Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 110 Cấp 8.8! Cấp ba 99%!
Trong đại hội khen thưởng toàn trường, Lý Nguyên đạt được danh hiệu anh hùng thiếu niên, khiến cậu nổi tiếng khắp trường, danh tiếng át cả Lâm Lam Nguyệt, rất nhiều đàn em đều coi cậu là thần tượng.
Nhờ có đủ loại phương tiện truyền thông đưa tin, cậu cũng nổi tiếng trên mạng ở một mức độ nào đó.
Đương nhiên, tất cả chỉ giới hạn trong phạm vi thành phố Giang.
Hơn 10h sáng, ngày 08 tháng 01.
Trong phòng học lớp văn hóa lớp 12A2, đang giờ nghỉ ngơi giữa các môn…
“Anh Nguyên, lần này anh nổi tiếng thật rồi.” Chu Khải tràn đầy hứng thú lướt mạng, kích động hô lên: “Anh xem, tài khoản mạng xã hội của anh bị tìm ra kìa, lượng fans tăng một hơi hơn một nghìn luôn!”
Nghe vậy, khá nhiều bạn học đều tò mò nhìn về phía màn sáng của Chu Khải.
“Đa số chỉ là xem náo nhiệt thôi, chủ yếu là các bạn học trong trường, thời buổi này nhiều tin tức lắm, đợi vài ngày là hết thôi.” Lý Nguyên ngồi bên cạnh, lắc đầy bật cười: “Cậu cho là thật hả?”
“Bây giờ tôi đi ra khỏi cổng trường, chắc là ông chủ tiệm mì ngay cổng trường cũng không quen biết tôi.” Lý Nguyên cười nói.
“Cũng đúng.” Chu Khải cười ngại ngùng, tắt quầng sáng đồng hồ thông minh.
“Anh Nguyên, anh xem tin tức bên La Bố Hải chưa?” Nghiêm Châu ngồi ở dãy ghế sau hỏi: “Em nhớ anh từng nói chú anh qua bên đó làm việc?”
“Xem rồi.” Ý cười trên mặt Lý Nguyên giảm hẳn: “Trận chiến lần này cực kì kịch liệt, hình như đến tận bây giờ vẫn chưa ổn định lại được.”
Mười ngày trước, cũng là hai ngày sau trận tấn công của sinh vật Tinh Giới tại thành phố Giang, Tinh Giới cấp hai La Bố Hải nổ ra một trận chiến kịch liệt chưa từng có.
Cho đến ngày hôm nay, nó vẫn còn là tin tức hàng đầu của nước Hạ, thậm chí là toàn bộ Lam Tinh.
Lý Nguyên vẫn luôn để ý tin tức La Bố Hải, gần như ngày nào cũng gửi tin nhắn cho chú Lý Trường Châu.
Lý Trường Châu thỉnh thoảng sẽ trả lời một tin nhắn để cậu yên tâm.
“Hôm qua tôi đọc báo, bắt đầu từ tháng Chín cho đến bây giờ, tổng số người hi sinh trong trận đại chiến đã gần mười nghìn người.” Lê Thiên Hựu lắc đầu thở dài: “Thương vong thảm thiết lắm!”
Trong chớp mắt, bầu không khí trong phòng học trở nên áp lực.
Đây là thời đại internet phát triển, học sinh lớp 12 sắp thi đại học cũng sẽ để ý đến các tin tức quan trọng trong nước, cũng biết cân nhắc đến sự lựa chọn của bản thân trong tương lai.
Huống chi, đa số học sinh lớp 12 trong thời đại ngày nay đều biết rõ rằng vận mệnh của bản thân có liên quan mật thiết đến vận mệnh cả quốc gia, thậm chí là vận mệnh của văn minh nhân loại.
“Đừng lo lắng.” Lý Nguyên chợt cười nói: “Trước đây có rất nhiều đại chiến, lần nào chúng ta cũng có thể chống lại được, lần này cũng thế mà thôi.”
“Về chỗ hết đi.”
Tiếng chuông vào học vang lên, cả đám học sinh sôi nổi về chỗ ngồi, không thảo luận nữa.
“La Bố Hải.” Lý Nguyên ngồi ở chỗ ngồi của mình, vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Tỉnh Bắc Cương cách tỉnh Giang Bắc khoảng 20.000km.
Thành phố Giang yên bình ấm áp, còn tiền tuyến La Bố Hải thì chiến tranh liên miên.
…
Cuộc sống của Lý Nguyên yên ả trở lại, trước sau như một, mỗi ngày cậu đều đi qua đi lại ba chỗ: trường, nhà và phân điện Quan Sơn của võ điện Tinh Hỏa.
Ngoài buổi sáng học môn văn hóa ra, tất cả thời gian còn lại trong ngày, cậu đều dùng để tu luyện tu hành pháp cơ bản và thương pháp.
Đồng thời, cậu còn dựa theo trạng thái thân thể, liên tục mua sắm và uống khí huyết dược dịch cơ sở và Nguyên Lực Tinh đan.
Ngày qua ngày lặp đi lặp lại, cực kì nhàm chán khô khan.
Tiền trong tài khoản ngân hàng và điểm tích lũy trong tài khoản võ điện giảm nhanh như nước chảy.
Thực lực của Lý Nguyên cũng dần dần tăng lên.
Tu hành võ đạo chính là như thế, nói đúng hơn là muốn đi lên đỉnh cao ở bất cứ ngành nghề nào cũng là như thế.
Chỉ là một khoảnh khắc tỏa sáng trước mắt mọi người, có lẽ phải dùng mười năm vất vả mồ hôi nước mắt để đổi lấy, không hề có một lối tắt nào ở đây cả.
…
Thoáng cái tới ngày 10 tháng 02 năm 2043. Hôm đó là ngày Tết Âm lịch, ngày lễ quan trọng nhất trong các ngày lễ truyền thống của nước Hạ. Khắp nơi trong nước, thậm chí là toàn cầu đều tổ chức các hoạt động chúc mừng long trọng.
Kể cả lớp 12 cũng được nhà trường cho nghỉ mười ngày.
Trong khu chung cư Vạn Hoa Bạc.
“Chúc mừng năm mới! Cụng ly!”
Thím Trần Huệ ngồi ở giữa, bên cạnh để trống một ghế, chỉ là trên bàn có hình chiếu màn sáng từ đồng hồ thông minh.
Trần Huệ nhìn người đàn ông trên hình chiếu: “Trường Châu, chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới vợ!” Lý Trường Châu đen hơn rất nhiều, cười nâng cốc: “Tiểu Nguyên, Thiến Thiến, Mộ Hoa, chúc mừng năm mới!”
“Chú thím, chúc mừng năm mới!” Lý Nguyên cũng cười nâng cốc.
“Bố, mẹ, anh, chúc mừng năm mới!”
Tuy Lý Trường Châu đang ở xa vạn dặm, nhưng vẫn cùng người nhà ăn tết Tết Âm lịch thông qua cuộc gọi video.
Người một nhà trò chuyện vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa dọn dẹp nhà cửa, Lý Nguyên về phòng. Còn khá lâu nữa mới đến Đêm Hội Mùa Xuân, cậu phải tranh thủ thời gian tu luyện thêm một lát.
Trần Huệ ngồi trên ghế sô pha.
“Trường Châu.”
Trần Huệ cầm đồng hồ thông minh, nhìn chồng mình trên hình chiếu màn sáng, giọng nói mang chút lo lắng: “Còn bao lâu nữa anh mới về? Không phải anh nói chỉ đi một tháng là về hay sao?”
“Chắc còn khoảng hai tháng nữa.” Lý Trường Châu nói: “Em cũng biết hai tháng gần đây rất căng thẳng mà… Nhóm tới thay ca cho bọn anh đã tới La Bố Hải, rồi cùng bọn anh canh giữ ở đây, tăng tốc độ cả ngày lẫn đêm.”
“Chắc là phải đợi nhóm tiếp theo tới mới có thể thay ca để về.” Lý Trường Châu nói.
“Cũng được.” Trần Huệ miễn cưỡng gật đầu: “Nhớ chú ý an toàn đấy nhé!”
“Yên tâm đi.”
“Nửa tháng trước, quân đội và võ giả võ điện đều đã phản công vào trong Tinh Giới, chắc là sắp thắng rồi.” Lý Trường Châu cười nói: “Tháng trước đúng là rất nguy hiểm, nhưng mà tháng này vẫn luôn đẩy mạnh lên phía trước.”
“Vị trí hiện tại của anh ở giáp ranh với Tinh Giới, thực tế thì nó đã thuộc về công tác pháo đài hậu phương chiến tuyến, không có nguy hiểm gì hết.”
“Ừ.” Trần Huệ gật đầu.
Nếu không phải biết chồng mình đã an toàn hơn tháng trước một chút thì bà sẽ còn lo lắng hơn.
“Cố gắng đừng nói rõ ràng với bọn nhỏ.” Lý Trường Châu nhỏ giọng nói: “Nhất là Tiểu Nguyên, nó sắp thi đại học rồi.”
“Em biết rồi.” Trần Huệ gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook