Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 66 Là ông ta cho quá nhiều!(2)

“Chủ yếu là phải xem người.” Vạn điện chủ cười nói: “Nếu muốn trở thành nguyên võ giả cấp hai thì tinh thần lực rất quan trọng. Còn nếu chỉ cần trở thành võ giả cấp một… thì tinh thần lực mạnh hay yếu đều như nhau cả thôi.”
“Rốt cuộc thì dù tinh thần lực có mạnh, bị người một đao chém đầu cũng sẽ phải chết thôi.”
Lý Nguyên gật đầu, thầm nghĩ: “Nguyên võ giả? Vạn điện chủ là nguyên võ giả? Quả nhiên là mạnh hơn cả thầy Hứa Bác!”
Võ giả cấp một?
Nguyên võ giả cấp hai?
Các cấp bậc trong võ giả không phải là bí mật. Đám học sinh lớp 12 như Lý Nguyên rất quan tâm đến cấp bậc võ giả, nên đều có phần hiểu biết về cấp bậc võ giả.
Cấp bậc võ giả được chia theo tố chất thân thể:
Cấp 1 – cấp 9.9 là người bình thường.
Cấp 10 – cấp 19.9 là võ giả nhập giai, còn gọi là võ giả cấp một.
Cấp 20 – cấp 29.9 là võ giả cấp hai.
Nguyên võ giả là một cách gọi kính trọng đối với võ giả cấp hai trở lên.
Đa số võ giả cấp một có tố chất thân thể từ cấp 10 đến cấp 19 phải dùng vũ khí phụ trợ mới có thể đánh lại sinh vật Tinh Giới.
Đám nguyên võ giả có tố chất thân thể thấp nhất là cấp 20, có thể vận dụng nguyên lực thần kỳ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, vũ khí nóng bình thường cơ bản là không có tác dụng gì với bọn họ.
Bọn họ sử dụng vũ khí lạnh phối hợp với nguyên lực để đánh nhau với sinh vật Tinh Giới cấp bậc cao… Có điều, số lượng nguyên võ giả rất ít.
Ít nhất thì trong mười mấy năm cuộc đời của mình, Lý Nguyên chỉ thấy nguyên võ giả trong các loại hình ảnh, chứ chưa từng thấy trong đời sống hiện thực.
Vạn điện chủ là người đầu tiên.
“Kỹ nghệ võ đạo và tố chất thân thể của cậu tăng nhanh trong thời gian gần đây, chắc là vì có liên quan trực tiếp đến tinh thần lực.” Vạn điện chủ mỉm cười nói: “Khó có thể kiểm tra được tinh thần lực, và cực kì ít người có thiên phú trời cho về tinh thần lực… Ví dụ như trong hai mươi triệu dân cư thành phố Giang, mỗi năm chưa có nổi một người.”
“Vậy nên, khi thi đại học, thậm chí là đặc chiêu này nọ, đều sẽ không xếp tinh thần lực vào phạm vi kiểm tra.”
“Huống chi, trong tình huống bình thường, cho dù không đi kiểm tra thì khi lên đại học, người có thiên phú trời cho về tinh thần lực sẽ từ từ biểu hiện ra ngoài, đến khi ấy lại tập trung bồi dưỡng cũng không muộn.”
Lý Nguyên bừng tỉnh, nghĩ nghĩ rồi hiểu ra.
Kiểm tra tinh thần lực? Chỉ có võ giả cấp ba mới kiểm tra được. Chỉ là nguyên võ giả cấp hai đã là hiếm thấy lắm rồi, nói gì đến võ giả cấp ba.
Bọn họ đã mạnh đến mức vượt qua sự hiểu biết của người thường, người ta đâu có rảnh đi kiểm tra tinh thần lực cho người khác.
Bởi vì đầu tư và lợi nhuận chênh lệch rất lớn.
“Và Lý Nguyên cậu…” Vạn điện chủ cười nói: “Chính là loại người có thiên phú trời cho về tinh thần lực, trong cả triệu người mới có một người.”
Lý Nguyên nghẹn lời.
Thiên phú trời cho về tinh thần lực? Chắc không phải là mình.
“Có điều, mình tu luyện Quan Đại Nhật Tinh Không, hạn mức cao nhất chỉ có thể mạnh hơn đám người thiên phú trời cho.” Lý Nguyên tự nhủ.
Từ thái độ của Vạn điện chủ, Lý Nguyên đã nhận ra rằng Quan Đại Nhật Tinh Không cực kì trân quý. Đây là pháp môn có thể tăng lên tinh thần lực, thuộc loại pháp môn khó có thể tưởng tượng nổi!
Chỉ là hiện giờ Lý Nguyên không định nói ra.
Bởi vì từ kinh nghiệm của mình, cậu biết rằng chỉ có pháp môn thôi là không có tác dụng gì cả.
“Lần nào mình tu luyện cũng phải dùng ý thức tụ lại bệ ngọc trong Tâm Linh Thần Cung.” Lý Nguyên suy nghĩ: “Nếu giao pháp môn ra thì rất có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho mình.”
“Mình phải giải thích thế nào về nguồn gốc của pháp môn? Nói là mình thức tỉnh hả?”
Ai tin?
Lỡ như mình bị nhân vật lớn bắt đi làm thực nghiệm thì sao? Cũng có thể lắm chứ!
Chỉ trong hai giây, Lý Nguyên đã nghĩ kỹ rồi. Trước khi hiểu rõ hoàn toàn bí mật trong Quan Đại Nhật Tinh Không, và trước khi có đủ thực lực tự bảo vệ mình, cậu tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật về Tâm Linh Thần Cung.
“Sau này, mình phải cẩn thận hơn nữa, không thể để người khác phát hiện khi tu luyện Quan Đại Nhật Tinh Không.” Lý Nguyên thầm quyết tâm.
“Lý Nguyên.”
“Cậu nghĩ sao?” Vạn điện chủ mỉm cười nói: “Hợp đồng cấp B là hợp đồng cao nhất mà tôi có thể quyết định được. Tiền mặt chín triệu Lam Tinh tệ, tài nguyên bảo vật trị giá chín triệu Lam Tinh tệ, cộng thêm tổng mười tám triệu Lam Tinh tệ cho các khoản danh sư, bí tịch thương pháp, bí tịch nguyên lực.”
“Ba mươi sáu triệu Lam Tinh tệ chia ra sáu lần cho sáu năm.”
“Nếu cậu còn cảm thấy chưa đủ thì bản thân tôi có thể tài trợ thêm cho cậu một triệu Lam Tinh tệ tiền mặt.” Vạn điện chủ mỉm cười nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nín thở, cảm thấy mình nghe lầm rồi.
Cậu biết là hợp đồng cấp B tốt, chỉ là không ngờ tốt đến mức độ này.
Tạm thời bỏ qua mười tám triệu Lam Tinh tệ cho các khoản danh sư dạy dỗ, bí tịch này kia, bởi vì nó không phải là vật thật. Bây giờ cậu chỉ tính tiền mặt và bảo vật thôi, tổng giá trị đã là mười tám triệu Lam Tinh tệ rồi.
Đây là con số gấp ba lần hợp đồng cấp D!
Cho dù chia ra sáu năm, thì đối với một thiếu niên lớp 12 như Lý Nguyên mà nói, đây cũng là một con số khổng lồ.
Huống chi, Vạn điện chủ còn tự nguyện cung cấp tài trợ cá nhân là một triệu Lam Tinh tệ tiền mặt nữa…
Đây là điều khiến cho Lý Nguyên không thể tin nổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương