Cao Thủ Y Đạo
Chương 17: Ông Ngô đi thong thả!

“Ở phố đồ cổ, mua hết mười nghìn!” Trần Vũ lạnh nhạt.

“Mười nghìn, sang tay lời 990 nghìn?” Diệp Thái Hoà nhìn chằm chằm tấm séc trong tay Trần Vũ, hiện tại ông ta hối hận quát

Ông ta tự cho là thanh cao nhưng không phải là người không cần tiền, một triệu này, mười năm không ăn không uống, ông ta cũng không kiếm ra nổi.

“Trần Vũ, không ngờ anh cũng tinh mắt nhỉ!" Cơ mặt Phương Thần giật giật, măng thầm Trần Vũ trong lòng.

Hôm nay anh ta mất hết thể diện, mà Trần Vũ lại có được hết tiếng tốt.

“Vợ à, chúng ta đi thôi!” Trần Vũ đỡ Diệp Hân Vũ rời đi.

Từ đầu tới cuối, Diệp Hân Vũ hoàn toàn không quay đầu lại, có lẽ cô đã hoàn toàn thất vọng với người nhà.

“Không phải chỉ là một triệu thôi à, có gì để đắc ý chứ!” Trần Vũ đi rồi, Phương Thần mới tức giận nói.

“Yên tâm, tên Trần Vũ kia không học vấn không nghề nghiệp, một triệu này xài chẳng được bao lâu đâu.”

“Đúng thế, loại người này có nhiều tiền hơn cũng không đủ”

Người của nhà họ Diệp oán giận nguyền rủa Trần Vũ như thể anh là kẻ thù không đội trời chung của họ vậy.

“Vợ à, em cầm tấm séc này đi, sau này không cần cực khổ tăng ca nữa” Trần Vũ giao séc cho Diệp Hân Vũ.

“Em không nằm mơ đó chứ, hiện tại em đã có một triệu rồi sao?” Diệp Hân Vũ nhìn tấm séc trong tay, quả thực không thể tin nổi.

“Không có nằm mơ, đây là tiền của chúng ta!” Trân Vũ cười ha hả nói.

“Trần Vũ, sao anh quen biết ông Ngô?” Diệp Hân Vũ hỏi: “Anh đi nhặt mót à?”

“Gặp ở phố đồ cổ, coi như là nhặt mót, tốn mười nghìn mua thứ đó.” Trần Vũ cười: “Đây là quà mừng cho bố em, ông ấy không cần, bằng không thì đưa một triệu này cho ông ấy.”

“Đừng mài” Diệp Hân Vũ vội cất séc, thở dài: “Em đã hiểu rồi ra rồi, lòng cũng thấy lạnh lẽo, sau này họ thích sao tuỳ họ, em chỉ cần anh tốt với em là được.”

"Em yên tâm, về sau chúng ta sẽ càng tốt." Trần Vũ hơi hơi mỉm cười: "Tiền tưởng xài như thế nào liền xài thế ấy."

"Anh thiếu người ta một triệu còn chưa trả đâu, Trâu Đại Long sẽ không để yên, đem tiền trả cho hắn, mặt khác còn phải tiết kiệm, tích cóp đủ để đặt cọc mua nhà, chúng ta không thể vẫn luôn ở tại nhà người khác..."

Diệp Hân Vũ vừa bấm tay tính toán, vừa khát khao cuộc sống tương lai, trên mặt cô tràn đầy hạnh phúc.

"Diệp Hân Vũ, nếu cô không trở lại đi làm thì chờ cuốn gói cút ngay cho tôi." Đúng lúc này, lãnh đạo công ty Diệp Hân Vũ gọi điện thoại lại đây.

"Thực xin lỗi giám đốc Vương, buổi chiều tôi tới." Diệp Hân Vũ vội vàng nói.

"Được, buổi chiều lại không tới thì bàn giao công tác đi, đừng tưởng rằng cô mang thai thì là má thiên hạ, cô tin hay không, tôi có thể đuổi việc cô chỉ trong một giây?" Trong điện thoại, giám đốc Vương vẫn là không thuận theo, không chịu tha cho Diệp Hân Vũ.

"Xin lỗi, hai ngày nay thân thể tôi không thoải mái, hiện tại đã không sao, tôi lập tức đi làm." Diệp Hân Vũ nhận lỗi, đối phương cắt đứt điện thoại.

"Không phải xin nghỉ đến ngày mai sao?" Trần Vũ nhăn mày lại nói: "Từ chức đi, giám đốc kia là gã khốn, không cần thiết ở nơi đó nhìn mặt gã làm việc."

"Chỉ một triệu này, còn chưa tới mức có thể từ chức đâu." Diệp Hân Vũ liếc Trần Vũ một cái, cô kéo tay anh nói: "Chồng, về sau cuộc sống còn dài, chúng ta có con, phải có nhà của chính mình, hiện tại còn chưa tới lúc sống trong nhung lụa, về sau cần dùng tiền nhiều lắm."

"Anh chỉ không muốn để em chịu ấm ức.' Trần Vũ đau lòng mà nói: "Em không cần lo lắng tương lai, tương lai nhất định sẽ tốt hơn hiện tại."

"Em biết, chỉ cần nỗ lực, chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt, được rồi, em đi làm, tiền em giữ, miễn cho anh xài phung phí, tiền thiếu Trâu đại Long thì em sẽ tìm thời gian trả cho hắn." Diệp Hân Vũ hôn một cái lên mặt Trần Vũ, sau đó vui vẻ mà rời đi.

"Này, tiền Trâu Đại Long không cần trả." Trần Vũ muốn kêu lại nhưng cô đã đi xa.

Trần Vũ dở khóc dở cười, hiện tại Trâu Đại Long chẳng khác nào cháu nội khi ở trước mặt anh, hắn nào dám nhắc chuyện trả tiền? Bất quá, có một số việc vẫn nên tạm thời gạt cô thì tốt hơn, miễn cho cô nghĩ nhiều.

"Trần Vũ, anh ở đâu, ông nội của tôi nói ngực không thoải mái, phiền anh tới một chuyến." Lúc này, Lâm Thanh Nguyệt gọi điện thoại lại đây.

"Tôi lập tức qua." Trần Vũ cúp điện thoại, vẫy một chiếc xe, chạy hướng bệnh viện.

Bệnh viện, ông cụ Lâm trông khá có tinh thần, Lâm Thanh Nguyệt ở bệnh viện chăm ông ấy, còn có một đôi vợ chồng khác, hai người khoảng hơn ba mươi tuổi.

Người đàn ông một thân quân trang, người phụ nữ mi thanh mục tú, rất có khí chất, hai người là chú thím út của Lâm Thanh Nguyệt, Lâm Khai Thành và Bành Dung.

Chu Trì hôm nay vừa lúc cũng tới thăm hỏi ông cụ Lâm, nhìn thấy Trần Vũ, ông ta khen ngợi không ngớt, sau đó cười nói: "Tiểu Trần, ngài Hứa khen cậu không dứt miệng, hệ thống y tế của Phong Lăng chúng ta có nhiều nhân tài như cậu thì tốt rồi."

"Cục trưởng Chu khách khí, so với ông Hứa, kinh nghiệm của tôi vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều." Trần Vũ cười, loại lãnh đạo như Chu Trì, nói chuyện dễ nghe nhưng tin ba phần thôi, anh vừa khách sáo vừa xem mạch cho ông cụ Lâm.

Một lát sau anh cười nói: "Ông cụ Lâm không cần lo lắng, chỉ là có chút khí hư, chứng phổi nhiễm lạnh là chứng bệnh vài thập niên trước lưu lại, muốn loại bỏ hàn khí thì yêu cầu tốn thêm chút thời gian, tôi ghim kim cho ông, điều chỉnh dùng dược, sẽ không có vấn đề lớn."

"Ha ha, vậy tốt, phiên toái cậu, bệnh này của tôi bị mắc khi chấp hành nhiệm vụ ở khu giá rét biên giới phía bắc vào hơn ba mươi năm trước, tổn thương do giá rét ông Hứa còn nói không trị được tận gốc, chỉ có thể dùng dược khống chế, không nghĩ tới cậu lại trị hết." Ông cụ Lâm cười ha ha.

"Cậu em này thật là thần kỳ!" Lâm Khai Thành nói: "Chào cậu, tôi là Lâm Khai Thành, bệnh của bố tôi làm phiền cậu, về sau nếu có yêu cầu gì nhà họ Lâm tôi sẽ cố gắng đáp ứng."

"Khách khí quá!" Trần Vũ cười, Lâm Khai Thành tuy tuổi không tính quá lớn, nhưng trên vai có ba ngôi sao đại biểu thân phận, trẻ như vậy mà có thể bò đến vị trí này thượng, ngày sau sẽ có tiền đồ vô lượng.

"Khai Thành, con ở biên cảnh chăm sóc Dung Dung và bản thân cho tốt là được, không cần lo lắng cho bố" Ông cụ Lâm vừa để Trần Vũ ghim kim vừa thở dài: "Đứa nhỏ mất cũng không phải lỗi của mấy đứa, nghĩ thoáng một chút, thừa dịp còn trẻ thì sinh thêm đứa nữa"

Bành Dung hơi hơi sửng sốt, nghe được ông cụ Lâm nói, vành mắt đỏ lên quay đầu đi chỗ khác.

Hai người từng có một đứa con nhưng lại mất sớm, lâu như vậy Bành Dung vẫn chưa thể thoát được nỗi đau.

"Bố, con biết Dung Dung tạm thời vẫn chưa thể nghĩ thông, con sẽ khuyên nhiều hơn." Lâm Khai Thành cũng ảm đạm.

Trần Vũ liếc Lâm Khai Thành một cái, ở giữa mày anh ta có một luồng khí đen thấp thoáng, Bành Dung cũng là như thế, anh nhăn mày.

"Tiểu Trần có gì muốn nói sao?" Ông cụ Lâm đúng là gừng càng già càng cay, biểu cảm Trần Vũ biến đổi, ông ấy lập tức nhận ra.

"Là có chuyện muốn nói, nhưng là sợ mạo phạm đến ngài Lâm” Trần Vũ cười.

"Cậu có cái gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng, không sao." Ông cụ Lâm cười nói.

"Vậy được.' Trần Vũ đã ghim kim xong, anh bỏ kim trong †ay xuống.

"Vẻ ngoài ngài Lâm tai cao hơn mày, tướng mặt này là vận thế tràn đầy, quan vận hanh thông, là lúc tuổi già sẽ có danh lợi song thu, được người kính ngưỡng.' Trần Vũ cười nói.

"Tiểu Trần còn biết xem tướng à." Ông cụ Lâm cười, kỳ thật ông ấy không tin mấy thứ này, nhưng ngại thể diện Trần Vũ nên không có nói rõ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương