Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 79 Hứa Bác giúp đỡ
“Hành vi lén học, truyền bá khi chưa mua bản quyền đều là trái pháp luật.”
“Một khi bị điều tra ra là sẽ bị Sở Võ đạo và Sở Văn hóa phối hợp xử phạt ít nhất mười lần.” Hứa Bác lắc đầu: “Nếu tình tiết nghiêm trọng, có khi còn sẽ đi tù.”
Đi tù? Lý Nguyên nín thở.
“Thầy ơi, làm vậy có ảnh hưởng đến sự tiến hóa võ đạo của cả nền văn minh nhân loại hay không?” Lý Nguyên hơi do dự: “Người nghèo phải làm sao đây?”
Không có tiền là không có tư cách học tập bí tịch kỹ nghệ cấp cao hay sao?
“Suy nghĩ của em không sai, nó có một chút không công bằng với người nghèo.” Hứa Bác nói: “Bảo vệ bản quyền là một thanh kiếm hai lưỡi.”
“Bảo vệ quá mức sẽ bóp chết sáng tạo.”
“Nhưng nếu không bảo vệ thì cũng sẽ bóp chết sáng tạo.” Hứa Bác nói: “Vậy nên, trải qua nhiều lần thực nghiệm trong xã hội mới hình thành cục diện ngày hôm nay.”
“Công khai hết tu hành pháp cơ bản và cấp cao, miễn phí đa số bí tịch cấp một.”
“Bao nhiêu đó cũng đủ để người bình thường thử đi con đường võ đạo rồi.” Hứa Bác nói.
“Đa số người thường đều rất khó đạt đến kỹ nghệ cấp ba.”
“Còn nếu là thiên tài võ đạo…” Hứa Bác nói: “Có thiên phú kỹ nghệ hơn người hoặc là thiên phú thân thể hơn người, thì quốc gia, thậm chí là liên minh thất tinh sẽ dùng đủ loại con đường khai quật nhân tài đưa tặng tài nguyên tu luyện.”
“Cố gắng khai quật tất cả thiên tài võ đạo là sứ mệnh của mọi thế lực văn minh nhân loại.”
“Ví dụ như em, võ điện ký hợp đồng trước thời gian với em là một con đường khai quật nhân tài.” Hứa Bác cười nói: “Ví dụ như học sinh đại học võ đạo có quyền học tập miễn phí đa số bí tịch cấp hai, thậm chí là bí tịch cấp ba trên mạng tri thức võ học.”
“Quốc gia sẽ chi trả phí bản quyền cho tác giả bí tịch thay học sinh đại học võ đạo.”
Lý Nguyên hiểu ra vấn đề rồi.
Hóa ra là quốc gia, nói đúng hơn là văn minh nhân loại đã suy xét đến điểm này rồi.
“Có phí bản quyền…”
“Nghĩa là có lợi ích, chỉ có lợi ích mới có thể khiến đám võ giả cường đại có nhiều động lực hơn trong việc sáng tạo tu hành pháp và bí tịch kỹ nghệ mới.” Hứa Bác nói: “Phí bản quyền cũng là một loại cổ vũ đám võ giả cung cấp bí tịch mà mình sáng tạo, chứ không phải giấu riêng cho mình.”
“Giao lưu với nhau sẽ làm cho mỗi một vị võ giả có thể học tập kết tinh trí tuệ của các vị võ giả khác, dẫn đến tốc độ trưởng thành nhanh hơn.”
Hứa Bác nhìn về phía Lý Nguyên, nói: “Nếu trong tương lai em có thể sáng tạo ra bí tịch kỹ nghệ mạnh mẽ thì em có thể gửi cho Sở Văn Hóa để thu phí bản quyền.”
“Chỉ cần ngồi ở trong nhà thôi cũng có thể lấy được tiền.
Lý Nguyên cười cười, rồi chợt nghĩ đến trong lịch sử có rất nhiều tuyệt kỹ tuyệt học, mỗi đời chỉ truyền cho hai ba người, một khi xảy ra ngoài ý muốn là sẽ bị thất truyền.
Văn minh nhân loại phát triển liên tục, tất cả đều là vì có tri thức truyền qua từng đời.
Võ đạo cũng là như thế.
“Cảnh giới võ học hiện nay của em đủ để học hai bộ bí tịch cấp hai.” Hứa Bác dặn dò: “Chờ thương pháp, thân pháp của em đều đột phá cấp bốn rồi hãy học nhiều hơn nữa.”
“Vâng.” Lý Nguyên gật đầu.
Cảnh giới võ đạo chưa cao, một bộ cũng học chưa xong mà đòi đi học đủ thứ trên đời thì đúng là trò cười.
“Đương nhiên rồi…”
“Em không cần thuê danh sư dạy dỗ một tháng một lần theo kế hoạch.” Hứa Bác nói: “Tôi dạy cho em là đủ rồi.”
“Em đi mua bản quyền bí tịch rồi tôi lại dạy em, vậy là sẽ không trái với luật bản quyền.”
“Không thuê nguyên võ giả dạy dỗ ạ?” Lý Nguyên hơi do dự.
Thầy Hứa Bác dạy dỗ mình là điều mình muốn còn không có. Nhưng thầy Hứa Bác mới có cấp 19, có thể so được với nguyên võ giả cấp hai hay không?
“Sao hả? Coi thường thầy hả?” Hứa Bác nhận ra suy nghĩ của Lý Nguyên, cười nói: “Em yên tâm, cảnh giới võ học của tôi không kém với đa số nguyên võ giả, nếu trước đây… mà thôi bỏ đi, không cần nói mấy chuyện xưa cũ làm gì.”
Hứa Bác chợt thở dài, nụ cười vụt tắt, dường như có chút chán nản.
“Thầy ơi, em sai rồi.” Lý Nguyên cúi đầu nhận sai.
“Không trách em, không liên quan đến em.” Hứa Bác lắc đầu, tiếp tục nói: “Sau này, mỗi tối thứ Tư, ở ngay văn phòng của tôi, tôi sẽ dạy em thương pháp và thân pháp.”
“Không tính phí.”
“Cảm ơn thầy.” Lý Nguyên biết ơn trong lòng.
Mỗi tuần một buổi?
“Có điều, mỗi tuần hai lần huấn luyện thực chiến, em phải tự đi tìm võ giả thích hợp.” Hứa Bác nói: “Tôi không có nhiều thời gian rảnh cho em.”
“Vâng.” Lý Nguyên gật đầu.
Thầy Hứa Bác có thể tranh thủ thời gian dạy mình thương pháp và thân pháp là tốt lắm rồi.
Mình không thể mong chờ nhiều hơn nữa.
Phải biết rằng, nếu mình đi mời nguyên võ giả cấp hai dạy dỗ thì mỗi lần phải tốn 100.000 điểm tu hành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook