Cặp Oan Gia Đáng Yêu
-
Chương 11: Chùa là nơi linh thiêng
“Cao quá...” Thiên Ân nhìn chặng đường rừng rú trước mắt, tay đấm lưng miệng than thở.
“Sắp đến rồi, sắp đến rồi.” Nam Phong tay chống gậy như một ông cụ, trong miệng lẩm bẩm những câu tự an ủi bản thân.
Ờ, hôm nay đúng là chủ nhật - là ngày mà họ “hứa hẹn” sẽ lên chùa. Nam Phong lúc đó chỉ nói bừa để cô hạ hoả, ai ngờ khi thi học kì xong cô liền chuẩn bị luôn hai cái ba lô to đùng sẵn sàng lên đường. Hắn hỏi lý do tại sao cô lại phải “quyết tâm” như thế, nhưng cô chỉ nhoẻn miệng cười và nói: “Ngày đó sắp đến rồi.”
Cũng có những việc cô không muốn nói với hắn?
Nam Phong không thích điều này.
Chùa Linh Sơn nằm trên lưng chừng của một ngọn núi thoai thoải, nó không có đường cáp treo. Nam Phong đòi tới chùa khác nhưng Thiên Ân kiên quyết không chịu. Họ đi một lúc lâu thật lâu, lâu đến nỗi khiến cho Nam Phong phải cảm thấy nghi ngờ đòi xem tờ hướng dẫn. Nam Phong ghé mắt vào nhìn bản đồ, sau đó nhìn cái mặt đang nghệt ra của Thiên Ân hỏi: “Sao vậy?”
“Cái đoạn rẽ này, đoạn rẽ này, đoạn rẽ này nữa, chúng ta rẽ bên nào vậy?” Thiên Ân hỏi.
“Rẽ cái gì mà rẽ? Nãy giờ chúng ta đi thẳng mà?” Hắn nãy giờ chỉ theo sau cô.
“.....”
Hắn nhìn cô mà khóc không ra nước mắt! Hắn cực lực khuyên can cô chỉ cần đi một đường thẳng xuống núi là sẽ có thể về nhà. Nhưng cô kiên quyết trở lại đường cũ để tìm mấy cái lối rẽ và tiếp tục tới chùa.
Và rồi hắn cố gắng đi theo cô, rẽ bên này, rẽ bên này, rồi lại rẽ bên này.... cho đến lúc kim ngắn chỉ số 10, tính ra là đã hơn 2 tiếng rưỡi đồng hồ trên núi, mới thấy một màu nâu đỏ khác biệt của mái chùa nhấp nhô giữa màu xanh rừng rú hiện ra. Như thể người trên sa mạc gặp được ốc đảo, tốc độ của họ tăng lên gấp 3 lần.
Nơi này người tới khá ít, cơ sở vật chất cũng chẳng có gì thú vị, nói thẳng ra là... chùa này chẳng đẹp tí nào. Hai người họ nhìn tấm hình quảng cáo chùa trong tay thầm than: đúng là hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa...
Thiên Ân và Nam Phong lần lượt tới từng phòng, thắp hương bái lạy cẩn thận, sau đó tìm bừa một chú tiểu để hỏi vị trí của trụ trì.
Cộc cộc cộc...
“Thưa... trụ trì... người có ở đây không ạ?” Thiên Ân cẩn trọng gõ cửa.
“Vào đi.”
Thiên Ân đẩy cửa bước vào, thấy một vị cao tăng đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Vừa rồi khi cô đứng bên ngoài nghe tiếng gõ mõ cứ tưởng có người đang tụng kinh, thì ra âm thanh đó phát ra từ... cái đài.
“Mời ngồi.”
Cô và hắn cảm thấy hít thở khó thông với cái không khí uy nghiêm này, nhẹ nhàng ngồi xuống. Họ len lén nhìn lên, thấy người ngồi trước mặt có một khuôn mặt tròn phúc hậu, nụ cười ấm áp.
“Hai người tìm ta chắc hẳn là có chuyện?” Giọng nói từ tốn êm ái của trụ trì vang lên.
“Vâng, con cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn. Thầy... đã nghe đến việc hoán đổi linh hồn bao giờ chưa?” Thiên Ân vội hỏi luôn.
“Ý hai người là...” Trụ trì thầm đánh giá hai người trước mắt.
“Chúng con bị hoán đổi linh hồn, con nghĩ việc này nói với người khác sẽ không ai tin...”
“Hai người đợi ta chút...” Trụ trì đứng dậy, tiến tới ngăn tủ lục lọi cái gì đó rồi trở về ngồi lên ghế, đưa ra trước mặt họ một tấm... danh thiếp: “Đây là danh thiếp của bác sĩ tâm thần Dương Hải Xoay, các con cứ tìm đến địa chỉ này, ông ấy sẽ tin tưởng và lắng nghe vấn đề của các con.”
Nam Phong trong lòng bực bội, ngồi yên lặng nãy giờ cũng phải ngẩng đầu ngay lập tức, trố mắt nhìn tấm danh thiếp.
“Ông... ông...” Thiên Ân không thốt nên lời.
Dáng vẻ tao nhã nhân hậu của trụ trì bỗng dưng biến mất, ông ta vén vạt áo lên vắt qua đùi, hai chân gác hẳn lên bàn rồi móc quyển tạp chí giấu dưới tấm lót ghế ra, tay trái ngoáy ngoáy lỗ tai, nhàn nhã nói: “Tưởng ai, thì ra là mấy người tôn thờ Phật nhưng đầu óc có vấn đề, ta không chấp. Tấm danh thiếp đó ta miễn phí cho, mấy người đi đi.”
“Này! Ông có phải trụ trì không thế?” Thiên Ân đập bàn đứng dậy.
“Nhìn áo của ta thì biết, rõ ràng là trụ trì nha~~.”
“Cái cái cái... thể loại gì thế này?” Cô cảm giác như công sức leo núi của mình là đổ sông đổ bể.
“Thể loại? À... tạp chí showbiz ấy mà.” Tiện thể ông ta xua xua tay đuổi khách.
“Này, ông biết tôi là ai không?” Nam Phong một phần vui vẻ vì ông ta không có cách giúp họ đổi lại, một phần chán ghét biểu hiện của ông ta liền chen miệng vào nói.
“Biết, là bệnh nhân.” Trụ trì lật qua trang khác.
“Tôi, là phóng viên đến để phỏng vấn trụ trì và tìm hiểu chùa. Trong năm nay đã có vài ngôi chùa được chúng tôi đến thăm, kết quả là có vài cao tăng đã phải hoàn tục đấy...” Nam Phong nhếch mép cười, nói lấp lửng.
Ngón tay ông ta bỗng cứng đơ, bỏ quyển tạp chí xuống rồi ngồi ngay ngắn: “A di đà phật... chào mừng hai vị thí chủ đã đến chùa Linh Sơn của chúng tôi. Đây là ngôi chùa có 16 năm lịch sử và một vị trụ trì rất vui tính...”
“Hahhahahaa.... Đùa ông thôi! Chúng tôi đâu có mang sổ sách hay máy quay gì đâu! Ông vui tính thật!” Nam Phong ôm bụng cười lăn lộn. Thiên Ân cũng vì vậy mà há miệng cười to. Cả hai người ôm bụng lăn lộn trên ghế.
“....”
Loảng xoảng... vụt vụt....
“Cút... cút... cút hết cho ta! Danh thiếp ta cũng không cho! Bệnh nhân tâm thần cũng biết mò tới đây, xem ra bệnh nặng lắm rồi! Muốn về nhà thì đi thẳng xuống phía dưới, hoặc lăn hoặc bò, thế nào cũng được, cút hết cho ta!” Cánh tay mập mạp của ông ta cầm cây chổi ra sức khua loạn xạ. Nếu không nhìn đến thứ trong tay ông ta là một cây chổi thì người ta sẽ nghĩ là ông ta đang đuổi tà chứ không phải đuổi người. Thiên Ân và Nam Phong ngừng cười hoảng hồn phá cửa mà ra, khẩn cấp chạy xịt khói ra khỏi cổng chùa.
Rốt cuộc là chuyện gì? Họ mất 4 tiếng để tới đây, ngồi lại chưa đến 5’, mồ hôi còn chưa kịp khô đã phải xách túi ra về??
“Ông cứ đợi đấy cho tôi! Ngày mai ông sẽ được lên báo!” Thiên Ân chống nạnh hét lớn, nhặt một viên đá dưới đất vung tay ném mạnh về phía chùa.
Viên đá bay nhanh đập cốp một cái vào đầu chú tiểu đang loay hoay quét sân ngoài chùa. Chú tiểu thấy thế cũng không tức giận, chỉ chắp tay phía trước:”Thiện tai, thiện tai.”
Thiên Ân thấy mình đã ném nhầm người, chỉ cười ha ha một cái chữa ngượng rồi nói: “Tiện tay, tiện tay.”
Nam Phong: “...”
Yên lặng một lúc, khuôn mặt Nam Phong ẩn ẩn cảm xúc vui sướng khi người gặp hoạ, vờ vịt có lòng tốt khuyên cô một câu: “Thôi kệ người ta, mục đích mình đến đây chỉ để biết xem có cách hay không thôi mà.”
Thiên Ân hậm hực lườm lườm cái cổng chùa. Nếu mắt cô bắn được tia laser thì cái cổng chùa kia cháy từ lâu rồi!
“Này hai người...”
Họ còn chưa biết nên làm gì thì có một giọng nói lạ vang lên từ phía sau. Quay đầu lại thấy đó là một người mặc chiếc áo nâu cũ kĩ, khuôn mặt chắc chỉ ngoài 50 nhưng râu tóc đã bạc phơ. Ông ta nói: “Ta biết xem tướng đấy, nhìn qua đã thấy hai người có điểm kì lạ. Muốn ta xem cho không?”
Nam Phong hỏi: “Ông thật sự... thấy điểm kì lạ giữa hai chúng tôi?”
“Đúng, người ta gọi ta là thầy bói.” Ông ta cười nhẹ.
Nam Phong nhìn Thiên Ân: “Có khi nào lại là lừa đ...”
“Vậy ông có thể xem thử cho chúng tôi?” Thiên Ân như nhìn thấy một tia hi vọng, bỏ ngoài tai hoàn toàn câu thắc mắc của Nam Phong.
“Ta không xem thử, ta chỉ xem thật. Mỗi người 500k một lượt. Nhưng nếu muốn xem về tình duyên cho cả 2 thì ta chỉ lấy 500k.” Khuôn mặt ông ta bình thản như đang nói ra một chân lí.
“Được, xem tình duyên.” Nam Phong nhanh nhẹn lấy một tờ 500k mới cứng nhét vào tay thầy bói.
“Này, làm cái gì vậy, sao lại xem tình duyên?” Thiên Ân định kéo lại.
“Tôi có mỗi bằng này thôi, xem được cho cả 2 là tốt rồi! Vậy hiện tại cậu có đủ tiền trả cho 2 người không?” Hắn cười, vì hắn biết vừa rồi cô đã cúng gần hết tiền, hiện tại có cũng chỉ là mấy đồng lẻ để đi xe về.
“Không có... nhưng vậy thì thôi chứ xem tình duyên làm cái gì?”
“Nghe đây,” – Ông ta đột ngột chen giữa 2 người – “Đường tình duyên của các ngươi khá lắt léo, nhưng có một điều lạ ta thấy rằng... các ngươi không bao giờ có thể tách rời nhau. Ta tặng các ngươi cặp vòng linh thiêng này, chúc phúc cho hai người. Thôi ta đi.”
Thiên Ân kì quái nhìn ông ta nắm chặt tờ 500k, nhét 2 chiếc lắc tay vào lòng bàn tay cô rồi nhanh chóng rời đi, sau đó cô mới giật mình: “Cái gì cái gì chứ? Không thể tách rời theo nghĩa nào? Nghĩa đen hay nghĩa bóng??? Ê đứng lại!!!”
Chỉ thế thôi sao? Vậy là xong rồi sao? – Nam Phong và Thiên Ân mặt mũi ngơ ngác nhìn bóng lưng khuất dần của ông ta, sau đó cúi đầu nhìn hai cái lắc tay.
Nam Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết rồi!”
“Biết cái gì?”
“Ông ta là lừa đảo.”
“Chết tiệt!!” Thiên Ân gào lên, ném 2 chiếc lắc tay hand-made méo mó xấu xí màu đỏ xuống đất sau đó dẵm bình bịch. Vừa rồi, ông ta không hề hỏi ngày sinh tháng đẻ, không xem vân tay, không nhìn ngũ quan, thầy bói gì chứ? Thần thánh sao!
Nhưng ông ta có phải lừa đảo hay không thì chẳng ai biết được, vì ông ta đã nhanh chóng lẩn đâu đó trong ngọn núi này rồi.
“Sắp đến rồi, sắp đến rồi.” Nam Phong tay chống gậy như một ông cụ, trong miệng lẩm bẩm những câu tự an ủi bản thân.
Ờ, hôm nay đúng là chủ nhật - là ngày mà họ “hứa hẹn” sẽ lên chùa. Nam Phong lúc đó chỉ nói bừa để cô hạ hoả, ai ngờ khi thi học kì xong cô liền chuẩn bị luôn hai cái ba lô to đùng sẵn sàng lên đường. Hắn hỏi lý do tại sao cô lại phải “quyết tâm” như thế, nhưng cô chỉ nhoẻn miệng cười và nói: “Ngày đó sắp đến rồi.”
Cũng có những việc cô không muốn nói với hắn?
Nam Phong không thích điều này.
Chùa Linh Sơn nằm trên lưng chừng của một ngọn núi thoai thoải, nó không có đường cáp treo. Nam Phong đòi tới chùa khác nhưng Thiên Ân kiên quyết không chịu. Họ đi một lúc lâu thật lâu, lâu đến nỗi khiến cho Nam Phong phải cảm thấy nghi ngờ đòi xem tờ hướng dẫn. Nam Phong ghé mắt vào nhìn bản đồ, sau đó nhìn cái mặt đang nghệt ra của Thiên Ân hỏi: “Sao vậy?”
“Cái đoạn rẽ này, đoạn rẽ này, đoạn rẽ này nữa, chúng ta rẽ bên nào vậy?” Thiên Ân hỏi.
“Rẽ cái gì mà rẽ? Nãy giờ chúng ta đi thẳng mà?” Hắn nãy giờ chỉ theo sau cô.
“.....”
Hắn nhìn cô mà khóc không ra nước mắt! Hắn cực lực khuyên can cô chỉ cần đi một đường thẳng xuống núi là sẽ có thể về nhà. Nhưng cô kiên quyết trở lại đường cũ để tìm mấy cái lối rẽ và tiếp tục tới chùa.
Và rồi hắn cố gắng đi theo cô, rẽ bên này, rẽ bên này, rồi lại rẽ bên này.... cho đến lúc kim ngắn chỉ số 10, tính ra là đã hơn 2 tiếng rưỡi đồng hồ trên núi, mới thấy một màu nâu đỏ khác biệt của mái chùa nhấp nhô giữa màu xanh rừng rú hiện ra. Như thể người trên sa mạc gặp được ốc đảo, tốc độ của họ tăng lên gấp 3 lần.
Nơi này người tới khá ít, cơ sở vật chất cũng chẳng có gì thú vị, nói thẳng ra là... chùa này chẳng đẹp tí nào. Hai người họ nhìn tấm hình quảng cáo chùa trong tay thầm than: đúng là hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa...
Thiên Ân và Nam Phong lần lượt tới từng phòng, thắp hương bái lạy cẩn thận, sau đó tìm bừa một chú tiểu để hỏi vị trí của trụ trì.
Cộc cộc cộc...
“Thưa... trụ trì... người có ở đây không ạ?” Thiên Ân cẩn trọng gõ cửa.
“Vào đi.”
Thiên Ân đẩy cửa bước vào, thấy một vị cao tăng đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Vừa rồi khi cô đứng bên ngoài nghe tiếng gõ mõ cứ tưởng có người đang tụng kinh, thì ra âm thanh đó phát ra từ... cái đài.
“Mời ngồi.”
Cô và hắn cảm thấy hít thở khó thông với cái không khí uy nghiêm này, nhẹ nhàng ngồi xuống. Họ len lén nhìn lên, thấy người ngồi trước mặt có một khuôn mặt tròn phúc hậu, nụ cười ấm áp.
“Hai người tìm ta chắc hẳn là có chuyện?” Giọng nói từ tốn êm ái của trụ trì vang lên.
“Vâng, con cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn. Thầy... đã nghe đến việc hoán đổi linh hồn bao giờ chưa?” Thiên Ân vội hỏi luôn.
“Ý hai người là...” Trụ trì thầm đánh giá hai người trước mắt.
“Chúng con bị hoán đổi linh hồn, con nghĩ việc này nói với người khác sẽ không ai tin...”
“Hai người đợi ta chút...” Trụ trì đứng dậy, tiến tới ngăn tủ lục lọi cái gì đó rồi trở về ngồi lên ghế, đưa ra trước mặt họ một tấm... danh thiếp: “Đây là danh thiếp của bác sĩ tâm thần Dương Hải Xoay, các con cứ tìm đến địa chỉ này, ông ấy sẽ tin tưởng và lắng nghe vấn đề của các con.”
Nam Phong trong lòng bực bội, ngồi yên lặng nãy giờ cũng phải ngẩng đầu ngay lập tức, trố mắt nhìn tấm danh thiếp.
“Ông... ông...” Thiên Ân không thốt nên lời.
Dáng vẻ tao nhã nhân hậu của trụ trì bỗng dưng biến mất, ông ta vén vạt áo lên vắt qua đùi, hai chân gác hẳn lên bàn rồi móc quyển tạp chí giấu dưới tấm lót ghế ra, tay trái ngoáy ngoáy lỗ tai, nhàn nhã nói: “Tưởng ai, thì ra là mấy người tôn thờ Phật nhưng đầu óc có vấn đề, ta không chấp. Tấm danh thiếp đó ta miễn phí cho, mấy người đi đi.”
“Này! Ông có phải trụ trì không thế?” Thiên Ân đập bàn đứng dậy.
“Nhìn áo của ta thì biết, rõ ràng là trụ trì nha~~.”
“Cái cái cái... thể loại gì thế này?” Cô cảm giác như công sức leo núi của mình là đổ sông đổ bể.
“Thể loại? À... tạp chí showbiz ấy mà.” Tiện thể ông ta xua xua tay đuổi khách.
“Này, ông biết tôi là ai không?” Nam Phong một phần vui vẻ vì ông ta không có cách giúp họ đổi lại, một phần chán ghét biểu hiện của ông ta liền chen miệng vào nói.
“Biết, là bệnh nhân.” Trụ trì lật qua trang khác.
“Tôi, là phóng viên đến để phỏng vấn trụ trì và tìm hiểu chùa. Trong năm nay đã có vài ngôi chùa được chúng tôi đến thăm, kết quả là có vài cao tăng đã phải hoàn tục đấy...” Nam Phong nhếch mép cười, nói lấp lửng.
Ngón tay ông ta bỗng cứng đơ, bỏ quyển tạp chí xuống rồi ngồi ngay ngắn: “A di đà phật... chào mừng hai vị thí chủ đã đến chùa Linh Sơn của chúng tôi. Đây là ngôi chùa có 16 năm lịch sử và một vị trụ trì rất vui tính...”
“Hahhahahaa.... Đùa ông thôi! Chúng tôi đâu có mang sổ sách hay máy quay gì đâu! Ông vui tính thật!” Nam Phong ôm bụng cười lăn lộn. Thiên Ân cũng vì vậy mà há miệng cười to. Cả hai người ôm bụng lăn lộn trên ghế.
“....”
Loảng xoảng... vụt vụt....
“Cút... cút... cút hết cho ta! Danh thiếp ta cũng không cho! Bệnh nhân tâm thần cũng biết mò tới đây, xem ra bệnh nặng lắm rồi! Muốn về nhà thì đi thẳng xuống phía dưới, hoặc lăn hoặc bò, thế nào cũng được, cút hết cho ta!” Cánh tay mập mạp của ông ta cầm cây chổi ra sức khua loạn xạ. Nếu không nhìn đến thứ trong tay ông ta là một cây chổi thì người ta sẽ nghĩ là ông ta đang đuổi tà chứ không phải đuổi người. Thiên Ân và Nam Phong ngừng cười hoảng hồn phá cửa mà ra, khẩn cấp chạy xịt khói ra khỏi cổng chùa.
Rốt cuộc là chuyện gì? Họ mất 4 tiếng để tới đây, ngồi lại chưa đến 5’, mồ hôi còn chưa kịp khô đã phải xách túi ra về??
“Ông cứ đợi đấy cho tôi! Ngày mai ông sẽ được lên báo!” Thiên Ân chống nạnh hét lớn, nhặt một viên đá dưới đất vung tay ném mạnh về phía chùa.
Viên đá bay nhanh đập cốp một cái vào đầu chú tiểu đang loay hoay quét sân ngoài chùa. Chú tiểu thấy thế cũng không tức giận, chỉ chắp tay phía trước:”Thiện tai, thiện tai.”
Thiên Ân thấy mình đã ném nhầm người, chỉ cười ha ha một cái chữa ngượng rồi nói: “Tiện tay, tiện tay.”
Nam Phong: “...”
Yên lặng một lúc, khuôn mặt Nam Phong ẩn ẩn cảm xúc vui sướng khi người gặp hoạ, vờ vịt có lòng tốt khuyên cô một câu: “Thôi kệ người ta, mục đích mình đến đây chỉ để biết xem có cách hay không thôi mà.”
Thiên Ân hậm hực lườm lườm cái cổng chùa. Nếu mắt cô bắn được tia laser thì cái cổng chùa kia cháy từ lâu rồi!
“Này hai người...”
Họ còn chưa biết nên làm gì thì có một giọng nói lạ vang lên từ phía sau. Quay đầu lại thấy đó là một người mặc chiếc áo nâu cũ kĩ, khuôn mặt chắc chỉ ngoài 50 nhưng râu tóc đã bạc phơ. Ông ta nói: “Ta biết xem tướng đấy, nhìn qua đã thấy hai người có điểm kì lạ. Muốn ta xem cho không?”
Nam Phong hỏi: “Ông thật sự... thấy điểm kì lạ giữa hai chúng tôi?”
“Đúng, người ta gọi ta là thầy bói.” Ông ta cười nhẹ.
Nam Phong nhìn Thiên Ân: “Có khi nào lại là lừa đ...”
“Vậy ông có thể xem thử cho chúng tôi?” Thiên Ân như nhìn thấy một tia hi vọng, bỏ ngoài tai hoàn toàn câu thắc mắc của Nam Phong.
“Ta không xem thử, ta chỉ xem thật. Mỗi người 500k một lượt. Nhưng nếu muốn xem về tình duyên cho cả 2 thì ta chỉ lấy 500k.” Khuôn mặt ông ta bình thản như đang nói ra một chân lí.
“Được, xem tình duyên.” Nam Phong nhanh nhẹn lấy một tờ 500k mới cứng nhét vào tay thầy bói.
“Này, làm cái gì vậy, sao lại xem tình duyên?” Thiên Ân định kéo lại.
“Tôi có mỗi bằng này thôi, xem được cho cả 2 là tốt rồi! Vậy hiện tại cậu có đủ tiền trả cho 2 người không?” Hắn cười, vì hắn biết vừa rồi cô đã cúng gần hết tiền, hiện tại có cũng chỉ là mấy đồng lẻ để đi xe về.
“Không có... nhưng vậy thì thôi chứ xem tình duyên làm cái gì?”
“Nghe đây,” – Ông ta đột ngột chen giữa 2 người – “Đường tình duyên của các ngươi khá lắt léo, nhưng có một điều lạ ta thấy rằng... các ngươi không bao giờ có thể tách rời nhau. Ta tặng các ngươi cặp vòng linh thiêng này, chúc phúc cho hai người. Thôi ta đi.”
Thiên Ân kì quái nhìn ông ta nắm chặt tờ 500k, nhét 2 chiếc lắc tay vào lòng bàn tay cô rồi nhanh chóng rời đi, sau đó cô mới giật mình: “Cái gì cái gì chứ? Không thể tách rời theo nghĩa nào? Nghĩa đen hay nghĩa bóng??? Ê đứng lại!!!”
Chỉ thế thôi sao? Vậy là xong rồi sao? – Nam Phong và Thiên Ân mặt mũi ngơ ngác nhìn bóng lưng khuất dần của ông ta, sau đó cúi đầu nhìn hai cái lắc tay.
Nam Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết rồi!”
“Biết cái gì?”
“Ông ta là lừa đảo.”
“Chết tiệt!!” Thiên Ân gào lên, ném 2 chiếc lắc tay hand-made méo mó xấu xí màu đỏ xuống đất sau đó dẵm bình bịch. Vừa rồi, ông ta không hề hỏi ngày sinh tháng đẻ, không xem vân tay, không nhìn ngũ quan, thầy bói gì chứ? Thần thánh sao!
Nhưng ông ta có phải lừa đảo hay không thì chẳng ai biết được, vì ông ta đã nhanh chóng lẩn đâu đó trong ngọn núi này rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook