còn đọc được có nhiều người bảo sẽ ủng hộ cho lũ trẻ nữa.

Chú A Sì Lử, lần này sách của chị Phương được nhiều người biết lắm.

Cháu đã nói mà.

Chị Phương là người tốt”.
“Đúng thế.

Tác giả nổi tiếng mà chúng ta chẳng biết gì cả.

Cô ấy cũng không khoe khoang bản thân”.
Cô giáo Lương cũng cười to: “Trời ạ, nếu biết thế lúc trước cháu cũng xin cô ấy một chữ ký”.
“Sao một người nổi tiếng như thế lại đến chỗ chúng ta chịu cực khổ cơ chứ?”
Chuyện sách của Hà Phương được bán ở khắp mọi nơi khiến ai nấy ở bản A Tứ đều vui mừng, chỉ có Nhã Lam và Đình Việt trầm mặc một góc.

Anh cúi đầu ngậm hạt ô mai trong miệng, không nói gì, Nhã Lam đi về phía anh, khẽ hỏi:
“Anh ăn tết có vui không?”
“Cũng tàm tạm”.

Anh hờ hững đáp.
“Lần này về quê em có đi lễ chùa, xin được mấy tấm bùa bình an.

Em có mang cho anh một tấm”.

Nói rồi, Nhã Lam lấy tấm bùa ra đưa cho anh: “Đầu năm đeo bùa mới may mắn, ở trên này chẳng cầu mong giàu sang an nhàn gì, chỉ có thể cầu bình an.

Anh đeo thử xem”.
Đình Việt nhìn tấm bùa trong tay Nhã Lam, theo phản xạ muốn từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là thành ý của người ta, hơn nữa mới đầu năm, từ chối người khác là bất lịch sự, cuối cùng anh đành cầm lấy: “Cảm ơn.

Lần này anh lên chỉ mang đồ cho lũ nhóc, không có gì cho em”.
“Không sao.

Em tặng quà cho anh, đâu cần tặng lại chứ.

Anh nhận là em vui rồi”.
Nói là nói vậy nhưng Đình Việt vẫn rút ra một bao lì xì đưa cho Nhã Lam, cô tưởng anh đặc biệt tặng cho mình, nhưng lát sau lại thấy anh đưa cho thầy hiệu trưởng A Sì Lử, cô giáo Lương và A Văn, mỗi người một cái.
Nhã Lam có chút cảm giác tủi thân, nhưng thấy Đình Việt dù sao cũng đã nhận bùa bình an của mình, cũng không muốn nghĩ ngợi nữa, chỉ tủm tỉm cười rồi vuốt phẳng lại bao lì xì anh đưa, cất gọn vào trong túi.
Mùa xuân lạnh lẽo nhanh chóng trôi qua, trường tiểu học bản A Tứ râm ran tiếng học sinh ê a đọc chữ trong lớp.

Nhờ có sách của Hà Phương, rất nhiều nhà hảo tâm đã tìm đến nơi đây, thậm chí có cả những công ty rất lớn đích thân đến, bọn họ gửi tặng đồ dùng, sách vở và quần áo, có một công ty còn hứa tài trợ xây mấy lớp học khang trang hơn.
Lũ trẻ lần đầu tiên có nhiều đồ dùng mới thì vui sướng giành nhau, mỗi đứa được chia phần sau lại cười toét miệng.

A Sùng và A Pá năm nay cao lớn hơn hẳn, dù đến lớp không cần phải mang đồ ăn đến nữa nhưng thỉnh thoảng bọn chúng lại xách theo mấy củ dền đỏ đến, bảo để cô Lương biến ra bút màu.
Cô giáo Lương cau mày: “Trong lớp đã có bao nhiêu bút màu rồi, mấy đứa còn đòi thêm bút màu làm gì?”
“Con thích bút màu giống cô Phương làm cơ, có mùi mật ong, màu còn đẹp nữa.

Con thích lắm”.
Thằng nhóc A Pá gần đây đã bắt đầu đi dép, nghe nói thế cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đấy, con cũng thích.

Màu của cô Phương ngon lắm”

Đình Việt vừa định đi vào thôn khám bệnh, nghe lũ trẻ nhắc đến cô Phương thì khẽ nhíu mày.

Anh chẳng nhớ rõ Hà Phương đã rời khỏi đây từ khi nào, cũng không nhớ được lần cuối bọn họ nói chuyện với nhau là bao lâu, có lẽ cách đây nửa năm, cũng có lẽ lâu hơn, vốn nghĩ đã quên cô mất rồi, nhưng chẳng hiểu sao nghe A Pá nhắc đến lại thấy lòng buồn bực.
Anh thở dài một tiếng, không nghe nữa, chỉ thẳng lưng đi lên con dốc dài!
Tháng 3 đến rất nhanh, có một lần Hà Phương ngồi taxi từ sân bay về có nghe radio phát một bản tin tức, trong đó có nhắc đến việc chuẩn bị mở một hội thảo y học tại Hà Nội, mục đích là để vinh danh các vị bác sĩ đã có đóng góp cho ngành y tế.

Phần lớn là các bác sĩ tuyến đầu chống dịch Covid 19, bên cạnh đó, còn có một vài bác sĩ trẻ ở vùng cao, những người đã hy sinh tuổi trẻ và cuộc sống hạnh phúc của bản thân để đi đến những nơi hoang vu chữa bệnh cho người nghèo.
Tim Hà Phương thoáng chốc nhói lên một cái, cô đưa tay vặn to volume, radio lúc này đang nói đến địa điểm tổ chức hội nghị.
Bác tài thấy cô tò mò chuyện này mới cười bảo: “Hình như là ngày mai mở hội thảo đấy.

Cháu gái cũng là bác sĩ à?”
Cô lắc đầu: “Không ạ”.
“Hội thảo ở ngay khu trung tâm hội nghị, cháu có muốn đi thì gọi chú nhé, chú đến chở”.
Hà Phương ngoảnh đầu nhìn ra đường phố tấp nập qua lại, lặng lẽ nói một câu: “Không cần đâu ạ, cháu sẽ không đến”.
Cô không đến bởi vì không chắc Đình Việt có được mời tham dự hay không, vả lại, giữa hai người cũng chẳng có quan hệ gì, cô đến đó cũng để làm gì chứ?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng sáng ngày hôm sau mới 7h Hà Phương đã mở mắt, cô muốn ngủ tiếp, nhưng đầu óc không nghe bản thân điều khiển, hai mắt cứ mở trong trong, cuối cùng cô buồn bực ngồi dậy, trèo xuống giường đi thay quần áo.
Hà Phương tự lái xe đến trung tâm hội nghị, lúc này người ra vào đã tấp nập, cô ngồi trên xe lặng lẽ nhìn hết người này đến người khác, cũng không thấy bóng dáng quen thuộc của một người đâu.
Hút hết một điếu thuốc, đợi đến khi mọi người vào bên trong hết, cô mới mở cửa xe, lững thững đi vào.

Hà Phương chọn dãy ghế cuối, lặng lẽ ngồi xuống.
Hội trường vinh danh các bác sĩ hôm nay có rất nhiều gương mặt nổi tiếng, toàn là bác sĩ hàng đầu cả nước, có rất nhiều bác sĩ trẻ, đôi mắt sau cặp kính sáng ngời như sao.

Bọn họ toàn nói đến những thuật ngữ chuyên môn, cô nghe không hiểu.
Rất lâu, rất lâu sau đó, cuối cùng cũng đến lễ vinh danh những bác sĩ đã có đóng góp cho nền y học nước nhà.

Quốc bảo của nền y học đất nước, bác sĩ vĩ đại Quách Cảnh Đức đứng trên bục cao, chậm rãi đọc từng cái tên, những người được xướng danh nhanh chóng đi lên sân khấu.
Cho đến khi bác sĩ Quách Cảnh Đức đọc một cái tên quen thuộc, Hà Phương mới thoáng giật mình:
“Bác sĩ Đỗ Đình Việt, bác sĩ chuyên khoa cấp 2, trạm trưởng trạm y tế bản A Tứ”
Một người đàn ông mặc vest xanh đậm lặng lẽ đứng dậy từ hàng ghế thứ hai, vẫn một bóng lưng cao lớn đó, vẫn bờ vai vững chãi và gương mặt xuất thần đó, nhưng bởi vì anh mặc quần âu áo vest lịch lãm nên Hà Phương suýt chút nữa thì không nhận ra.
Có lẽ, vẻ ngoài của Đình Việt luôn nổi trội nhất trong tất cả những người khác, cho nên khi anh đứng dậy, phía bên dưới đã có rất nhiều người ồ lên, sau đó có mấy bác sĩ nữ còn giơ điện thoại liên tục chụp anh.
Dưới hàng trăm ánh đèn hội nghị, toàn thân anh như phát sáng, sống lưng Đình Việt thẳng tắp, ánh mắt trong sạch, kiên định và nghiêm túc, cốt cách xuất chúng cùng cao quý như toát ra từ trong xương.

Bác sĩ Quách Cảnh Đức tặng một tấm bằng khen cho anh, lại bắt tay và nói với anh một câu gì đó, giây phút ấy, anh khẽ cúi người một góc 40 độ, Hà Phương ngồi từ xa đọc khẩu hình anh cũng đoán ra được.
Đình Việt nói với bác sĩ Quách Cảnh Đức: “Cảm ơn bác sĩ Đức, cháu sẽ tiếp tục nỗ lực thật nhiều”.
Bác sĩ Quách Cảnh Đức hài lòng vỗ vai anh: “Cậu làm tốt lắm, sau này nhất định sẽ là người kế nghiệp tôi”.
Sau đó, MC đứng lên nói những lời vinh danh và chúc mừng, tập thể bác sĩ được nhận giải thưởng vinh danh cùng chụp một tấm ảnh, Hà Phương cũng nhanh chóng chụp một tấm, lúc cất điện thoại đi thì mọi người đã quay về chỗ ngồi.
Cô không có ý định gặp gỡ anh, nhưng Hà Phương vẫn chờ đến hết hội nghị, khi mọi người bắt đầu lục đục đi ra, cô mới hòa cùng dòng người ra về.
Có điều, lúc cô vừa đặt chân đến sảnh lớn thì tay bất giác lại bị ai đó kéo lại, ngoảnh đầu mới thấy là cô nhóc Thùy Chi:
“Chị Phương, sao chị cũng đến đây thế?”.
“Đến xem hội nghị”.

Hà Phương muốn rời đi thật nhanh, nhưng Thùy Chi nắm quá chặt, đành nói: “Em đến đây làm gì?”
“Em đi xem anh trai em”.

Ánh mắt cô bé không giấu nổi tự hào, lấp lánh như ánh sao: “Anh trai em đẹp trai lắm, cũng là bác sĩ nữa”.
“Ừ”.

Hà Phương gật đầu, mắt vô tình trống thấy Đình Việt đang bước ra cửa.

Cô vội vã nghiêng mặt đi, hy vọng anh không phát hiện ra cô.

Tuy nhiên, đúng lúc này con nhóc Thùy Chi lại hét ầm lên, vẫy vẫy tay:
“Anh Việt, em ở đây”..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương