Hắn đứng trước đống lửa, người trần truồng, thân thể cân xứng kiện mỹ màu đồng trên bức họa đồ hồng sắc. Tiết tấu tiếng trống đánh ra đầy gấp gáp, mồ hôi vì động tác mạnh mẽ mà theo không trung bay lượn trong bầu không khí cực nóng, hắn tựa như phượng hoàng được sinh ra lần nữa, mỗi nơi trên cơ thể đều tỏa ra một loại sinh khí mới, tràn ngập cả không gian. Đây là vũ đạo của nhân tài.

“Ba!”

Màn hình Bravia chuyển sang màu đen, Tịch Dật miễn cưỡng tựa vào sô pha, đôi mắt dài nhỏ xếch lên nhìn đối phương: “Ta nói, người sống ngươi lại không nhìn, nhìn DVD sẽ nhìn ra cọng lông nào a?”

Kỳ Vĩnh Thanh đẩy Tịch Dật ra một chút, trêu đùa: “Ta đang buồn bực a! Sao có thể nói là cùng môt người, hoàn toàn là hai người khác nhau a, hoàn toàn khác nhau một trời một vực a…”

Lời còn chưa dứt, liền bị Tịch Dật vô tình vỗ một cái, “Ngươi đang nói gì a! Tiểu tử thối…”

Hai người vui cười thành một đoàn, trên sô pha đùa giỡn nhưng một lát sau thì đã ở trên mặt đất.

Cười đến mức phải thở dốc, sau trận đùa sống chết hai người liền ngồi an tĩnh lại, ngồi dưới đất, tựa người vào sôpha, Kỳ Vĩnh Thanh uống một ngụm rượu rồi than thở: “Sau khi tốt nghiệp, cả bọn chúng ta, đại khái cũng chỉ có ngươi có thể tu thành chính quả a!”

Tịch Dật ngửa đầu tựa lên đệm, nhìn đèn treo trên trần nhà: “Ta thế nhưng cũng phải qua hai năm mới ổn định… Khi đó mọi người đã có người mua được nhà a…”

“…”

Một lúc sau, Kỳ Vĩnh Thanh chậm rãi nói: “Thật không nghĩ tới, khi đó cả bọn có lời thề son sắc, nhưng mà người kiên trì đến cuối cùng không thể nghĩ tới đó lại là ngươi… Một người không có mộng tưởng, một sinh vật đơn giản như ngươi cũng có thể sống sót a, thật không hiểu.”

“A!” Tịch Dật từ chối cho ý kiến, cười cười, không trang điểm, hắn tuyệt đối không phải là nam tử xinh đẹp, tương phản, rất anh tuấn, thích sạch sẽ, cười rộ lên cũng phi thường lưu loát, có khí chất khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, di chuyển ly rượu, đem cả khối băng cùng với chất lỏng đó nuốt xuống.

“Bất quá, yên ổn cũng không hẳn là xấu a!” Kỳ Vĩnh Thanh cũng cười theo, “Ta cũng sắp có gia đình! Ngươi bận quá nên ta nói trước cho ngươi biết, ta sắp đính hôn a…”

Thân thể rõ ràng cứng đờ, Tịch Dật cầm lấy chén rượu trống không.

“Nàng là nữ tử rất tốt a! Rất ôn nhu, cũng rất dựa vào ta, là giáo viên nhà trẻ a. Ha hả, lần đầu gặp nhau ta đã cảm nhận được nàng sẽ là người cùng ta chung sống suốt cuộc đời. Tất cả mọi người cũng đã kết hôn rồi, ta cũng coi như vượt qua một ải!” Kỳ Vĩnh Thanh giọng điệu nhẹ nhàng, có vẻ như rất may mắn, rất hạnh phúc.

Chợt biến sắc, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, Tịch Dật áp chế tất cả giận dữ cùng thất vọng, tùy tiện hỏi: “Vậy a… Khi nào thì cử hành hôn lễ?”

“Mùa xuân năm sau! Là do cha nàng quyết định, là bằng hữu của lão bản chúng tôi. Là người rất có tiền, bất quá cũng phải chờ sau này mới biết rõ được…”

Kỳ Vĩnh Thanh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy biểu tình nhàn nhạt không hề phản ứng của Tịch Dật, hắn cũng thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, “Thật kỳ quái! Vì cái gì ta nói chuyện này với người bạn là ngươi, trái lại ngươi lại thấy khó chịu a? Rõ ràng đây là chuyện vui mà, đúng không…?”

“Đúng vậy…” Tịch Dật buông ly rượu xuống, lắc lắc đầu tự giễu.

Khi nghe Tịch Dật đáp lại, vì cái gì bản thân lại cảm thấy rầu rĩ a. Không chờ Kỳ Vĩnh Thanh ngẫm nghĩ, hắn bỗng nhiên bị ôm lấy, là cái ôm đã dùng hết sức, giống như muốn đem tất cả xương cốt của hắn bóp nát ra, thanh tỉnh một lát mới phát hiện người ôm mình có một chút điểm…, nhưng mà hắn không đẩy ra, trái lại vỗ nhẹ vai Tịch Dật, nhẹ giọng ôn nhu hỏi: “Xảy ra chuyện gì a? Trong công việc xảy ra chuyện gì? Ha hả, ngươi rất ít như vậy a!”

Thân thể bị đầy mạnh ra, Tịch Dật nắm lấy vai Kỳ Vĩnh Thanh, “Tại sao ngươi lại không hiểu rõ a…”

“?” Giật mình nhìn thái độ khác thường của đối phương, bóng đen hướng gần tới khuôn mặt mình, Kỳ Vĩnh Thanh còn tưởng rằng giống như bình thường chỉ là một cái nắm tay, không nghĩ tới…

Hảo mềm a! Là cái gì a… lắp đầy đôi môi, còn nhẹ nhàng đi vào, liếm nhẹ đầu lưỡi, còn đang mút vào. Thật thoải mái… Đại não mất một lúc sau mới nảy sinh phản ứng, cuối cùng cũng lấy lại ý thức, lúc này mình hôn môi thế nhưng lại là với Tịch Dật! Nhưng phản kháng cũng vô dụng! Hai cánh tay bị nam nhân vững vàng nắm lấy, đầu lưỡi mềm mại còn đang không ngừng trêu ghẹo, Tịch Dật không để ý mọi thứ nhắm chặt lấy đôi mắt, Kỳ Vĩnh Thanh cũng chậm chạp nhắm mắt lại… Thật đúng là rất thoải mái… Cùng nam nhân hôn môi nóng bỏng, đúng, rất nóng a! Kỳ thực cũng không muốn ngăn cản… Đại não mất tác dụng lâm vào một mảnh hỗn độn sắc hồng.

Vì cái gì cậu lại không hiểu…

Tịch Dật giống như đang trút giận cứ thế mà khiêu khích làm cho Kỳ Vĩnh Thanh mê hồn loạn trí, thoát y phục của đối phương, nhìn chằm chằm vào thân thể mình đã quá quen thuộc, làn da màu trắng cùng với vân da như được phác thảo một cách hoàn hảo, đã bao lâu a… Chỉ có mình Tịch Dật biết hắn đã từng nhìn trộm thân thể này bao nhiêu lần, cứ im lặng mà nhìn, giả vờ vô tình cùng hắn đùa giỡn, thậm chí cùng tắm ở nhà tắm công cộng, chỉ có nước lạnh mới có thể khống chế được dục vọng của hắn. cứ như vậy từ nhiều năm trước cho đến nay, tất cả tình cảm đều là bí mật, yên lặng bảo hộ đối phương, đã từng nghĩ rằng đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ nói rõ. Nhưng ngay lúc Kỳ Vĩnh Thanh nói sắp kết hôn cũng là lúc hắn bộc phát… Hắn có thể chờ đợi nhẫn nại, nhưng không cách nào tha thứ đối phương yêu người khác!

Không có gel bôi trơn, chỉ có thể dùng rượu từng chút từng chút mở rộng huyệt khẩu, cảm giác băng lạnh từ rượu kích thích bộ vị mẫn cảm. Dục vọng của Kỳ Vĩnh Thanh đã bành trướng dựng thẳng lên, sương mù che mờ đôi mắt, cái gì cũng không nhìn thấy. Tịch Dật cũng vô pháp kiềm chế cùng nhẫn nại với dục vọng đang khô nóng, không chịu được đau nhức, chậm rãi ngồi xuống bộ phận đang cương cứng của nam nhân.

Đã từng nghĩ tới vô số lần về lần đầu tiên, nhưng không bao giờ ngờ tới lại là hoàn cảnh như thế này. Không cần kết hôn! Ái thượng ta a! cùng ta một chỗ! Hô hấp loạn trong ngực, thân thể như đang cầu xin nam nhân làm tình, chính mình không ngờ lại như vậy, thực sự làm cho chán ghét! Tịch Dật nhíu mày, ngậm chặt miệng không cho phép mình vì đau nhức mà rên rỉ.

Mà nam nhân phía dưới vô pháp cảm nhân được thống khổ vì khó chịu của đối phương, chỉ cảm thấy được bản thân càng thêm khát khao không nhịn được, Kỳ Vịnh Thanh nắm lấy vòng eo đối phương, cố gắng đẩy thân thể đối phương càng áp sát xuống…

“Ách a…!”

Tiếng la đột ngột thảm thiết khôi phục lại một điểm thần trí của Kỳ Vĩnh Thanh, nhìn rõ người đang ở phía trên, khuôn mặt đầy đau đớn chính là Tịch Dật, đối phương phi thường khả ái, cứ giống như trong giấc mộng của bản thân hắn đã vô số lần xuất hiện, có đúng hay không đang nằm mơ a? giấc mộng chính là không nên tỉnh lại! Đại não giống như bị thôi miên, chỉ vì hắn rất tham luyến lại chưa bao giờ có loại cảm giác này… Hảo sảng…

Phía dưới đang chảy máu, sau khi thét lên tiếng la đó, Tịch Dật liền cắn chặt lấy đôi môi, cho dù cắn nát cũng không cho phép bản thân rên rỉ, gần như tự ban hình phạt cho chính mình, nhưng mà giống như tự mình dâng hiến thân thể. Hắn như đang sợ làm chuyện xấu nhưng vô pháp kiềm chế được.

Hai người giống như bị cơn thủy triều mang tên vui vẻ cuốn lấy, hai thân thể giao cấu cũng trở nên ăn ý, đánh, bao dung, tái thâm nhập, tái căng thẳng, lửa nóng mồ hôi chảy xuôi trên thân thể, nhưng lại cảm thấy không đủ, tốc độ nhanh hơn, ma sát mạnh hơn…

Tịch Dật ôm chặt Kỳ Vĩnh Thanh, hai chân mở rộng thật lớn, nhượng cự bổng nhét vào chỗ sâu nhất trong thân thể, va chạm vào điểm G thần kì. Bạo phát trong chốc lát, hai người tựa như hợp lại làm một thể…

Cậu không hiểu sao… Mặc kệ bẩm sinh cũng tốt, bản năng cũng được, tôi chính là xương sườn của cậu, chúng ta mới là một thể, tôi làm tất cả đều là vì yêu cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương