Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 161 Trong chớp mắt thiếu niên làm muôn đời thanh lưu (2)

Chương 161: Trong chớp mắt thiếu niên làm muôn đời thanh lưu (2)

 

Sau đó, hai người cùng nhau sải bước đi về phía đoàn tàu.

Không cần nhiều lời hơn, hai người đều hiểu ý nghĩ và chí hướng trong lòng nhau.

Thiếu niên chấn y, chẳng phải nhưng làm thiên cổ phong cờ xem; chỉ trong nháy mắt, thiếu niên cũng làm muôn đời thanh lưu tưởng.

 

Thiếu niên, luôn mang trong lòng hy vọng thẳng tiến không lùi bước.

Đây, mới là thiếu niên.

 

...

 

Sau khi xuyên qua cửa vào Tinh Giới, nhóm Lý Nguyên và Lâm Lam Nguyệt đến ga tàu hoả ngầm của Giang Bắc võ đại.

Xuống xe, lên tầng.

Sau khi thống nhất trả lại trang bị binh khí và thay quần áo một lần nữa, tất cả học sinh sôi nổi đi ra khỏi toà nhà, ngồi trên xe ngắm cảnh, đi về phía căn tin.

Bây giờ còn chưa đến sáu giờ, mặt trời đã ngả về phía tây, gió nhẹ phất qua, làm người ta rất là thích ý.

“Cảm giác trở về thật tốt.” Ngô Đông Đông duỗi eo, rất cảm khái nói.

Lý Nguyên không khỏi cười.

Quả thật, trải qua chém giết sinh tử trong Nguyệt Ma Tinh Giới, giờ đây trở về, mới càng có thể cảm nhận được hoà bình đáng quý thế nào.

“Thế nào? Lý Nguyên.” Lâm Lam Nguyệt bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Đồng ý gia nhập quân đội sao?”

“Không đồng ý.” Lý Nguyên nói: “Nhưng quân đội hứa hẹn tài trợ cho tôi một triệu lam tinh tệ, nhưng lại chưa đưa ra yêu cầu nào.”

Chỉ trả giá, không cần báo đáp?

Nói thật, lúc quan quân họ Kỷ mở miệng, trong lòng Lý Nguyên vẫn có hơi hoài nghi, nhưng toàn bộ quá trình thật sự không có vấn đề.

Cũng không để cậu ký tên, càng không bảo cậu lập tức ký tên trên internet giả thuyết.

“Làm sao cậu biết quân đội sẽ tìm tôi?” Lý Nguyên thấp giọng hỏi hỏi.

“Đối tượng tài trợ của quân đội.”

“Bình thường có ba tiêu chuẩn.” Lâm Lam Nguyệt nhàn nhạt nói: “Thứ nhất, tiềm lực phải đủ lớn, có hy vọng trở thành võ giả phi thiên.”

“Thứ hai, gia cảnh không giàu có.”

“Thứ ba, họ thiên vị tài trợ cho học sinh có tinh thần trọng nghĩa, có tinh thần yêu nước.”

“Mà cậu, vô cùng phù hợp.” Lâm Lam Nguyệt mỉm cười nói: “Khảo hạch thực chiến lại còn đứng thứ nhất, điều quân đội bội phục nhất chính là chiến lực thực tế, chứ không phải là điểm khảo thí, cho nên tôi đoán cậu nhất định sẽ được lựa chọn.”

“Lợi hại.” Lý Nguyên nói từ tận đáy lòng.

Lý Nguyên ý thức được, dường như Lâm Lam Nguyệt hiểu rõ tất cả vận chuyển của Nguyệt Ma Tinh Giới như lòng bàn tay, đến cả chuyện quân đội cũng rõ ràng như vậy.

Bối cảnh to lớn, chỉ sợ vượt qua tưởng tượng của cậu.

“Mục đích của quân đội là gì?” Lý Nguyên vẫn hơi khó hiểu: “Cũng không đề cập tới yêu cầu nào.”

“Nếu trong tương lai, có một ngày cậu trở thành võ giả phi thiên, quân đội có hành động gì đó cần võ giả phi thiên trợ giúp, thì sẽ mời cậu tới.” Lâm Lam Nguyệt cười cười: “Cậu có đến không?”

Lý Nguyên sửng sốt.

“Võ giả phi thiên, ở ý nghĩa nào đó, sức mạnh to lớn của cá nhân bọn họ đã áp đảo phía trên thế tục, không phải pháp luật đơn thuần có thể ước thúc, phần lớn phải dựa vào tình cảm để ràng buộc.” Lâm Lam Nguyệt tiếp tục nói.

Lý Nguyên gật đầu, đã hiểu rõ ý của Lâm Lam Nguyệt.

Nếu quân đội gặp phải nguy cơ to lớn, cần một số võ giả phi thiên xuất chiến, vậy phải làm sao?

Cũng không phải nói hạ xuống một mệnh lệnh, võ giả phi thiên đều sẽ nghiêm khắc chấp hành.

Thực lực của võ giả phi thiên, đủ để họ có tư cách nói ‘không’.

Thao tác của quân đội làm Lý Nguyên nghĩ tới khen thưởng của đại học võ đạo Giang Bắc, bản chất đều là ‘kết thiện duyên’.

Chỉ là.

Đại học võ đạo Giang Bắc là mạng lưới rộng rãi, mà quân đội chỉ lựa chọn từ trong những học sinh đứng đầu.

“Đi thôi.”

“Đi ăn cơm trước.” Lâm Lam Nguyệt mỉm cười nói: “Ban ngày cậu tiêu hao nhiều như vậy, buổi tối phải ăn nhiều một chút.”

“Cơm khô! Cơm khô!” Ngô Đông Đông bên cạnh hưng phấn lên: “Hôm nay tôi muốn ăn sáu phần.”

Mấy người đều bật cười.

Lý Nguyên đã sớm phát hiện, tuy Ngô Đông Đông xuất thân cao quý nhưng lại không kén ăn.

Như Thao Thiết chuyển thế vậy, món gì cũng không từ chối.

 

...

 

Màn đêm buông xuống, sau khi ăn cơm xong, Lý Nguyên và Cổ Cường Hãn trở về ký túc xá.

Lạch cạch ~

Lý Nguyên lập tức lấy ra đại thương từ trong quầy binh khí.

“Hả? Lý Nguyên, cậu không mệt à? Hôm nay còn muốn tu luyện?” Cổ Cường Hãn nhìn Lý Nguyên giống như nhìn quái vật vậy.

“Luyện thêm một chút nữa.” Lý Nguyên cười nói.

Mệt sao? Đương nhiên là mệt rồi.

Có thể không luyện sao? Không thể.

“Thôi được rồi.” Cổ Cường Hãn lắc đầu nói: “Cậu tiếp tục luyện đi, tôi đi ngủ đây.”

Cạch ~ Cổ Cường Hãn đóng cửa phòng mình lại.

Lý Nguyên cười nhạt, ánh mắt một lần nữa dừng trên trường thương, thu liễm nụ cười, yên lặng luyện thương.

Bá! Bá!

Thương ảnh lập loè tựa như tinh thần cuồn cuộn không thể ngăn cản, thân như rồng bay như gió thay đổi khó lường.

Tinh Thần thương pháp, Long Hành Thân Pháp, phối hợp tu luyện với nhau.

Đối với Lý Nguyên mà nói, tuy cơ thể mỏi mệt nhưng hôm nay thân pháp vừa đột phá cấp bốn, cần phải củng cố tu luyện.

Có thể nói tăng lên một chút cũng là chuyện tốt.

Chất biến, bắt nguồn từ lượng biến.

“Tu luyện cấp bốn, là hợp nhất nền tảng trong thể xác và tinh thần, đi một bước khám phá tiềm lực lớn hơn nữa của thân thể.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Tốc độ tiến bộ rõ ràng chậm hơn cấp ba nhiều.”

Lần tu luyện này kéo dài đến hơn 9 giờ, mồ hôi chảy xuống mặt đất, thân thể của Lý Nguyên đã mệt mỏi rã rời.

Lúc này mới thật sự dừng lại.

“[Cảnh giới thân pháp của cậu, từ cấp bốn 1% tăng lên đến cấp bốn 2%]” Khoé mắt của Lý Nguyên đảo qua nhắc nhở nửa giờ trước.

“Chờ qua mười hai giờ đêm.”

“Kỳ làm lạnh của thăng cấp thi đấu bảy ngày kết thúc là có thể lại thử nghiệm ‘thi đấu thăng cấp Sao Băng’.” Trong lòng Lý Nguyên rất chờ mong: “Lần trước lúc cạnh tranh top 1000 toàn cầu, kỹ thuật của mình cũng chỉ đạt cấp ba viên mãn.”

Hiện giờ thì sao?

Bất kể thương pháp hay là thân pháp đều đã hoàn toàn bước vào cấp bốn, thực lực vượt xa lần trước một khoảng lớn.

“Đến lúc đó, còn có năm trăm nghìn lam tinh tệ.”

 

...

 

Hơn mườiq giờ, tắm rửa thay áo ngủ, Lý Nguyên chỉ cảm thấy cả người thoải mái vô cùng.

Khoanh chân ngồi trên chiếc giường mềm mại.

Hệ thống cách âm trong phòng rất tốt.

“Có lẽ Cổ Cường Hãn ngủ rồi.”

“Hiện tại nhìn xem ‘nguyên lực nhập thể’ là thứ gì nào.” Lý Nguyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ý thức đã tiến vào thế giới tâm linh.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương