CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI
-
Chương 69: Hề Lâm Dao Có Vấn Đề
Hoa Đan Di vốn còn đang nghĩ xem sẽ rủ Hề Lâm Dao đi đâu chơi, thật không ngờ mới đến cầu thang đã thấy Hề Lâm Dao quần áo xinh đẹp chạy ra ngoài. Hoa Đan Di nổi ý xấu, muốn hù dọa cô nàng một phen nên mới núp ngoài cầu thang, chờ Hề Lâm Dao đi qua liền nhảy ra. Nhưng Hoa Đan Di lại không ngờ bản thân có thể nghe lén được một câu chuyện đậm mùi gian tình như vậy.
Hề Lâm Dai hình như đang gọi điện thoại cho ai đó, giọng điệu vô cùng dịu dàng, khác hoàn toàn với “cái loa phóng thanh” mà Hoa Đan Di vẫn biết. Hề Lâm Dao cười nói:
“Chiều nay em được nghỉ, có lẽ là ra quán cà phê ngồi tự học thôi.”
Cũng không biết đối phương bên kia trả lời như thế nào, nhưng rõ ràng giọng của Hề Lâm Dao vui vẻ hẳn lên. Cô nàng liên tục nói: “Được.” với đối phương khiến cho Hoa Đan Di không khỏi nhíu mày. Bọn họ nói chuyện với nhau cũng khá lâu, Hoa Đan Di cũng chỉ nghe được trước khi kết thúc Hề Lâm Dao có hẹn với người tối nay đi ăn ở nhà hàng gần trường.
Hoa Đan Di suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định xoay người rời đi. Cô vừa về tới nhà liền lập tức gọi điện cho đại thần cầu cứu. Trước đây, Hoa Đan Di còn lo sợ bản thân sẽ làm phiền Tiêu Tranh làm việc, nhưng ở gần nhau lâu ngày, dường như ỉ lại vào anh là một thói quen. Hoa Đan Di chẳng còn ngại ngùng gì nữa, cứ hễ có chuyện là liền tìm tới Tiêu Tranh, bất biết thời gian thế nào. Đương nhiên, Tiêu Tranh vô cùng hài lòng hưởng thụ chuyện này. Có trời mới biết, anh mong cô sẽ dựa dẫm vào anh nhiều hơn nữa cơ.
“Thế nào? Vừa mới xa nhau một chút phu nhân đã nhớ anh rồi à?” - Tiêu Tranh vừa nhận điện thoại đã cất lời trêu chọc - “Không phải là em đang cùng Hề Lâm Dao đi mua sắm sao?”
Nhiều khi Hoa Đan Di cảm thấy anh đúng là một tên ngứa đòn thực sự. Một ngày không khiến cho cô tức giận hay hờn dỗi chắc Tiêu Tranh khó lòng mà yên ổn. Có điều Hoa Đan Di lại cảm thấy một cặp đôi lúc nào cũng phải ồn ào, náo nhiệt như vậy thì mới hạnh phúc. Cô mỉm cười đáp:
“Ai thèm nhớ anh chứ? Lâm Dao bận nên bọn em hẹn nhau khi khác đi chơi sau rồi, giờ em đang ở nhà.”
Tiêu Tranh nghe vậy liền “à” lên một tiếng. Hoa Đan Di cùng anh nói vu vơ thêm đôi câu rồi cô mới hỏi:
“Phải rồi, công việc ở công ty anh vẫn ổn chứ, em gọi điện như vậy có sao không?”
Tiêu Tranh nhìn đống tài liệu trên bàn một lượt, xong vẫn đáp lại là không bận. Người luôn ưu tiên công việc lên hàng đầu như anh hiện tại thay đổi vô cùng lớn. Cho dù chuyện có gấp đến đâu cũng không quan trọng bằng cô bạn gái nhỏ ở nhà. Tất nhiên Tiêu Tranh vẫn sẽ biết cân bằng, không để chuyện tình cảm ảnh hưởng tới tương lai, sự nghiệp của cả hai.
Hoa Đan Di hiểu rõ kể cả anh có bận thì cũng sẽ không bao giờ từ chối điện thoại của cô, do đó cũng vào thẳng vấn đề để không khiến Tiêu Tranh bị mất quá nhiều thời gian. Cô dè dặt hỏi:
“Tối nay anh có rảnh không?”
Đối với Hoa Đan Di, Tiêu Tranh nào có khái niệm bận rộn bao giờ. Lẽ ra tối nay anh có một bữa tiệc thương nghiệp, nhưng nếu để Hoa Đan Di ở nhà một mình, Tiêu Tranh sẽ không yên tâm. Vì thế, anh đã sớm ủy thác lại cho thư kí của mình xử lý cả rồi.
“Rảnh, phu nhân lại muốn mời anh đi hẹn hò sao?” - Tiêu Tranh vừa xem hợp đồng mà trợ lý đem tới, vừa đùa cô.
Hoa Đan Di đúng là không biết nên khóc hay cười nữa. Đại thần lúc nào cũng có thể đùa như vậy, thật khiến cho người ta nghiêm túc cũng không được. Nhớ đến tình trạng của Hề Lâm Dao hiện tại, Hoa Đan Di cảm thấy có ba bốn phần giống cô lúc đang tương tư Tiêu Tranh. Hơn nữa, Hề Lâm Dao còn lén lén lút lút thế kia, không nghi ngờ sao được?
Hoa Đan Di không muốn tham gia quá sâu vào chuyện cá nhân của cô nàng, nhưng là một người bạn, ít nhất Hoa Đan Di cũng phải biết đối tượng mà Hề Lâm Dao để ý là người thế nào chứ? Cô thở dài một cái, sau đó mới đáp lại:
“Đại thần, em muốn đi bắt gian. Tối nay anh đi cùng em được không?”
Bắt gian? Tiêu Tranh nghe đến đây liền lập tức nhíu mày. Không biết “cô vợ nhỏ” ở nhà một mình quá nhàm chán hay sao mà lại muốn bày trò rồi? Tiêu Tranh không vội, chậm rãi hỏi lại Hoa Đan Di:
“Em muốn bắt gian ai?”
Hoa Đan Di cảm thấy thực ra nói cho đại thần nghe thì cũng không tệ, nhưng mà hình gần đây hình như anh rất thân với Hề Lâm Dao. Nhỡ Tiêu Tranh bán đứng cô, kể cho Hề Lâm Dao nghe bí mật này thì sao? Có điều xét đi xét lại, hình như đại thần không phải người nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa nếu anh dám ở sau lưng cô làm chuyện xấu, Hoa Đan Di nhất định sẽ tống cổ Tiêu Tranh ra đường ngay lập tức.
Cô đăm chiêu một hồi, sau đó cũng cất lời:
“Em đang nghi ngờ Hề Lâm Dao có tình yêu. Em muốn đi kiểm tra một chút.”
Tiêu Tranh nghe vậy mặt mày liền lập tức xám xịt. Chuyện yêu đương của anh và cô thì Hoa Đan Di không lo, đi nghĩ ngợi cho Hề Lâm Dao để làm gì cơ chứ. Đại thần không vui chê Hoa Đan Di bao đồng. Còn cô lại cảm thấy chuyện này rõ ràng rất bình thường kia mà? Với lại trước đây không phải Hề Lâm Dao cũng đã rất nhiều lần giúp đỡ bọn họ đến với nhau sao? Đại thần đúng là đồ vong ân bội nghĩa.
Hoa Đan Di không vui lên tiếng phản bác:
“Cái gì mà chuyện của người ta chứ? Lẽ nào anh quên trước đây là ai khích lệ em đến với anh rồi sao? Em nhất định phải đến đó đấy, giờ anh có giúp em không đây?”
Trước một Hoa Đan Di cứng đầu, đương nhiên Tiêu Tranh không có sức phản kháng. Làu bàu mắng mỏ cô mấy câu xong anh vẫn hỏi Hoa Đan Di địa chỉ và thời gian để kịp về nhà đón cô. Hoa Đan Di từ lâu đã biết Tiêu Tranh nhường nhịn mình nên càng ngày càng được nước lấn tới, không còn là dáng vẻ của cô gái nhu mì như ngày đầu gặp nhau trên “Giang sơn tu đế” nữa.
Hoa Đan Di mỉm cười ngọt ngào:
“Đại thần, anh là tốt nhất đấy.”
“Dẻo miệng.” - Tiêu Tranh biết thừa cô đang nịnh nọt mình, nhưng vẫn cười đến sảng khoái.
Đối với Hoa Đan Di, cho dù là trêu đùa hay thật tâm, Tiêu Tranh luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trước đây anh luôn nghĩ yêu đương là một chuyện gì đó phiền phức lắm. Nhưng hiện tại bước vào mối quan hệ này, Tiêu Tranh nguyện đem hết toàn bộ sức lực của mình ra để bảo vệ nó.
Trò chuyện thêm với Hoa Đan Di một lúc rồi mới lưu luyến cúp máy. Tiêu Tranh không khỏi thở dài một tiếng, đúng là số thê nô, chẳng thể trách ai được cả. Mặc dù anh không hứng thú tham gia vào chuyện của người khác cho lắm, nhưng mà Hoa Đan Di quyết tâm như vậy. Nếu anh không đi cùng, nhất định cô sẽ tới đó một mình. Theo dõi người khác có bao nhiêu nguy hiểm, Tiêu Tranh đương nhiên không thể yên tâm được. Thôi thì cứ chiều theo cô vậy.
Hề Lâm Dai hình như đang gọi điện thoại cho ai đó, giọng điệu vô cùng dịu dàng, khác hoàn toàn với “cái loa phóng thanh” mà Hoa Đan Di vẫn biết. Hề Lâm Dao cười nói:
“Chiều nay em được nghỉ, có lẽ là ra quán cà phê ngồi tự học thôi.”
Cũng không biết đối phương bên kia trả lời như thế nào, nhưng rõ ràng giọng của Hề Lâm Dao vui vẻ hẳn lên. Cô nàng liên tục nói: “Được.” với đối phương khiến cho Hoa Đan Di không khỏi nhíu mày. Bọn họ nói chuyện với nhau cũng khá lâu, Hoa Đan Di cũng chỉ nghe được trước khi kết thúc Hề Lâm Dao có hẹn với người tối nay đi ăn ở nhà hàng gần trường.
Hoa Đan Di suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định xoay người rời đi. Cô vừa về tới nhà liền lập tức gọi điện cho đại thần cầu cứu. Trước đây, Hoa Đan Di còn lo sợ bản thân sẽ làm phiền Tiêu Tranh làm việc, nhưng ở gần nhau lâu ngày, dường như ỉ lại vào anh là một thói quen. Hoa Đan Di chẳng còn ngại ngùng gì nữa, cứ hễ có chuyện là liền tìm tới Tiêu Tranh, bất biết thời gian thế nào. Đương nhiên, Tiêu Tranh vô cùng hài lòng hưởng thụ chuyện này. Có trời mới biết, anh mong cô sẽ dựa dẫm vào anh nhiều hơn nữa cơ.
“Thế nào? Vừa mới xa nhau một chút phu nhân đã nhớ anh rồi à?” - Tiêu Tranh vừa nhận điện thoại đã cất lời trêu chọc - “Không phải là em đang cùng Hề Lâm Dao đi mua sắm sao?”
Nhiều khi Hoa Đan Di cảm thấy anh đúng là một tên ngứa đòn thực sự. Một ngày không khiến cho cô tức giận hay hờn dỗi chắc Tiêu Tranh khó lòng mà yên ổn. Có điều Hoa Đan Di lại cảm thấy một cặp đôi lúc nào cũng phải ồn ào, náo nhiệt như vậy thì mới hạnh phúc. Cô mỉm cười đáp:
“Ai thèm nhớ anh chứ? Lâm Dao bận nên bọn em hẹn nhau khi khác đi chơi sau rồi, giờ em đang ở nhà.”
Tiêu Tranh nghe vậy liền “à” lên một tiếng. Hoa Đan Di cùng anh nói vu vơ thêm đôi câu rồi cô mới hỏi:
“Phải rồi, công việc ở công ty anh vẫn ổn chứ, em gọi điện như vậy có sao không?”
Tiêu Tranh nhìn đống tài liệu trên bàn một lượt, xong vẫn đáp lại là không bận. Người luôn ưu tiên công việc lên hàng đầu như anh hiện tại thay đổi vô cùng lớn. Cho dù chuyện có gấp đến đâu cũng không quan trọng bằng cô bạn gái nhỏ ở nhà. Tất nhiên Tiêu Tranh vẫn sẽ biết cân bằng, không để chuyện tình cảm ảnh hưởng tới tương lai, sự nghiệp của cả hai.
Hoa Đan Di hiểu rõ kể cả anh có bận thì cũng sẽ không bao giờ từ chối điện thoại của cô, do đó cũng vào thẳng vấn đề để không khiến Tiêu Tranh bị mất quá nhiều thời gian. Cô dè dặt hỏi:
“Tối nay anh có rảnh không?”
Đối với Hoa Đan Di, Tiêu Tranh nào có khái niệm bận rộn bao giờ. Lẽ ra tối nay anh có một bữa tiệc thương nghiệp, nhưng nếu để Hoa Đan Di ở nhà một mình, Tiêu Tranh sẽ không yên tâm. Vì thế, anh đã sớm ủy thác lại cho thư kí của mình xử lý cả rồi.
“Rảnh, phu nhân lại muốn mời anh đi hẹn hò sao?” - Tiêu Tranh vừa xem hợp đồng mà trợ lý đem tới, vừa đùa cô.
Hoa Đan Di đúng là không biết nên khóc hay cười nữa. Đại thần lúc nào cũng có thể đùa như vậy, thật khiến cho người ta nghiêm túc cũng không được. Nhớ đến tình trạng của Hề Lâm Dao hiện tại, Hoa Đan Di cảm thấy có ba bốn phần giống cô lúc đang tương tư Tiêu Tranh. Hơn nữa, Hề Lâm Dao còn lén lén lút lút thế kia, không nghi ngờ sao được?
Hoa Đan Di không muốn tham gia quá sâu vào chuyện cá nhân của cô nàng, nhưng là một người bạn, ít nhất Hoa Đan Di cũng phải biết đối tượng mà Hề Lâm Dao để ý là người thế nào chứ? Cô thở dài một cái, sau đó mới đáp lại:
“Đại thần, em muốn đi bắt gian. Tối nay anh đi cùng em được không?”
Bắt gian? Tiêu Tranh nghe đến đây liền lập tức nhíu mày. Không biết “cô vợ nhỏ” ở nhà một mình quá nhàm chán hay sao mà lại muốn bày trò rồi? Tiêu Tranh không vội, chậm rãi hỏi lại Hoa Đan Di:
“Em muốn bắt gian ai?”
Hoa Đan Di cảm thấy thực ra nói cho đại thần nghe thì cũng không tệ, nhưng mà hình gần đây hình như anh rất thân với Hề Lâm Dao. Nhỡ Tiêu Tranh bán đứng cô, kể cho Hề Lâm Dao nghe bí mật này thì sao? Có điều xét đi xét lại, hình như đại thần không phải người nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa nếu anh dám ở sau lưng cô làm chuyện xấu, Hoa Đan Di nhất định sẽ tống cổ Tiêu Tranh ra đường ngay lập tức.
Cô đăm chiêu một hồi, sau đó cũng cất lời:
“Em đang nghi ngờ Hề Lâm Dao có tình yêu. Em muốn đi kiểm tra một chút.”
Tiêu Tranh nghe vậy mặt mày liền lập tức xám xịt. Chuyện yêu đương của anh và cô thì Hoa Đan Di không lo, đi nghĩ ngợi cho Hề Lâm Dao để làm gì cơ chứ. Đại thần không vui chê Hoa Đan Di bao đồng. Còn cô lại cảm thấy chuyện này rõ ràng rất bình thường kia mà? Với lại trước đây không phải Hề Lâm Dao cũng đã rất nhiều lần giúp đỡ bọn họ đến với nhau sao? Đại thần đúng là đồ vong ân bội nghĩa.
Hoa Đan Di không vui lên tiếng phản bác:
“Cái gì mà chuyện của người ta chứ? Lẽ nào anh quên trước đây là ai khích lệ em đến với anh rồi sao? Em nhất định phải đến đó đấy, giờ anh có giúp em không đây?”
Trước một Hoa Đan Di cứng đầu, đương nhiên Tiêu Tranh không có sức phản kháng. Làu bàu mắng mỏ cô mấy câu xong anh vẫn hỏi Hoa Đan Di địa chỉ và thời gian để kịp về nhà đón cô. Hoa Đan Di từ lâu đã biết Tiêu Tranh nhường nhịn mình nên càng ngày càng được nước lấn tới, không còn là dáng vẻ của cô gái nhu mì như ngày đầu gặp nhau trên “Giang sơn tu đế” nữa.
Hoa Đan Di mỉm cười ngọt ngào:
“Đại thần, anh là tốt nhất đấy.”
“Dẻo miệng.” - Tiêu Tranh biết thừa cô đang nịnh nọt mình, nhưng vẫn cười đến sảng khoái.
Đối với Hoa Đan Di, cho dù là trêu đùa hay thật tâm, Tiêu Tranh luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trước đây anh luôn nghĩ yêu đương là một chuyện gì đó phiền phức lắm. Nhưng hiện tại bước vào mối quan hệ này, Tiêu Tranh nguyện đem hết toàn bộ sức lực của mình ra để bảo vệ nó.
Trò chuyện thêm với Hoa Đan Di một lúc rồi mới lưu luyến cúp máy. Tiêu Tranh không khỏi thở dài một tiếng, đúng là số thê nô, chẳng thể trách ai được cả. Mặc dù anh không hứng thú tham gia vào chuyện của người khác cho lắm, nhưng mà Hoa Đan Di quyết tâm như vậy. Nếu anh không đi cùng, nhất định cô sẽ tới đó một mình. Theo dõi người khác có bao nhiêu nguy hiểm, Tiêu Tranh đương nhiên không thể yên tâm được. Thôi thì cứ chiều theo cô vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook