Cặp Đôi Trời Định
-
Chương 5: Bị cầm tù
Rừng rậm tối đen, bầu trời ảm đạm. Tân Mi chạy băng băng không ngừng nghỉ trên con đường lầy lội, tim đập ầm ầm như sắp nhảy lên cổ họng.
Đột nhiên một bàn tay to lớn tóm lấy nàng, một tên mặt than nhe răng cười nham nhở, nắm chặt cằm nàng.
"Khặc, khặc, khặc! Tiểu cô nương xinh đẹp, mau theo ta về trại làm áp trại phu nhân nào!"
Tân Mi mặt mày biến sắc, giãy dụa ngang dọc trong làn gió lạnh.
"Không muốn! Ta không muốn gả cho ngươi! Ta..."
Nàng té từ trên giường xuống, đầu đụng một phát tạo ra tiếng động thật lớn.
......
Ôi, thì ra là mơ.
Tân Mi nằm trên mặt đất một hồi lâu, ủ rũ nhìn những thanh xà nhà màu nhạt trên nóc nhà, một tia nắng mặt trời bám ở mặt trên, những hạt bụi nhỏ nhảy múa trong ánh nắng. Bên ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy, còn có tiếng người nói chuyện, nàng ôm chăn mền mềm mại ngồi trên mặt đất, nghĩ ngợi một lúc lại bò lên giường nằm.
Dù sao nàng cũng không thể ra khỏi căn phòng này, không bằng ngủ một giấc cho rồi.
Chiều tối ngày hôm qua, Lục Thiên Kiều bắt nàng đến hoàng lăng, nói thực, nàng vẫn cho là trong hoàng lăng tất nhiên sẽ là quang cảnh mây mù dày đặc, không khí quái dị, cỏ dại mọc thành bụi, chắc chắn là cảnh tượng đài bại thối nát của đám yêu quái. Không ngờ vừa xuyên qua màn sương mù dày đặc, lại nhìn thấy một biển hoa anh đào rộng lớn, chung quanh lăng mộ là những bức tượng người ngựa bằng đá khổng lồ, nhưng tất cả đều bị bao phủ trong màu hồng của hoa đào.
Non xanh nước biếc, tường trắng ngói xanh, nơi này vô cùng tĩnh lặng và bình yên.
Nhưng mà chuyện này đối với nàng cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vừa vào hoàng lăng, Lục Thiên Kiều đã giam nàng vào căn phòng này.
"Tư Lan, coi chừng cô ta, không được để cho cô ta ra khỏi căn phòng này."
Hắn giao người xong lập tức bỏ đi, một mình nàng nằm trên giường đến hơn nửa đêm, ngơ ngẩn cả người. Vốn nghĩ rằng sẽ tìm được cách trò chuyện với người canh giữ bên ngoài có tên là Tư Lan kia, nhưng y chính là một tên mặt than thứ hai, bất kể nàng nói gì, y cũng giống như người câm điếc, chỉ cần nàng khẽ mở cửa sổ, y liền ngăn lại tức khắc, giống như bức tường sắt vậy.
Quá ấm ức, Tân Mi đành phải nằm ngủ.
"Tư Lan đại ca, ta nghe nói tối hôm qua Lục đại ca dẫn một vị cô nương về. Người đến là khách, nên ta làm chút thức ăn, phiền huynh đưa cho nàng ấy giúp ta, hy vọng sẽ hợp khẩu vị."
Ôi giọng nữ thật nhẹ nhàng, hiền hòa và êm tai làm sao ... Tân Mi đứng dậy ghé mắt nhìn ra cửa sổ, liền nhìn thấy Tư Lan đưa tay nhận hộp thức ăn từ tay một vị cô nương mặc váy màu hồng phấn, vị cô nương kia ngẩng đầu lên nhìn nàng, thật là ... Tân Mi cố gắng moi ruột gan ra suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra từ nào khác, đành phải khen ngợi trong lòng: thực là xinh đẹp như hoa!
"Đa tạ ý tốt của Ánh Liên cô nương."
Thì ra cái người tên là Tư Lan kia cũng biết nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt lại vô cùng hiền hòa. Ánh Liên khẽ mỉm cười với Tân Mi rồi xoay người bước đi.
"... Ăn đi." Tư Lan vừa quay đầu lại, đã khôi phục nguyên vẹn bộ mặt than lúc nãy, đem hộp đựng thức ăn để trên cửa sổ.
Tân Mi vô cùng vui mừng, nhanh chóng mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong có hai hộp gỗ lớn đặt song song nhau, trong đó chứa đầy điểm tâm được làm vô cùng khéo léo, dùng nắp thủy tinh che lại. Nàng đã nhịn đói suốt cả đêm, chỉ thấy trước mắt toàn sao vàng năm cánh, vội vàng bốc một miếng bánh trắng như tuyết, thơm lừng nhét vào miệng.
Lại thấy Tư Lan đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm nàng với thái độ thật khác thường, trong ánh mắt hình như hơi ngưỡng mộ, nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Huynh muốn ăn không?"
Tư Lan lại xoay mặt đi không thèm để ý tới nàng.
Nàng thở dài một tiếng khẽ nói: "Mặt than cũng là bệnh, phải chữa trị."
Dường như cả người y khẽ run lên, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đã thấy cửa sổ đóng chặt lại.
Tân Mi lại lấy một cái bánh hoa hòe, nhưng mới ăn được một nửa, cánh cửa lại mở ra, cái người tên Lục Thiên Kiều sau một đêm không gặp, đang đứng giữa cửa nhìn nàng. Tân Mi vội ném chiếc bánh hoa hòe, nhìn quanh quất rồi trốn sau tủ quần áo.
Trên má nàng còn dính mấy mảnh bánh vụn, đầu tóc sau một đêm ngủ dậy chưa buồn chải, mấy sợi tóc rũ xuống hai vai —— nhìn sao cũng giống một chú thỏ con, trắng trẻo, mềm mại vô cùng.
Lục Thiên Kiều đóng cửa lại, đi tới. Nàng nuốt nước miếng, trong đầu hiện ra cảnh trong hí kịch thường diễn, căn phòng nhỏ đóng kín, ánh sáng mờ mờ, kẻ xấu xa nở nụ cười gian tà, vươn tay về phía nữ chính ...
Bây giờ nàng rất muốn chui vào tủ quần áo.
"Tới đây, ngồi xuống" Hắn ra hiệu bảo nàng ngồi trên ghế.
"... Ta không qua."
"... Tới đây."
"... Không."
Hắn bước về phía nàng hai bước, nàng lập tức lao tới ngồi trên chiếc ghế nhanh như tia chớp.
Lục Thiên Kiều bóp bóp trán: "Vì sao cô biết rõ phương pháp phá giải Vân Vụ trận? Ai dạy cho cô?"
"Đã nói ta không biết Vân Vụ trận là gì mà..."
"Nói thật đi."
"Nói thẳng ra là ta nhận biết phương hướng cực kỳ tốt ..."
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng. Vóc người cao lớn, đôi mắt sáng như ngọc, dung nhan sắc nét, đẹp đẽ như một miếng ngọc được mài giũa khéo léo, nhưng không hề có sự ấm áp của ngọc, hắn không hề che dấu sự lạnh lùng sắc bén của mình, lúc nào cũng giống như một thanh đao nhân danh người mang đao.
Giờ phút này, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh đao đó đang chỉ thẳng vào nàng.
Tân Mi không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, hắn cảm thấy sự can đảm của nàng thì dường như mềm lòng hơn. Cho đến khi nhìn thấy mảnh bánh ngọt dính trên má nàng, hàng lông mi dài của hắn không nhịn được nữa khẽ lay động.
"Việc đó..." Tân Mi thấy hàng mi của hắn run nhè nhẹ, tốt bụng nhắc nhở, "Mặt than thực ra là bệnh, cần phải chữa trị. Trong thành Lục Thủy có một đại phu châm cứu rất cao tay..."
Khuôn mặt của hắn không chút thay đổi, duỗi tay về phía nàng, nàng nhất thời hoảng loạn, nhìn xung quanh tính tìm chỗ trốn.
Nhưng cánh tay nàng vẫn bị tóm chặt lấy, Tân Mi hoảng hốt suy nghĩ thử xem, tiếp theo mình nên thét chói tai rồi giả vờ té xỉu, hay là thà chết cũng không chịu khuất phục để bảo vệ sự trong trắng giữ gìn mười mấy năm của mình, bất chợt hắn kéo nàng đến trước cửa sổ, mở cánh cửa gỗ ra.
Cảnh xuân tươi đẹp tràn đầy trước mắt, bên ngoài cửa sổ đang lúc hoa lê nở, những đóa hoa lê trắng muốt như bông vải, trong ánh nắng lung linh là mấy đám hoa yêu đang vui cười, trò chuyện rôm rả trên những cành cây. Dãy núi ở phía xa xanh tươi như ngọc bích, ẩn giấu cảnh gia đình điền viên.
"Ba trăm sáu mươi hai yêu tinh," Lục Thiên Kiều mở miệng, giọng nói rất lạnh nhạt, "Hoàng lăng chính là nhà của bọn họ. Ta sẽ không thả bọn họ ra ngoài làm hại người, càng không để cho người bên ngoài vào làm tổn thương bọn họ."
Dù sao Hoàng lăng cũng là đất của hoàng gia, cho dù có ma quỷ làm nhốn nháo cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu để cho hoàng đế biết có một bầy yêu quái chiếm núi xưng vương biến thành nơi ăn chơi, hưởng lạc, thì chỉ sợ chưa đến một hai ngày sẽ có tiên môn phái người tới tiêu diệt tất cả.
Tân Mi gãi gãi đầu, "A" một tiếng.
"Ta không quan tâm cô dùng cách gì để phá giải Vân Vụ trận, nhưng đã có sự uy hiếp đối với ta, ngày nào còn chưa làm rõ được chuyện này thì ngày đó vẫn chưa thể thả cô đi."
Hắn buông cánh tay nàng ra.
Tân Mi cực kỳ hoảng sợ nói: "Ngươi... Ngươi không phân biệt phải trái..."
Hắn dường như khẽ cười: "Ta là người trước giờ không bao giờ phân biệt phải trái."
Tân Mi cảm thấy cần phải tỏ vẻ nghiêm túc một chút để tỏ rõ lập trường của mình: "Cho dù ngươi giam ta đến già đến chết, ta cũng không đồng ý gả cho ngươi làm áp trại phu nhân đâu!"
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, thực muốn đem cái đầu nghe không hiểu tiếng người của nàng bẻ xuống làm cầu(*) đá cho rồi...
* (cầu mây)
Hắn xoay người phẩy tay áo bỏ đi, ra tới của dặn dò Tư Lan: "Coi chừng cô ta, ngoại trừ nước ra thì không cho ăn gì khác, không được cho người khác tới gần."
Tư Lan cung kính chắp tay: "Tuân mệnh, tướng quân."
Tướng quân? Hắn chỉ là một tên yêu quái chứ tướng quân chó má gì?! Tân Mi tức sôi gan, moi móc mãi chẳng mắng được câu thứ hai, nghĩ lâu thật lâu cũng không nghĩ ra câu gì thật sắc bén để chửi người, đành ôm cục tức đấm đá cái gối.
"Thiên Kiều ca ca..." Bên ngoài cửa sổ có giọng trẻ con non nớt gọi hắn, nàng quay đầu lại thấy một cục thịt tròn mũm mỉm bay vòng vòng quanh hắn, dường như là một con điểu yêu bé xíu đang bay giữa không trung, so với con tiểu điểu yêu gặp lần trước ở hoàng lăng thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ khoảng ba bốn tuổi, cả người lắc la lắc lư nhìn chẳng giống chim chút nào, càng nhìn lại càng thấy giống một con vịt béo ú.
Lục Thiên Kiều đưa tay ôm con tiểu điểu yêu kia lên, trong chớp mắt, dướt ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bộ mặt than của hắn bỗng dưng trở nên hiền hòa, ấm áp một cách thần kỳ.
"Đại ca của đệ nói huynh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, hỏi ca ca khi nào mang nội đan qua cho huynh ấy?"
Con tiểu yêu hỏi với giọng ngọt ngào, ngây thơ.
"Đi ngay đây." Lục Thiên Kiều gượng gạo vỗ vỗ đầu con tiểu yêu.
***
Hộp đựng thức ăn bị Tư Lan lấy đi, Tân Mi ôm bụng đói ngây người ngồi cạnh cửa sổ, ngồi thế nào lại ngủ mất từ lúc nào không biết, trong giấc mơ nàng thấy mình đang ăn một nồi thịt kho tàu và gặm cái chân giò lợn lớn, lập tức nước miếng chảy ra ướt cả tay áo.
Lúc trời tối, Tư Lan thấy bộ dạng cố gắng chịu đựng đói khát của nàng, rốt cục cũng không nhịn được nữa, mở miệng: "Ngươi chịu nói thật thì sẽ không bị bỏ đói nữa."
Tân Mi kiên quyết xoay đầu đi hừ một tiếng.
"Người đối đầu với tướng quân chưa ai có kết cục tốt cả."
"Hắn là yêu quái chứ tướng quân gì?" Tân Mi phản đối lại giọng hết sức khinh thường.
Tư Lan nổi giận: "Ai nói với ngươi ngài ấy là yêu quái?! Ngài ấy đường đường là Phiêu kỵ tương quân của Quỳnh quốc! Mười lăm tuổi đã lập hàng loạt chiến công!"
"... Phiêu kỹ(*) tướng quân?" Nàng ngạc nhiên hỏi.
* Kỵ: 骑 (nằm trong Phiêu kỵ 骠骑 là danh hiệu của tướng quân thời xưa)
Kỹ: 妓 (kỹ nữ)
"Phiêu - Kỵ - Tướng - Quân!" Tư Lan muốn điên lên.
"Là tướng quân sao không đi đánh giặc mà lại trông coi hoàng lăng?"
Tư Lan hơi chán nản nói: "Hoàng đế có mắt không tròng, nghe lời sàm tấu, đày tướng quân đến trông giữ hoàng lăng..."
Tân Mi giật mình bừng tỉnh: "Chắc là tướng quân bại trận, cho nên hoàng đế mới giận dữ đày hắn tới hoàng lăng chứ gì!"
Tư Lan tức giận đóng sầm cửa sổ lại.
Mãi đến khuya, trong căn phòng rốt cuộc cũng không còn một tiếng động nào nữa, y hơi lo lắng, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương người trần mắt thịt, cả ngày chỉ được ăn hai miếng bánh ngọt, ngoài ra không được ăn gì nữa, chỉ sợ đói quá lại gây ra chuyện gì đó bất ổn. Y nhìn hộp đựng thức ăn trong tay, do dự suy nghĩ có nên lén lút đưa cho nàng một miếng cho đỡ đói hay không.
Bên trong phòng đột nhiên có tiếng động hỗn độn, Tư Lan vội vàng kéo cửa sổ ra, ai ngờ một luồng gió lớn từ trong cửa sổ đánh ập vào mặt, y không hề phòng bị nên lãnh trọn, bay thẳng ra ngoài hôn mê bất tỉnh.
Tân Mi ngồi trên lưng Thu Nguyệt, sờ sờ đầu nó, khen ngợi: "Giỏi lắm!"
May mắn Thu Nguyệt có đòn sát thủ này, trước đó nàng không dùng nó, chính là chờ thời khắc lơ là cảnh giác này của y.
"Thu Nguyệt, nhanh chóng và nhẹ nhàng bay đi."
Nàng ôm chặt cổ Thu Nguyệt ra lệnh.
Đột nhiên một bàn tay to lớn tóm lấy nàng, một tên mặt than nhe răng cười nham nhở, nắm chặt cằm nàng.
"Khặc, khặc, khặc! Tiểu cô nương xinh đẹp, mau theo ta về trại làm áp trại phu nhân nào!"
Tân Mi mặt mày biến sắc, giãy dụa ngang dọc trong làn gió lạnh.
"Không muốn! Ta không muốn gả cho ngươi! Ta..."
Nàng té từ trên giường xuống, đầu đụng một phát tạo ra tiếng động thật lớn.
......
Ôi, thì ra là mơ.
Tân Mi nằm trên mặt đất một hồi lâu, ủ rũ nhìn những thanh xà nhà màu nhạt trên nóc nhà, một tia nắng mặt trời bám ở mặt trên, những hạt bụi nhỏ nhảy múa trong ánh nắng. Bên ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy, còn có tiếng người nói chuyện, nàng ôm chăn mền mềm mại ngồi trên mặt đất, nghĩ ngợi một lúc lại bò lên giường nằm.
Dù sao nàng cũng không thể ra khỏi căn phòng này, không bằng ngủ một giấc cho rồi.
Chiều tối ngày hôm qua, Lục Thiên Kiều bắt nàng đến hoàng lăng, nói thực, nàng vẫn cho là trong hoàng lăng tất nhiên sẽ là quang cảnh mây mù dày đặc, không khí quái dị, cỏ dại mọc thành bụi, chắc chắn là cảnh tượng đài bại thối nát của đám yêu quái. Không ngờ vừa xuyên qua màn sương mù dày đặc, lại nhìn thấy một biển hoa anh đào rộng lớn, chung quanh lăng mộ là những bức tượng người ngựa bằng đá khổng lồ, nhưng tất cả đều bị bao phủ trong màu hồng của hoa đào.
Non xanh nước biếc, tường trắng ngói xanh, nơi này vô cùng tĩnh lặng và bình yên.
Nhưng mà chuyện này đối với nàng cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vừa vào hoàng lăng, Lục Thiên Kiều đã giam nàng vào căn phòng này.
"Tư Lan, coi chừng cô ta, không được để cho cô ta ra khỏi căn phòng này."
Hắn giao người xong lập tức bỏ đi, một mình nàng nằm trên giường đến hơn nửa đêm, ngơ ngẩn cả người. Vốn nghĩ rằng sẽ tìm được cách trò chuyện với người canh giữ bên ngoài có tên là Tư Lan kia, nhưng y chính là một tên mặt than thứ hai, bất kể nàng nói gì, y cũng giống như người câm điếc, chỉ cần nàng khẽ mở cửa sổ, y liền ngăn lại tức khắc, giống như bức tường sắt vậy.
Quá ấm ức, Tân Mi đành phải nằm ngủ.
"Tư Lan đại ca, ta nghe nói tối hôm qua Lục đại ca dẫn một vị cô nương về. Người đến là khách, nên ta làm chút thức ăn, phiền huynh đưa cho nàng ấy giúp ta, hy vọng sẽ hợp khẩu vị."
Ôi giọng nữ thật nhẹ nhàng, hiền hòa và êm tai làm sao ... Tân Mi đứng dậy ghé mắt nhìn ra cửa sổ, liền nhìn thấy Tư Lan đưa tay nhận hộp thức ăn từ tay một vị cô nương mặc váy màu hồng phấn, vị cô nương kia ngẩng đầu lên nhìn nàng, thật là ... Tân Mi cố gắng moi ruột gan ra suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra từ nào khác, đành phải khen ngợi trong lòng: thực là xinh đẹp như hoa!
"Đa tạ ý tốt của Ánh Liên cô nương."
Thì ra cái người tên là Tư Lan kia cũng biết nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt lại vô cùng hiền hòa. Ánh Liên khẽ mỉm cười với Tân Mi rồi xoay người bước đi.
"... Ăn đi." Tư Lan vừa quay đầu lại, đã khôi phục nguyên vẹn bộ mặt than lúc nãy, đem hộp đựng thức ăn để trên cửa sổ.
Tân Mi vô cùng vui mừng, nhanh chóng mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong có hai hộp gỗ lớn đặt song song nhau, trong đó chứa đầy điểm tâm được làm vô cùng khéo léo, dùng nắp thủy tinh che lại. Nàng đã nhịn đói suốt cả đêm, chỉ thấy trước mắt toàn sao vàng năm cánh, vội vàng bốc một miếng bánh trắng như tuyết, thơm lừng nhét vào miệng.
Lại thấy Tư Lan đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm nàng với thái độ thật khác thường, trong ánh mắt hình như hơi ngưỡng mộ, nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Huynh muốn ăn không?"
Tư Lan lại xoay mặt đi không thèm để ý tới nàng.
Nàng thở dài một tiếng khẽ nói: "Mặt than cũng là bệnh, phải chữa trị."
Dường như cả người y khẽ run lên, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đã thấy cửa sổ đóng chặt lại.
Tân Mi lại lấy một cái bánh hoa hòe, nhưng mới ăn được một nửa, cánh cửa lại mở ra, cái người tên Lục Thiên Kiều sau một đêm không gặp, đang đứng giữa cửa nhìn nàng. Tân Mi vội ném chiếc bánh hoa hòe, nhìn quanh quất rồi trốn sau tủ quần áo.
Trên má nàng còn dính mấy mảnh bánh vụn, đầu tóc sau một đêm ngủ dậy chưa buồn chải, mấy sợi tóc rũ xuống hai vai —— nhìn sao cũng giống một chú thỏ con, trắng trẻo, mềm mại vô cùng.
Lục Thiên Kiều đóng cửa lại, đi tới. Nàng nuốt nước miếng, trong đầu hiện ra cảnh trong hí kịch thường diễn, căn phòng nhỏ đóng kín, ánh sáng mờ mờ, kẻ xấu xa nở nụ cười gian tà, vươn tay về phía nữ chính ...
Bây giờ nàng rất muốn chui vào tủ quần áo.
"Tới đây, ngồi xuống" Hắn ra hiệu bảo nàng ngồi trên ghế.
"... Ta không qua."
"... Tới đây."
"... Không."
Hắn bước về phía nàng hai bước, nàng lập tức lao tới ngồi trên chiếc ghế nhanh như tia chớp.
Lục Thiên Kiều bóp bóp trán: "Vì sao cô biết rõ phương pháp phá giải Vân Vụ trận? Ai dạy cho cô?"
"Đã nói ta không biết Vân Vụ trận là gì mà..."
"Nói thật đi."
"Nói thẳng ra là ta nhận biết phương hướng cực kỳ tốt ..."
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng. Vóc người cao lớn, đôi mắt sáng như ngọc, dung nhan sắc nét, đẹp đẽ như một miếng ngọc được mài giũa khéo léo, nhưng không hề có sự ấm áp của ngọc, hắn không hề che dấu sự lạnh lùng sắc bén của mình, lúc nào cũng giống như một thanh đao nhân danh người mang đao.
Giờ phút này, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh đao đó đang chỉ thẳng vào nàng.
Tân Mi không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, hắn cảm thấy sự can đảm của nàng thì dường như mềm lòng hơn. Cho đến khi nhìn thấy mảnh bánh ngọt dính trên má nàng, hàng lông mi dài của hắn không nhịn được nữa khẽ lay động.
"Việc đó..." Tân Mi thấy hàng mi của hắn run nhè nhẹ, tốt bụng nhắc nhở, "Mặt than thực ra là bệnh, cần phải chữa trị. Trong thành Lục Thủy có một đại phu châm cứu rất cao tay..."
Khuôn mặt của hắn không chút thay đổi, duỗi tay về phía nàng, nàng nhất thời hoảng loạn, nhìn xung quanh tính tìm chỗ trốn.
Nhưng cánh tay nàng vẫn bị tóm chặt lấy, Tân Mi hoảng hốt suy nghĩ thử xem, tiếp theo mình nên thét chói tai rồi giả vờ té xỉu, hay là thà chết cũng không chịu khuất phục để bảo vệ sự trong trắng giữ gìn mười mấy năm của mình, bất chợt hắn kéo nàng đến trước cửa sổ, mở cánh cửa gỗ ra.
Cảnh xuân tươi đẹp tràn đầy trước mắt, bên ngoài cửa sổ đang lúc hoa lê nở, những đóa hoa lê trắng muốt như bông vải, trong ánh nắng lung linh là mấy đám hoa yêu đang vui cười, trò chuyện rôm rả trên những cành cây. Dãy núi ở phía xa xanh tươi như ngọc bích, ẩn giấu cảnh gia đình điền viên.
"Ba trăm sáu mươi hai yêu tinh," Lục Thiên Kiều mở miệng, giọng nói rất lạnh nhạt, "Hoàng lăng chính là nhà của bọn họ. Ta sẽ không thả bọn họ ra ngoài làm hại người, càng không để cho người bên ngoài vào làm tổn thương bọn họ."
Dù sao Hoàng lăng cũng là đất của hoàng gia, cho dù có ma quỷ làm nhốn nháo cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu để cho hoàng đế biết có một bầy yêu quái chiếm núi xưng vương biến thành nơi ăn chơi, hưởng lạc, thì chỉ sợ chưa đến một hai ngày sẽ có tiên môn phái người tới tiêu diệt tất cả.
Tân Mi gãi gãi đầu, "A" một tiếng.
"Ta không quan tâm cô dùng cách gì để phá giải Vân Vụ trận, nhưng đã có sự uy hiếp đối với ta, ngày nào còn chưa làm rõ được chuyện này thì ngày đó vẫn chưa thể thả cô đi."
Hắn buông cánh tay nàng ra.
Tân Mi cực kỳ hoảng sợ nói: "Ngươi... Ngươi không phân biệt phải trái..."
Hắn dường như khẽ cười: "Ta là người trước giờ không bao giờ phân biệt phải trái."
Tân Mi cảm thấy cần phải tỏ vẻ nghiêm túc một chút để tỏ rõ lập trường của mình: "Cho dù ngươi giam ta đến già đến chết, ta cũng không đồng ý gả cho ngươi làm áp trại phu nhân đâu!"
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, thực muốn đem cái đầu nghe không hiểu tiếng người của nàng bẻ xuống làm cầu(*) đá cho rồi...
* (cầu mây)
Hắn xoay người phẩy tay áo bỏ đi, ra tới của dặn dò Tư Lan: "Coi chừng cô ta, ngoại trừ nước ra thì không cho ăn gì khác, không được cho người khác tới gần."
Tư Lan cung kính chắp tay: "Tuân mệnh, tướng quân."
Tướng quân? Hắn chỉ là một tên yêu quái chứ tướng quân chó má gì?! Tân Mi tức sôi gan, moi móc mãi chẳng mắng được câu thứ hai, nghĩ lâu thật lâu cũng không nghĩ ra câu gì thật sắc bén để chửi người, đành ôm cục tức đấm đá cái gối.
"Thiên Kiều ca ca..." Bên ngoài cửa sổ có giọng trẻ con non nớt gọi hắn, nàng quay đầu lại thấy một cục thịt tròn mũm mỉm bay vòng vòng quanh hắn, dường như là một con điểu yêu bé xíu đang bay giữa không trung, so với con tiểu điểu yêu gặp lần trước ở hoàng lăng thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ khoảng ba bốn tuổi, cả người lắc la lắc lư nhìn chẳng giống chim chút nào, càng nhìn lại càng thấy giống một con vịt béo ú.
Lục Thiên Kiều đưa tay ôm con tiểu điểu yêu kia lên, trong chớp mắt, dướt ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bộ mặt than của hắn bỗng dưng trở nên hiền hòa, ấm áp một cách thần kỳ.
"Đại ca của đệ nói huynh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, hỏi ca ca khi nào mang nội đan qua cho huynh ấy?"
Con tiểu yêu hỏi với giọng ngọt ngào, ngây thơ.
"Đi ngay đây." Lục Thiên Kiều gượng gạo vỗ vỗ đầu con tiểu yêu.
***
Hộp đựng thức ăn bị Tư Lan lấy đi, Tân Mi ôm bụng đói ngây người ngồi cạnh cửa sổ, ngồi thế nào lại ngủ mất từ lúc nào không biết, trong giấc mơ nàng thấy mình đang ăn một nồi thịt kho tàu và gặm cái chân giò lợn lớn, lập tức nước miếng chảy ra ướt cả tay áo.
Lúc trời tối, Tư Lan thấy bộ dạng cố gắng chịu đựng đói khát của nàng, rốt cục cũng không nhịn được nữa, mở miệng: "Ngươi chịu nói thật thì sẽ không bị bỏ đói nữa."
Tân Mi kiên quyết xoay đầu đi hừ một tiếng.
"Người đối đầu với tướng quân chưa ai có kết cục tốt cả."
"Hắn là yêu quái chứ tướng quân gì?" Tân Mi phản đối lại giọng hết sức khinh thường.
Tư Lan nổi giận: "Ai nói với ngươi ngài ấy là yêu quái?! Ngài ấy đường đường là Phiêu kỵ tương quân của Quỳnh quốc! Mười lăm tuổi đã lập hàng loạt chiến công!"
"... Phiêu kỹ(*) tướng quân?" Nàng ngạc nhiên hỏi.
* Kỵ: 骑 (nằm trong Phiêu kỵ 骠骑 là danh hiệu của tướng quân thời xưa)
Kỹ: 妓 (kỹ nữ)
"Phiêu - Kỵ - Tướng - Quân!" Tư Lan muốn điên lên.
"Là tướng quân sao không đi đánh giặc mà lại trông coi hoàng lăng?"
Tư Lan hơi chán nản nói: "Hoàng đế có mắt không tròng, nghe lời sàm tấu, đày tướng quân đến trông giữ hoàng lăng..."
Tân Mi giật mình bừng tỉnh: "Chắc là tướng quân bại trận, cho nên hoàng đế mới giận dữ đày hắn tới hoàng lăng chứ gì!"
Tư Lan tức giận đóng sầm cửa sổ lại.
Mãi đến khuya, trong căn phòng rốt cuộc cũng không còn một tiếng động nào nữa, y hơi lo lắng, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương người trần mắt thịt, cả ngày chỉ được ăn hai miếng bánh ngọt, ngoài ra không được ăn gì nữa, chỉ sợ đói quá lại gây ra chuyện gì đó bất ổn. Y nhìn hộp đựng thức ăn trong tay, do dự suy nghĩ có nên lén lút đưa cho nàng một miếng cho đỡ đói hay không.
Bên trong phòng đột nhiên có tiếng động hỗn độn, Tư Lan vội vàng kéo cửa sổ ra, ai ngờ một luồng gió lớn từ trong cửa sổ đánh ập vào mặt, y không hề phòng bị nên lãnh trọn, bay thẳng ra ngoài hôn mê bất tỉnh.
Tân Mi ngồi trên lưng Thu Nguyệt, sờ sờ đầu nó, khen ngợi: "Giỏi lắm!"
May mắn Thu Nguyệt có đòn sát thủ này, trước đó nàng không dùng nó, chính là chờ thời khắc lơ là cảnh giác này của y.
"Thu Nguyệt, nhanh chóng và nhẹ nhàng bay đi."
Nàng ôm chặt cổ Thu Nguyệt ra lệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook