Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 102 Lời mời từ đại học võ đạo

Tháng Chín năm ngoái, lúc thầy Hứa Bác xin học bổng cấp hai, thầy đã từng hứa với Lý Nguyên rằng chỉ cần cậu lọt vào top 10 khối 12 thì sẽ thưởng cho cậu 100.000 Lam Tinh tệ như là học bổng cấp một, lọt vào top 5 khối 12 thì sẽ thưởng 500.000 Lam Tinh tệ như là học bổng đặc biệt.
“Chỉ kém một hạng nữa thôi là lên top 5 rồi.” Lý Nguyên thầm than.
Cậu không cảm thấy mất mát. Dù sao cậu cũng đã làm hết sức mình rồi, không cần phải băn khoăn nhiều làm gì, chẳng lẽ lại mong chờ người khác phát huy không tốt như thường?
“Vậy là đủ rồi.”
“Ít nhất có thể nhận được 100.000 Lam Tinh tệ.” Lý Nguyên suy nghĩ: “Huống hồ, mấy hôm trước mình gặp Tả điện chủ ở võ điện, cô ấy nói là sắp có khen thưởng của Sở Võ đạo và võ điện rồi, chắc là sẽ được không ít tiền.”
Tài khoản ngân hàng hiện nay của Lý Nguyên còn khá nhiều Lam Tinh tệ và điểm tích lũy võ điện.
Có điều, việc tu luyện võ đạo của cậu giống như là con thú nuốt vàng, chi tiêu cực kì nhiều.
Tất nhiên cậu phải nghĩ cách kiếm thêm rồi.
“Lý Nguyên, cố gắng giữ vững phong độ.” Trên bục giảng, thầy Trần nhìn Lý Nguyên, tiếp tục nói: “Tôi mong các em hãy học hỏi bạn Lý Nguyên nhiều hơn.”
“Giờ tôi sẽ tiếp tục đọc điểm võ đạo của các em khác, nghe cho kĩ đấy.”
“Lê Thiên Hựu, 685 điểm.” Thầy Trần nói.
Điểm võ đạo của Lê Thiên Hựu đứng thứ hai lớp, chỉ xếp sau Lý Nguyên.
Có điều, dù cậu ta xếp hạng thứ hai, nhưng lại có sự chênh lệch cực kì lớn với người xếp hạng thứ nhất là Lý Nguyên.
“685 điểm?” Mặt mày Lê Thiên Hựu dịu lại, nhưng vẫn còn có chút khó coi.
685 điểm cộng thêm 59 điểm văn hóa là 744 điểm. Tổng điểm võ đạo 744 thì rất khó để thi đỗ đại học võ đạo.
“Chẳng lẽ là mình chưa đủ cố gắng sao?” Lê Thiên Hựu lặng lẽ siết chặt tay, có chút không cam lòng: “Nếu mình có thêm một ít tài nguyên tu luyện và được thầy dạy dỗ thì chắc chắn có thể đạt điểm cao hơn nữa.”
Lê Thiên Hựu không ngốc.
Cậu ta tu luyện điên cuồng đến mức cơ thể có chút không chịu nổi. Các bạn khác thấy vậy, đôi khi cũng tốt bụng nhắc nhở, cậu ta đều hiểu hết.
Nhưng mà gia đình cậu ta không có tiền, cậu ta có thể làm sao được chứ?
“Cố Diêu Diêu, 664 điểm.” Thầy Trần tiếp tục đọc điểm.
Thành tích võ đạo của đa số bạn đều rất bình thường, không có sự thay đổi lớn.
Trong việc tu hành võ đạo, lúc nào thiên phú cũng hơn tài nguyên.
Nếu nói thi môn văn hóa, đôi khi còn có thể chợt nghĩ ra một ý nào đó, phát huy mạnh hơn lúc bình thường, thì việc thi võ đạo chỉ có hai khả năng, là phát huy bình thường và phát huy không được như thường, không tồn tại khả năng phát huy mạnh hơn lúc bình thường.
Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu.

Đọc điểm xong thì đến việc phát bài thi và giải đề.
Lý Nguyên lắng nghe rất nghiêm túc.
“Mình vốn dĩ cũng dành ít thời gian cho môn văn hóa, nên lúc đi học cần phải nghiêm túc mới được.” Lý Nguyên suy nghĩ rất rõ ràng: “Nếu muốn thi đỗ năm trường đại học top thì phải tranh thủ từng điểm một. Và nếu có thêm vài điểm môn văn hóa thì hi vọng thi đỗ cũng sẽ tăng lên.”
Một điểm vượt lên nghìn người không phải chỉ là một câu nói đùa
Ví dụ như Lý Nguyên, lần này tổng điểm võ đạo của cậu có thể vượt qua 900 điểm, một trong các nguyên nhân là điểm văn hóa tăng lên 10 điểm.

Thoáng cái tới mười giờ, nghỉ ngơi mười lăm phút.
Thầy Trần dán ba tờ bảng điểm lên góc thành tích trên bảng đen, sau đó quay người lại nói: “Lý Nguyên, Lê Thiên Hựu, Vương Tử Hàm, ba em đến văn phòng tôi một lát.”
“Còn lại tan học!”
Oh yeah~
Đám học sinh giống như thủy triều đổ xô lên trước bảng thành tích, bắt đầu xem xếp hạng của mình.
Lúc nãy thầy Trần chỉ báo điểm chứ không báo xếp hạng.
Phiếu điểm ghi rõ hạng khối, hạng khu vực, hạng thành phố.
“Tốt lắm! Top 10.000 thành phố!”
“Trời ạ, chỉ có kém 1 điểm thôi mà thua cả trăm hạng, sao lắm quái vật thế nhỉ?”
“Haizz, về nhà lại bị bố mẹ mắng cho coi!”
“Lần này không phát huy tốt, tổng điểm văn hóa chỉ mới thuộc top 13 khối, không lên nổi top 10 khối!”
Các bạn học bàn tán xôn xao, có người vui vẻ có người buồn rầu, đa số đều không hài lòng kết quả thi, phần lớn đều mang suy nghĩ “nếu môn này có thể tăng thêm năm điểm, môn kia có thể tăng thêm mười điểm, xếp hạng chắc chắn sẽ…”.
Lúc này, đám Lý Nguyên và Lê Thiên Hựu đã đi theo thầy Trần đến văn phòng.
Lý Nguyên rất bình tĩnh, còn hai người Lê Thiên Hựu thì lại thấp thỏm.
“Hai em ở bên ngoài chờ một lát.” Thầy Trần nói: “Lý Nguyên, em theo thầy vào trong.”
Sau khi vào văn phòng, thầy Trần ngồi xuống, vừa sắp xếp bài thi vừa chào hỏi các thầy xung quanh, dường như quên mất sự tồn tại của Lý Nguyên.
Đây là thủ đoạn giáo dục học sinh thường thấy của đám giáo viên già.
Làm lơ học sinh một lát, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái rồi tiếp tục làm lơ, khiến cho học sinh càng lúc càng hoảng hốt.
Cuối cùng, giáo viên thậm chí không cần nói chuyện, học sinh đã tự nhận sai trước rồi.
Có điều, sau khi thi xong, bị giáo viên gọi riêng vào văn phòng, đa số chỉ có hai tình huống, đó là tiến bộ nhiều và thụt lùi nhiều.
Lý Nguyên tự nhận mình là kiểu tiến bộ nhiều.
“Khụ~ khụ~” Lý Nguyên tằng hắng vài tiếng, cầm cốc nước lên: “Thầy ơi, nước lạnh rồi, để em đi lấy thêm nước ấm cho thầy.”
Không chờ thầy Trần trả lời, Lý Nguyên đã cầm cốc nước đi về phía máy lọc nước.
Lý Nguyên đổ bỏ nước lạnh, rót vào nước lạnh và nước nóng, chạm vào cốc thử nhiệt độ của nước.
Cậu lấy nước xong, đậy nắp lại, rồi dùng khăn giấy lau vệt nước bên ngoài cốc, quay trở lại bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt cốc nước bên tay trái của thầy Trần.
Người thường quen dùng tay trái cầm cốc, tay phải mở nắp cốc.
“Thầy ơi, nước vừa uống rồi.” Lý Nguyên cười nói: “Hay là thầy uống một ít nước đi nhé?”
“Em!” Thầy Trần xem toàn bộ quá trình, lắc đầu bật cười, có thể thấy là tâm trạng khá tốt.
Thật ra thì giáo viên đều thích học sinh thông minh và miệng ngọt.
“Gọi em là vì có một số chuyện muốn nói với em.” Thầy Trần cầm cốc nước lên uống, vừa uống vừa nói: “Lần này em thi không tệ, xếp hạng thứ sáu toàn khối, nhất là điểm kĩ thuật võ đạo của em, nếu là năm rồi thì có khả năng đạt Trạng Nguyên khoa đơn toàn thành phố.”
Lý Nguyên lắng nghe.
“Tiếc là năm nay trường cấp ba trực thuộc trường sư phạm có một học sinh thiên tài.” Thầy Trần có chút tiếc nuối nói: “Kĩ thuật võ đạo đạt điểm tối đa.”
“Điểm kĩ thuật tối đa?” Lý Nguyên hơi ngạc nhiên.
Điểm tố chất thân thể 500 điểm, muốn đạt điểm tối đa cần phải có tố chất thân thể cấp 10.
Còn có 400 kĩ thuật võ đạo, Lý Nguyên không rõ lắm, nhưng chắc là cần kĩ thuật cấp 4.
“Cậu ấy tên gì ạ?” Lý Nguyên không nhịn được hỏi.

“Ngô Đông Đông.” Thầy Trần nói: “Em ấy đứng hạng nhất toàn thành phố trong kì thi tháng Giêng, điểm võ đạo là 900, tổng điểm võ đạo là 1077.”
“Điểm tối đa cả hai mảng ạ? Giỏi quá!” Lý Nguyên cảm thán từ tận đáy lòng.
Đây là một thành tích cực kì ghê gớm, ghê gớm hơn thành tích của Lâm Lam Nguyệt rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương