Cắt Đứt Tơ Tình
-
Chương 76
Cửa sổ của điện Cần Chính lại được mở ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên bàn của Vân Tấn Ngôn. Trên bàn là cuốn sách đang mở, trang giấy trắng
như tuyết, từ xa nhìn vào có chút chói mắt. Sắc mặt Vân Tấn Ngôn nhu
hòa, cầm bút đỏ trong tay, mắt nheo lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn khẽ
cười như đang vò nát cảnh xuân.
Ngụy công công đứng bên cạnh mài mực không nén được mà nhìn Vân Tấn Ngôn mấy lần. Ở bên cạnh hắn gần bảy năm, ông chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn như thế. Không che giấu sự dịu dàng, không có vẻ ôn hòa giả tạo, lệ khí quanh người cũng nhạt đến nỗi gần như không ngửi thấy. Trước kia, vẻ dịu dàng khiêm tốn trước mặt người khác chỉ là lớp vỏ bọc, phía sau Hoàng thượng là một con người lạnh lùng, lạnh đến mức trước giờ trong điện Cần Chính chưa bao giờ cần đến sự tồn tại của lò sưởi, khiến hắn chưa bao giờ dám nhìn thẳng.
Dưới tay Vân Tấn Ngôn là một tấm bản đồ Vân Quốc, bút đỏ trong tay đang dừng lại ở Vân Nam, khu vực sở hạt của Bình Tây Vương bị bút đỏ khoanh một vòng để nhấn mạnh. Bút đỏ dừng ở chính giữa quận Tây Nam, nhưng mãi vẫn không hạ xuống, cuối cùng trượt đến phía đông, khoanh một vòng đỏ. Hắn lẩm bẩm nói: "Dùng mấy thành trấn này để đổi giải dược, ngươi cảm thấy có đủ không?"
Trong lòng Ngụy công công nhảy dựng lên, lúc này trong điện không còn người khác, Hoàng thượng chỉ có thể là hỏi ông. Ông kiềm chế sự khẩn trương, vâng dạ nói: "Lão nô vô năng, không dám nói bừa."
"Ha ha." Vân Tấn Ngôn buông bút, lại đưa mắt về phía cửa sổ: "Ngươi biết vì sao trước giờ trẫm không mở cửa sổ của điện Cần Chính không?"
Ngụy công công còn chưa mở miệng, Vân Tấn Ngôn lại nói: "Từ cửa sổ này có thể nhìn thấy hậu hoa viên của điện Hồng Loan, lúc trước Lê nhi thường ở đó chờ ta, chờ đến nỗi ngủ gật."
Vân Tấn Ngôn nở nụ cười, Ngụy công công bất giác nhìn theo ánh mắt của Vân Tấn Ngôn. Ngoài cửa sổ là một vùng xanh biếc, đều là những cành non mới nhú. Điện Hồng Loan Vân Tấn Ngôn nói chính là điện Đào Yểu, nhưng nơi này cách điện Đào Yểu rất xa, làm sao có thể nhìn thấy? Ông cẩn thận nhìn thật kỹ, mới mơ hồ nhìn thấy những thợ thủ công đang đi tới đi lui sửa lại điện Đào Yểu sau khi cháy.
"Hạ mật chỉ cho Vân đại tướng quân tạm hoãn điều binh, đến quận Tây Nam đàm phán, lấy mười thành phía Đông đổi lấy thuốc giải."
Điện Thần Lộ vẫn vô cùng yên tĩnh, cung nữ thái giám đứng đầy ngoài điện, không ai lên tiếng. Trong điện chỉ có hai người là Lê Tử Hà và Ân Kỳ. Lê Tử Hà nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, lặng lẽ uống trà. Ân Kỳ quỳ trên đất, run rẩy đưa lên một gói đồ nhỏ.
"Tốc độ của Ân ngự y thật nhanh." Trên mặt Lê Tử Hà đánh một lớp phấn, không còn vẻ tiều tụy như trước, cười nói: "Ân ngự y cũng biết bên trong là cái gì sao?"
"Vi thần không biết!" Ân Kỳ dập đầu một cái, hai tay nâng gói đồ, không dám nhúc nhích.
"Ngươi có thể mở ra xem thử?" Lê Tử Hà hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn, uống một ngụm trà.
Ân Kỳ không biết nên tiến hay lùi, không dám đắc tội với Lê Tử Hà đành mở gói đồ ra. Càng mở ra, con ngươi hắn dần dần thu nhỏ lại, thân thể bắt đầu run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, hai chân đang quỳ không chống đỡ được thân mình gần như ngã ngồi xuống.
Gói đồ được bọc rất cẩn thận, bên trong chỉ có hai món.Một cây trâm cài bằng gỗ, không biết là được làm từ gỗ gì, nhìn rất nhẵn nhụi. Trên đó có khắc mấy đóa hoa không biết tên, phần đuôi của trâm cài có một chữ "Lê". Một món khác gần như khiến tay của hắn nóng lên, huyết ngọc, Phượng ấn.
"Ân ngự y đặt đồ lên trên bàn đi, bản cung còn có chút việc muốn nhờ Ân ngự y giúp đỡ." Lê Tử Hà thản nhiên đưa mắt nhìn những thứ trong tay Lê Tử Hà, lại đưa mắt nhìn cái bàn đặt phòng trong.
Ân Kỳ đã sớm bị dọa sợ đến mức không còn khả năng để suy nghĩ. Nghe Lê Tử Hà nói liền vội vàng đứng dậy, hai chân run rẩy, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu, vào tới phòng trong mới phục hồi tinh thần. Hắn nhìn các vật dụng xa hoa ở phòng trong, trong lòng càng sợ hãi. Mọi người đều biết, năm đó sau khi Quý hậu qua đời thì Phượng ấn cũng biến mất. Hiện giờ nữ tử này, đâm Hoàng thượng bị thương cũng không bị xử phạt, lại còn khiến Hoàng thượng tự mình đi đón, nhận hết sủng ái, ngay cả Bạch quý phi cũng không bằng. Giờ còn nắm giữ Phượng ấn trong tay, khó tránh khỏi khiến cho người ta sinh lòng ngờ vực......
"Ân ngự y, gần đây bản cung thấy không được khỏe, đã tìm vài ngự y cũng không đỡ. Bản cung vốn biết y thuật, đã tự kê đơn cho mình, định sau khi lành bệnh sẽ cho Hoàng thượng một sự ngạc nhiên. Ngươi có đồng ý giúp bản cung không?" Lê Tử Hà ngồi dậy, tươi cười mang theo vài phần uy hiếp.
Ân Kỳ nghe vậy vội quỳ nói: "Nương nương, nếu như lừa gạt Hoàng thượng, e rằng...."
"Ai nói với ngươi là lừa gạt? Bản cung vừa mới nói, là muốn cho Hoàng thượng một sự ngạc nhiên. Gần đây Hoàng thượng lao tâm lao lực, ngươi còn muốn người tiếp tục lo lắng hay sao?" Lông mày Lê Tử Hà dựng thẳng, giọng nói lạnh lùng.
Ân Kỳ run lẩy bẩy, lắp bắp nói: "Không biết nương nương đã kê phương thuốc gì?"
"Bản cung kê đơn thuốc đều có nguyên do, còn cần ngươi hỏi hay sao? Bản cung sẽ tự làm hại mình sao?" Lê Tử Hà cười có chút dữ tợn: "Những chuyện trước đây giữa bản cung và Ân ngự y, bản cung tạm thời bỏ qua. Nếu ngươi chịu giúp bản cung lần này, ta sẽ cho ngươi an toàn xuất cung. Bằng không, Ân ngự y cảm thấy, một đao rơi đầu sẽ thống khoái hơn hay là ngũ mã phanh thay nhìn được hơn?"
Trên đầu Ân Kỳ chảy mồ hôi lạnh ròng tòng. Hắn đã sớm có nghe đồn Lê Tử Hà này là người nhà Quý gia. Năm đó mình đã từng làm chuyện gì, bản thân hắn rõ ràng nhất. Hiện giờ Hoàng thượng sủng ái Lê Tử Hà như thế, nếu nàng muốn giết mình, chỉ cần ra lệnh một tiếng là xong. Nếu lần này chịu làm theo lời nàng, sẽ có được đường sống sao?
"Từ trước đến nay bản cung nói lời giữ lời, nhất định sẽ bảo vệ Ân ngự y xuất cung." Lê Tử Hà miễn cưỡng dựa người vào ghế, chờ Ân Kỳ trả lời.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng Ân Kỳ, hắn cúi thấp đầu, hai mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng nhắm mắt lại, dập đầu nói: "Vi thần sẽ tận lực vì nương nương, mong nương nương sớm ngày bình phục!"
Ban đêm, bầu trời đầy sao, ánh trăng trong trẻo, tiếng đàn từ trong điện Thần Lộ truyền ra giống như nước chảy, mang theo sự dịu dàng và lưu luyến khẽ lướt qua tim nhưng không để lại chút dấu vết nào, chỉ còn sót lại bóng đêm say mê qua khe cửa sổ len lỏi vào phòng ngấm vào tận đáy lòng.
Vân Tấn Ngôn cầm ly rượu, nhấp một ngụm. Cả người tản ra hơi thở ôn nhuận, trong mắt như có hơi nước, sương mù mờ mịt, chỉ có bóng dáng của một người.
Lê Tử Hà mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc dài được vấn lêncao, bàn tay trắng nõn đánh đàn, sắc mặt nhu thuận, sóng mắt lưu chuyển. Nàng đàn một khúc rất trôi chảy, không hề có chút không quen tay. Vân Tấn Ngôn híp mắt nhìn, đáy lòng mềm mại.Rất nhiều đêm của nhiều năm về trước, tiếng đàn róc rách, tiếng nói cười dịu dàng, hắn cho rằng đã không còn tồn tại nữa. Hiện giờ người vẫn còn đây, tiếng đàn lại vang lên lần nữa, có lẽ, là ông trời có mắt, thương xót hắn một lần?
Một khúc của Lê Tử Hà dần dần ngừng lại, vẻ nhu hòa trên mặt vẫn chưa tan đi, kinh ngạc nhìn dây đàn, không nói gì.
Khuôn mặt của Vân Tấn Ngôn tràn đầy vẻ vui thích, đặt ly rượu xuống, đứng lên, sải bước đến bên người Lê Tử Hà, kéo nàng, cười nói: "Lê nhi, đi theo ta."
Lê Tử Hà nương theo lực kéo của hắn đứng dậy, yên lặng đi theo sau.
Vân Tấn Ngôn bước ra điện, lại vòng trở về vào phòng trong tự mình cầm chiếc áo choàng màu đen khoác lên cho nàng. Hắn buộc dải gấm ngang cổ lại, hai tay vòng qua cổ, cầm mũ phía trên áo choàng định đội vào cho Lê Tử Hà. Nhưng khi nhìn thấy trâm gỗ trên tóc nàng, động tác trên tay dừng lại một chút, trong mắt lóe lên một tia u tối, cuối cùng lại cười giúp nàng đội lên, dắt tay nàng sải bước ra ngoài.
Vùng núi nhỏ ở gần Thái Y viện chẳng biết từ lúc nào đã sáng ra những đốm sáng nho nhỏ, màu đỏ từ trong rừng phát ra. Lê Tử Hà nheo mắt đi theo Vân Tấn Ngôn, ngoan ngoãn để hắn dắt tay, theo hắn lên núi.
Giữa rừng đào đốt lên một chuỗi đèn lồng dài màu đỏ, hơi lay động theo những cơn gió. Ánh nến lóe ra, chiếu lên khuôn mặt của hai người. Trên mặt Vân Tấn Ngôn ánh lên sắc hồng, tăng thêm vài phần nhu hòa, càng ngày càng vui vẻ, không quay đầu, chỉ nói khẽ: "Lê nhi, trước kia luôn là nàng chờ ta, về sau ta muốn, lần này ta chờ nàng, cho dù lần này nàng trở về báo thù. Ta đốt đèn, nàng sẽ tìm được ta."
Những cánh hoa đào bị sắc đỏ của đèn lồng phản chiếu càng trở nên đỏ sẫm, theo gió bay xuống, ngẫu nhiên lướt qua gò má. Ngửi được hương thơm nhàn nhạt, Lê Tử Hà không nói. Vân Tấn Ngôn kéo nàng tiếp tục đi tới.
Phía trước là núi rừng phía bắc, lần trước khi Lê Tử Hà tới đây nó vẫn còn là một vùng đầy cỏ dại, lúc này đã được phủ xanh bằng cây cối.
Đến càng gần, hương hoa đào càng nhạt đi, thay vào đó là một mùi hương thơm ngát càng ngày càng đậm, rất quen thuộc.…Là hương hoa mai.
Lê Tử Hà hoảng hốt trong chớp mắt, không khỏi quay sang nhìn vẻ mặt sung sướng của Vân Tấn Ngôn. Nàng lại quay mắt đi, nhìn chăm chú về phía trước, quả nhiên là một rừng mai. Khác với màu trắng nhạt của hoa đào, hoa mai trắng như tuyết, khiến cho nàng nhớ tới những ngày đông vừa trôi qua, không khỏi rùng mình một cái. Vân Tấn Ngôn nhận thấy, xoay người giúp nàng khép chặt áp choàng, dịu dàng nói: "Một lát nữa chúng ta trở về, nàng có thích hoa mai này không?"
Lê Tử Hà bĩu môi cười cười, không nói.
Vân Tấn Ngôn vẫn cười, tiếp tục kéo nàng đi. Xuyên qua giữa rừng, cánh hoa trắng nhưtuyết dưới ánh trăng nhìn có chút u tối. Thỉnh thoảng lại có cánh rơi lên mái tóc, đầu vai. Lê Tử Hà vừa đi, vừa nhẹ nhàng vuốt xuống.
Tiến thẳng về hướng Bắc, gió xuân mang theo hơi ẩm thật mềm mại, còn có hương vị của cỏ xanh. Đi đến đâu, Ngự Lâm quân đồng loạt quỳ xuống đến đó, cũng có người lớn mật, hơi giương mắt liếc nhìn Hoàng thượng đang hào hưng kéo tay sủng phi, dịu dàng đến nỗi hận không thể ôm nàng chìm vào hũ mật. Thấy người bước qua, lại vội vàng cúi thấp đầu.
Không khí dần dần trở lạnh, thấm dần vào trong mắt Lê Tử Hà mang theo hơi ẩm. Nhiều ngày nay Vân Tấn Ngôn đến điện Thần Lộ không đơn giản chỉ để thăm nàng như trước, hắn muốn làm đủ cách để khiến nàng vui vẻ. Đồ ăn đều là món Quý Lê thích, quần áo cũng đều là những kiểu dáng đơn giản mà trước kia nàng thích, còn sưu tầm đủ các vật dụng nho nhỏ, đều là những thứ nàng từng kéo hắn đi ngắm trên đường, nhưng chưa dám mua về nhà.....
"Nàng xem, có thích không?" Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Tấn Ngôn vang lên bên tai, kéo thần trí của Lê Tử Hà lại.
Giương mắt liền nhìn thấy hồ Bắc, mặt hồ trong vắt hơi gợn sóng, tràn ngập ánh đèn. Các chụp đèn bằng vải với đủ màu sắc, trôi nổi trên mặt nước, chuyển động dập dờn trên mặt hồ muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực rỡ. Hoa sen vốn héo rũ, giờ đã mọc ra lá non, xanh biếc non mềm. Từng phiến lá nối tiếp nhau, che lấp cả nửa hồ Bắc. Rõ ràng là tiết tháng ba, nhưng đã có vài nụ hoa mới hé, trắng mịn nõn nà, khiến cho người ta vô cùng yêu thích.
"Lê nhi, nàng có nhớ không, ở nơi này nàng từng hỏi ta có còn muốn lấy nàng làm vợ hay không?"
Năm đó tứ hôn cho thế tử của Bình Tây Vương, Quý Lê không muốn gả. Hai người hẹn nhau gặp mặt ở chỗ này. Nàng vừa thấy hắn nước mắt liền trào ra, khóc không thành tiếng. Hắn đã ở nơi này đồng ý với nàng, sẽ xin phụ hoàng tứ hôn.
Lê Tử Hà nhìn những ánh nến xinh đẹp, nở nụ cười ấm áp: "Ừ, ngươi nói ngươi sẽ cưới ta."
"Nàng còn nhớ hay không....."
Lời nói của Vân Tấn Ngôn còn chưa dứt, Lê Tử Hà đã ôm đầu gối ngồi xổm xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mặt hồ, hoảng hốt cười nói: "Nhớ chứ. Ta từng cùng ngươi đọc sách ở đây. Ngươi nói ta đọc sai, ta không chịu nghe, bắt ngươi phải đọc sai theo ta. Ta thường trèo lên cái cây này, cuối cùng không xuống được, luôn nhảy xuống phải để ngươi đỡ ta. Có một lần còn làm cho chân ngươi bị gãy. Ta thích thả diều ở đây, ta cầm dây chạy đằng trước, ngươi cầm diều đuổi theo phía sau. Ta đắp người tuyết ở đây, cắm nhánh cây vào nói là ngươi, ngươi cũng đắp một con bên cạnh, buộc một dải lụa đỏ nói là ta. Ta thường ở đây viết tên ngươi, ngươi đứng bên cạnh viết thêm tên ta, ngươi nói, Vân Tấn Ngôn và Quý Lê, bạc đầu cũng chẳng xa nhau...."
Càng nói, giọng nói của Lê Tử Hà càng nghẹn ngào, trong mắt lấp lánh nước mắt: "Vân Tấn Ngôn, ngươi có biết, năm đó....."
Ta yêu ngươi đến mức nào không?
Lê Tử Hà nghẹn ngào, hai tay tùy ý lau lên hai mắt. Sau đó nàng đứng lên, kéo sát áo choàng trên người lại, xoay người đi. Vân Tấn Ngôn giơ tay giữ chặt, đứng ở sau lưng nàng, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi: "Lê nhi, chúng ta...Làm lại từ đầu đi, được không?"
Ngụy công công đứng bên cạnh mài mực không nén được mà nhìn Vân Tấn Ngôn mấy lần. Ở bên cạnh hắn gần bảy năm, ông chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn như thế. Không che giấu sự dịu dàng, không có vẻ ôn hòa giả tạo, lệ khí quanh người cũng nhạt đến nỗi gần như không ngửi thấy. Trước kia, vẻ dịu dàng khiêm tốn trước mặt người khác chỉ là lớp vỏ bọc, phía sau Hoàng thượng là một con người lạnh lùng, lạnh đến mức trước giờ trong điện Cần Chính chưa bao giờ cần đến sự tồn tại của lò sưởi, khiến hắn chưa bao giờ dám nhìn thẳng.
Dưới tay Vân Tấn Ngôn là một tấm bản đồ Vân Quốc, bút đỏ trong tay đang dừng lại ở Vân Nam, khu vực sở hạt của Bình Tây Vương bị bút đỏ khoanh một vòng để nhấn mạnh. Bút đỏ dừng ở chính giữa quận Tây Nam, nhưng mãi vẫn không hạ xuống, cuối cùng trượt đến phía đông, khoanh một vòng đỏ. Hắn lẩm bẩm nói: "Dùng mấy thành trấn này để đổi giải dược, ngươi cảm thấy có đủ không?"
Trong lòng Ngụy công công nhảy dựng lên, lúc này trong điện không còn người khác, Hoàng thượng chỉ có thể là hỏi ông. Ông kiềm chế sự khẩn trương, vâng dạ nói: "Lão nô vô năng, không dám nói bừa."
"Ha ha." Vân Tấn Ngôn buông bút, lại đưa mắt về phía cửa sổ: "Ngươi biết vì sao trước giờ trẫm không mở cửa sổ của điện Cần Chính không?"
Ngụy công công còn chưa mở miệng, Vân Tấn Ngôn lại nói: "Từ cửa sổ này có thể nhìn thấy hậu hoa viên của điện Hồng Loan, lúc trước Lê nhi thường ở đó chờ ta, chờ đến nỗi ngủ gật."
Vân Tấn Ngôn nở nụ cười, Ngụy công công bất giác nhìn theo ánh mắt của Vân Tấn Ngôn. Ngoài cửa sổ là một vùng xanh biếc, đều là những cành non mới nhú. Điện Hồng Loan Vân Tấn Ngôn nói chính là điện Đào Yểu, nhưng nơi này cách điện Đào Yểu rất xa, làm sao có thể nhìn thấy? Ông cẩn thận nhìn thật kỹ, mới mơ hồ nhìn thấy những thợ thủ công đang đi tới đi lui sửa lại điện Đào Yểu sau khi cháy.
"Hạ mật chỉ cho Vân đại tướng quân tạm hoãn điều binh, đến quận Tây Nam đàm phán, lấy mười thành phía Đông đổi lấy thuốc giải."
Điện Thần Lộ vẫn vô cùng yên tĩnh, cung nữ thái giám đứng đầy ngoài điện, không ai lên tiếng. Trong điện chỉ có hai người là Lê Tử Hà và Ân Kỳ. Lê Tử Hà nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, lặng lẽ uống trà. Ân Kỳ quỳ trên đất, run rẩy đưa lên một gói đồ nhỏ.
"Tốc độ của Ân ngự y thật nhanh." Trên mặt Lê Tử Hà đánh một lớp phấn, không còn vẻ tiều tụy như trước, cười nói: "Ân ngự y cũng biết bên trong là cái gì sao?"
"Vi thần không biết!" Ân Kỳ dập đầu một cái, hai tay nâng gói đồ, không dám nhúc nhích.
"Ngươi có thể mở ra xem thử?" Lê Tử Hà hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn, uống một ngụm trà.
Ân Kỳ không biết nên tiến hay lùi, không dám đắc tội với Lê Tử Hà đành mở gói đồ ra. Càng mở ra, con ngươi hắn dần dần thu nhỏ lại, thân thể bắt đầu run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, hai chân đang quỳ không chống đỡ được thân mình gần như ngã ngồi xuống.
Gói đồ được bọc rất cẩn thận, bên trong chỉ có hai món.Một cây trâm cài bằng gỗ, không biết là được làm từ gỗ gì, nhìn rất nhẵn nhụi. Trên đó có khắc mấy đóa hoa không biết tên, phần đuôi của trâm cài có một chữ "Lê". Một món khác gần như khiến tay của hắn nóng lên, huyết ngọc, Phượng ấn.
"Ân ngự y đặt đồ lên trên bàn đi, bản cung còn có chút việc muốn nhờ Ân ngự y giúp đỡ." Lê Tử Hà thản nhiên đưa mắt nhìn những thứ trong tay Lê Tử Hà, lại đưa mắt nhìn cái bàn đặt phòng trong.
Ân Kỳ đã sớm bị dọa sợ đến mức không còn khả năng để suy nghĩ. Nghe Lê Tử Hà nói liền vội vàng đứng dậy, hai chân run rẩy, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu, vào tới phòng trong mới phục hồi tinh thần. Hắn nhìn các vật dụng xa hoa ở phòng trong, trong lòng càng sợ hãi. Mọi người đều biết, năm đó sau khi Quý hậu qua đời thì Phượng ấn cũng biến mất. Hiện giờ nữ tử này, đâm Hoàng thượng bị thương cũng không bị xử phạt, lại còn khiến Hoàng thượng tự mình đi đón, nhận hết sủng ái, ngay cả Bạch quý phi cũng không bằng. Giờ còn nắm giữ Phượng ấn trong tay, khó tránh khỏi khiến cho người ta sinh lòng ngờ vực......
"Ân ngự y, gần đây bản cung thấy không được khỏe, đã tìm vài ngự y cũng không đỡ. Bản cung vốn biết y thuật, đã tự kê đơn cho mình, định sau khi lành bệnh sẽ cho Hoàng thượng một sự ngạc nhiên. Ngươi có đồng ý giúp bản cung không?" Lê Tử Hà ngồi dậy, tươi cười mang theo vài phần uy hiếp.
Ân Kỳ nghe vậy vội quỳ nói: "Nương nương, nếu như lừa gạt Hoàng thượng, e rằng...."
"Ai nói với ngươi là lừa gạt? Bản cung vừa mới nói, là muốn cho Hoàng thượng một sự ngạc nhiên. Gần đây Hoàng thượng lao tâm lao lực, ngươi còn muốn người tiếp tục lo lắng hay sao?" Lông mày Lê Tử Hà dựng thẳng, giọng nói lạnh lùng.
Ân Kỳ run lẩy bẩy, lắp bắp nói: "Không biết nương nương đã kê phương thuốc gì?"
"Bản cung kê đơn thuốc đều có nguyên do, còn cần ngươi hỏi hay sao? Bản cung sẽ tự làm hại mình sao?" Lê Tử Hà cười có chút dữ tợn: "Những chuyện trước đây giữa bản cung và Ân ngự y, bản cung tạm thời bỏ qua. Nếu ngươi chịu giúp bản cung lần này, ta sẽ cho ngươi an toàn xuất cung. Bằng không, Ân ngự y cảm thấy, một đao rơi đầu sẽ thống khoái hơn hay là ngũ mã phanh thay nhìn được hơn?"
Trên đầu Ân Kỳ chảy mồ hôi lạnh ròng tòng. Hắn đã sớm có nghe đồn Lê Tử Hà này là người nhà Quý gia. Năm đó mình đã từng làm chuyện gì, bản thân hắn rõ ràng nhất. Hiện giờ Hoàng thượng sủng ái Lê Tử Hà như thế, nếu nàng muốn giết mình, chỉ cần ra lệnh một tiếng là xong. Nếu lần này chịu làm theo lời nàng, sẽ có được đường sống sao?
"Từ trước đến nay bản cung nói lời giữ lời, nhất định sẽ bảo vệ Ân ngự y xuất cung." Lê Tử Hà miễn cưỡng dựa người vào ghế, chờ Ân Kỳ trả lời.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng Ân Kỳ, hắn cúi thấp đầu, hai mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng nhắm mắt lại, dập đầu nói: "Vi thần sẽ tận lực vì nương nương, mong nương nương sớm ngày bình phục!"
Ban đêm, bầu trời đầy sao, ánh trăng trong trẻo, tiếng đàn từ trong điện Thần Lộ truyền ra giống như nước chảy, mang theo sự dịu dàng và lưu luyến khẽ lướt qua tim nhưng không để lại chút dấu vết nào, chỉ còn sót lại bóng đêm say mê qua khe cửa sổ len lỏi vào phòng ngấm vào tận đáy lòng.
Vân Tấn Ngôn cầm ly rượu, nhấp một ngụm. Cả người tản ra hơi thở ôn nhuận, trong mắt như có hơi nước, sương mù mờ mịt, chỉ có bóng dáng của một người.
Lê Tử Hà mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc dài được vấn lêncao, bàn tay trắng nõn đánh đàn, sắc mặt nhu thuận, sóng mắt lưu chuyển. Nàng đàn một khúc rất trôi chảy, không hề có chút không quen tay. Vân Tấn Ngôn híp mắt nhìn, đáy lòng mềm mại.Rất nhiều đêm của nhiều năm về trước, tiếng đàn róc rách, tiếng nói cười dịu dàng, hắn cho rằng đã không còn tồn tại nữa. Hiện giờ người vẫn còn đây, tiếng đàn lại vang lên lần nữa, có lẽ, là ông trời có mắt, thương xót hắn một lần?
Một khúc của Lê Tử Hà dần dần ngừng lại, vẻ nhu hòa trên mặt vẫn chưa tan đi, kinh ngạc nhìn dây đàn, không nói gì.
Khuôn mặt của Vân Tấn Ngôn tràn đầy vẻ vui thích, đặt ly rượu xuống, đứng lên, sải bước đến bên người Lê Tử Hà, kéo nàng, cười nói: "Lê nhi, đi theo ta."
Lê Tử Hà nương theo lực kéo của hắn đứng dậy, yên lặng đi theo sau.
Vân Tấn Ngôn bước ra điện, lại vòng trở về vào phòng trong tự mình cầm chiếc áo choàng màu đen khoác lên cho nàng. Hắn buộc dải gấm ngang cổ lại, hai tay vòng qua cổ, cầm mũ phía trên áo choàng định đội vào cho Lê Tử Hà. Nhưng khi nhìn thấy trâm gỗ trên tóc nàng, động tác trên tay dừng lại một chút, trong mắt lóe lên một tia u tối, cuối cùng lại cười giúp nàng đội lên, dắt tay nàng sải bước ra ngoài.
Vùng núi nhỏ ở gần Thái Y viện chẳng biết từ lúc nào đã sáng ra những đốm sáng nho nhỏ, màu đỏ từ trong rừng phát ra. Lê Tử Hà nheo mắt đi theo Vân Tấn Ngôn, ngoan ngoãn để hắn dắt tay, theo hắn lên núi.
Giữa rừng đào đốt lên một chuỗi đèn lồng dài màu đỏ, hơi lay động theo những cơn gió. Ánh nến lóe ra, chiếu lên khuôn mặt của hai người. Trên mặt Vân Tấn Ngôn ánh lên sắc hồng, tăng thêm vài phần nhu hòa, càng ngày càng vui vẻ, không quay đầu, chỉ nói khẽ: "Lê nhi, trước kia luôn là nàng chờ ta, về sau ta muốn, lần này ta chờ nàng, cho dù lần này nàng trở về báo thù. Ta đốt đèn, nàng sẽ tìm được ta."
Những cánh hoa đào bị sắc đỏ của đèn lồng phản chiếu càng trở nên đỏ sẫm, theo gió bay xuống, ngẫu nhiên lướt qua gò má. Ngửi được hương thơm nhàn nhạt, Lê Tử Hà không nói. Vân Tấn Ngôn kéo nàng tiếp tục đi tới.
Phía trước là núi rừng phía bắc, lần trước khi Lê Tử Hà tới đây nó vẫn còn là một vùng đầy cỏ dại, lúc này đã được phủ xanh bằng cây cối.
Đến càng gần, hương hoa đào càng nhạt đi, thay vào đó là một mùi hương thơm ngát càng ngày càng đậm, rất quen thuộc.…Là hương hoa mai.
Lê Tử Hà hoảng hốt trong chớp mắt, không khỏi quay sang nhìn vẻ mặt sung sướng của Vân Tấn Ngôn. Nàng lại quay mắt đi, nhìn chăm chú về phía trước, quả nhiên là một rừng mai. Khác với màu trắng nhạt của hoa đào, hoa mai trắng như tuyết, khiến cho nàng nhớ tới những ngày đông vừa trôi qua, không khỏi rùng mình một cái. Vân Tấn Ngôn nhận thấy, xoay người giúp nàng khép chặt áp choàng, dịu dàng nói: "Một lát nữa chúng ta trở về, nàng có thích hoa mai này không?"
Lê Tử Hà bĩu môi cười cười, không nói.
Vân Tấn Ngôn vẫn cười, tiếp tục kéo nàng đi. Xuyên qua giữa rừng, cánh hoa trắng nhưtuyết dưới ánh trăng nhìn có chút u tối. Thỉnh thoảng lại có cánh rơi lên mái tóc, đầu vai. Lê Tử Hà vừa đi, vừa nhẹ nhàng vuốt xuống.
Tiến thẳng về hướng Bắc, gió xuân mang theo hơi ẩm thật mềm mại, còn có hương vị của cỏ xanh. Đi đến đâu, Ngự Lâm quân đồng loạt quỳ xuống đến đó, cũng có người lớn mật, hơi giương mắt liếc nhìn Hoàng thượng đang hào hưng kéo tay sủng phi, dịu dàng đến nỗi hận không thể ôm nàng chìm vào hũ mật. Thấy người bước qua, lại vội vàng cúi thấp đầu.
Không khí dần dần trở lạnh, thấm dần vào trong mắt Lê Tử Hà mang theo hơi ẩm. Nhiều ngày nay Vân Tấn Ngôn đến điện Thần Lộ không đơn giản chỉ để thăm nàng như trước, hắn muốn làm đủ cách để khiến nàng vui vẻ. Đồ ăn đều là món Quý Lê thích, quần áo cũng đều là những kiểu dáng đơn giản mà trước kia nàng thích, còn sưu tầm đủ các vật dụng nho nhỏ, đều là những thứ nàng từng kéo hắn đi ngắm trên đường, nhưng chưa dám mua về nhà.....
"Nàng xem, có thích không?" Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Tấn Ngôn vang lên bên tai, kéo thần trí của Lê Tử Hà lại.
Giương mắt liền nhìn thấy hồ Bắc, mặt hồ trong vắt hơi gợn sóng, tràn ngập ánh đèn. Các chụp đèn bằng vải với đủ màu sắc, trôi nổi trên mặt nước, chuyển động dập dờn trên mặt hồ muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực rỡ. Hoa sen vốn héo rũ, giờ đã mọc ra lá non, xanh biếc non mềm. Từng phiến lá nối tiếp nhau, che lấp cả nửa hồ Bắc. Rõ ràng là tiết tháng ba, nhưng đã có vài nụ hoa mới hé, trắng mịn nõn nà, khiến cho người ta vô cùng yêu thích.
"Lê nhi, nàng có nhớ không, ở nơi này nàng từng hỏi ta có còn muốn lấy nàng làm vợ hay không?"
Năm đó tứ hôn cho thế tử của Bình Tây Vương, Quý Lê không muốn gả. Hai người hẹn nhau gặp mặt ở chỗ này. Nàng vừa thấy hắn nước mắt liền trào ra, khóc không thành tiếng. Hắn đã ở nơi này đồng ý với nàng, sẽ xin phụ hoàng tứ hôn.
Lê Tử Hà nhìn những ánh nến xinh đẹp, nở nụ cười ấm áp: "Ừ, ngươi nói ngươi sẽ cưới ta."
"Nàng còn nhớ hay không....."
Lời nói của Vân Tấn Ngôn còn chưa dứt, Lê Tử Hà đã ôm đầu gối ngồi xổm xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mặt hồ, hoảng hốt cười nói: "Nhớ chứ. Ta từng cùng ngươi đọc sách ở đây. Ngươi nói ta đọc sai, ta không chịu nghe, bắt ngươi phải đọc sai theo ta. Ta thường trèo lên cái cây này, cuối cùng không xuống được, luôn nhảy xuống phải để ngươi đỡ ta. Có một lần còn làm cho chân ngươi bị gãy. Ta thích thả diều ở đây, ta cầm dây chạy đằng trước, ngươi cầm diều đuổi theo phía sau. Ta đắp người tuyết ở đây, cắm nhánh cây vào nói là ngươi, ngươi cũng đắp một con bên cạnh, buộc một dải lụa đỏ nói là ta. Ta thường ở đây viết tên ngươi, ngươi đứng bên cạnh viết thêm tên ta, ngươi nói, Vân Tấn Ngôn và Quý Lê, bạc đầu cũng chẳng xa nhau...."
Càng nói, giọng nói của Lê Tử Hà càng nghẹn ngào, trong mắt lấp lánh nước mắt: "Vân Tấn Ngôn, ngươi có biết, năm đó....."
Ta yêu ngươi đến mức nào không?
Lê Tử Hà nghẹn ngào, hai tay tùy ý lau lên hai mắt. Sau đó nàng đứng lên, kéo sát áo choàng trên người lại, xoay người đi. Vân Tấn Ngôn giơ tay giữ chặt, đứng ở sau lưng nàng, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi: "Lê nhi, chúng ta...Làm lại từ đầu đi, được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook