Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 120 Lý Trường Châu không rõ sống chết

"Ở ngoài vùng phủ sóng á?" Lý Nguyên thần giật mình.
Nếu tạm thời không bắt máy thì là chuyện bình thường, có lẽ chú ấy đang bận.
Nhưng nếu ở ngoài vùng phủ sóng thì chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, nơi chú đang ở, tín hiệu bị nhiễu.
Thứ hai, chú đang ở trong Tinh Giới.
Theo những gì Lý Nguyên biết, bên trong Tinh Giới rất đặc biệt, hình như không  cùng một không gian với thế giới Lam Tinh bình thường, rất nhiều vũ khí khoa học kỹ thuật đều sẽ bị mất hiệu lực, việc liên lạc cũng vô cùng bất tiện.
“Chẳng lẽ chú ấy đã tiến vào phạm vi Tinh giới sao?” Lòng Lý Nguyên hơi trầm xuống.
Theo tin tức trước đó về cuộc chiến ở La Bố Hải, quân đội và các võ giả đã tiến sâu vào Tinh Giới để tiến hành phản công.
Mà khi cậu liên lạc với chú thì chú cứ luôn nói đang ở “Căn cứ số 7” khu hậu phương.
Trong phút chốc, trong đầu Lý Nguyên lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
"Thiến Thiến, đừng lo lắng quá, chú sẽ không sao đâu." Lý Nguyên vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Lý Nguyên không muốn em gái mình sợ hãi.
"Chắc là tín hiệu bị ảnh hưởng nên nằm ngoài vùng phủ sóng thôi."
"Chú vẫn luôn ở hậu phương, cho dù chiến tranh có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chú cũng có thể nhanh chóng rút lui." Lý Nguyên an ủi: "Chắc thím đang lên lớp nên không thể nghe điện thoại, em đừng lo lắng quá. "
Trường trung học cơ sở mà Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa theo học khác trường mà Trần Huệ dạy.
"Thật sao? Anh!" Lý Thiến Thiến có vẻ đã yên tâm trở lại, nhưng vẫn tràn đầy lo lắng: "Bố em thật sự ở hậu phương sao?"
"Đương nhiên là thật rồi." Lý Nguyên nở nụ cười: "Được rồi, em cứ học tiếp  đi, có tin tức gì, anh sẽ nói cho em biết."
Cúp điện thoại xong, nụ cười trên mặt Lý Nguyên biến mất, cậu nói: "Tiểu Ngọc, lập tức tìm kiếm tình hình chiến tranh gần đây ở La Bố Hải, kiểm tra xem cảnh báo chiến tranh cấp hai có được kích hoạt hay không."
Cảnh báo chiến tranh cấp độ ba đã phải điều động quân đội võ giả trên quy mô lớn để tiếp viện.
Cấp độ hai thì sao? Điều này có nghĩa là toàn bộ phòng tuyến Tinh Giới có nguy cơ bị hoàn toàn chọc thủng.
Các tỉnh chắc chắn sẽ tiến hành chi viện trên quy mô lớn.
"Vâng, chủ nhân." Trợ lý AI đáp lại.
Chỉ vài giây sau.
Ong~ Màn sáng màn hình được hình thành.
Những gì hiển thị phía trên là một đoạn video tin tức, là kênh quân sự và phát ngôn viên quân sự của nước Hạ.
Thời gian phát hành tin tức là ba mươi phút trước.
Phát ngôn viên mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm nghị, có chút buồn bã đưa tin.
"Đồng bào của nước Hạ, La Bố Hải, Tinh Giới cấp hai tỉnh Bắc Cương, hiện đang phải đối mặt với một sự khiêu chiến mạnh mẽ . Kể từ khi cuộc chiến bắt đầu vào tháng 9 năm ngoái cho đến nay, đã có hơn 11.000 người ... Người dân cả nước đoàn kết một lòng, sức mạnh như thành đồng, chúng ra đã đoàn kết chống chọi với thảm họa này. Tôi tuyên bố... nước Hạ đã chính thức phát động cảnh báo chiến tranh cấp độ hai." Phát ngôn viên nghiêm túc nói.
"Tôi tin tưởng, trận chiến này, nước Hạ sẽ thắng, nhân loại sẽ thắng."
Ngay sau đó, trong màn hình sáng hiện ra từng mục tin tức về cuộc tập hợp quy mô lớn của quân đội từ khắp nơi trên cả nước.
"Thông tin dã chiến quân đội liên hợp!"
"Quân đoàn cơ khí."
"Không quân."
Giữa vùng đất hoang vu bao la, những chiếc xe tăng đa năng không ngừng lao nhanh về phía trước…
Trên đường băng sân bay, các máy bay chiến đấu lần lượt cất cánh...
Ở cả hai phía của tuyến đường sắt cao tốc, có những đội quân người máy sẵn sàng xuất kích...
…Trên khắp cả nước, đội ngũ võ giả sẵn sàng chiến đấu đang đóng quân ở hai võ điện lớn cũng bắt đầu vội vã lên đường.
Bát phương chi viện.

Tất cả những thứ này.
Tất cả đều thể hiện, cuộc chiến ở Tinh Giới La Bố Hải cấp bách và nguy hiểm như thế nào.
Nhìn tin tức trên màn sáng, Lý Nguyên không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ nổi lên.
Trong chốc lát.
Lý Nguyên nghĩ đến thảm họa Tinh Giới mà chính cậu đã trải qua hơn mười năm trước.
Cậu còn sống.
Nhưng bố mẹ cậu đã ra đi mãi mãi.
Bây giờ, cảnh tượng đó liệu có xảy ra lần nữa không? Chú, dù chú có ở nơi gọi là hậu phương, cũng là hậu phương lớn của tiền tuyến.
Thì chú chắc chắn sẽ an toàn sao?
Nghĩ tới đây, Lý Nguyên theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng vẫn rực rỡ và hoa anh đào vẫn thơm ngát.
Qua cửa sổ, có thể thấy một bên của tòa nhà võ đạo, rất nhiều học sinh vẫn đang từng bước luyện tập Võ đạo, thậm chí có nhiều học sinh đang cười đùa vui vẻ.
Cảnh báo chiến tranh cấp 2 mới được phát động cách đây không lâu.
Ngoại trừ quân đội và hai đại võ điện ra, e rằng đại đa số người bình thường vẫn không biết.
Hơn nữa, tỉnh Bắc Cương còn cách xa tỉnh Giang Bắc.
Cảnh báo chiến tranh cấp độ hai chủ yếu là điều động quân đội và võ giả, cùng lắm là chiêu mộ quân nhân đã về hưu, sẽ không có cuộc tổng động viên toàn dân, sẽ không có ảnh hưởng lớn đến thành phố Giang.
"Tiểu Ngọc, giúp tôi liên lạc với chú." Lý Nguyên nói nhỏ.
"Tích- mục tiêu ở ngoài vùng phủ sóng, không thể liên lạc được." Tiểu Ngọc trả lời.
"Gọi cho thím đi." Lý Nguyên lại nói.
"Bíp - bíp -" Mỗi giây trôi qua đều tựa như một khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Đã kết nối.
Nhưng Trần Huệ không có mở màn sáng lên, chỉ hiển thị giao tiếp bằng giọng nói.
"Thím ơi?" Lý Nguyên nói thẳng: "La Bố Hải..."
"Tiểu Nguyên, thím biết rồi, đừng lo lắng." Giọng nói của Trần Huệ khá bình tĩnh: "Vừa nhận được tin tức xong, thím đã gọi ngay cho đồng nghiệp ở trụ sở công ty của chú cháu và hỏi thăm rồi."
“Căn cứ số 7 nơi chú cháu ở vẫn chưa bị tấn công. Bọn họ đã bắt đầu rút lui, nhưng tín hiệu có lẽ đã bị ảnh hưởng.”
Trần Huệ nói: "Thím đoán tối nay hoặc sáng mai anh ấy sẽ gọi cho chúng ta thôi."
"Thật vậy sao?" Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Điều cậu lo lắng nhất là nơi ở của chú sẽ bị tấn công và mất liên lạc.
"Ừ, cháu không cần lo lắng quá đâu." Giọng nói của Trần Huệ khá thoải mái:
"Được rồi, thím phải đi họp nữa, thím cúp máy đây."
"Dạ."
Cúp điện thoại.
...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương