CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI
-
Chương 46: Đón Đưa
Sau khi cùng Tiêu Tranh giải quyết xong mọi hiểu lầm, tâm trạng của Hoa Đan Di quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Hề Lâm Dao ngày nào cũng lải nhải rằng khi nào thầy Tiêu trở lại trường, cô nàng sẽ phải đòi công mai mối. Hoa Đan Di cũng bị cô nàng chọc cho đỏ mặt không thôi. Hề Lâm Dao thì vô cùng đắc ý với tài năng ghép cặp của mình.
Do Tiêu Tranh bận việc nên vẫn chưa về giảng dạy được, có điều mỗi ngày anh đều sẽ dành chút thời gian để nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm Hoa Đan Di. Thậm chí, thi thoảng anh sẽ đột ngột xuất hiện trước cổng kí túc xá đưa Hoa Đan Di đi học. Ban đầu, Hoa Đan Di còn ngượng ngùng không dám lên xe, nhưng Tiêu Tranh ăn nói vô cùng trơn tru rằng:
“Hiện tại anh không phải giảng viên của em, chỉ đơn thuần là một người bạn trai muốn đưa bạn gái mình đi học. Lẽ nào em thực sự muốn phụ tấm lòng của bạn trai mình sao?”
Đại thần đã nói đến như vậy, đương nhiên Hoa Đan Di đâu có lý do gì để mà cãi nữa. Có điều hiện tại Hoa Đan Di vẫn là sinh viên nên cô không muốn quá phô chương, như vậy sẽ rất gây chú ý. Hơn nữa Tiêu Tranh cũng là giảng viên của trường, Hoa Đan Di sợ mọi người sẽ đồn đại lung tung.
Do đó lần nào Tiêu Tranh đưa Hoa Đan Di đi học, cô cũng bắt anh dừng lại ở ngã ba, không cho phép đến tận cổng trường. Ban đầu, Tiêu Tranh cũng rất bất mãn, nhưng mà sau khi nghe Hoa Đan Di phân tích thì cũng dần nguôi ngoai. Tuy nhiên đại thần có đồng ý thật hay thì vẫn còn là bí ẩn.
Hôm nay cũng như vậy, Hoa Đan Di đêm qua ngủ muộn vì phải chạy deadline nên ngồi trên xe cứ gật gà gật gù. Tiêu Tranh trong lòng cũng xót, nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để đưa mối quan hệ của bọn họ ra ngoài ánh sáng. Tiêu Tranh khẽ nhếch môi, sau đó rất nhanh liền thay đổi thái độ quan tâm thành khẩn:
“Nếu mệt thì ngủ một chút đi. Đến ngã ba, anh gọi em dậy là được rồi.”
Hoa Đan Di quả thực rất mệt. Đợt này sắp đến cuối học kì nên giảng viên cho rất nhiều bài tập. Hoa Đan Di lại ở trong hội sinh viên nên có bao nhiêu việc đổ lên đầu. Có điều ngủ trước mặt đại thần như vậy, Hoa Đan Di lại thấy không hay cho lắm, còn có chút ngại ngùng nữa. Cô định mở miệng từ chối thì đại thần đã cướp lời:
“Nếu em ngại thì lấy cái mũ kia che mặt lại. Mà cũng có cái gì phải ngượng đâu, sau này ngày nào anh cũng sẽ thấy em ngủ thôi.”
Hoa Đan Di bị trêu đến đỏ mặt, nhưng tâm trạng thì vô cùng tốt. Cô nghe lời Tiêu Tranh cầm cái mũ lưỡi trai của anh lên che mặt. Trước khi nhắm mắt vẫn còn không quên nhắc nhở:
“Anh nhớ đến ngã ba phải gọi em dậy đấy.”
“Anh không đáng tin như vậy à?” - Tiêu Tranh nhíu mày nhìn cô bạn gái nhỏ, giọng nói có phần trách móc.
Hoa Đan Di nghe vậy chỉ cười cầu hoà, sau đó nhanh chóng cựa người mấy cái tìm tư thế thoải mái để nghỉ ngơi. Tiêu Tranh rất hài lòng với thái độ ngoan ngoan này của cô. Anh vươn tay xoa nhẹ mái tóc của Hoa Đan Di rồi mới tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Đương nhiên, Tiêu Tranh một khi đã bày mưu tính kế thì sẽ không bao giờ cho Hoa Đan Di cơ hội thoát thân. Đến ngã ba, anh không gọi Hoa Đan Di dậy mà trực tiếp lái thẳng xe đến trước cổng trường đại học Bắc Á. Tới nơi, Tiêu Tranh cảm thấy vẫn còn hơi sớm, giờ này sinh viên chưa qua lại nhiều. Do đó anh quyết định đợi thêm một lúc nữa rồi mới đem cô tỉnh lại.
Hoa Đan Di nào có biết kế hoạch xấu xa này của anh chứ. Lúc bị Tiêu Tranh lay lấy lay để kêu dậy, Hoa Đan Di vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhìn xung quanh một lượt, khuôn mặt Hoa Đan Di bỗng nhiên nghiệt ra. Cô lắp bắp quay sang hỏi lại Tiêu Tranh:
“Chẳng phải em đã nói anh đến ngã ba thì gọi em sao? Thế nào mà lại tới trường rồi…?”
Có lẽ giải Oscar năm nay đã nợ giáo sư Tiêu một hạng mục diễn viên triển vọng rồi. Tiêu Tranh cũng ‘ngây thơ’ nhìn lại cô bạn gái nhỏ nhà mình, dịu dàng đáp:
“Ban nãy tắc đường quá, đến ngã ba anh gọi em dậy mà em không chịu dậy. Anh thấy cũng muộn rồi, lo em sẽ muộn học nên mới đánh xe thẳng tới đây. Anh cũng chỉ là lo nghĩ cho sự nghiệp học hành của em thôi. Là một người bạn gái, em đừng có hiểu lầm tấm lòng của anh đấy nhé.”
Hoa Đan Di tất nhiên là sao có thể cãi được. Cô cảm thấy kiếp trước mình đã thực sự mắc nợ Tiêu Tranh mất rồi. Hoa Đan Di trong lòng ủy khuất nhưng cũng phải dạ vâng rồi nhanh chóng rời khỏi. Có điều chiếc xe của giáo sư Tiêu nổi bật đỗ ngay trước cổng đại học Bắc Á, không ai là không thấy. Hoa Đan Di vừa bước xuống đã đón nhận không ít sự chú ý từ những người xung quanh rồi.
Cô vội vàng cúi đầu, cắm đầu cắm cổ mà đi, chỉ sợ bản thân sẽ thành tiêu đề bàn tán mất. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, Hoa Đan Di vừa đi được hai bước thì đã bị kéo lại. Cô nàng cứ như vậy mất thăng bằng ngã vào trong lòng Tiêu Tranh. Hoa Đan Di hai má đã sớm đỏ bừng, ấp a ấp úng:
“Anh làm cái gì vậy?”
Tiêu Tranh mỉm cười, đưa cho cô tập đề cương:
“Em để quên trên xe này.”
Như sợ Hoa Đan Di còn chưa đủ nổi bật, Tiêu Tranh đưa tay lên dịu dàng xoa đầu cô, ánh nhìn cũng vô cùng trìu mến. Hoa Đan Di đương nhiên biết anh cố ý, cô làm gì có mang theo đề cương nào chứ? Có điều khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc cùng nụ cười vui vẻ của Tiêu Tranh, Hoa Đan Di lại không nỡ nổi quạo.
“Đúng là chẳng có nghị lực gì cả.” - Hoa Đan Di tự mắng chính mình.
Cô đón lấy tập tài liệu từ tay Tiêu Tranh, nhìn mọi người xung quanh đã bàn tán xôn xao cả rồi. Hoa Đan Di có hơi luống cuống, vì vậy nhanh chóng xoay người chạy vào trong lớp. Tiêu Tranh nhìn cô chạy trối chết như vậy thì có chút buồn cười, nhưng cũng không giận. Anh thậm chí còn hét to:
“Phu nhân, học hành ngoan ngoãn. Chiều anh sẽ quay lại đón em.”
Hoa Đan Di chỉ hận không thể quay lại bịt miệng Tiêu Tranh, tuy nhiên trái tim đã sớm mềm nhũn ra rồi. Tiêu Tranh vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, vì thế chuyện ‘mĩ nhân’ khoa thiết kế và giảng viên Tiêu đang hẹn hò nhanh chóng được đồn ầm cả lên.
Có người nói bọn họ thực sự xứng đôi, nhưng có người lại chê tuổi tác họ cách nhau xa quá. Cũng có rất nhiều kẻ tiểu nhân nói Hoa Đan Di không xứng với Tiêu Tranh. Tất nhiên, Hoa Đan Di không để ý. Người khác nói gì không quan trọng, Hoa Đan Di cảm thấy chỉ cần hai người họ hạnh phúc là được rồi.
Do Tiêu Tranh bận việc nên vẫn chưa về giảng dạy được, có điều mỗi ngày anh đều sẽ dành chút thời gian để nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm Hoa Đan Di. Thậm chí, thi thoảng anh sẽ đột ngột xuất hiện trước cổng kí túc xá đưa Hoa Đan Di đi học. Ban đầu, Hoa Đan Di còn ngượng ngùng không dám lên xe, nhưng Tiêu Tranh ăn nói vô cùng trơn tru rằng:
“Hiện tại anh không phải giảng viên của em, chỉ đơn thuần là một người bạn trai muốn đưa bạn gái mình đi học. Lẽ nào em thực sự muốn phụ tấm lòng của bạn trai mình sao?”
Đại thần đã nói đến như vậy, đương nhiên Hoa Đan Di đâu có lý do gì để mà cãi nữa. Có điều hiện tại Hoa Đan Di vẫn là sinh viên nên cô không muốn quá phô chương, như vậy sẽ rất gây chú ý. Hơn nữa Tiêu Tranh cũng là giảng viên của trường, Hoa Đan Di sợ mọi người sẽ đồn đại lung tung.
Do đó lần nào Tiêu Tranh đưa Hoa Đan Di đi học, cô cũng bắt anh dừng lại ở ngã ba, không cho phép đến tận cổng trường. Ban đầu, Tiêu Tranh cũng rất bất mãn, nhưng mà sau khi nghe Hoa Đan Di phân tích thì cũng dần nguôi ngoai. Tuy nhiên đại thần có đồng ý thật hay thì vẫn còn là bí ẩn.
Hôm nay cũng như vậy, Hoa Đan Di đêm qua ngủ muộn vì phải chạy deadline nên ngồi trên xe cứ gật gà gật gù. Tiêu Tranh trong lòng cũng xót, nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để đưa mối quan hệ của bọn họ ra ngoài ánh sáng. Tiêu Tranh khẽ nhếch môi, sau đó rất nhanh liền thay đổi thái độ quan tâm thành khẩn:
“Nếu mệt thì ngủ một chút đi. Đến ngã ba, anh gọi em dậy là được rồi.”
Hoa Đan Di quả thực rất mệt. Đợt này sắp đến cuối học kì nên giảng viên cho rất nhiều bài tập. Hoa Đan Di lại ở trong hội sinh viên nên có bao nhiêu việc đổ lên đầu. Có điều ngủ trước mặt đại thần như vậy, Hoa Đan Di lại thấy không hay cho lắm, còn có chút ngại ngùng nữa. Cô định mở miệng từ chối thì đại thần đã cướp lời:
“Nếu em ngại thì lấy cái mũ kia che mặt lại. Mà cũng có cái gì phải ngượng đâu, sau này ngày nào anh cũng sẽ thấy em ngủ thôi.”
Hoa Đan Di bị trêu đến đỏ mặt, nhưng tâm trạng thì vô cùng tốt. Cô nghe lời Tiêu Tranh cầm cái mũ lưỡi trai của anh lên che mặt. Trước khi nhắm mắt vẫn còn không quên nhắc nhở:
“Anh nhớ đến ngã ba phải gọi em dậy đấy.”
“Anh không đáng tin như vậy à?” - Tiêu Tranh nhíu mày nhìn cô bạn gái nhỏ, giọng nói có phần trách móc.
Hoa Đan Di nghe vậy chỉ cười cầu hoà, sau đó nhanh chóng cựa người mấy cái tìm tư thế thoải mái để nghỉ ngơi. Tiêu Tranh rất hài lòng với thái độ ngoan ngoan này của cô. Anh vươn tay xoa nhẹ mái tóc của Hoa Đan Di rồi mới tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Đương nhiên, Tiêu Tranh một khi đã bày mưu tính kế thì sẽ không bao giờ cho Hoa Đan Di cơ hội thoát thân. Đến ngã ba, anh không gọi Hoa Đan Di dậy mà trực tiếp lái thẳng xe đến trước cổng trường đại học Bắc Á. Tới nơi, Tiêu Tranh cảm thấy vẫn còn hơi sớm, giờ này sinh viên chưa qua lại nhiều. Do đó anh quyết định đợi thêm một lúc nữa rồi mới đem cô tỉnh lại.
Hoa Đan Di nào có biết kế hoạch xấu xa này của anh chứ. Lúc bị Tiêu Tranh lay lấy lay để kêu dậy, Hoa Đan Di vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhìn xung quanh một lượt, khuôn mặt Hoa Đan Di bỗng nhiên nghiệt ra. Cô lắp bắp quay sang hỏi lại Tiêu Tranh:
“Chẳng phải em đã nói anh đến ngã ba thì gọi em sao? Thế nào mà lại tới trường rồi…?”
Có lẽ giải Oscar năm nay đã nợ giáo sư Tiêu một hạng mục diễn viên triển vọng rồi. Tiêu Tranh cũng ‘ngây thơ’ nhìn lại cô bạn gái nhỏ nhà mình, dịu dàng đáp:
“Ban nãy tắc đường quá, đến ngã ba anh gọi em dậy mà em không chịu dậy. Anh thấy cũng muộn rồi, lo em sẽ muộn học nên mới đánh xe thẳng tới đây. Anh cũng chỉ là lo nghĩ cho sự nghiệp học hành của em thôi. Là một người bạn gái, em đừng có hiểu lầm tấm lòng của anh đấy nhé.”
Hoa Đan Di tất nhiên là sao có thể cãi được. Cô cảm thấy kiếp trước mình đã thực sự mắc nợ Tiêu Tranh mất rồi. Hoa Đan Di trong lòng ủy khuất nhưng cũng phải dạ vâng rồi nhanh chóng rời khỏi. Có điều chiếc xe của giáo sư Tiêu nổi bật đỗ ngay trước cổng đại học Bắc Á, không ai là không thấy. Hoa Đan Di vừa bước xuống đã đón nhận không ít sự chú ý từ những người xung quanh rồi.
Cô vội vàng cúi đầu, cắm đầu cắm cổ mà đi, chỉ sợ bản thân sẽ thành tiêu đề bàn tán mất. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, Hoa Đan Di vừa đi được hai bước thì đã bị kéo lại. Cô nàng cứ như vậy mất thăng bằng ngã vào trong lòng Tiêu Tranh. Hoa Đan Di hai má đã sớm đỏ bừng, ấp a ấp úng:
“Anh làm cái gì vậy?”
Tiêu Tranh mỉm cười, đưa cho cô tập đề cương:
“Em để quên trên xe này.”
Như sợ Hoa Đan Di còn chưa đủ nổi bật, Tiêu Tranh đưa tay lên dịu dàng xoa đầu cô, ánh nhìn cũng vô cùng trìu mến. Hoa Đan Di đương nhiên biết anh cố ý, cô làm gì có mang theo đề cương nào chứ? Có điều khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc cùng nụ cười vui vẻ của Tiêu Tranh, Hoa Đan Di lại không nỡ nổi quạo.
“Đúng là chẳng có nghị lực gì cả.” - Hoa Đan Di tự mắng chính mình.
Cô đón lấy tập tài liệu từ tay Tiêu Tranh, nhìn mọi người xung quanh đã bàn tán xôn xao cả rồi. Hoa Đan Di có hơi luống cuống, vì vậy nhanh chóng xoay người chạy vào trong lớp. Tiêu Tranh nhìn cô chạy trối chết như vậy thì có chút buồn cười, nhưng cũng không giận. Anh thậm chí còn hét to:
“Phu nhân, học hành ngoan ngoãn. Chiều anh sẽ quay lại đón em.”
Hoa Đan Di chỉ hận không thể quay lại bịt miệng Tiêu Tranh, tuy nhiên trái tim đã sớm mềm nhũn ra rồi. Tiêu Tranh vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, vì thế chuyện ‘mĩ nhân’ khoa thiết kế và giảng viên Tiêu đang hẹn hò nhanh chóng được đồn ầm cả lên.
Có người nói bọn họ thực sự xứng đôi, nhưng có người lại chê tuổi tác họ cách nhau xa quá. Cũng có rất nhiều kẻ tiểu nhân nói Hoa Đan Di không xứng với Tiêu Tranh. Tất nhiên, Hoa Đan Di không để ý. Người khác nói gì không quan trọng, Hoa Đan Di cảm thấy chỉ cần hai người họ hạnh phúc là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook