Cao Thủ Y Đạo
-
Chương 140: Tôi đầu hàng
Gia tộc đã canh giữ hàng trăm năm, lời hứa bảo vệ bằng cả mạng sống qua nhiều thế hệ, hôm nay cuối cùng đã được thực hiện.
"Ly Trần, đây là Ly Trần sao?" Lão già kia nhìn chằm chằm Trần Vũ, gào thét lên: "Tại sao, tại sao Ly Trần lại nhận cậu làm chủ?"
"Tôi đã nói rồi, Ly Trần là Binh linh Thất Hoàng, tự sinh ra linh tính, nếu không phải là người có duyên, thì có cho ông, ông cũng không mang đi được, gia tộc họ Nghiêm chúng tôi đã canh giữ Binh linh hàng trăm năm, cuối cùng cũng tìm được người có duyên với Binh linh, từ đây sứ mệnh của gia tộc họ Nghiêm chúng tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành." Nghiêm Nhu Cẩn rơi nước mắt.
"Tôi đầu hàng..." Vẻ mặt lão già không cam lòng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn phải cúi đầu.
Đột nhiên, Trần Vũ nâng tay phải lên, đánh một chưởng vào cổ họng của lão già, rắc một tiếng, cổ họng của lão già bị lõm sâu vào.
"Tôi đã đầu hàng, cậu...cậu...' Lão già dùng một tay che cổ họng, tay kia chỉ vào Trần Vũ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Đầu hàng là việc của ông, giết hay không là việc của tôi." Trần Vũ liếc nhìn lão già: "Con người của tôi không thích người khác tìm tới trả thù, cho nên ông có thể yên tâm."
Phịch một tiếng, lão già ngã xuống đất rồi tắt thở, đôi mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
"Nghiêm Nhu Cẩn, truyền nhân của nhà họ Nghiêm, bái kiến chủ nhân của Binh linh." Nghiêm Nhu Cẩn quỳ xuống đất và nhẹ nhàng dập đầu.
"Cô đứng lên đi, tôi tên là Trần Vũ, hôm nay thật sự là ngoài ý muốn." Trần Vũ cũng không ngờ vô tình lại lấy được thần binh này, anh nhanh chóng đỡ Nghiêm Nhu Cẩn đứng dậy.
"Anh Trần, mặc dù Ly Trần đã nhận chủ, sứ mệnh của nhà họ Nghiêm chúng tôi cũng đã kết thúc, tôi có thể thừa kế tài sản của nhà họ Nghiêm ở Phong Lăng, nhưng nếu anh có việc gì thì cứ việc ra lệnh cho tôi." Nghiêm Nhu Cẩn nghiêm túc nói.
"Được rồi, đây đều là chuyện nhỏ, nhìn xem vết thương của chú cô ra sao đi." Trần Vũ nói.
"Chú Hoàng." Nghiêm Nhu Cẩn nhanh chóng nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Người đàn ông này có cảnh giới Võ sư đỉnh, lúc nãy do bảo vệ Nghiêm Nhu Cẩn mà đã bị trúng một quyền vào lưng, hiện tại đã bị nội thương, nội tạng bị xô lệch, bị thương rất nặng.
"Không phải vấn đề lớn, chỉ bị một ít nội thương, ngũ tạng có chút bị xô lệch, tôi có thể chữa trị được." Trần Vũ nói xong lấy ra cây kim châm, đặt chú Hoàng nằm ngửa trên mặt đất, vận dụng chân khí và bắt đầu thực hiện châm cứu.
"Anh là bác sĩ?" Nghiêm Nhu Cẩn kinh ngạc liếc nhìn Trần Vũ.
"Cũng có thể coi là như vậy, tôi biết một ít y thuật." Trần Vũ nói xong, duõi tay bắt đầu ghim kim, vận dụng chân khí để đưa ngũ tạng về đúng chõ, trấn tĩnh và cải thiện tỉnh thần, sau mười mấy phút, sắc mặt chú Hoàng đã trở nên hồng hào.
Sau khi tháo kim châm ra, Trần Vũ yên lặng chờ đợi, một lúc sau, chú Hoàng mở mắt ra, từ từ tỉnh lại.
"Chú Hoàng, chú không sao chứ?" Nghiêm Nhu Cẩn vội vàng hỏi.
"Tôi không sao đâu, tiểu thư, kẻ địch đã rút lui rồi sao?" Chú Hoàng đột nhiên mở choàng mắt, lo lắng hỏi.
"Không sao đâu chú Hoàng, kẻ địch đã rút lui, đây là anh Trần, Trần Vũ, vừa rồi chính anh ấy đã cứu chúng ta, kiếm Ly Trần đã nhận anh ấy là chủ nhân của nó, gia tộc họ Nghiêm chúng ta, cuối cùng cũng có thể buông bỏ lời hứa mấy trăm năm qua."
"Thật sao? Ly Trần đã nhận chủ?" Chú Hoàng vui mừng khôn xiết, ông ấy vùng vẫy quỳ xuống đất: "Tôi là Hoàng Bình, cảm tạ ơn cứu mạng của cậu Trần, nếu Ly Trần đã nhận cậu Trần là chủ, sau này cậu Trần có việc gì cứ việc sai bảo, Hoàng Bình sẵn sàng vượt lửa băng sông."
"Chú Hoàng, chú không cần phải khách sáo, tôi cũng chỉ tình cờ gặp mọi người, hơn nữa tôi cũng quen biết Lý tiền bối ở quán trà Huyền Vũ, chúng ta cũng xem như là người một nhà." Trần Vũ đỡ ông ấy dậy và nói, 'Chú Hoàng chỉ là bị nội thương và nội tạng bị dịch chuyển, nhưng bây giờ tôi đã chữa trị lại cho chú rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook