Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 105 Được khen ngợi trên bục đại biểu(2)
“Hôm nay, trường ta vinh hạnh có các vị lãnh đạo đến dự, lần lượt là chủ nhiệm Trương của Bộ Võ đạo khu Quan Sơn, Bộ Giáo dục khu Quan Sơn… Tả điện chủ phân điện Quan Sơn của võ điện Tinh Hỏa, Tống điện chủ phân điện Quan Sơn của võ điện Tinh Không…” Thầy giáo dẫn chương trình giới thiệu các vị khách quý trên bục đại biểu, có mười mấy người.
“Tả điện chủ cũng tới nữa hả?” Lý Nguyên đứng trong đám học sinh, có chút ngạc nhiên nhìn cô gái tóc xoăn màu nâu, mặt mày khí khái.
Theo lý mà nói thì đây chỉ là một đại hội thầy trò bình thường của trường thôi, sao lại có nhiều lãnh đạo đến như vậy? Ngay cả người của hai võ điện lớn đều tới.
“Anh Nguyên, anh có thấy không, dường như hôm nay có rất nhiều phóng viên.” Nghiêm Châu vừa nhỏ giọng nói vừa chỉ vào ống kính lập lòe hai bên bục đại biểu.
“Ừ.” Lý Nguyên gật đầu. Cậu đến sân thể dục hơi trễ, lúc nãy không để ý lắm.
“Thưa các vị lãnh đạo, các vị giáo viên…” Hiệu trưởng Đàm Chấn Long bắt đầu bài phát biểu của mình.
Hiệu trưởng Đàm vừa đọc theo bản thảo vừa nhìn mấy nghìn học sinh bên dưới sân khấu, dường như tận mắt nhìn thấy một khung cảnh thịnh vượng tràn đầy sức sống.
Thời gian trôi đi, hết vị lãnh đạo này đến vị lãnh đạo khác lên phát biểu, đám học sinh đã bắt đầu ngáp ngủ.
Cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất của hôm nay, đó chính là đại hội khen ngợi.
“Trong kì thi tháng Giêng diễn ra trên toàn thành phố vừa rồi, các bạn học trường ta đã cố gắng học tập đạt được kết quả cao… Vạn Khinh Linh… là mười bạn đạt top 10 điểm văn hóa.”
“Lâm Lam Nguyệt, Cổ Cường Hãn… Lý Nguyên… là mười bạn đạt top 10 tổng điểm võ đạo. Mời tất cả các thầy cô và các em cùng vỗ tay chúc mừng các bạn được nêu tên, hi vọng các bạn học còn lại đều có thể học tập theo.” Thầy dẫn chương trình dõng dạc hùng hồn.
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Đa số học sinh đều đã mất hết hứng thú, chỉ muốn nhanh chóng quay về lớp học.
Nhất là các học sinh lớp mười, lớp mười một, đa số đều cảm thấy mình đến đây để làm “NPC khán giả” rẻ tiền, ai nấy đều âm thầm mà “chào hỏi thân thiết” đám lãnh đạo.
Dưới sân khấu.
“Lam Nguyệt, đến lượt cậu lên sân khấu rồi kìa.” Bành Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói: “Cố lên nha!”
Theo như bình thường, hạng nhất tổng điểm văn hóa và hạng nhất tổng điểm võ đạo đều sẽ lên sân khấu nhận lời khen và chụp ảnh chung với lãnh đạo trường học.
Lâm Lam Nguyệt rất bình tĩnh.
Bởi vì ba năm cấp ba, cô đã trải qua nhiều lần, quen thuộc các bước đi với loại chuyện tương tự.
Có điều lần này…
Thầy dẫn chương trình không tiến hành giới thiệu hai bạn hạng nhất của khối giống như suy đoán của Lâm Lam Nguyệt và nhiều bạn học khác, mà đưa micro cho hiệu trưởng Đàm Chấn Long vừa mới đi lên lần nữa.
“Trong đại hội hôm nay…” Hiệu trưởng Đàm Chấn Long trịnh trọng nói: “Ngoài tiến hành tổng kết kì thi tháng Giêng của học sinh lớp 12 và tuyên dương học sinh xuất sắc ra thì trường học còn có một lời khen ngợi cực kì đặc biệt.”
Khen ngợi đặc biệt? Lời nói này lập tức thu hút sự chú ý của nhiều học sinh.
“Chắc là các bạn học đều biết…”
“Một tuần trước, khu Quan Sơn chúng ta gặp phải một đợt tấn công nghiêm trọng của sinh vật Tinh Giới…” Giọng nói hiệu trưởng Đàm trầm thấp lại áp lực.
Giờ phút này, bầu không khí vốn dĩ nặng nề trở nên xao động hơn khá nhiều, đa số học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn hiệu trưởng Đàm với ánh mắt tò mò.
Khen ngợi đặc biệt? Có liên quan gì đến sinh vật Tinh Giới tấn công?
Ngay cả đám học sinh tinh anh như Lâm Lam Nguyệt, Cổ Cường Hãn đều rất tò mò.
“Khi sinh vật Tinh Giới nhập giai xông về phía đám đông…”
“Ngay tại khoảnh khắc nguy hiểm mấu chốt ấy, có một bạn học sinh cấp ba mười bảy tuổi vừa lúc đi ngang, bất chấp sự an toàn của bản thân, cầm lấy vũ khí đơn sơ bên cạnh, chủ động đứng chặn giữa sinh vật Tinh Giới và quần chúng vô tội…” Hiệu trưởng Đàm kể lại trận chiến kịch liệt xảy ra không lâu trước đây bằng giọng điệu tràn đầy nhịp điệu và tình cảm.
Mấy nghìn học sinh dưới sân khấu đều thích thú lắng nghe, cảm thấy thú vị hơn nhiều so với mấy bài phát biểu của đám lãnh đạo lúc nãy.
“Wao! Chiến đấu với sinh vật Tinh Giới nhập giai hả? Là ai vậy?” Bành Kỳ Kỳ có chút giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Lam Nguyệt, là cậu hả?”
Trên thực tế, không chỉ có Bành Kỳ Kỳ, lớp tinh anh, mà còn có các lớp 12 khác đều nhìn về phía Lâm Lam Nguyệt.
Tất cả học sinh đều cho rằng nếu chuyện xảy ra như lời hiệu trưởng Đàm, thì bạn học sinh chiến đấu với sinh vật Tinh Giới chắc chắn là học sinh trường mình.
Ở trong tiềm thức của đám học sinh, chỉ có Lâm Lam Nguyệt mới miễn cưỡng đánh lại sinh vật Tinh Giới.
Ngoài Lâm Lam Nguyệt ra là không có ai khác nữa.
“Không phải tớ.” Lâm Lam Nguyệt lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ tò mò: “Là ai vậy?”
Thực tế thì cô từng chiến đấu với sinh vật Tinh Giới, nhưng đều ở trong loại sân có thể kiểm soát được, và không phải là sinh vật Tinh Giới nhập giai.
Chủ động chém giết với sinh vật Tinh Giới nhập giai?
Lâm Lam Nguyệt tự hỏi bản thân mình, mình không có loại can đảm và thực lực ấy.
“Cuối cùng, trải qua chiến đấu khó khăn…” Hiệu trưởng Đàm vẫn còn đang nói: “Bạn học sinh mười bảy tuổi ấy đã giết chết con sinh vật Tinh Giới kia, cứu được rất nhiều người dân vô tội!”
“Để ghi nhận sự dũng cảm và đóng góp xuất sắc của bạn học sinh ấy trong đợt tấn công của sinh vật Tinh Giới…”
“Cục Võ đạo thành phố Giang, Bộ Giáo dục, phân điện thành phố Giang của võ điện Tinh Hỏa, phân điện thành phố Giang của võ điện Tinh Không… quyết định cùng nhau tặng danh hiệu ‘anh hùng thiếu niên’ cho bạn học sinh ấy…” Hiệu trưởng Đàm nói với giọng điệu chất chứa tình cảm mãnh liệt: “Tiếp theo…”
“Xin mời bạn Lý Nguyên, học sinh lớp 12A2 lên sân khấu nhận danh hiệu anh hùng thiếu niên!”
“Wao!”
“Bốp bốp bốp~”
Trong phút chốc, toàn bộ sân thể dục đều vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.
Đám học sinh lớp 11, lớp 12 đều ưỡn cổ lên nhìn về phía sân khấu với ánh mắt tràn đầy mong chờ, mong chờ nhìn thấy là vị đàn anh nào mà trâu bò đến như thế.
Mấy lớp đứng gần lớp 12A2 đều trợn to mắt ra nhìn thiếu niên đang bước chậm ra khỏi lớp mình.
Đồng phục võ đạo màu trắng, dáng người cân xứng, ánh mắt hiên ngang.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hàng nghìn người, thiếu niên thong dong mỉm cười, bình tĩnh đi lên sân khấu.
“Lam Nguyệt.”
“Lý… Lý Nguyên thật sự đi lên bục đại biểu kìa!” Bành Kỳ Kỳ mở to mắt nhìn bóng dáng màu trắng kia với ánh mắt mê mẩn, rồi chợt nhỏ giọng nói: “Cậu cảm thấy Lý Nguyên không tốt hả? Nếu cậu không cần thì đừng đoạt với tớ nha!”
“Đợi lát nữa rồi nói.” Lâm Lam Nguyệt nhìn chằm chằm về phía bàn đại biểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook