Cắt Đứt Tơ Tình
-
Chương 18: Ngân Ngân
Lê Tử Hà bỗng chốc sợ
run người, nhiệm vụ lấy thuốc xưa nay là cung nữ cận thân Tiểu Quất bên
cạnh Nghiên phi, hoặc có thể nói nên tìm người mình tin tưởng để phụ
trách. Nàng cùng lắm chỉ là một tiểu y đồng vừa mới vào cung, vì sao
chọn nàng? Lúc đầu Nghiên phi nói muốn để Lê Tử Hà đến chẩn mạch, biết
rõ không có khả năng còn nói ra, khi Lý ngự y cự tuyệt yêu cầu đó nàng
ta lại chùn bước yêu cầu sang việc khác, bảo Lê Tử Hà đến đưa thuốc, lẽ
tất nhiên Lý ngự y không thể cự tuyệt thêm lần nữa. Từ đó có thể nhìn ra được hành động hôm nay của Nghiên phi là đã có mưu tính trước. Đủ loại
nghi ngờ suy đoán chợt lóe lên ở trong đầu, sợ sệt cũng chỉ trong nháy
mắt mà thôi, Lê Tử Hà lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh: "Nô tài tạ nương
nương ưu ái!"
Tuy Lý ngự y thấy khó hiểu nhưng cũng hỏi nhiều, Nghiên phi nương nương chịu để cho hắn đến phụ trách chẩn mạch, đã là để mắt tới hắn rồi, ở trong cung phải biết học cách nhìn mặt mà nói chuyện, dựa theo tình hình để đưa ra quyết định, không nên tò mò, mọi chuyện phải biết giữ miệng.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Nghiên phi cười khẽ, phất tay cho Lê Tử Hà đứng dậy, bàn tay phải trắng ngần như ngọc, không có đồ trang sức cũng không có tô vẽ, sạch sẽ nhẵn nhụi vút ngang quang mắt Lê Tử Hà, Lê Tử Hà quét mắt nhìn hai bàn tay mình bởi vì quanh năm đảo thuốc hiện đầy vết chai, thô ráp vàng vọt, lấy cái hòm thuốc đứng lên nhưng vẫn cúi thấp đầu, nam tử không thể tùy ý nhìn thẳng vào Tần phi ở trong cung.
"Bổn cung mệt rồi, Lý ngự y không cần mỗi ngày tới hỏi thăm chẩn mạch, cứ đợi Bổn cung triệu kiến là được." Nghiên phi kéo theo váy dài đi trở lại trên giường êm, cầm lên quyển sách vừa rồi lật xem.
Lý ngự y thi lễ thêm lần nữa rồi dẫn theo Lê Tử Hà rời đi.
Ra khỏi Nghiên Vụ điện, Lê Tử Hà lập tức từ biệt Lý ngự y chạy tới Phúc Tú cung. Hôm qua chưa kịp giải thích gì nhiều với Thẩm Ngân Ngân, chỉ mong thời gian nửa ngày này đừng có xuất hiện thêm tai họa gì nữa là được rồi.
Lê Tử Hà ở bên kia thì đang lo lắng, còn Phúc Tú cung bên này lại đang gà bay chó sủa, đông đảo các tú nữ hoặc là núp ở trong sương phòng của mình len lén mở cửa sổ ra, hoặc là sợ hãi rụt rè đứng ở bên cạnh hành lang dài, tuy rằng hiếu kỳ nhưng không dám lộ liễu trườn mặt ra xem náo nhiệt.
Trịnh Hàn Quân nổi giận đùng đùng đi tới đi lui trong Phúc Tú cung, không ngừng hét lớn: "Cô đi ra cho ta! Đi ra cho ta!"
Mấy tên thái giám trong Phúc Tú cung đều tỏ ra lo lắng, dọc đường đi theo Trịnh Hàn Quân muốn lên tiếng can ngăn, vừa định mở miệng thì bị ánh mắt dọa người của Trịnh Hàn Quân dọa cho nhụt chí, nghẹn đến mức trên mặt một hồi trắng một hồi đỏ. Chỉ có thể mặc cho Trịnh Hàn Quân lớn tiếng ồn ào, ngay cả người hắn muốn tìm rốt cuộc là ai cũng không rõ.
"Cô đi ra cho ta! Nếu không ra ta đến náo Thái y viện đó, cho dù hôm nay náo đến long trời lở đất ngươi cũng phải moi cô ra cho bằng được!" Trịnh Hàn Quân không hề bỏ qua một căn phòng, khi đi ngang qua mỗi căn phòng đều nhìn thấy cửa sổ vội vàng đóng lại, tú nữ đứng trên hành lang dài cũng rối rít tránh sang một bên.
"Được, cô không chịu ra, vậy thì cứ ở trong đấy luôn cho ta! Ta sẽ đi Thái y viện, đi tìm ai thì trong lòng cô cũng đã biết rõ đấy!" Trịnh Hàn Quân tức giận đến lông mày dựng thẳng, bỗng dưng dừng bước lại hung hăng quẳng xuống một câu như vậy rồi xoay người đi ra khỏi Phúc Tú cung.
Cuối cùng có một cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Thẩm Ngân Ngân lặng lẽ thò đầu ra, khi thấy Trịnh Hàn Quân tức giận đùng đùng thật sự đi về hướng Thái y viện, nhanh chóng đi ra khỏi cửa phòng bước nhanh đuổi theo: "Này này, ta đã ra rồi đã ra rồi còn không được sao! Ngươi mau dừng lại ngay!"
Trịnh Hàn Quân nghe thấy tiếng nói của Thẩm Ngân Ngân lại càng tức giận hơn, khi nãy không để ý thể diện kêu la ầm ĩ cả buổi cũng không chịu ra ngoài, còn giờ thì sao? Vừa nói đi tìm sư huynh của cô ta gây phiền toái liền sốt ruột? Sợ rồi sao?
Càng tức giận, bước chân Trịnh Hàn Quân càng tăng nhanh, năm ấy bị Thẩm Ngân Ngân đánh cho bể đầu chảy máu, sau khi xuống núi liền lập chí học võ, nhiều năm qua đã luyện tập được một thân công phu cũng không tồi. Lúc này bước xa như bay, dù là Thẩm Ngân Ngân có cấp tốc đuổi theo đi nữa, giữa hai người vẫn có chút khoảng cách khá xa, chỉ có thể hô to lên ở phía sau: "Trịnh Hàn Quân, ngươi đứng lại cho ta! Đứng lại cho ta!"
Lê Tử Hà còn chưa vào tới Phúc Tú cung, đã nhìn thấy một màn náo kịch này, một người bị tức đến sắc mặt đỏ lên đi nhanh ở phía trước, một người thì vội vàng sắc mặt trắng bệch, theo ở phía sau không ngừng hô to.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Lê Tử Hà nhíu mày, lạnh giọng quát lên. Trong hoàng cung, cho dù có là vương công hoàng thân có quyền thế, cũng không dám huyên náo lớn tiếng như thế, nhìn thái độ mọi người đối với Trịnh Hàn Quân ở Thái y viện lần trước, nàng cũng biết được quyền thế Trịnh Dĩnh những năm qua không hề nhỏ. Nhưng Thẩm Ngân Ngân một không có thân phận, hai có không có chỗ dựa chống lưng, đi theo Trịnh Hàn Quân cứ làm ầm ĩ như thế ai sẽ ra mặt bảo vệ nàng?
Thẩm Ngân Ngân vừa thấy Lê Tử Hà, dừng bước lại thở hổn hển, cười nói: "Sư huynh, huynh đã đến rồi."
Lê Tử Hà gật đầu, ngay sau đó chắp tay nói xin lỗi với Trịnh Hàn Quân: "Sư muội trẻ người non dạ, nếu có gây phiền hà gì đến cho Trịnh công tử, kính mong công tử lượng thứ."
Thường ngày Trịnh Hàn Quân nhìn thấy Lê Tử Hà còn cười hì hì, hôm nay cơn giận tích tụ không tan, nhìn lướt qua tú nữ, thái giám và cung nữ đang vây xem, chỉ "Hừ" rồi phất tay áo quay lại bỏ về Phúc Tú cung trước, mắt nhìn thẳng một hướng, không chút do dự tiến vào căn phòng mà khi nãy Thẩm Ngân Ngân vừa mới đi ra.
"Ngân nhi, một mình muội ở riêng một căn phòng?" Lê Tử Hà vừa vào phòng liền nhìn quanh bốn phía, một gian sương phòng thật lớn, còn có phân chia trong ngoài, ở giữa được bình phong khắc hoa truyền thống ngăn cách, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn ở bên trong. Cách bố trí tương đối mộc mạc nhưng có vẻ đặc biệt thanh nhã thoải mái, hoài nghi nhìn Thẩm Ngân Ngân hỏi: "Rốt cuộc muội vào cung như thế nào?"
"Hừ!" Không đợi Thẩm Ngân Ngân trả lời, Trịnh Hàn Quân tức giận dựa vào bàn ngồi xuống, trợn mắt liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân.
Lòng Thẩm Ngân Ngân chỉ một mực hướng về sư huynh của mình, chẳng thèm quan tâm đến thái độ của Trịnh Hàn Quân, nhưng nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày trước, vẫn thấy có chút áy náy liếc nhìn sang Trịnh Hàn Quân, nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của sư huynh, mới ngập ngừng nói: "Muội… Muội lấy lệnh bài của Trịnh Hàn Quân…”
"Đó là ngươi trộm không phải lấy! Trộm trắng trợn!" Trịnh Hàn Quân đang muốn châm trà cho mình, nghe được lời nói của Thẩm Ngân Ngân dằn mạnh bình trà xuống kêu cái “cạch”, làm cho nước trà bắn tung tóe văng ra ngoài.
Thẩm Ngân Ngân cũng không phản bác, dùng tay áo cẩn thận lau lau nước trên bàn, lại thật cẩn thận nói: "Thật xin lỗi, ta… Ta chỉ vì vội vã tiến cung, không có lệnh bài…"
"Còn nữa!" Trịnh Hàn Quân cắt ngang lời nói của Thẩm Ngân Ngân, một bàn tay vỗ lên mặt bàn: "Lệnh bài ngươi trộm không phải của ta! Là lệnh bài của cha ta! Là của cha ta đấy!"
Trịnh Hàn Quân mỗi lần nghĩ tới đây trừ bỏ tức giận thì chính là run lẩy bẩy, có trời mới biết nếu cha hắn mà biết hắn làm mất lệnh bài, còn cho người ta dùng tên tuổi của ông để tiến cung, không biết sẽ phải phạt hắn như thế nào!
"Á, trả lại cho ngươi này, thật xin lỗi!" Thẩm Ngân Ngân tự biết đuối lý, lấy ra lệnh bài từ bên hông đưa cho Trịnh Hàn Quân, còn đàng hoàng tử tế cúi người hành lễ.
Tức giận của Trịnh Hàn Quân lúc này mới giảm đi một ít, giật lấy lệnh bài xong trợn mắt nhìn Thẩm Ngân Ngân một cái rồi không thèm nhìn nàng nữa.
Lê Tử Hà vẫn luôn cau mày, không nói một câu, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống mở miệng nói: "Ngân nhi, chỉ có lệnh bài, không có khả năng dễ dàng tiến cung như vậy?"
Cho dù là Trịnh Dĩnh quyền thế ngập trời, cũng không thể chỉ dựa vào một lệnh bài rồi bịa đặt giả tạo thân phận tham gia tuyển tú. Thậm chí, chính là trong quá trình tuyển tú Thẩm Ngân Ngân được rất nhiều thuận lợi, không hề có ai gây khó dễ.
Thẩm Ngân Ngân không hiểu sư huynh hỏi vậy là có ý gì, "Muội chỉ lấy lệnh bài của Trịnh Hàn Quân, ngoài ra không có lấy thêm cái gì khác! Thật đó, Ngân nhi chưa bao giờ lừa gạt sư huynh!"
"Muội lấy thân phận gì để tham gia tuyển tú?" Lê Tử Hà dứt khoát trực tiếp hỏi.
Thẩm Ngân Ngân gãi gãi đầu, không hiểu nói: "Lấy thân phận gì? Muội dùng thân phận của mình chứ sao."
"Cô còn có thể có thân phận gì?" Trịnh Hàn Quân khinh thường xen vào nói, cái vấn đề này lúc trước hắn ngược lại không có suy tính, còn tưởng rằng Thẩm Ngân Ngân trực tiếp cầm lệnh bài đi thẳng đến hoàng cung chứ!
Thẩm Ngân Ngân vốn đang còn chút áy náy, thấy bộ dáng hắn đúng lý không tha người, cũng không chịu bị yếu thế, liếc hắn một cái bén ngót nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta không có thân phận hả? Ta không có cha dưỡng nhưng còn có thể không có mẹ sinh?"
Trịnh Hàn Quân chưa nguôi tức giận, thấy Thẩm Ngân Ngân lại hô to gọi nhỏ, cười lạnh nói: "Có cha có mẹ có thân phận còn phải đi theo Thẩm Mặc hàng năm ở trong núi sâu rừng hoang? Đúng ra phải vùi ở khuê phòng không bước chân ra ngoài một bước ấy…”
"Cha ta là quận trưởng Tây Nam, mẹ ta là một tiểu thiếp, cha ta ghét bỏ mẹ ta nên ghét bỏ luôn cả ta! Mẹ ta chết đi, ta bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, mặt dày mày dạn quấn lấy sư phụ để người thu ta làm đồ đệ được chưa? Ngươi hài lòng chưa?" Thẩm Ngân Ngân mắt không chớp hơi thở không gấp thốt ra một hơi như vậy, nói xong hai mắt ửng đỏ ngồi phịch xuống cạnh bàn hơi tủi thân nói: "Không tin ngươi có thể đi tra hộ tịch, ta vốn là họ Bùi, cha ta nói mẹ ta và ta đều là hàng bồi thường bạc, nên cho ta lấy cái tên như thế, nếu không tin ngươi xem lệnh bài này đi."
Thẩm Ngân Ngân nói xong, từ bên hông gở xuống lệnh bài có ghi danh tính quê quán của tú nữ, mặt trên quả nhiên có viết ngay ngắn ba chữ Bùi Ngân Ngân.
Quận Tây Nam, tên như ý nghĩa, nằm ở hướng Tây Nam Vân Quốc, thuộc quyền cai quản của Bình Tây Vương, là một thành lớn đứng đầu ở Tây Nam. Lê Tử Hà rất ít khi hỏi đến quá khứ của Thẩm Ngân Ngân cùng Thẩm Mặc, bởi vì cảnh ngộ của bản thân, cho nên trong tiềm thức cũng cho rằng Thẩm Ngân Ngân là cô nhi hoặc khất cái được Thẩm Mặc thu lưu, chưa bao giờ nghĩ tới thì ra Thẩm Ngân Ngân cũng có thân phận, hơn nữa còn xuất thân từ Đại gia, là nữ nhi của quận trưởng Tây Nam..…
Tức giận của Trịnh Hàn Quân khi chứng kiến bộ dáng đau lòng của Thẩm Ngân Ngân thì trong nháy mắt tan thành mây khói, vội vàng rót ly trà đưa cho Thẩm Ngân Ngân, "Này, xin lỗi nha! Không phải ta cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của cô đâu."
Thẩm Ngân Ngân nhận lấy ly trà, uống một mạch rồi chùi khóe miệng, cười yếu ớt nói: "Ta nào có tức giận, ngươi khẩn trương làm gì, ta mới phát hiện ra, thì ra có một người cha vẫn còn có chút tác dụng, ít nhất có thể vào cung tìm sư huynh."
Lê Tử Hà rũ mắt tránh đi ánh mắt thiết tha của Thẩm Ngân Ngân, hướng về phía Trịnh Hàn Quân chắp tay nói: "Đa tạ Trịnh công tử đã chiếu cố sư muội."
"Ha ha, không cần cảm ơn không cần cảm ơn, ta cũng là buồn không ai cùng ta náo loạn mà!" Một phen ầm ĩ mới vừa rồi, oán khí lúc đầu của Trịnh Hàn Quân cũng đã ném lên chín tầng mây rồi, mấy ngày gần đây đi theo Thẩm Ngân Ngân lang thang khắp nơi dạo chơi, cuộc sống thật đúng là có nhiề thú vị. Nghĩ lại đến việc Thẩm Ngân Ngân vào cung tuyển tú thì trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẻ mặt vẫn như không để ý nhẹ giọng hỏi, "Cô thực sự muốn tuyển tú? Chỉ với tư chất này của cô, sợ là phải chết già ở trong cung rồi, chậc chậc. . . . . ."
"Ta sẽ không làm phi tử, chỉ muốn làm cung nữ thôi!" Thẩm Ngân Ngân liên tục xua tay.
"Cô ngốc thật hay là giả ngốc đó? Cung nữ trong cung, hơn phân nửa không được tuyển chọn làm tú nữ thường là không có gia thế, không bối cảnh diện mạo tài nghệ lại không xuất chúng, nếu thân phận cô đã là nữ nhi của quận trưởng Tây Nam, coi như tướng mạo xấu xí cũng không trở thành cung nữ được." Trịnh Hàn Quân liếc Thẩm Ngân Ngân một cái, ra vẻ vô tình nói.
Thẩm Ngân Ngân không tin, la ầm lên: "Ông ta đã sớm quên nữ nhi này rồi, ta cùng ông ta không có quan hệ."
"Hắn quên nhưng Hoàng thượng không quên, hoặc là ban đầu có lẽ cô không nên dựa vào thân phận Bùi Ngân Ngân này để tiến cung."
"Không phải đâu?" Thẩm Ngân Ngân nghe Trịnh Hàn Quân nói như vậy cảm thấy hai mắt muốn biến thành màu đen, nàng đâu có muốn làm nữ nhân ở hâu cung, nhiều người như thế chỉ tranh giành một trượng phu, còn thỉnh thoảng đấu cho ngươi chết ta sống, trời ạ trời ạ, Thẩm Ngân Ngân đứng bật dậy: "Xong rồi, xong rồi! Trịnh Hàn Quân! Tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"
Trịnh Hàn Quân vô tội nói: "Cô chỉ hỏi ta quá trình tuyển tú, chứ đâu có nói về thân thế của cô, càng không có nói cho tôi biết là cô muốn tham gia tuyển tú."
"Trước đó cũng đâu có ai nói với ta những thứ này." Thẩm Ngân Ngân cúi đầu lầu bầu, đem hy vọng cuối cùng đặt ở trên người Lê Tử Hà, cầu giúp đỡ nhìn tới nàng: "Sư huynh…”
Lê Tử Hà mỉm cười lắc đầu: "Ngân nhi đừng sợ, tạm thời muội hãy ở lại trong Phúc Tú cung này, nhớ kỹ những lời mà ta đã từng nói với muội, gặp chuyện không thể kích động khinh thường, thận trọng từ lời nói đến việc làm, đến lúc đó sư huynh sẽ nghĩ biện pháp giúp muội xuất cung."
"Thật sao? Quả nhiên chỉ có mỗi sư huynh là chu đáo!" Thẩm Ngân Ngân cười ngọt ngào, thật giống như từ tận đáy lòng trào ra.
Lê Tử Hà nhíu mày tránh đi ánh mắt của nàng, nhìn về phía Trịnh Hàn Quân nói: "Tử Hà còn có chút chuyện muốn căn dặn với sư muội, cảm phiền Trịnh công tử có thể ra ngoài trước hay không?"
Trịnh Hàn Quân vẫn cảm thấy Lê Tử Hà không thể có chủ ý hay gì, bộ dáng khí định thần nhàn kia nhất định là chỉ giả bộ! Ra vẻ trịnh trọng như thế cũng chỉ hù dọa Thẩm Ngân Ngân sợ mà thôi, sớm biết mình cũng sẽ nói như vậy! Bây giờ còn hạ lệnh đuổi khách!
"Ừ, vậy ta về phủ trước." Trịnh Hàn Quân trong lòng bất mãn rầu rĩ nói, chậm rãi đứng lên liến nhìn tới Thẩm Ngân Ngân, thấy nàng cười khanh khách chỉ nhìn có mỗi Lê Tử Hà, trong lòng buồn phiền phất tay áo bỏ đi.
Đợi Trịnh Hàn Quân rời đi, Lê Tử Hà mới đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Ngân Ngân trịnh trọng nói: "Ngân nhi, có chuyện quan trọng này hôm nay ta nhất định phải nói với muội."
Tuy Lý ngự y thấy khó hiểu nhưng cũng hỏi nhiều, Nghiên phi nương nương chịu để cho hắn đến phụ trách chẩn mạch, đã là để mắt tới hắn rồi, ở trong cung phải biết học cách nhìn mặt mà nói chuyện, dựa theo tình hình để đưa ra quyết định, không nên tò mò, mọi chuyện phải biết giữ miệng.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Nghiên phi cười khẽ, phất tay cho Lê Tử Hà đứng dậy, bàn tay phải trắng ngần như ngọc, không có đồ trang sức cũng không có tô vẽ, sạch sẽ nhẵn nhụi vút ngang quang mắt Lê Tử Hà, Lê Tử Hà quét mắt nhìn hai bàn tay mình bởi vì quanh năm đảo thuốc hiện đầy vết chai, thô ráp vàng vọt, lấy cái hòm thuốc đứng lên nhưng vẫn cúi thấp đầu, nam tử không thể tùy ý nhìn thẳng vào Tần phi ở trong cung.
"Bổn cung mệt rồi, Lý ngự y không cần mỗi ngày tới hỏi thăm chẩn mạch, cứ đợi Bổn cung triệu kiến là được." Nghiên phi kéo theo váy dài đi trở lại trên giường êm, cầm lên quyển sách vừa rồi lật xem.
Lý ngự y thi lễ thêm lần nữa rồi dẫn theo Lê Tử Hà rời đi.
Ra khỏi Nghiên Vụ điện, Lê Tử Hà lập tức từ biệt Lý ngự y chạy tới Phúc Tú cung. Hôm qua chưa kịp giải thích gì nhiều với Thẩm Ngân Ngân, chỉ mong thời gian nửa ngày này đừng có xuất hiện thêm tai họa gì nữa là được rồi.
Lê Tử Hà ở bên kia thì đang lo lắng, còn Phúc Tú cung bên này lại đang gà bay chó sủa, đông đảo các tú nữ hoặc là núp ở trong sương phòng của mình len lén mở cửa sổ ra, hoặc là sợ hãi rụt rè đứng ở bên cạnh hành lang dài, tuy rằng hiếu kỳ nhưng không dám lộ liễu trườn mặt ra xem náo nhiệt.
Trịnh Hàn Quân nổi giận đùng đùng đi tới đi lui trong Phúc Tú cung, không ngừng hét lớn: "Cô đi ra cho ta! Đi ra cho ta!"
Mấy tên thái giám trong Phúc Tú cung đều tỏ ra lo lắng, dọc đường đi theo Trịnh Hàn Quân muốn lên tiếng can ngăn, vừa định mở miệng thì bị ánh mắt dọa người của Trịnh Hàn Quân dọa cho nhụt chí, nghẹn đến mức trên mặt một hồi trắng một hồi đỏ. Chỉ có thể mặc cho Trịnh Hàn Quân lớn tiếng ồn ào, ngay cả người hắn muốn tìm rốt cuộc là ai cũng không rõ.
"Cô đi ra cho ta! Nếu không ra ta đến náo Thái y viện đó, cho dù hôm nay náo đến long trời lở đất ngươi cũng phải moi cô ra cho bằng được!" Trịnh Hàn Quân không hề bỏ qua một căn phòng, khi đi ngang qua mỗi căn phòng đều nhìn thấy cửa sổ vội vàng đóng lại, tú nữ đứng trên hành lang dài cũng rối rít tránh sang một bên.
"Được, cô không chịu ra, vậy thì cứ ở trong đấy luôn cho ta! Ta sẽ đi Thái y viện, đi tìm ai thì trong lòng cô cũng đã biết rõ đấy!" Trịnh Hàn Quân tức giận đến lông mày dựng thẳng, bỗng dưng dừng bước lại hung hăng quẳng xuống một câu như vậy rồi xoay người đi ra khỏi Phúc Tú cung.
Cuối cùng có một cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Thẩm Ngân Ngân lặng lẽ thò đầu ra, khi thấy Trịnh Hàn Quân tức giận đùng đùng thật sự đi về hướng Thái y viện, nhanh chóng đi ra khỏi cửa phòng bước nhanh đuổi theo: "Này này, ta đã ra rồi đã ra rồi còn không được sao! Ngươi mau dừng lại ngay!"
Trịnh Hàn Quân nghe thấy tiếng nói của Thẩm Ngân Ngân lại càng tức giận hơn, khi nãy không để ý thể diện kêu la ầm ĩ cả buổi cũng không chịu ra ngoài, còn giờ thì sao? Vừa nói đi tìm sư huynh của cô ta gây phiền toái liền sốt ruột? Sợ rồi sao?
Càng tức giận, bước chân Trịnh Hàn Quân càng tăng nhanh, năm ấy bị Thẩm Ngân Ngân đánh cho bể đầu chảy máu, sau khi xuống núi liền lập chí học võ, nhiều năm qua đã luyện tập được một thân công phu cũng không tồi. Lúc này bước xa như bay, dù là Thẩm Ngân Ngân có cấp tốc đuổi theo đi nữa, giữa hai người vẫn có chút khoảng cách khá xa, chỉ có thể hô to lên ở phía sau: "Trịnh Hàn Quân, ngươi đứng lại cho ta! Đứng lại cho ta!"
Lê Tử Hà còn chưa vào tới Phúc Tú cung, đã nhìn thấy một màn náo kịch này, một người bị tức đến sắc mặt đỏ lên đi nhanh ở phía trước, một người thì vội vàng sắc mặt trắng bệch, theo ở phía sau không ngừng hô to.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Lê Tử Hà nhíu mày, lạnh giọng quát lên. Trong hoàng cung, cho dù có là vương công hoàng thân có quyền thế, cũng không dám huyên náo lớn tiếng như thế, nhìn thái độ mọi người đối với Trịnh Hàn Quân ở Thái y viện lần trước, nàng cũng biết được quyền thế Trịnh Dĩnh những năm qua không hề nhỏ. Nhưng Thẩm Ngân Ngân một không có thân phận, hai có không có chỗ dựa chống lưng, đi theo Trịnh Hàn Quân cứ làm ầm ĩ như thế ai sẽ ra mặt bảo vệ nàng?
Thẩm Ngân Ngân vừa thấy Lê Tử Hà, dừng bước lại thở hổn hển, cười nói: "Sư huynh, huynh đã đến rồi."
Lê Tử Hà gật đầu, ngay sau đó chắp tay nói xin lỗi với Trịnh Hàn Quân: "Sư muội trẻ người non dạ, nếu có gây phiền hà gì đến cho Trịnh công tử, kính mong công tử lượng thứ."
Thường ngày Trịnh Hàn Quân nhìn thấy Lê Tử Hà còn cười hì hì, hôm nay cơn giận tích tụ không tan, nhìn lướt qua tú nữ, thái giám và cung nữ đang vây xem, chỉ "Hừ" rồi phất tay áo quay lại bỏ về Phúc Tú cung trước, mắt nhìn thẳng một hướng, không chút do dự tiến vào căn phòng mà khi nãy Thẩm Ngân Ngân vừa mới đi ra.
"Ngân nhi, một mình muội ở riêng một căn phòng?" Lê Tử Hà vừa vào phòng liền nhìn quanh bốn phía, một gian sương phòng thật lớn, còn có phân chia trong ngoài, ở giữa được bình phong khắc hoa truyền thống ngăn cách, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn ở bên trong. Cách bố trí tương đối mộc mạc nhưng có vẻ đặc biệt thanh nhã thoải mái, hoài nghi nhìn Thẩm Ngân Ngân hỏi: "Rốt cuộc muội vào cung như thế nào?"
"Hừ!" Không đợi Thẩm Ngân Ngân trả lời, Trịnh Hàn Quân tức giận dựa vào bàn ngồi xuống, trợn mắt liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân.
Lòng Thẩm Ngân Ngân chỉ một mực hướng về sư huynh của mình, chẳng thèm quan tâm đến thái độ của Trịnh Hàn Quân, nhưng nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày trước, vẫn thấy có chút áy náy liếc nhìn sang Trịnh Hàn Quân, nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của sư huynh, mới ngập ngừng nói: "Muội… Muội lấy lệnh bài của Trịnh Hàn Quân…”
"Đó là ngươi trộm không phải lấy! Trộm trắng trợn!" Trịnh Hàn Quân đang muốn châm trà cho mình, nghe được lời nói của Thẩm Ngân Ngân dằn mạnh bình trà xuống kêu cái “cạch”, làm cho nước trà bắn tung tóe văng ra ngoài.
Thẩm Ngân Ngân cũng không phản bác, dùng tay áo cẩn thận lau lau nước trên bàn, lại thật cẩn thận nói: "Thật xin lỗi, ta… Ta chỉ vì vội vã tiến cung, không có lệnh bài…"
"Còn nữa!" Trịnh Hàn Quân cắt ngang lời nói của Thẩm Ngân Ngân, một bàn tay vỗ lên mặt bàn: "Lệnh bài ngươi trộm không phải của ta! Là lệnh bài của cha ta! Là của cha ta đấy!"
Trịnh Hàn Quân mỗi lần nghĩ tới đây trừ bỏ tức giận thì chính là run lẩy bẩy, có trời mới biết nếu cha hắn mà biết hắn làm mất lệnh bài, còn cho người ta dùng tên tuổi của ông để tiến cung, không biết sẽ phải phạt hắn như thế nào!
"Á, trả lại cho ngươi này, thật xin lỗi!" Thẩm Ngân Ngân tự biết đuối lý, lấy ra lệnh bài từ bên hông đưa cho Trịnh Hàn Quân, còn đàng hoàng tử tế cúi người hành lễ.
Tức giận của Trịnh Hàn Quân lúc này mới giảm đi một ít, giật lấy lệnh bài xong trợn mắt nhìn Thẩm Ngân Ngân một cái rồi không thèm nhìn nàng nữa.
Lê Tử Hà vẫn luôn cau mày, không nói một câu, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống mở miệng nói: "Ngân nhi, chỉ có lệnh bài, không có khả năng dễ dàng tiến cung như vậy?"
Cho dù là Trịnh Dĩnh quyền thế ngập trời, cũng không thể chỉ dựa vào một lệnh bài rồi bịa đặt giả tạo thân phận tham gia tuyển tú. Thậm chí, chính là trong quá trình tuyển tú Thẩm Ngân Ngân được rất nhiều thuận lợi, không hề có ai gây khó dễ.
Thẩm Ngân Ngân không hiểu sư huynh hỏi vậy là có ý gì, "Muội chỉ lấy lệnh bài của Trịnh Hàn Quân, ngoài ra không có lấy thêm cái gì khác! Thật đó, Ngân nhi chưa bao giờ lừa gạt sư huynh!"
"Muội lấy thân phận gì để tham gia tuyển tú?" Lê Tử Hà dứt khoát trực tiếp hỏi.
Thẩm Ngân Ngân gãi gãi đầu, không hiểu nói: "Lấy thân phận gì? Muội dùng thân phận của mình chứ sao."
"Cô còn có thể có thân phận gì?" Trịnh Hàn Quân khinh thường xen vào nói, cái vấn đề này lúc trước hắn ngược lại không có suy tính, còn tưởng rằng Thẩm Ngân Ngân trực tiếp cầm lệnh bài đi thẳng đến hoàng cung chứ!
Thẩm Ngân Ngân vốn đang còn chút áy náy, thấy bộ dáng hắn đúng lý không tha người, cũng không chịu bị yếu thế, liếc hắn một cái bén ngót nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta không có thân phận hả? Ta không có cha dưỡng nhưng còn có thể không có mẹ sinh?"
Trịnh Hàn Quân chưa nguôi tức giận, thấy Thẩm Ngân Ngân lại hô to gọi nhỏ, cười lạnh nói: "Có cha có mẹ có thân phận còn phải đi theo Thẩm Mặc hàng năm ở trong núi sâu rừng hoang? Đúng ra phải vùi ở khuê phòng không bước chân ra ngoài một bước ấy…”
"Cha ta là quận trưởng Tây Nam, mẹ ta là một tiểu thiếp, cha ta ghét bỏ mẹ ta nên ghét bỏ luôn cả ta! Mẹ ta chết đi, ta bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, mặt dày mày dạn quấn lấy sư phụ để người thu ta làm đồ đệ được chưa? Ngươi hài lòng chưa?" Thẩm Ngân Ngân mắt không chớp hơi thở không gấp thốt ra một hơi như vậy, nói xong hai mắt ửng đỏ ngồi phịch xuống cạnh bàn hơi tủi thân nói: "Không tin ngươi có thể đi tra hộ tịch, ta vốn là họ Bùi, cha ta nói mẹ ta và ta đều là hàng bồi thường bạc, nên cho ta lấy cái tên như thế, nếu không tin ngươi xem lệnh bài này đi."
Thẩm Ngân Ngân nói xong, từ bên hông gở xuống lệnh bài có ghi danh tính quê quán của tú nữ, mặt trên quả nhiên có viết ngay ngắn ba chữ Bùi Ngân Ngân.
Quận Tây Nam, tên như ý nghĩa, nằm ở hướng Tây Nam Vân Quốc, thuộc quyền cai quản của Bình Tây Vương, là một thành lớn đứng đầu ở Tây Nam. Lê Tử Hà rất ít khi hỏi đến quá khứ của Thẩm Ngân Ngân cùng Thẩm Mặc, bởi vì cảnh ngộ của bản thân, cho nên trong tiềm thức cũng cho rằng Thẩm Ngân Ngân là cô nhi hoặc khất cái được Thẩm Mặc thu lưu, chưa bao giờ nghĩ tới thì ra Thẩm Ngân Ngân cũng có thân phận, hơn nữa còn xuất thân từ Đại gia, là nữ nhi của quận trưởng Tây Nam..…
Tức giận của Trịnh Hàn Quân khi chứng kiến bộ dáng đau lòng của Thẩm Ngân Ngân thì trong nháy mắt tan thành mây khói, vội vàng rót ly trà đưa cho Thẩm Ngân Ngân, "Này, xin lỗi nha! Không phải ta cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của cô đâu."
Thẩm Ngân Ngân nhận lấy ly trà, uống một mạch rồi chùi khóe miệng, cười yếu ớt nói: "Ta nào có tức giận, ngươi khẩn trương làm gì, ta mới phát hiện ra, thì ra có một người cha vẫn còn có chút tác dụng, ít nhất có thể vào cung tìm sư huynh."
Lê Tử Hà rũ mắt tránh đi ánh mắt thiết tha của Thẩm Ngân Ngân, hướng về phía Trịnh Hàn Quân chắp tay nói: "Đa tạ Trịnh công tử đã chiếu cố sư muội."
"Ha ha, không cần cảm ơn không cần cảm ơn, ta cũng là buồn không ai cùng ta náo loạn mà!" Một phen ầm ĩ mới vừa rồi, oán khí lúc đầu của Trịnh Hàn Quân cũng đã ném lên chín tầng mây rồi, mấy ngày gần đây đi theo Thẩm Ngân Ngân lang thang khắp nơi dạo chơi, cuộc sống thật đúng là có nhiề thú vị. Nghĩ lại đến việc Thẩm Ngân Ngân vào cung tuyển tú thì trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẻ mặt vẫn như không để ý nhẹ giọng hỏi, "Cô thực sự muốn tuyển tú? Chỉ với tư chất này của cô, sợ là phải chết già ở trong cung rồi, chậc chậc. . . . . ."
"Ta sẽ không làm phi tử, chỉ muốn làm cung nữ thôi!" Thẩm Ngân Ngân liên tục xua tay.
"Cô ngốc thật hay là giả ngốc đó? Cung nữ trong cung, hơn phân nửa không được tuyển chọn làm tú nữ thường là không có gia thế, không bối cảnh diện mạo tài nghệ lại không xuất chúng, nếu thân phận cô đã là nữ nhi của quận trưởng Tây Nam, coi như tướng mạo xấu xí cũng không trở thành cung nữ được." Trịnh Hàn Quân liếc Thẩm Ngân Ngân một cái, ra vẻ vô tình nói.
Thẩm Ngân Ngân không tin, la ầm lên: "Ông ta đã sớm quên nữ nhi này rồi, ta cùng ông ta không có quan hệ."
"Hắn quên nhưng Hoàng thượng không quên, hoặc là ban đầu có lẽ cô không nên dựa vào thân phận Bùi Ngân Ngân này để tiến cung."
"Không phải đâu?" Thẩm Ngân Ngân nghe Trịnh Hàn Quân nói như vậy cảm thấy hai mắt muốn biến thành màu đen, nàng đâu có muốn làm nữ nhân ở hâu cung, nhiều người như thế chỉ tranh giành một trượng phu, còn thỉnh thoảng đấu cho ngươi chết ta sống, trời ạ trời ạ, Thẩm Ngân Ngân đứng bật dậy: "Xong rồi, xong rồi! Trịnh Hàn Quân! Tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"
Trịnh Hàn Quân vô tội nói: "Cô chỉ hỏi ta quá trình tuyển tú, chứ đâu có nói về thân thế của cô, càng không có nói cho tôi biết là cô muốn tham gia tuyển tú."
"Trước đó cũng đâu có ai nói với ta những thứ này." Thẩm Ngân Ngân cúi đầu lầu bầu, đem hy vọng cuối cùng đặt ở trên người Lê Tử Hà, cầu giúp đỡ nhìn tới nàng: "Sư huynh…”
Lê Tử Hà mỉm cười lắc đầu: "Ngân nhi đừng sợ, tạm thời muội hãy ở lại trong Phúc Tú cung này, nhớ kỹ những lời mà ta đã từng nói với muội, gặp chuyện không thể kích động khinh thường, thận trọng từ lời nói đến việc làm, đến lúc đó sư huynh sẽ nghĩ biện pháp giúp muội xuất cung."
"Thật sao? Quả nhiên chỉ có mỗi sư huynh là chu đáo!" Thẩm Ngân Ngân cười ngọt ngào, thật giống như từ tận đáy lòng trào ra.
Lê Tử Hà nhíu mày tránh đi ánh mắt của nàng, nhìn về phía Trịnh Hàn Quân nói: "Tử Hà còn có chút chuyện muốn căn dặn với sư muội, cảm phiền Trịnh công tử có thể ra ngoài trước hay không?"
Trịnh Hàn Quân vẫn cảm thấy Lê Tử Hà không thể có chủ ý hay gì, bộ dáng khí định thần nhàn kia nhất định là chỉ giả bộ! Ra vẻ trịnh trọng như thế cũng chỉ hù dọa Thẩm Ngân Ngân sợ mà thôi, sớm biết mình cũng sẽ nói như vậy! Bây giờ còn hạ lệnh đuổi khách!
"Ừ, vậy ta về phủ trước." Trịnh Hàn Quân trong lòng bất mãn rầu rĩ nói, chậm rãi đứng lên liến nhìn tới Thẩm Ngân Ngân, thấy nàng cười khanh khách chỉ nhìn có mỗi Lê Tử Hà, trong lòng buồn phiền phất tay áo bỏ đi.
Đợi Trịnh Hàn Quân rời đi, Lê Tử Hà mới đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Ngân Ngân trịnh trọng nói: "Ngân nhi, có chuyện quan trọng này hôm nay ta nhất định phải nói với muội."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook