Cao Thủ Y Đạo
Chương 12: Ỷ mạnh hiếp yếu

“Anh Tam, anh nói đúng, giới chơi đồ cổ này thâm sâu, muốn chơi được thì phải nộp chút học phí, cảm ơn đồ vật mà anh đã giới thiệu.” Trần Vũ cất hổ phù, xoay người ra rời đi.

“Đợi đã, Trần Vũ, đồ vật này tôi không bán nữa.” Quý Kiệt nói.

“Đã thoả thuận mua bán xong rồi, anh nói không bán nữa thì không bán nữa sao?” Trần Vũ lườm Quý Kiệt.

“Tiệm này là do tôi mở, tôi nói không bán nữa là không bán nữa” Quý Kiệt vẫy tay một cái, xuất hiện thêm vài tên bao vây Trần Vũ bốn phía, bộ dáng như chuẩn bị đánh người vậy.

“Trần Vũ, tên nhóc nhà mày đúng là chó ngáp phải ruồi, nộp món đồ kia ra đây, tiền tao trả lại cho mày, mày đừng không biết điều.” Lưu Tam vẻ mặt âm hiểm.

“Trên đời này sợ rằng không có chuyện gì dễ dàng.” Trần Vũ cười: “Ông chủ Quý, làm ăn buôn bán hay làm người đều phải giữ chữ tín, lật lọng như thế, chỉ sợ tiệm của anh sau này không làm ăn được nữa đâu?”

“Ha ha, việc này mày không cần quan tâm, Trần Vũ, mày ra ngoài tìm hiểu xem Quý Kiệt tao là ai, món đồ này, một là mày để lại đây, hai là tao đánh gãy hai chân của mày.” Quý Kiệt cười lạnh nói.

“Vậy được, hôm nay tôi sẽ lập lại quy tắc ở cái con phố đồ này" Trần Vũ cười lạnh, mấy tên oắt con này anh không thèm để vào mắt.

“Dừng tay” Đúng lúc này, ông lão tiến lên: “Ông chủ Quý, cậu làm như vậy là phá luật của phố đồ cổ đấy."

“Ông già, ông đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không tôi sẽ đánh luôn cả ông.” Lưu Tam ác ôn nói.

“Ừ, Ngô Quốc Trung tôi sống lâu vậy rồi, từ trước đến nay chưa ai dám nói chuyện với tôi như thế” Ông lão cười.

“Ông nói gì, ông là Ngô Quốc Trung?” Quý Kiệt ngớ người.

“Đúng vậy, là tôi, nếu không tin, bây giờ tôi có thể gọi điện thoại gọi người của hiệp hội đồ cổ và cục công thương đến đây.” Ông lão hờ hững nói.

“Trời ơi, đây là ngài Ngô-Ngô Quốc Trung.” “Ngài Ngô là ai? Ông lão này lai lịch rất lớn sao?”

“Anh không biết à? Hội trưởng của hiệp hội đồ cổ, lần này lão Quý thảm rồi.”

Những người vây quanh xem kịch hứng thú thảo luận sôi nổi.

Trân Vũ cảm thấy bất ngờ nhìn ông lão kia, không ngờ ông lão này lai lịch lớn vậy, Ngô Quốc Trung ít khi lộ diện, nhưng danh tiếng cực cao, gần như là đại sư cấp bảo vật quốc gia, truyền hình mời ông ấy tham gia mấy tiết mục kiểm định đánh giá, ông ấy đều từ chối.

“Hội trưởng Ngô, đều là hiểu nhầm” Quý Kiệt toát mồ hôi hột, mặc dù hắn là tay anh chị, nhưng ông già này, hắn không dám trêu chọc.

Ông ấy là hội trưởng hiệp hội đồ cổ, cũng là giáo sư chuyên ngành cổ vật, đồ đệ học sinh có ở khắp các ngành, nếu như làm to chuyện, sau này hắn chắc chắn không thể lăn lộn ở đây nữa.

“Đồ vật đã bán ra, cậu còn dám đòi lại sao?” Ngô Quốc Trung nói.

“Không, không, không đòi lại nữa.” Quý Kiệt lắc đầu lia lịa.

“Quý Kiệt, phố đồ cổ có quy tắc của phố đồ cổ, phải nghiêm khắc tuân theo, bắt đầu từ hôm nay, cửa tiệm của cậu phải đóng cửa ba tuần để chỉnh đốn, nếu như phạm phải lần nữa, sẽ do bộ công thương tiến hành xử lí” Ngô Quốc Trung hờ hững nói

“Dạ dạ, không thu lại nữa, sau này cũng không tái phạm nữa.” Quý Kiệt đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Nhóc con, món đồ này của cậu chắc chắn không bán sao?” Giáo huấn Quý Kiệt xong xuôi, Ngô Quốc Trung nhìn Trần Vũ.

“Không, tôi tặng người khác.” Trần Vũ cười nói.

“Tiếc quá, rất ít đồ vật thời Xuân Thu còn lưu lại đến ngày nay, cực kì có giá trị sưu tầm” Ngô Quốc Trung lắc đầu đầy tiếc nuối, ông ấy rất thích món đồ này.

Nhưng một mặt Trần Vũ không bán, mặt khác khả năng kinh tế của ông ấy cũng không đủ để mua, ông ấy không còn cách nào, đành đưa ra một tấm danh thiếp nói: “Nhóc con, đây là danh thiếp của tôi, nếu thay đổi ý nghĩ hoặc là muốn bán nó, có thể tìm tôi.”

“Được, cảm ơn ông Ngô” Trần Vũ cầm lấy tấm danh thiếp, cảm ơn ông Ngô xong liền rời khỏi đó.

Sau khi Trần Vũ đi, những người trong tiệm của Quý Kiệt cũng tản đi, vẻ mặt của Lưu Tam và Quý Kiệt đều rất khó coi.

“Con mẹ nó, không thế cứ để như thế được.” Vẻ mặt Lưu Tam âm trầm: “Bây giờ tôi sẽ tìm người chặn tên nhóc kia lại.”

“Mau lên, không được để tên nhóc kia ra khỏi phố đồ cổ.” Quý Kiệt cắn răng nghiến lợi nói.

Trần Vũ chưa ra khỏi cổng lớn của phố đồ cổ, Lưu Tam đã dẫn theo vài người dồn Trần Vũ vào góc nhỏ.

“Trân Vũ, giao đồ ra đây." Lưu Tam sâm mặt nói.

“Anh Tam, như thế này là anh đang ỷ mạnh hiếp yếu đấy.” Trần Vũ cười.

“Bớt nói nhảm đi, để đồ lại, mày có thể đi, nếu không tao đánh gấy hai chân của mày.” Lưu Tam cười lạnh nói.

“Lưu Tam, có phải anh cho răng tôi vẫn là Trần Vũ của lúc trước?” Trần Vũ bỏ Ngọa Hổ trong tay xuống, khởi động gân cốt.

“Ái chà, vài ngày không gặp, tên nhóc này thay đổi rồi? Mày quên lúc trước thua tiền, khóc lóc cầu xin bọn tao như thế nào rồi à?” Lưu Tam cười lạnh nói: “Sao nào, mày còn muốn đánh bọn tao à?”

Trần Vũ mỉm cười, sau đó tát một bạt tai, bốp một tiếng, cơ thể Lưu Tam nghiêng sang một bên, một bên đầu va mạnh vào bức tường bên cạnh, hắn không kịp rên một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.

“Dám đánh anh Tam à, lên!” Mấy người anh em của Lưu Tam tức giận, đồng loạt tiến lên.

Trần Vũ nhếch mép cười. Nghênh đón mấy tên đó, bốp bốp bốp...

Vài giây sau, Trần Vũ cầm đồ ở dưới đất lên, chỉnh lại quần áo, nghênh ngang mà đi, chỉ để lại mấy tên cao to lực lưỡng đau đớn vặn vẹo trên nền đất.

Mấy ngày sau, đến ngày sinh nhật của bố Diệp Hân Vũ.

Đứng trước cửa nhà hàng Phúc Mãn Lâu, trong lòng Diệp Hân Vũ có chút thấp thỏm.

“Chồng ơi, em sợ” Diệp Hân Vũ năm chặt tay của Trần Vũ.

“Sợ gì chứ? Con gái tham dự sinh nhật bố là lẽ đương nhiên, bố vợ mắng con rể kém cỏi vài câu cũng là lẽ thường tình” Trần Vũ nắm chặt tay cô nói: “Chúng ta vào thôi.”

Nghe những lời nói nhẹ nhàng của Trần Vũ, Diệp Hân Vũ gật đầu, cùng Trần Vũ đi vào trong.

Nhà hàng Phúc Mãn Lâu là biểu tượng cho sự cao cấp của Phong Lăng, chi nhánh mở khắp các thành phố, giá trị thị trường vượt quá tỷ, hơn nữa lần này, địa điểm lựa chọn tổ chức sinh nhật của bố vợ Diệp Thái Hòa là nhà hàng gốc, chất lượng rất tốt.

Vừa ra khỏi thang máy, họ đã chạm mặt đoàn người nhà họ Diệp đang cười nói ở đó.

Bố của Diệp Hân Vũ chưa tới, nhưng anh em đã có mặt đông đủ, anh cả của cô - Diệp Thần Quang và chị dâu Chu Lộ, còn cả em gái Diệp Thiến vây quanh một người đàn ông cười cười nói nói.

Diệp Thiến khoác tay người đàn ông, bộ dáng thân mật, quan hệ của hai người vừa nhìn đã rõ.

“Thiến Thiến, Phương Thần nhà em có mối quan hệ rộng thật đấy, sinh nhật 55 tuổi của bố năm nay, chị muốn đặt phòng trong Phúc Mãn Lâu, nhưng hầu như lúc nào cũng đầy, Phương Thần chỉ cần chào hỏi một cái, giám đốc nhà hàng liền giữ lại phòng tốt nhất cho chúng ta.”

Diệp Thần Quang nịnh hót: “Sau này nhà họ Diệp của chúng ta được thơm lây rồi."

“Đúng vậy, Phúc Mãn Lâu là nhà hàng cao cấp nhất Phong Lăng, phòng riêng căn bản không thể đặt được, may mà có Phương Thần nhà em” Chu Lộ cười nói.

“Anh cả, chị dâu, đấy tính là gì chứ, hôm nay là sinh nhật của chú, đặt địa điểm tốt một chút để hiếu thuận với chú là việc nên làm.” Phương Thần cười ha ha nói.

“Điều này đối với Phương Thần mà nói thì không tính là gì, công ty nhà anh ấy lợi nhuận mỗi năm lên đến mấy chục triệu, lãnh đạo trong thành phố đều quen biết, đặt phòng ăn không tốn sức đâu." Bạn trai có năng lực, Diệp Thiến cũng nở mày nở mặt, cô ta khoác tay Phương Thần càng thêm chặt.

“Hơ, ánh mắt chị hai của em được một nửa như em cũng không đến nỗi lưu lạc, phải sống ở khu ổ chuột rồi!" Diệp Thần Quang vừa dứt lời đã nhìn thấy vẻ mặt tái mép của Diệp Hân Vũ, anh ta ngớ người ra: “Em đến đây làm gì?”

“Anh cả, chị dâu, hôm nay là sinh nhật của bố, em đến thăm bố” Diệp Hân Vũ nắm chặt tay của Trần Vũ, rất muốn quay đầu bỏ chạy.

Lời nói của Diệp Thần Quang, cô đã nghe rõ ràng.

Ba năm trước, cô như bị ma ám yêu say đắm Trần Vũ, bất chấp chuyện gia đình phản đối để gả cho anh, sau khi cưới, Trần Vũ không lo làm ăn, cả nhà đều khinh thường Diệp Hân Vũ, càng khinh thường Trần Vũ.

“Em quay về thăm bố thì được, nhưng em dắt cậu ta về làm gì chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương