Cao Thủ Y Đạo
-
Chương 2: Cho vay nặng lãi tìm đến cửa
“Dừng tay, đừng động đến vợ tôi!” Trần Vũ đẩy Chu Tứ ra.
“Yo, thật dũng cảm, còn dám đánh trả?” Chu Tứ ngạc nhiên nhìn Trần Vũ, trước đây Trần Vũ nhìn thấy hắn thì như chuột nhìn thấy mèo, hôm nay bị làm sao vậy, mạnh mẽ thật đấy.
“Cho tôi thêm vài ngày, tiền tôi nợ anh tôi sẽ trả.” Trần Vũ đỡ Diệp Hân Vũ đứng dậy.
“Mày tính lấy gì để trả? Một trăm nghìn tệ vài tháng sau sẽ lên tới mấy trăm nghìn, xem mày hèn nhát thế này tiền lãi có khi còn không trả nổi đúng không?” Chu Tứ cười chế giễu.
“Cho tôi thêm vài ngày nữa, tôi nhất định sẽ trả cho anh.” Trân Vũ nhàn nhạt nói.
“Đánh rắm, dù có đem mày đi bán cũng không được năm mươi nghìn tệ, hôm nay mày phải trả ít nhất ba mươi nghìn, nếu không tao sẽ chặt một cánh tay của mày.” Chu Tứ quát.
“Anh Tứ, anh hãy thư thả cho chúng tôi vài ngày, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ mượn tiền trả anh.” Diệp Hân Vũ nén đau bước tới cầu xin, cô đứng trước mặt Trần Vũ, sợ anh sẽ bị Chu Tứ đánh.
Trong lòng Trần Vũ cảm thấy xúc động, một tên cặn bã như “anh” sao lại có được một người vợ tốt đến như vậy?
Vì “Trần Vũ” mà Diệp Hân Vũ đã cãi nhau một trận lớn với gia đình, bất kể bố mẹ, cậu hay dì đều coi thường cô, thế mà cô vẫn quay về nhà mẹ mượn tiền, mà quay về cũng đồng nghĩa với việc tự hạ nhục chính mình.
“Chậc chậc, Trần Vũ, người phụ nữ của mày tốt quá nhỉ.” Chu Tứ trông thấy bộ dạng như hoa lê trong mưa của Diệp Hân Vũ, đột nhiên có chút ham muố.n.
Nhà họ Diệp vốn là một gia đình trí thức, khí chất và dáng người của Diệp Hân Vũ thật sự quá xuất sắc, tên biế.n thái này vừa gặp là đã có ý đồ xấu xa ngay.
“Hừ, chưa từng chơi qua phụ nữ có thai, hôm nay muốn thử một chút xem sao... chỉ băng cô em ngủ với anh, anh sẽ thư thả cho các người vài hôm, thế nào?” Chu Tứ cười dâ.m đãng.
“Haha, anh Tứ, lát nữa bọn em cũng hưởng thụ vui vẻ một chút nhé.”
“Haha, cô hai Diệp cũng được coi là tiểu thư khuê các, em chưa từng chơi qua món hàng cao cấp như vậy bao giờ, hôm nay cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác tuyệt vời này.”
Hai tên to cao đứng phía sau Chu Tứ cũng phá lên cười.
“Không, đừng! Tôi cầu xin anh, anh Tứ, con của tôi đã được bốn tháng rồi.” Diệp Hân Vũ hoảng sợ lùi lại.
“Bốn tháng thì thế nào? Chẳng có vấn đề gì cả, haha” Chu Tứ đưa tay tóm lấy cô.
Đột nhiên, Trần Vũ đứng bên cạnh mở năm ngón tay ra, giáng cho Chu Tứ một cái tát, bang một tiếng, thân hình mập. mạp của Chu Tứ nặng nề nghiêng sang một bên, hẳn phun ra một ngụm máu lẫn lộn cả răng.
“Dám đánh anh Tứ, mày chết chắc!” Hai tên cao to phẫn nộ, tiến tới muốn trừng trị Trần Vũ.
Bịch... Trần Vũ dùng chân đạp một tên to cao bay ra xa vài mét, sau đó vươn một tay tóm lấy cổ tên còn lại vung mạnh, rầm một tiếng, tên cao to đã đâm bể tấm kính bay thẳng ra ngoài.
Một lúc sau, có tiếng nước bản tung tóe, tên cao to đó rơi từ tầng hai xuống và hét thảm.
Trần Vũ khoanh tay, tuy thời điểm xuất chiêu đã dung hợp. hồn võ giả, nhưng cơ thể này thực sự quá yếu, không thể phát huy ra sức mạnh vốn có của võ giả, xem ra sau này phải tìm cách cải thiện mới được.
“Trần Vũ, mày điên rồi!” Chu Tứ miệng đầy máu, hoảng sợ nhìn Trần Vũ.
Thăng ôn này ngoại trừ việc đánh vợ thì chẳng làm được trò trống gì, từ khi nào mà trở nên mạnh mẽ như vậy?
Trần Vũ bước tới giãm lên đầu hẳn, lạnh lùng nói: ba ngày sau tôi trả cho anh cả gốc lẫn lãi, hoặc là tôi sẽ giết anh ngay bây giờ, chọn một trong hai.”
“Hoặc là
Sát ý tỏa ra từ Trân Vũ khiến cho Chu Tứ kinh ngạc, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu như hôm nay không đồng ý với đề nghị của Trần Vũ, Trần Vũ chắc chản sẽ giết mình.
“Đau đau! Nhẹ thôi! Được rồi, tao đồng ý, ba ngày thì ba ngày” Chu Tứ cảm giác như đầu mình sắp bị Trần Vũ giãm bẹp, hăn hét lên đầu hàng.
Trần Vũ lúc này mới bỏ chân ra, lùi về sau một bước.
“Được lắm, Trần Vũ, mày ngon đó!” Chu Tứ đứng dậy, vừa lùi ra ngoài vừa oán hận nói: “Tao là người của sếp Trâu, trận đòn ngày hôm nay tao sẽ nhớ kĩ, tao đảm bảo sếp Trâu sẽ bỏ. mày vào trụ bê tông rồi ném xuống sông!”
“Cút!” Trần Vũ quát một tiếng, Chu Tứ và đồng bọn chạy như điên.
Diệp Hân Vũ sững sờ đứng một bên, cô cảm thấy Trần Vũ của hiện tại và Trần Vũ của trước đây là hai người khác nhau.
“Không sao chứ?” Trần Vũ cho rằng cô bị dọa sợ nên quan tâm hỏi.
“Trần Vũ, anh đi maul” Diệp Hân Vũ bừng tỉnh, cô vội vàng kéo Trần Vũ xô ra ngoài: “Trâu Đại Long là đại ca giang hồ có tiếng ở thành phố Phong Lăng, hẳn độc quyền một nửa địa điểm vui chơi và sòng bạc ở thành phố Phong Lăng.”
“Chu Tứ là người của hắn, anh còn không trả tiền hắn sẽ thực sự giết anh, anh mau đi đi!"
“Anh đi rồi còn em phải làm sao?” Trần Vũ đứng im không nhúc nhích.
“Anh đừng lo cho em. Em sẽ về nhà mẹ mượn tiền, em xin anh đấy Trần Vũ, anh đừng cậy mạnh nữa, em không muốn con em sinh ra đã không có bố.” Diệp Hân Vũ cầu xin.
Trần Vũ hít sâu một hơi, anh có chút cảm động, kiếp trước anh luôn là người phải lấy lòng Lý Thanh Uyển, sinh nhật thì tặng túi xách, ngày kỉ niệm tặng dây chuyền, thậm chí anh còn trao cho đối phương một nửa số cổ phần của tập đoàn Trần thị sắp niêm yết của mình.
Anh chưa bao giờ biết hóa ra được ai đó quan tâm lại ấm áp đến vậy, người phụ nữ trước mắt này thật đáng thương, cho dù phải rời đi anh cũng phải giúp cô, ít nhất cô và con sẽ có đủ cơm ăn áo mặc đến hết đời.
“Em yên tâm, tiền anh sẽ trả, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm, chăm sóc tốt cho em và con.” Trần Vũ nắm tay cô nghiêm túc nói.
“Trần Vũ, anh...” Diệp Hân Vũ không dám tin vào tai mình, xưa nay chưa bao giờ Trần Vũ dùng những lời dịu dàng như vậy. nói với cô.
Đột nhiên, cô phát ra một truyền tới từ bụng.
šng kêu khe khẽ, một cơn đau
“Vợ à em làm sao vậy? Mau ngồi xuống!” Trần Vũ mau chóng đỡ cô ngồi xuống, tay phải vươn ra đặt lên cổ tay cô.
Lúc này, lông mày của anh nhíu lại.
Đứa trẻ trong bụng Diệp Hân Vũ không có vấn đề gì, đây là do cô không theo kịp chế độ dinh dưỡng của thai kỳ, cô đã ăn rất ít thịt kể từ khi mang thai, phần lớn số tiền là đưa cho Trần Vũ để đánh bạc và uống rượu.
Trước mắt cần phải bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.
“Vợ à, em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài mua đồ ăn cho em.” Trần Vũ nói: “Hôm nay em không cần đi làm, xin nghỉ ở nhà đi.”
“Em... chỗ này em có chút tiền” Diệp Hân Vũ chần chừ một lát, lấy ra một bọc vải, bên ngoài quấn thành nhiều lớp, bên trong có vài trăm tệ.
“Anh đừng giận, không phải em cố ý giấu tiền! Em đã mang thai được mấy tháng rồi nên chỉ muốn giữ lại ít tiền để phòng thân!" Diệp Hân Vũ dè dặt nói, sợ Trân Vũ sẽ đột ngột trở mặt.
“Tiền này em cứ giữ lấy, anh sẽ nghĩ cách.” Trần Vũ nắm tay an ủi cô, sau đó bước đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Chu Tứ từ trong hành lang bước ra ngoài.
Chu Tứ mặt toàn là máu, bước đi cũng khập khiễng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook