Chương 28

Lưu Hồng Vũ xoay người lại, bây giờ mới chú ý đến còn một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi ở góc ghế sofa.

Lúc này, chàng thanh niên chậm rãi đứng dậy, bước chầm chậm lại gần ông ta.

“Tôi cho ông một cơ hội, bây giờ quỳ xuống dập đầu với mỗi người ở đây một cái, chuyện này sẽ coi như xong”.

Thanh niên từ tốn nói một câu.

Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như đang nhìn một thằng ngốc.

“Đệch, Lý Dục Thần, cậu bị điên hả, chuyện này đến cả anh Trương còn không giải quyết được thì cậu làm được gì chứ? Cậu muốn hại chết chúng tôi hả?”, Chu Húc mắng.

Diêu Lệ Lệ cũng nói hùa: “Đúng đó, anh điên rồi sao, đừng làm liên luỵ đến chúng tôi”.

Trương Nhất Bình cũng muốn mắng.

Mục tiêu của Lưu Hồng Vũ là Đinh Hương và Lâm Mộng Đình, mà chỉ cần Lâm Mộng Đình tự giới thiệu bản thân, chắc chắn ông ta sẽ không dám động vào cô.

Còn Đinh Hương thì có liên quan gì đến họ chứ?

Đáng lẽ chỉ mất chút thể diện thôi, nhưng Lý Dục Thần nói ra những lời này chọc giận Lưu Hồng Vũ, rất có thể họ sẽ mất mạng luôn.

“Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi không quen thằng nhóc này, cậu ta không có quan hệ gì với chúng tôi cả”, Trương Nhất Bình vội vàng phủi sạch quan hệ.

Vốn dĩ Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy Lý Dục Thần nói như vậy chẳng phải cách hay để giải quyết vấn đề, nhưng Trương Nhất Bình khiến cô rất thất vọng.

“Lý Dục Thần, anh đừng qua đây, chuyện này cứ để tôi giải quyết cho”.

Lâm Mộng Đình nghĩ, khi nào cần thiết sẽ công khai thân phận, nói ra tên của ông nội.

Nhưng dường như Lý Dục Thần không chịu nghe, anh cười nói với cô: “Không cần đâu, cô giúp tôi chăm sóc cho Đinh Hương là được rồi”.

Anh bước tới chỗ đối diện Lưu Hồng Vũ, chắn trước mặt Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.

Lưu Hồng Vũ lạnh lùng nhìn anh: “Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Lý Dục Thần trả lời: “Tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu ông không mau chóng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, chân của ông sẽ không còn nữa đâu”.

“Mày muốn chết hả!”

Gã đầu trọc bên cạnh Lưu Hồng Vũ xông lên, vung cánh tay cơ bắp cuồn cuộn đấm về phía Lý Dục Thần.

Trong phòng vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, tất cả mọi người đều nghĩ Lý Dục Thần xong đời rồi.

Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên bắt lấy nắm đấm của gã đầu trọc.

Gã đầu trọc cố sức vùng vẫy mấy lần, nắm đấm cứ như bị kìm sắt kẹp chặt, dù gã ta có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được.

Lý Dục Thần đẩy nhẹ ra, gã ta đã bay ngược về sau đâm sầm vào bàn trà.

Những chai rượu và ly trên bàn đều vỡ tan tành.

Đám người Trương Nhất Bình há hốc mồm.

Lưu Hồng Vũ híp mắt lại: “Nhóc con, hoá ra mày biết võ, thảo nào lại ngông cuồng như thế”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương