Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt
-
Chương 16: Cần Phải Xoa Ngực Tiếp
Bạch Tiểu Đường vẫn còn đỏ mặt cho đến khi ngồi trong lớp, nhớ lại lời Nguyên Lân nói.
Lưu manh, đúng là lưu manh!
Cô trực tiếp chửi rủa trong lòng, mắng xong trong lòng còn nghĩ tới chuyện này, nhưng sợ Nguyên Lân thật sự bị trật cổ tay.
Dù sao động tác đánh nhau nhìn biên độ cũng rất lớn, nhỡ đâu sức mạnh của Nguyên Lân không nắm chắc được ——
“Bạch Tiểu Đường, phiền cậu giúp tôi mua một cái bánh mì được không? Sáng nay lúc đến trường tôi quên mua rồi.”
Thiếu nữ ngồi ở ghế trước quay đầu lại, tuy rằng nhìn như là câu hỏi nhưng lại không nói lời nào nhét mười đồng vào tay Bạch Tiểu Đường rồi lại xoay người lại, chỉ để lại cho Bạch Tiểu Đường một bóng lưng lạnh lùng.
Bạch Tiểu Đường nghĩ mình vừa lúc cũng đi ra ngoài hít thở không khí, bèn cầm tiền ra khỏi tòa nhà giảng dạy
Đến siêu thị, Bạch Tiểu Đường tìm kiếm xung quanh cuối cùng cũng tìm được chiếc bánh mì mà bạn học nữ muốn, mắt thấy trên kệ chỉ còn lại một cái cuối cùng, cô vội vàng ba bước cũng hai bước xông lên, tay vừa đụng phải túi bánh mì đã bị người phía sau lấy mất.
Cô quay đầu thì nhìn thấy là một chàng trai khác bình thường vẫn đi theo bên cạnh Nguyên Lân. Bạch Tiểu Đường còn không biết cậu ta tên gì, chỉ biết Vương Dĩ Tường vẫn luôn gọi cậu ta là Hắc Tử.
Ngoại trừ Vương Dĩ Tường ra, hai người còn lại tính cách hơi giống Nguyên Lân, cũng không quá phô trương, nhất là Hắc Tử, là người im lặng nhất trong bốn người.
Mắt thấy cậu ta quét sạch mấy cái bánh mì còn sót lại trên kệ một cái, rồi lại đi tới trước tủ lạnh lấy mấy chai nước rồi trực tiếp tính tiền, Bạch Tiểu Đường nhìn tiền trong tay, nghĩ có thể thương lượng một chút hay không bèn đi theo
“Ớ, cái đó…”
Hắc Tử phía trước không quay đầu lại, Bạch Tiểu Đường cũng theo sát phía sau..
“Bạn học…”
Cô không biết nên xưng hô Hắc Tử như thế nào, cũng không dám dùng xưng hô giống như Vương Dĩ Tường, nhưng cách xưng hô quá mức khách khí lại chung chung như vậy hoàn toàn không cách nào khiến chàng trai chú ý.
Bạch Tiểu Đường đi qua hành lang dài phía sau siêu thị khuôn viên trường đi tới sân bóng rổ, từ xa đã nhìn thấy Nguyên Lân đang dựa vào vòng bóng rổ muốn cử động cổ tay.
Vương Dĩ Tường một bên cạnh, cúi đầu, ngực thở hổn hển.
Hắc Tử bước tới, Nguyên Lân đứng dậy lấy một chai nước đá trong túi nilon đưa cho Vương Dĩ Tường.
“Phục chưa?”
“Phục rồi’’
Nguyên Lân cũng cầm cho mình một chai rót vào trong cổ họng mấy ngụm lớn, cảm giác khó chịu giữa cổ anh cuộn lên xuống khi anh nuốt xuống.
Vương Dĩ Tường một hơi thổi một chai, sau đó cầm chai nhựa đã biến dạng trên tay hoàn toàn phế liệu, sau đó phát hiện Bạch Tiểu Đường đang đứng bên ngoài sân bóng rổ.
“Này, tao đã nói với mày——”
Vương Dĩ Tường thản nhiên ném chai nước khoáng đã bị xoắn thành quả bóng lên không, lại dùng chân thêm lửa, chai nước khoáng cụ thể rơi vào đâu cậu ta cũng mặc kệ.
“Sao mày giống như kẹo cao su vậy, có phải mỗi ngày mày đi theo dõi anh Nguyên đúng không?”
Bạch Tiểu Đường vừa nhìn khuôn mặt Vương Dĩ Tường sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Vương Dĩ Tường’’
Nguyên Lân một tiếng bình thản vô cùng, nhưng anh kéo Vương Dĩ Tường về như thể kéo dây xích của một con chó điên.
“Anh Nguyên, tao thật sự không bắt nạt cô ta, tao thật không có, tao không phải loại người bắt nạt kẻ yếu.” Vương Dĩ Tường đánh bữa này cũng không phải chịu không công, cậu ta biết Nguyên Lân đánh nhau hai loại người không đánh: một không đánh thức ăn, hai không đánh con gái.
Lúc Vương Dĩ Tường và Nguyên Lân lăn lộn còn bởi vì thiếu chút nữa động thủ với cô gái lông bông gần trường học bị đánh một trận.
Lúc đó Vương Dĩ Tường còn chưa hoàn toàn phục Nguyên Lân, sau đó trước khi bị đánh Nguyên Lân nói cho cậu ta biết, tùy tiện đánh trả.
Sau đó triệt để đánh cậu ta đến tâm phục khẩu phục.
Nguyên Lân cũng lười nói chuyện với cậu ta, trực tiếp cho Hắc Tử một ánh mắt: “Mấy người về lớp học trước đi ”
Chuông trong lớp đã vang lên trong hai phút. Hắc Tử gật gật đầu nhìn Vương Dĩ Tường một cái, Vương Dĩ Tường nhất thời nhảy dựng lên như bị giẫm đạp đuôi: “Mẹ nó tao có thể tự đi được! Ai cần mày lo.”
Cậu ta vừa đi ra ngoài vừa miệng còn lẩm bẩm: “Nhưng mà hôm nay anh Nguyên đánh thật tàn nhẫn, may mà da thịt của tao dày. ”
Bạch Tiểu Đường đương nhiên cũng nghe thấy chuông lớp vốn cũng muốn đi, thế nhưng bộ dáng hoạt động của Nguyên Lân làm cho cô có chút để ý, lại chỉ có thể vòng vào sân bóng rổ.
“Nguyên Lân, cổ tay của cậu…”
Buổi sáng không có lớp học thể dục, cả sân thể dục cùng sân bóng rổ im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng đọc sách vang lên trong gió.
Nguyên Lân nhướng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Đường, nhưng không có ý đưa cổ tay cho cô xem: “Muốn xem cổ tay của tôi sao?”
Bạch Tiểu Đường vội vã trở về lớp, cũng không thể suy nghĩ quá nhiều bèn gật gật đầu.
Anh nói thêm:”Cho tôi bóp vú nữa đi”
“Cậu…” Người này không cảm thấy lời này không hợp logic sao?
Mặt Bạch Tiểu Đường đỏ bừng, giống như người nói ra câu kia là cô: “Tớ đang quan tâm đến cậu đấy! ”
“Quan tâm thì phải trả một cái giá nhỏ.” Khóe miệng Nguyên Lân nhếch lên, ác liệt nhưng lại không gần gũi nhân tình: “Không có chuẩn bị trả giá quan tâm cùng đánh rắm có khác gì sao, bạn học Bạch Tiểu Đường chắc là sẽ không bỏ trách nhiệm như vậy chứ. ”
Ngược lại còn nói không hợp lý, đạo lý nhỏ Bạch Tiểu Đường chuẩn bị xong một chút nghẹn ở cổ họng, cô dừng một chút mới cúi đầu như thua: “Vậy… Vậy đừng xoa được không, cho cậu nhìn một lần cũng được, đừng động tay chân…”
Đúng là cô rất để ý Nguyên Lân rốt cuộc có bị thương trong chuyện buổi sáng hay không
Nguyên Lân cũng chính là biết điểm này mới không kiêng nể gì.
“Vậy thì chúng ta mỗi người lui một bước.”
Chàng trai ném nước khoáng còn sót lại trên tay ra ngoài, chai nước trên không trung vẽ ra một đường parabol, sau đó chuẩn xác rơi vào thùng rác cách đó năm mét.
“Vậy tôi xoa bóp ngực của cậu cách lớp áo vậy.” Anh nói xong còn dừng một chút, bổ sung một câu: “Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. ”
Lưu manh, đúng là lưu manh!
Cô trực tiếp chửi rủa trong lòng, mắng xong trong lòng còn nghĩ tới chuyện này, nhưng sợ Nguyên Lân thật sự bị trật cổ tay.
Dù sao động tác đánh nhau nhìn biên độ cũng rất lớn, nhỡ đâu sức mạnh của Nguyên Lân không nắm chắc được ——
“Bạch Tiểu Đường, phiền cậu giúp tôi mua một cái bánh mì được không? Sáng nay lúc đến trường tôi quên mua rồi.”
Thiếu nữ ngồi ở ghế trước quay đầu lại, tuy rằng nhìn như là câu hỏi nhưng lại không nói lời nào nhét mười đồng vào tay Bạch Tiểu Đường rồi lại xoay người lại, chỉ để lại cho Bạch Tiểu Đường một bóng lưng lạnh lùng.
Bạch Tiểu Đường nghĩ mình vừa lúc cũng đi ra ngoài hít thở không khí, bèn cầm tiền ra khỏi tòa nhà giảng dạy
Đến siêu thị, Bạch Tiểu Đường tìm kiếm xung quanh cuối cùng cũng tìm được chiếc bánh mì mà bạn học nữ muốn, mắt thấy trên kệ chỉ còn lại một cái cuối cùng, cô vội vàng ba bước cũng hai bước xông lên, tay vừa đụng phải túi bánh mì đã bị người phía sau lấy mất.
Cô quay đầu thì nhìn thấy là một chàng trai khác bình thường vẫn đi theo bên cạnh Nguyên Lân. Bạch Tiểu Đường còn không biết cậu ta tên gì, chỉ biết Vương Dĩ Tường vẫn luôn gọi cậu ta là Hắc Tử.
Ngoại trừ Vương Dĩ Tường ra, hai người còn lại tính cách hơi giống Nguyên Lân, cũng không quá phô trương, nhất là Hắc Tử, là người im lặng nhất trong bốn người.
Mắt thấy cậu ta quét sạch mấy cái bánh mì còn sót lại trên kệ một cái, rồi lại đi tới trước tủ lạnh lấy mấy chai nước rồi trực tiếp tính tiền, Bạch Tiểu Đường nhìn tiền trong tay, nghĩ có thể thương lượng một chút hay không bèn đi theo
“Ớ, cái đó…”
Hắc Tử phía trước không quay đầu lại, Bạch Tiểu Đường cũng theo sát phía sau..
“Bạn học…”
Cô không biết nên xưng hô Hắc Tử như thế nào, cũng không dám dùng xưng hô giống như Vương Dĩ Tường, nhưng cách xưng hô quá mức khách khí lại chung chung như vậy hoàn toàn không cách nào khiến chàng trai chú ý.
Bạch Tiểu Đường đi qua hành lang dài phía sau siêu thị khuôn viên trường đi tới sân bóng rổ, từ xa đã nhìn thấy Nguyên Lân đang dựa vào vòng bóng rổ muốn cử động cổ tay.
Vương Dĩ Tường một bên cạnh, cúi đầu, ngực thở hổn hển.
Hắc Tử bước tới, Nguyên Lân đứng dậy lấy một chai nước đá trong túi nilon đưa cho Vương Dĩ Tường.
“Phục chưa?”
“Phục rồi’’
Nguyên Lân cũng cầm cho mình một chai rót vào trong cổ họng mấy ngụm lớn, cảm giác khó chịu giữa cổ anh cuộn lên xuống khi anh nuốt xuống.
Vương Dĩ Tường một hơi thổi một chai, sau đó cầm chai nhựa đã biến dạng trên tay hoàn toàn phế liệu, sau đó phát hiện Bạch Tiểu Đường đang đứng bên ngoài sân bóng rổ.
“Này, tao đã nói với mày——”
Vương Dĩ Tường thản nhiên ném chai nước khoáng đã bị xoắn thành quả bóng lên không, lại dùng chân thêm lửa, chai nước khoáng cụ thể rơi vào đâu cậu ta cũng mặc kệ.
“Sao mày giống như kẹo cao su vậy, có phải mỗi ngày mày đi theo dõi anh Nguyên đúng không?”
Bạch Tiểu Đường vừa nhìn khuôn mặt Vương Dĩ Tường sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Vương Dĩ Tường’’
Nguyên Lân một tiếng bình thản vô cùng, nhưng anh kéo Vương Dĩ Tường về như thể kéo dây xích của một con chó điên.
“Anh Nguyên, tao thật sự không bắt nạt cô ta, tao thật không có, tao không phải loại người bắt nạt kẻ yếu.” Vương Dĩ Tường đánh bữa này cũng không phải chịu không công, cậu ta biết Nguyên Lân đánh nhau hai loại người không đánh: một không đánh thức ăn, hai không đánh con gái.
Lúc Vương Dĩ Tường và Nguyên Lân lăn lộn còn bởi vì thiếu chút nữa động thủ với cô gái lông bông gần trường học bị đánh một trận.
Lúc đó Vương Dĩ Tường còn chưa hoàn toàn phục Nguyên Lân, sau đó trước khi bị đánh Nguyên Lân nói cho cậu ta biết, tùy tiện đánh trả.
Sau đó triệt để đánh cậu ta đến tâm phục khẩu phục.
Nguyên Lân cũng lười nói chuyện với cậu ta, trực tiếp cho Hắc Tử một ánh mắt: “Mấy người về lớp học trước đi ”
Chuông trong lớp đã vang lên trong hai phút. Hắc Tử gật gật đầu nhìn Vương Dĩ Tường một cái, Vương Dĩ Tường nhất thời nhảy dựng lên như bị giẫm đạp đuôi: “Mẹ nó tao có thể tự đi được! Ai cần mày lo.”
Cậu ta vừa đi ra ngoài vừa miệng còn lẩm bẩm: “Nhưng mà hôm nay anh Nguyên đánh thật tàn nhẫn, may mà da thịt của tao dày. ”
Bạch Tiểu Đường đương nhiên cũng nghe thấy chuông lớp vốn cũng muốn đi, thế nhưng bộ dáng hoạt động của Nguyên Lân làm cho cô có chút để ý, lại chỉ có thể vòng vào sân bóng rổ.
“Nguyên Lân, cổ tay của cậu…”
Buổi sáng không có lớp học thể dục, cả sân thể dục cùng sân bóng rổ im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng đọc sách vang lên trong gió.
Nguyên Lân nhướng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Đường, nhưng không có ý đưa cổ tay cho cô xem: “Muốn xem cổ tay của tôi sao?”
Bạch Tiểu Đường vội vã trở về lớp, cũng không thể suy nghĩ quá nhiều bèn gật gật đầu.
Anh nói thêm:”Cho tôi bóp vú nữa đi”
“Cậu…” Người này không cảm thấy lời này không hợp logic sao?
Mặt Bạch Tiểu Đường đỏ bừng, giống như người nói ra câu kia là cô: “Tớ đang quan tâm đến cậu đấy! ”
“Quan tâm thì phải trả một cái giá nhỏ.” Khóe miệng Nguyên Lân nhếch lên, ác liệt nhưng lại không gần gũi nhân tình: “Không có chuẩn bị trả giá quan tâm cùng đánh rắm có khác gì sao, bạn học Bạch Tiểu Đường chắc là sẽ không bỏ trách nhiệm như vậy chứ. ”
Ngược lại còn nói không hợp lý, đạo lý nhỏ Bạch Tiểu Đường chuẩn bị xong một chút nghẹn ở cổ họng, cô dừng một chút mới cúi đầu như thua: “Vậy… Vậy đừng xoa được không, cho cậu nhìn một lần cũng được, đừng động tay chân…”
Đúng là cô rất để ý Nguyên Lân rốt cuộc có bị thương trong chuyện buổi sáng hay không
Nguyên Lân cũng chính là biết điểm này mới không kiêng nể gì.
“Vậy thì chúng ta mỗi người lui một bước.”
Chàng trai ném nước khoáng còn sót lại trên tay ra ngoài, chai nước trên không trung vẽ ra một đường parabol, sau đó chuẩn xác rơi vào thùng rác cách đó năm mét.
“Vậy tôi xoa bóp ngực của cậu cách lớp áo vậy.” Anh nói xong còn dừng một chút, bổ sung một câu: “Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook